Chương 11: Tái xuất
Khi hoàng hôn buông xuống, cơn bão cát dữ dội hơn bao giờ hết. Bầu trời chuyển sang màu cam cháy, và tiếng gió rít lên như những tiếng gào thét của quỷ dữ. Tầm nhìn gần như bằng không.
"Chúng ta sẽ ở đây đến khi bão tan," Madara nói, giọng hắn trầm. Shirayuki đang run rẩy, không chỉ vì cái lạnh mà còn vì những luồng năng lượng hỗn loạn từ cơn bão cát, hòa lẫn với những ký ức đang dồn dập trong tâm trí nàng.
Đột nhiên, Tinh Thể Thanh Tẩy trong tay nàng phát sáng mạnh hơn, như thể đang cố gắng chống lại một thứ gì đó vô hình.
Ngay lập tức mặt đất sau đó rung chuyển dữ dội. Không phải do bão cát. Một tiếng gầm rống vang lên, xuyên qua cả tiếng gió, khiến cát trên trần hang đá rơi lả tả. Một áp lực khủng khiếp ập đến, mạnh hơn bất kỳ thứ gì họ từng đối mặt ở đây.
"Cái gì thế?" Madara gằn giọng, đôi mắt hắn căng thẳng nhìn ra ngoài.
Daisuke đứng bật dậy, khuôn mặt hắn tái nhợt. "Không ổn! Đó không phải là bão cát tự nhiên! Có thứ gì đó đang đến!"
Một bức tường cát khổng lồ, không phải do gió tạo thành, xô thẳng vào khe đá. Madara nhanh chóng đặt Shirayuki ra phía sau mình, lao lên phía trước, dùng toàn bộ chakra còn lại để tạo ra một bức tường đất dày đặc.
"Thổ độn: Thổ lưu bích!"
Một bức tường đất mới dựng lên đã chặn đứng bức tường cát.
Nhưng ngay sau đó, một thân ảnh khổng lồ, cao tới hàng chục mét, lao ra từ trong cơn bão cát. Đó là một sinh vật quái dị, làm từ cát và đá, với những chiếc gai sắc nhọn mọc tua tủa trên lưng, và đôi mắt đỏ rực như máu. Nó phát ra một thứ Linh Khí biến chất nồng nặc, mạnh mẽ đến đáng sợ.
"Ám Vệ Thần Tướng." Daisuke có sự gấp gáp hơn bình thường. "một trong những kẻ mạnh của Hoàng Hậu."
Gã Khổng Lồ Cát gầm lên, giáng một cú đấm như trời giáng vào bức tường đất của Madara. Bức tường vỡ vụn. Sức mạnh của hắn ta vượt xa mọi tưởng tượng. Madara bị đẩy lùi lại, cơ thể hắn đau nhức. Hắn chưa có Sharingan, và với lượng chakra hiện có, hắn không thể đấu lại một sinh vật ở đẳng cấp này. Sự bất lực đó, sự yếu đuối chưa từng có, là một nhát dao đâm vào niềm kiêu hãnh của Uchiha Madara. Hắn, kẻ đã từng đối đầu với Ngũ Đại Kage, kẻ đã từng thách thức thế giới, giờ đây lại bị đẩy lùi bởi một sinh vật tầm thường.
Gã Khổng Lồ Cát tiếp tục lao tới, mục tiêu của hắn không phải Madara, mà là Shirayuki. Nó vươn một bàn tay bằng cát khổng lồ về phía nữ nhân duy nhất của đội.
Daisuke lập tức lao lên, chặn trước nàng, rút ra một thanh đoản kiếm. Hắn ta nhanh chóng chém một đường, tạo ra một vết nứt trên cánh tay cát, nhưng Gã Khổng Lồ Cát không hề hấn gì. Hắn ta chỉ đơn giản là tự tái tạo lại cơ thể mình.
"Yuki! Chạy đ-!" Daisuke hét lên, nhưng chưa kịp dứt câu, hắn đã bị một luồng cát đánh văng vào vách đá và liền bất tỉnh.
Madara chứng kiến tất cả trong sự bất lực tột cùng. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng hắn không có đủ sức mạnh. Hắn nhìn thấy bàn tay cát khổng lồ của Gã Khổng Lồ Cát vươn tới Shirayuki. Nàng đang ngồi đó, đôi mắt vô hồn của nàng mở to, run rẩy. Nàng không thể nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được cái chết đang đến gần. Tinh Thể Thanh Tẩy trong tay nàng phát sáng rực rỡ, nhưng nó không đủ để bảo vệ nàng khỏi sức mạnh hủy diệt này.
Trong khoảnh khắc đó, hàng ngàn mảnh ký ức vụt qua tâm trí Madara như một cuốn phim tua nhanh. Hình ảnh hắn khi còn nhỏ, ngồi dưới gốc cây, ngước nhìn Yuki tập kiếm. Tiếng cười trong trẻo của nàng. Những lời nàng dạy dỗ hắn về cách chiến đấu, về cách cảm nhận chakra, về cách tồn tại trong một thế giới tàn khốc. Nàng đã từng là người duy nhất nhìn thấy hắn, tin tưởng hắn. Và hắn, Madara, đã đặt niềm tin vào nàng. Hắn đã ngưỡng mộ nàng, đã coi nàng là một người thầy.
Và rồi, cảnh tượng nàng rơi xuống vực sâu, trong biển lửa và máu, hiện rõ mồn một. Nàng đã chết một lần. Và giờ đây, nàng đang chết thêm một lần nữa ngay trước mắt hắn. Nỗi đau mất mát, sự bất lực khi không thể bảo vệ những người quan trọng, sự hối tiếc đã không thể cứu các em trai trước đó, kể cả Izuna,... tất cả dồn nén lại, bùng nổ.
Cái cảm giác bất lực đó, cái cảm giác của một kẻ yếu đuối không thể bảo vệ người mình quan tâm, chính là ngọn nguồn của cơn thịnh nộ và tuyệt vọng tột cùng. Hắn đã quá quen với việc nắm giữ vận mệnh trong tay, nhưng giờ đây, hắn chỉ là một con người bình thường không hơn không kém, phải chứng kiến bi kịch lặp lại.
Không chỉ là nỗi sợ hãi mất Shirayuki, mà còn là một cảm xúc sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn mọi thứ hắn từng biết. Đó là sự gắn bó vượt lên trên cả lòng thù hận, vượt lên trên cả sự lừa dối. Dù thừa nhận hay không, cũng đã có một dạng tình cảm hắn dành cho người con gái này, người đã đồng hành cùng hắn, đã tin tưởng hắn, đã mang lại cho hắn một tia hy vọng mong manh. Hắn không thể để nàng chết. Không thể để bi kịch lặp lại. Hắn phải cứu nàng, không chỉ vì Niệm Châu, mà vì chính bản thân hắn không thể chịu đựng thêm một mất mát nào nữa.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng và đau đớn tột cùng đó, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong đôi mắt Madara. Con ngươi của hắn không chỉ hiển thị ba tomoe, mà ngay lập tức biến đổi thành Mangekyo Sharingan có hình thù phức tạp, với ba hình lưỡi liềm xoáy quanh một vòng tròn, rực rỡ và đáng sợ. Ánh sáng của Mangekyo Sharingan chiếu rọi khắp hang đá, đẩy lùi một phần bóng tối của Gã Khổng Lồ Cát.
Với Mangekyo Sharingan, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Thế giới trước mắt Madara không còn là một khung cảnh mờ ảo, hỗn loạn vì bão cát và bóng tối nữa. Hắn thấy rõ từng hạt cát bay lượn, từng thớ đá cấu thành nên Gã Khổng Lồ Cát, từng đường chakra xoáy cuộn trong cơ thể hắn ta như một bản đồ năng lượng sống động. Hắn không chỉ nhìn bằng mắt thường, mà bằng một con mắt đã được nâng tầm lên cấp độ thần thánh, phân tích và dự đoán mọi thứ với tốc độ kinh hoàng. Khả năng quan sát, tầm nhìn, và tốc độ phản ứng của hắn tăng lên gấp bội, vượt xa trạng thái yếu đuối mà hắn đã trải qua trong thế giới này.
Một luồng sức mạnh mới, lạnh lẽo nhưng đầy quyền năng, tuôn chảy khắp cơ thể hắn.
Đây không phải là chakra yếu ớt mà hắn đã chắt chiu từ Giếng Hồi Sinh. Đây là sức mạnh của Sharingan, sức mạnh của Uchiha, sức mạnh của chính hắn – Uchiha Madara, kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao của thế giới nhẫn giả. Hắn cảm thấy mình đã trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, với một tầm nhìn và khả năng phân tích vượt trội.
Gã Khổng Lồ Cát chỉ còn cách Shirayuki vài mét, bàn tay cát khổng lồ của hắn ta đã sẵn sàng nghiền nát nàng.
"Chết đi!" Madara gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp hang đá, không còn là tiếng gằn của một kẻ bất lực, mà là tiếng gầm uy nghiêm của một huyền thoại. Sức mạnh của Mangekyo Sharingan vừa thức tỉnh đã thay đổi hoàn toàn khí chất của hắn.
Trong một tích tắc, Madara thực hiện một nhẫn thuật mà hắn chưa từng dùng tới trong thế giới này, kể từ khi hắn bị tước đi Sharingan. Đôi mắt Mangekyo Sharingan của hắn lóe lên, tâm trí hắn tập trung cao độ vào Gã Khổng Lồ Cát. Một lượng lớn chakra bùng nổ, tập trung vào tay phải hắn. Một ngọn lửa đen kịt, dữ tợn, không thể dập tắt, bùng lên từ lòng bàn tay hắn.
Amaterasu!
Ngọn lửa địa ngục ấy ngay lập tức bao trùm lấy cánh tay cát khổng lồ của Gã Khổng Lồ Cát, thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào với tốc độ chóng mặt. Ngọn lửa này không giống bất kỳ ngọn lửa nào trong thế giới này – nó không thể bị dập tắt, và nó đốt cháy cả linh khí biến chất. Gã Khổng Lồ Cát gầm lên trong đau đớn, cánh tay của hắn ta tan rã thành cát và khói đen. Đó là đòn tấn công chí mạng mà chỉ Amaterasu mới có thể gây ra cho một sinh vật được tạo thành từ vật chất.
Madara lao lên, tốc độ của hắn vượt xa mọi giới hạn trước đó. Hắn không còn phải dựa vào kinh nghiệm chiến đấu thuần túy hay những nhẫn thuật cơ bản. Mangekyo Sharingan cho phép hắn dự đoán mọi đòn tấn công của đối thủ trước cả khi chúng được thực hiện, cho phép hắn di chuyển với sự chính xác tuyệt đối. Hắn tung ra một cú đấm chính xác vào điểm yếu mà đôi mắt đã nhìn thấy trong cơ thể Gã Khổng Lồ Cát – trung tâm chakra của hắn ta, nằm sâu trong lồng ngực.
Chakra của gã ta bị phá vỡ, cơ thể khổng lồ ấy bắt đầu sụp đổ, tan rã thành những hạt cát vô tri, hòa vào cơn bão. Gã không còn là một mối đe doạ.
Hắn nhìn lại Shirayuki. Nàng vẫn đang run rẩy, nhưng đã an toàn. Hắn cảm thấy một sự nhẹ nhõm cực độ, một cảm giác mà hắn đã không trải qua trong nhiều thập kỷ. Hắn không còn là kẻ bất lực chứng kiến bi kịch lặp lại. Hắn đã hành động. Hắn đã cứu nàng. Cái cảm giác quyền năng được phục hồi, được làm chủ tình thế một lần nữa, khiến hắn say sưa. Đây mới là Madara. Đây mới là hắn.
Madara nhìn bàn tay của mình, rồi chạm vào đôi mắt. Mangekyo Sharingan vẫn rực sáng, báo hiệu một sức mạnh mới, và cũng là một lời nhắc nhở về cái giá của nó – nỗi đau tột cùng của việc mất mát và sự gắn kết sâu sắc. Hắn biết, kể từ giờ phút này, mọi thứ đã thay đổi. Hắn - Uchiha Madara đã trở lại.
***
Cơn bão cát bên ngoài vẫn gào thét dữ dội, nhưng bên trong khe đá, một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm. Madara đứng đó, Mangekyo Sharingan rực sáng trong đôi mắt hắn, chiếu rọi một thứ ánh sáng đỏ quỷ dị lên khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng giờ đây tràn ngập sự uy nghiêm. Gã Khổng Lồ Cát đã tan rã thành bụi, chỉ còn lại một vũng cát đen cháy, bốc lên mùi khét lẹt của linh khí biến chất bị thiêu rụi.
Hắn nhìn xuống Daisuke, người vẫn nằm bất tỉnh gần vách đá. Và sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang Shirayuki. Nàng vẫn ngồi co ro, đôi mắt vô hồn của nàng hướng về phía hắn, như thể nàng cảm nhận được sự hiện diện của hắn, cảm nhận được luồng chakra mạnh mẽ vừa bùng nổ từ hắn.
Madara không thể phủ nhận cảm giác sảng khoái đến tột độ khi sức mạnh Sharingan tuôn chảy trong huyết quản. Đây mới là hắn, Uchiha Madara! Không còn là cái xác không hồn, không còn là kẻ yếu đuối không có huyết kế giới hạn phải dựa dẫm.
Hắn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng đến từng chi tiết, cảm nhận từng dao động chakra nhỏ nhất. Tiềm năng của đôi mắt này là vô hạn. Hắn có thể cảm nhận Amaterasu đã tiêu hao một lượng lớn chakra, nhưng cảm giác hồi sinh sức mạnh còn lớn hơn nỗi lo lắng đó.
Tuy nhiên, cùng với sự hưng phấn là một gánh nặng mới. Cái giá để thức tỉnh Mangekyo Sharingan là gì? Hắn nhớ lại lời nguyền của gia tộc Uchiha: "Đổi mất mát để lấy sức mạnh." Hắn đã mất Izuna, và đổi lại là Mangekyo Vĩnh Cửu. Giờ đây, hắn đã suýt mất Yuki – người mà hắn, một cách miễn cưỡng, đã bắt đầu quan tâm. Sự gắn kết đó, dù hắn có từ chối thừa nhận bằng lời, đã quá rõ ràng.
Nỗi sợ hãi tột cùng khi mất nàng là chất xúc tác cho đôi mắt này. Điều đó khiến hắn cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ. Hắn, Uchiha Madara, lại một lần nữa bị ràng buộc bởi cảm xúc.
Hắn tiến đến gần Shirayuki, quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhợt nhạt. "Madara-sama... Ngài... ngài đã làm gì vậy?" Giọng nàng run rẩy, nhưng mang theo một sự kinh ngạc. "Một luồng sức mạnh... quá lớn..."
Madara không trả lời trực tiếp. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu nàng, một cử chỉ mà hắn chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Bàn tay hắn mang theo hơi nóng của chakra vừa bùng nổ, và nàng khẽ rùng mình. "Ngươi an toàn rồi," hắn nói, giọng hắn trầm khàn, mang theo một chút lạnh lùng cố hữu của hắn, nhưng cũng chứa đựng một sự nhẹ nhõm không che giấu. "Kẻ đó đã bị tiêu diệt."
Yuki gật đầu chậm rãi. Nàng cảm nhận được điều đó. Nàng cảm nhận được sự biến mất hoàn toàn của linh khí từ Gã Khổng Lồ Cát. Nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi trong luồng chakra của Madara. Nó không chỉ mạnh hơn, mà còn sắc bén hơn, nguy hiểm hơn.
Madara rút tay lại. Hắn đứng dậy, đôi mắt quét một vòng quanh hang đá. Hắn thấy Daisuke đang dần tỉnh lại, rên rỉ. Daisuke là người của thế giới này, và là người giữ lời hứa duy nhất cho đến bây giờ. Hắn cũng cần Daisuke.
Daisuke cuối cùng cũng mở bừng mắt. Hắn không rên rỉ yếu ớt nữa, mà bật dậy ngay lập tức, tay ôm lấy vết thương bầm tím ở sườn. Ánh mắt hắn ta sắc lẹm, cảnh giác quét một vòng quanh hang động, rồi dừng lại ở Madara. Đôi đồng tử hắn co rút lại khi nhìn thấy Mangekyo Sharingan rực rỡ trong mắt Madara.
"Thứ đó... chết rồi?" Daisuke khẽ thốt lên, giọng hắn trầm khàn, mang theo sự kinh ngạc chân thật. Hắn liếc nhìn vũng cát đen cháy, rồi lại nhìn chằm chằm vào Madara, như muốn xuyên thủng tâm trí hắn. "Ngươi... làm gì vậy?"
Madara nhìn thẳng vào Daisuke, vẻ mặt bình thản như không. "Amaterasu," hắn giải thích ngắn gọn, không chút cảm xúc. "Năng lực của Mangekyo Sharingan."
Daisuke im lặng một lúc, nụ cười nửa miệng xuất hiện. Hắn ta chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy rẫy sự khó tin nhưng cũng xen lẫn hứng thú tột độ. "Một con quái vật," hắn lẩm bẩm, không biết đang nói về Madara hay thứ sức mạnh vừa được khai mở.
"Fujiwara sẽ không cử những kẻ yếu kém đến nữa," Madara nói, giọng hắn bình thản nhưng đầy uy quyền. "Cuộc chiến sắp tới có lẽ sẽ thú vị hơn nữa đấy."
Daisuke gật gù, ánh mắt sáng lên đầy thách thức. "Đúng vậy. Ngươi có con mắt đó. Ta có kiến thức." Hắn ta nhún vai, tỏ vẻ bất cần. "Xem ra chúng ta có thể làm được."
Yuki lắng nghe cuộc đối thoại của họ. Nàng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong Madara. Nàng từng biết hắn là một thiên tài, một chiến binh vĩ đại, nhưng sự biến đổi này... nó vượt xa những gì nàng từng chứng kiến. "Ngài Madara," nàng khẽ gọi, "Mangekyo Sharingan... cái giá của nó... ngài có ổn không?"
Madara nhìn nàng. Ánh mắt Mangekyo Sharingan của hắn vẫn sắc lạnh, nhưng có một chút gì đó khác biệt khi hắn nhìn nàng. "Không cần lo lắng về điều đó." Hắn trả lời cộc lốc, không muốn thừa nhận sự thật rằng chính nỗi sợ hãi mất nàng đã kích hoạt đôi mắt này. "Điều quan trọng là đã thoát khỏi nguy hiểm. Và ta có thể tiếp tục hành trình."
Trong tâm trí Madara, một kế hoạch rõ ràng hơn đang hình thành. Hắn sẽ sử dụng Mangekyo Sharingan để đối phó với những Ám Vệ Thần Tướng và các sinh vật biến chất khác. Hắn sẽ tận dụng mọi khả năng của đôi mắt này để đạt được mục tiêu của mình. Hắn sẽ không bao giờ để mình rơi vào trạng thái bất lực một lần nữa. Hắn sẽ không chỉ dựa vào Daisuke để định hướng, mà sẽ dùng chính đôi mắt của mình để quan sát, để lập kế hoạch.
"Chúng ta cần phải đến đỉnh núi Lãng Quên càng sớm càng tốt," Madara nói, giọng hắn quyết đoán. "Đó là nơi Shinju đang bị phong ấn. Và cũng là nơi Niệm Châu đang chờ đợi." Hắn nhìn vào Daisuke. "Ngươi biết đường chứ?"
"Biết," Daisuke đáp cụt ngủn. "Lối vào ẩn. Con đường... không dễ." Hắn ta không nói thêm chi tiết, để Madara tự hình dung về độ khó. Nhưng hắn ta đã khẳng định khả năng của mình.
"Tốt," Madara nói. "Cứ để những kẻ săn đuổi đến. Với đôi mắt này, chúng sẽ không thể làm gì được nữa. Giải thoát Shinju, và sẽ có được thứ ta cần." Lời hứa của hắn không chỉ là lời của một kẻ thực dụng, mà còn mang theo một sự chắc chắn, một niềm tin vào chính sức mạnh của hắn.
Cơn bão cát bên ngoài dần lắng xuống, nhường chỗ cho một bầu trời đêm đầy sao. Nhưng trong khe đá, một huyền thoại đã trở lại. Uchiha Madara, với đôi mắt Mangekyo Sharingan rực lửa, đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách mà thế giới dị giới này đặt ra. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được thứ mình muốn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải dựa vào kẻ đã từng phản bội hắn mà hắn không muốn thừa nhận là quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip