Chương 7
Đi một quãng đường khá dài thì hai người mới có thể đi ra khỏi được khuôn viên để đến dãy phòng học chung, đủ để cho thấy trường Ma pháp Nghệ thuật Hoshinomori này được xây trên mặt bằng có diện tích to đến cỡ nào. Và đó chỉ là mới nói về phần khuôn viên cây xanh rộng lớn hồi nãy cộng thêm các khuôn viên nhỏ nằm rải rác ở khắp nơi trong trường mà các cô đã từng đi qua, chứ vẫn chưa tính về phần diện tích của dãy phòng học chung và các dãy phòng dùng để thực hành riêng lẻ khác. Phải tốn kha khá thời gian hai chị em mới có thể đến dãy phòng học chính, khi đến đó thì hai cô thấy có vài người đứng tụm ba tụm bốn ở trước dãy phòng và đang ngẩng cao đầu nhìn về một phía nào đó.
Nhìn theo hướng của mọi người thì hai chị em cô kinh hãi phát hiện trước mặt tiền của dãy phòng học chung, ở phía trên cao gần ngay lan can có một thanh niên đang treo vắt vẻo trên không trung, trên người anh ta, ngay eo thắt chặt một cái dây thừng bản to, đầu dây cũng được buộc chặt trên lang cang để thiết lập an toàn. Trong tay anh ta cầm một cây bút viết thư pháp bản to và anh ta đang quay lưng đối mặt với một tờ giấy trắng dùng để viết thư pháp khổ rất to, cũng được treo lủng lẳng giống như anh ta. Phải nói là tụi cô chưa bao giờ từng thấy một tờ giấy nào có kích thước to đến thế.
_ Là Suminomiya đấy! - Mọi người đứng nhìn bên dưới nói với nhau.
_ Lại làm thế rồi.
_ Hả? Định viết trên đó ư?
Hai chị em cô tiến lại gần, hòa mình với đám người vẫn đang ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên ấy viết thư pháp.
_ Hào quang từ tác phẩm của Suminomiya - kun thì đẹp rồi... - Một cô gái lên tiếng - Nhưng khi viết thư pháp thì thật khó coi - Người con trai phía sau cô ấy cũng đáp lời
Không nghe thấy những tiếng bàn tán có khen có chê về mình đến từ những người đang đứng bên dưới, người thanh niên đó vẫn say mê với công việc viết thư pháp của anh ta. Hai tay cầm chặt cây bút lông, anh ấy vung cánh tay tạo ra những động tác tuyệt mỹ và dưới những cái vung tay đầy mạnh mẽ ấy, có thể thấy được vết mực ở khắp nơi nhưng cây bút trong anh ta đã để lại trên tờ giấy trắng tinh những nét mực đen đẹp tinh tế những vẫn rất phóng khoáng, thoải mái. Sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình, người thanh niên đó đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, sợi dây thừng cũng rớt xuống theo anh ta. Và bức thư pháp của anh ta vẫn đang treo lửng lằng trên lan can chợt sáng lên, vô số những hào quang tròn tròn nhỏ nhỏ màu xanh dương nhạt tỏa ra rồi rơi xuống, trông bầu trời của dãy phòng học chính lúc này giống như có tuyết đang rơi nhẹ vậy.
_ Đẹp thế - Đám người lên tiếng thưởng thức hào quang của anh ta - Đúng là Suminomiya.
Mặc kệ những lời bình phẩm của mọi người xung quanh. Dưới ánh hào quang rơi xuống lả tả như tuyết rơi, chàng thanh niên đứng cong lưng, hai tay vẫn còn cầm cây bút lông, bần thần đứng nhìn bức thư pháp của mình rồi lẩm bẩm :
_ Cái này cũng không phải...
Nói rồi dáng người ấy bỗng nhiên đổ rạp xuống một bên, tựa như cái cây bị chặt vậy, nhìn qua trông như mất hết sức sống mệt mỏi vô cùng, khác hẳn với hình ảnh mạnh mẽ đầy khỏe khoắn ban đầu mà hai chị em cô đã nhìn thấy được khi cậu ta vung bút viết thư pháp.
- Cậu ấy hết năng lượng rồi.
_ Lại nữa ư? - Nói rồi những người đó tiến lại gần xem xét thử chàng thanh niên ấy vẫn ổn không.
Ngước lên nhìn những ánh hào đang rơi xuống xung quanh mình, Kohana giơ một tay ra đón lấy một ánh hào quang bé ti li như bông tuyết. Nhìn ánh quang nhỏ bé như một bông tuyết đang nằm gọn trong bàn tay mình, Kohana nói :
_ Có phần hơi nhọn... Đẹp quá.
Chạm vào ánh hào quang trong lòng bàn tay Kohana, cô dí dỏm nói :
_ Chị, ánh hào quang nhỏ tí có gai nhọn này y như một viên kẹo konpeito* ấy, chị nó giống không chị?
* Konpeito là một loại kẹo của Nhật Bản với hình dáng bề ngoài không đồng đều trông như một bông hoa giấy và cứng như đá.
_ Em đấy... thật là! Lúc nào cũng có tâm hồn ăn uống cả - Kohana dí tay vào trán em gái mình mắng yêu.
_ Nhưng mà chị à, chị phải công nhận là nó khá giống viên kẹo konpeito ấy luôn chứ! - Cô vo vo ánh hào quang trong tay chị mình rồi lên tiếng - Mỗi tội hơi nhiều gai và tất cả các gai đều nhọn hết! Giống như gai của con nhím vậy.
_ Uhm, chị thấy đúng là khá nhọn. Không biết tại sao ánh hào quang của người thanh niên đó lại gai góc đến như vậy?
" Ánh hào quang của người thanh niên đó gai góc như vậy là vì hiện giờ cậu ta vẫn chưa tìm ra được điều mà mình thực sự muốn viết " - Cô nghĩ - " Vậy là cuối cùng mình cũng thấy được nam chính thứ 2 Suminomiya Aoi,hiện giờ là cũng học sinh năm 2 giống như mình và Kohana.
Để xem nào, hai chị em mình đã gặp được 2 nam chính năm nhất - Hibiki Kanato nghệ sĩ kéo đàn cello vàTsukushi Monet họa sĩ vẽ tranh đơn sắc, 2 nam chính năm 3 - Anjo Louis vũ nam múa ballet và Tatewaki Rintaro nhà điêu khắc gỗ, 2 nam chính năm 2 - Suminomiya Aoi nghệ nhân viết thư pháp và Ichijoji Teika một ca sĩ. Tuy nhiên mình không thể chạm mặt nam chính cuối cùng Teika để biết anh ta trông ra sao, nếu không mình sẽ làm lệch cốt truyện khỏi quỹ đạo vốn có của nó, nhưng mà coi như là mình cũng đã chính thức biết đủ 6 nam chính trong anime Magic Kyun! Renaissance rồi.
Trong anime Suminomiya là một người rất khác với những nam chính còn lại, vì thanh niên này lúc nào cũng từ từ, chậm rãi mà ung dung làm mọi thứ, không quan tâm đến miệng lưỡi thế gian nên thành ra dưỡng thành tính cách trầm tĩnh, nghiêm túc không biết đùa nhưng mà thanh niên này lại rất dịu dàng và có những lúc ngốc ngốc khá đáng yêu.
Người thanh niên này, có lẽ ngay từ đầu đã xác định được thứ mình muốn viết rồi, giản dị mà vẫn đẹp đẽ và ấm áp. Nhưng rồi sau đó cậu ta lại tự phức tạp hóa mọi thứ lên bằng cách theo đuổi sự hoàn mỹ không tì vết về mặt chữ cũng như ý nghĩa nhưng tất nhiên, trên đời này không có thứ gì là hoàn toàn hoàn hảo. Tuy sự hoàn hảo đến một cách trọn vẹn nhất không có ở trên đời này nhưng tác hại của nó lại có thật, và đó chính là kiềm hãm niềm vui, sự yêu thích và cảm giác tự do khi viết thư pháp ban đầu của cậu thanh niên này. Chính vì vậy mà ánh hào quang trong mỗi bức thư pháp cậu ta viết ra ngày càng ít và cái sau gai góc hơn cái trước.
Nhưng chính bản thân cậu ta lại không nhận ra điều đó mà thậm chí còn lún sâu vào nó, và càng ngày càng tệ. Điển hình như vụ viết thư pháp trên lan can hồi nãy, có lẽ cậu ta nghĩ, mà đó cũng có thể là suy nghĩ chung của một số người, càng to càng tốt cho nên người thanh niên ấy mới viết thư pháp trên một tờ giấy to như vậy. Tuy vậy nhưng mà một lọ hoa mà Kohana đã cắm để khuyến khích tinh thần cậu ta mà cuối cùng người thanh niên đó cũng đã nhận ra được điều mà mình thật sự muốn viết vẫn luôn ở đây, không đi đâu cả. Cậu ta viết điều đó xuống tờ giấy, tiến đến gần hơn mục tiêu của mình nó và cậu ta cũng là người đầu tiên gia nhập hội, như một lời cảm ơn sự ấm áp mà Kohana đã mang đến cho cậu và cũng để cho cậu ta có thể ở gần bên Kohana hơn ".
Chờ cho đến khi mọi người dìu cậu ta đi khuất bóng hẳn, hai chị em cô mới đi tiếp nhưng chỉ có cô mới biết được sự chạm mặt kế tiếp sẽ không cần có sự xuất hiện của cô, và cô đã từ trước sắp xếp được một kế hoàn hảo để tránh mặt nhưng cô không biết rằng chính điều này đã làm cho số phận giữa cô và bọn họ lại càng thêm gắn chặt với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip