[1]

 Chiều buông xuống, những đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời nhuộm sắc vàng nhạt của hoàng hôn.

  Lily đứng tựa lan can ban công, để gió chiều ve vuốt làn da mịn màng, mái tóc bạc nhẹ lay động, ánh nắng cuối ngày nhuộm lên đó một màu óng ả như mật. Trên tay cô là bức thư mời nhập học từ UA – học viện danh tiếng cấp quốc gia chuyên đào tạo các siêu anh hùng tương lai.

 Tay cầm lá thư, lòng Lily lại trống rỗng đến lạ. Không giống như bao người khác háo hức mơ đến UA, cô được đặc cách tuyển thẳng, gần như chẳng phải tốn chút công sức nào. Tất cả là nhờ vào thế lực của cha cô — hay đúng hơn, "giáo sư", như cách Lily vẫn thường gọi ông.

  Yamabuki Kagen — chủ tịch tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực sản xuất thiết bị hỗ trợ siêu anh hùng, đồng thời là một nhà khoa học lừng danh. Tên tuổi ông thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo như biểu tượng của ngành chế tạo Nhật Bản hiện đại..

  Và Lily được coi là con gái độc nhất của nhà khoa học đó. Hiển nhiên chẳng khó khăn gì để nhà Yamabuki được sắp xếp cho một suất tuyển thẳng vào UA, đặc biệt là khoa Siêu Anh Hùng.

  Cô thả lá thư xuống bàn mà không buồn mở. Kết quả đã quá rõ ràng từ trước, chẳng có lý do gì để mong ngóng. Bộ đồng phục UA thậm chí còn được gửi đến nhà sớm trước vài ngày.

  Thực lòng, Lily chẳng có chút hứng thú nào với việc trở thành anh hùng. Mặc cho ai cũng nghĩ rằng đó là một công việc cao quý, cô lại không thấy bản thân có đủ động lực để dang tay giúp đỡ hay cứu rỗi ai cả. Chẳng hiểu vì đâu mà giáo sư đột nhiên muốn biến Lily thành một siêu anh hùng- hay ông chỉ đơn thuần muốn tô đậm thêm thanh danh của chính mình? Ông ta không phải là kiểu người sẽ làm việc gì đó vô nghĩa mà không mang lại lợi ích nhất định cho bản thân.

  Tuy thắc mắc nhưng Lily vẫn không từ chối yêu cầu của ông ta, dù gì thì mục đích sinh ra cô của giáo sư là để cô phục vụ ông ta mà. Lily phải tuân mệnh của Yamabuki một cách vô điều kiện. Và việc nhập học tại UA không phải là ngoại lệ.

  Giáo sư đã mua cho cô một ngôi nhà mới ở trung tâm thành phố Musutafu để tiện việc đi lại. Mất một khoảng thời gian, Lily mới làm quen được với nơi ở mới này, so với Yokohama phồn thịnh thì thành phố này quả thực yên tĩnh hơn hẳn.

  Từ ban công, cô có thể nhìn bao quát khuôn viên rộng lớn của ngôi trường danh tiếng và cả thành phố trải dài phía dưới. Chỉ tiếc, Lily lại là kiểu người chẳng bao giờ ngắm cảnh.

  Bởi cô bị mù mà. 

  Kể từ khi có ý thức, Lily đã chẳng bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời như những người bình thường. Đôi mắt cô không có con ngươi – chỉ là hai hốc sâu hoắm, đen thẳm trên khuôn mặt trắng như sứ.

   Cô phải sử dụng những đôi mắt giả do chính tay giáo sư Yamabuki chế tạo. Những con ngươi cơ học ấy giúp cô nhìn được ở mức cơ bản, nhưng hiển nhiên là chức năng của nó vẫn còn hạn chế, chung quy thị lực của cô vẫn ở mức kém so với một người bình thường. 

  Thậm chí, đôi khi chúng còn rơi ra khỏi hốc mắt Lily nữa. Nghe kinh dị nhỉ? Cũng vì lý do đó mà Lily luôn phải đeo một dải vải che ngang mắt.

  "...Không biết cậu ta có ở UA không nhỉ?"

   Lily ngâm nga khi hướng về phía ngôi trường UA ở đằng xa xa. Tâm trí cô mơ hồ mường tượng ra hình bóng một người...



  ...

     Dưới những tán hoa anh đào đang rơi lả tả, Lily sải bước trên con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa khe khẽ hát một giai điệu do chính mình nghĩ ra. Hòa vào dòng người đang nô nức đổ về UA, cô trông vừa lạc lõng vừa nổi bật.

  Mái tóc ngắn rối bù bị gió thổi tung lên, ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, làm bật lên đường nét ngũ quan thanh tú. Lily thu hút hầu hết ánh mắt của người đi đường, một phần là do cô đang khoác trên mình bộ đồng phục UA, phần còn lại là ngoại hình xinh xắn mà khổ chủ hầu như còn chẳng nhận ra.

  Khuôn viên trường UA quả thật rộng lớn và hiện đại như lời đồn. Cơ sở vật chất nơi đây cũng không thua kém gì trung tâm nghiên cứu của giáo sư Yamabuki.

   Phải mất một lúc lâu cô mới tìm được lớp học của mình. Trước cánh cửa lớn đề biển 1-A, Lily đưa tay đẩy cánh cửa kêu một tiếng xoạch rồi bước vào.

  Có vẻ như cô nàng đã tới hơi sớm quá rồi, lớp học vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người. Lily đành kiếm một chỗ ngồi thích hợp cạnh cửa sổ rồi ngồi đợi.

  Khi đang thả hồn theo làn gió xuân phả vào mặt, cánh cửa lại lần nữa bật mở. Một chàng trai bước vào — mái tóc hai màu ấn tượng, khuôn mặt nghiêm nghị với vết sẹo rõ nét bên mắt trái. Không lẫn vào đâu được — đó là Todoroki Shoto.

  "..."  

  Cậu ta khựng lại khi bắt gặp Lily, ngay sau đó quay mặt đi. Lily cũng chẳng có ý định bắt chuyện, cả hai im lặng ngồi nguyên tại chỗ, mặc cho lớp học dần đông lên

  Không khí lớp bắt đầu náo nhiệt hơn. Có người chỉ yên lặng ngồi ở vị trí của mình như Lily, vài người rụt rè, cũng có người hào hứng bắt chuyện làm quen ngay khi bước vào lớp. Lily được một cô bạn tóc xoăn tít đến bắt chuyện:

  "Chào người đẹp đằng đó nha! Tớ là Ashido Mina! Sau này cùng giúp đỡ nhau nhé!"

  Cô nàng tươi cười rạng rỡ, chìa tay ra. Lily thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười bắt tay lại

  "Chào cậu, tớ là Yamabuki Lily. Rất vui được gặp."

  "Lily à? Tên cậu nghe như tên người nước ngoài ấy, hay ghê!" 

  "Ừ, tại bố tớ rất yêu hoa huệ nên đặt tên tớ như vậy đấy" Lily cười cười đáp lại.

  "Thế à, nghe Lãng mạn ghê~!" Mina hào hứng nói. " Vậy tớ cứ gọi cậu là Lily nha?" 

  "Cậu họ Yamabuki đúng không? Liệu cậu có phải là..." 

  Yaoyorozu ngập ngừng bắt chuyện. Lily có biết sơ sơ về cô nàng, cũng thuộc tuýp tiểu thư con nhà tài phiệt. Dù vậy, cô chỉ cười nhẹ và đáp lịch sự:

  "Ừm, tớ là con gái của Yamabuki Kagen. Nếu cậu biết ông ấy là ai." 

  "Ôi chao, sao lại không biết chứ. Ông ấy là thần tượng của tớ đấy!"  Yaoyozoru che miệng thốt lên, ánh mắt cô nàng không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

  "Ể? Bố của Lily-chan là người nổi tiếng sao?" Mina ngơ ngác.

  "Cậu không biết Yamabuki Kagen à? Nhà khoa học thiên tài đó? Một trong những nhà phát minh huyền thoại của thế kỷ 21 đấy! Ông ấy được xếp ngang hàng với Nikola Tesla và Albert Einstein luôn đó. Nhà tớ còn có cả sách viết về ổng nữa cơ." Yaoyozoru ngạc nhiên nhìn Mina.

 "Uầy, xịn thật. Không ngờ lại học cùng lớp với con gái nhà người tiếng luôn." Cậu chàng tóc vàng Kaminari cũng tham gia góp vui.

   "Ha ha..."  

  Lily chỉ cười cười mà không bình luận gì thêm. Cô đã quá quen với cảnh mọi người cứ suýt xoa mỗi khi nghe đến cái tên Yamabuki, hầu như ai cũng có phản ứng y hệt nhau.

  "Ồn ào vừa thôi! Mấy cục đá lót đường thì ngậm miệng lại giùm cái!"

  Giọng nói cộc cằn, không kém phần ác ý của một thanh niên cất lên khiến cả đám đồng loạt quay lại nhìn. 

  Người vừa phát ngôn không ai khác chính là thủ khoa bài thi đầu vào- Bakugo Katsuki. Hắn ta vừa gác một chân lên bàn vừa hất cằm một cách khinh khỉnh về phía cả bọn.

  "Này cậu! Đừng có gác chân lên bàn như thế! Cậu không thấy có lỗi với những người làm ra nó à? Còn cả những đàn anh đàn chị từng học ở đây nữa!" Một học sinh nam nghiêm túc bước tới, ra vẻ giáo huấn.

  "Hảaaaa? Tao chả thấy gì cả. Mày là người ở đâu mà đòi lên mặt dạy đời tao?" Bakugo gằn giọng.

  "Ta...Tôi là Ida Tenya, học trường cấp hai dân lập Somei..."

   "Ha! Một thằng trường chuyên hợm hĩnh. Càng có thêm lí do để tao đập mày chết ngắc!"


  ....

  Và thế là họ bắt đầu cãi vã. Cho đến khi một cậu bạn tóc xoăn bước vào, bầu không khí mới phần nào dịu xuống.

  Kế đó là sự xuất hiện không thể dị hợm hơn của thầy giáo chủ nhiệm. Ổng xuất hiện như một con sâu róm vàng khè bò giữa hành lang, lại càng đặc biệt đáng sợ hơn khi nhìn mặt ổng vật vờ như thiếu ngủ lâu năm, ăn mặc thì luộm thuộm hết chỗ nói.

  Lily nhận ra ngay – đó là Eraserhead, siêu anh hùng hoạt động ngầm nổi tiếng. Dù sao thì công ty của giáo sư cũng là nơi sản xuất sợi dây vũ khí quấn quanh cổ ông ấy.

  Cả lớp lặng như tờ.

  "Mất tới 8 giây để im lặng cơ à. Cuộc đời ngắn ngủ lắm, mấy đứa chẳng biết trân trọng gì cả." 

  "Tôi là Aizawa Shota, giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa. Rất vui được gặp"

   Vừa nói, thầy vừa lôi từ cái túi ngủ hình sâu róm một bộ đồng phục thể dục, đưa cho Midoriya.

  "Mặc vào nhanh đi, rồi xuống tập trung ở sân thể dục"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip