Chương 18: Trinh sát

Những ngày tiếp theo tại căn cứ bí mật của Lyra trôi qua trong sự chuẩn bị khẩn trương và không ngừng nghỉ. Madara, như một chiến lược gia đích thực, không lãng phí một khoảnh khắc nào. Hắn không ngồi yên chờ đợi, mà dành thời gian quan sát, đánh giá từng ngóc ngách của căn cứ, từng thành viên trong nhóm phản kháng. Hắn nhận ra sự thiếu thốn về kỷ luật quân sự, về kỹ năng chiến đấu bài bản, và cả về công nghệ lẫn vũ khí. Họ là những người dân thường, những ngư dân, thợ săn, những người nông dân bị đẩy vào đường cùng, chứ không phải một đạo quân tinh nhuệ. Nhưng hắn cũng nhìn thấy ánh mắt kiên cường, ý chí sắt đá, và sự hiểu biết sâu sắc về vùng đất của họ – những thứ mà không một đạo quân nào có thể dễ dàng có được.

Lyra là một thủ lĩnh bẩm sinh, nàng có khả năng tập hợp và giữ vững tinh thần cho nhóm người tuyệt vọng này.

Madara quan sát cách nàng lắng nghe ý kiến của mọi người, cách nàng đưa ra quyết định dứt khoát nhưng cũng đầy cân nhắc. Tuy nhiên, sự non nớt kinh nghiệm chiến trường của nàng là rõ ràng. "Ngươi cần học cách ra lệnh, không phải cách xin ý kiến," Madara lạnh lùng nhận xét sau một buổi họp bàn kế hoạch. Lyra không tức giận, chỉ im lặng gật đầu, ánh mắt ánh lên sự nghiêm túc.

Buổi tối, khi Shirayuki đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh đống lửa ấm áp, Madara thường ngồi một mình, trải tấm bản đồ thô sơ của Thủy Quốc ra trước mặt. Lyra đã vẽ nó bằng than củi lên một tấm da thú cũ, đánh dấu những con sông, những khu rừng ngập mặn, và cả những chấm đỏ – những vị trí được cho là Tháp Linh Khí của Hoàng Hậu Fujiwara. Madara tỉ mỉ nghiên cứu từng chi tiết, so sánh với khả năng cảm nhận linh khí của mình. Hắn nhận thấy rõ ràng: những khu vực gần căn cứ phản kháng vẫn còn mang linh khí thuần khiết, nhưng càng đi sâu vào trung tâm, màu sắc của linh khí trên bản đồ càng trở nên u ám, và hắn cũng cảm nhận được sự mục ruỗng rõ ràng.

Song, tâm trí Madara vẫn không ngừng phân tích những gì hắn đã biết: giấc mơ kỳ lạ của Shirayuki về những sinh vật có sừng và cái cây bị rút cạn, truyền thuyết về "Người Gieo Trồng Đầu Tiên" từ phiến đá cổ. Mối nghi ngờ về Otsutsuki vẫn âm ỉ, như một con rắn độc cuộn tròn trong tâm can hắn. Toàn bộ cuộc đời hắn, mọi thứ hắn xây dựng, đều sụp đổ vì sự thao túng của kẻ mang dòng máu Otsutsuki. Liệu đây có phải là trùng hợp?

Cái cảm giác "gánh nặng" mà hắn dành cho Shirayuki giờ đây trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Hắn không thể phủ nhận sự bình yên kỳ lạ khi có nàng ở bên, một cảm giác mà hắn đã quên bẵng đi từ rất lâu. Nhưng nỗi sợ bị lừa dối, nỗi căm ghét những kẻ phản bội lại mạnh mẽ hơn tất cả. Hắn cần sự thật. Hắn phải biết nguồn gốc của Shinju ở thế giới này để triệt hạ Fujiwara... và cả nguồn gốc của Shirayuki. Đó là lý do duy nhất khiến hắn đồng ý giúp đỡ nhóm phản kháng.

"Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu," Madara tuyên bố vào sáng hôm sau. "Chúng ta sẽ tiến sâu vào Thủy Quốc, tìm hiểu về quy mô của Fujiwara, và tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về Shinju và mục đích thực sự của ả."

Madara chọn Lyra và hai chiến binh khác, những người có kinh nghiệm nhất trong việc di chuyển trong môi trường ngập nước và ngụy trang. Shirayuki sẽ đi cùng hắn, không phải vì cô bé có thể chiến đấu, mà vì khả năng cảm nhận linh khí độc đáo của nàng. Madara tin rằng nàng sẽ là la bàn sống quý giá nhất trong vùng đất bị ô nhiễm này.

Chuyến đi vào sâu Thủy Quốc là một trải nghiệm khó quên. Ban đầu, những khu rừng ngập mặn vẫn còn giữ được vẻ xanh tươi, với những tán lá rộng lớn và những con chim nước ẩn mình trong bụi cây. Linh khí vẫn còn khá thuần khiết, mang theo một cảm giác trong lành, dễ chịu. Shirayuki đi bên cạnh Madara, đôi khi khẽ nghiêng đầu lắng nghe tiếng côn trùng, tiếng nước vỗ vào rễ cây. Nàng cảm nhận được sự sống đang trỗi dậy xung quanh.

Nhưng càng tiến sâu, cảnh vật càng thay đổi một cách đáng sợ. Linh khí trong không khí bắt đầu trở nên nặng nề, u ám, mang theo một mùi hôi thối khó chịu, như mùi của sự mục ruỗng. Những con kênh nhỏ trở thành dòng nước đục ngầu, sủi bọt đen. Cây cối biến dạng, cành lá héo úa, thân cây khô quắt lại như những bộ xương trơ trọi, hoặc mọc ra những khối u kỳ dị. Có những loài cây phát ra ánh sáng lập lòe, bệnh hoạn, không còn sức sống.

Các sinh vật cũng chịu chung số phận. Những loài cá từng bơi lội tung tăng giờ đây nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thối rữa, hoặc biến thành những con quái vật gớm ghiếc với đôi mắt đỏ ngầu, thân thể biến dạng. Tiếng kêu của chúng không còn là âm thanh tự nhiên của sự sống mà là những tiếng gầm gừ, rít gào đầy đau đớn. Lyra và những người đi cùng liên tục phải dẫn đường, tránh những khu vực có quá nhiều sinh vật biến chất hung hãn.

Madara không cần Shirayuki chỉ dẫn để biết nơi nào là nguy hiểm. Chakra của hắn cảm nhận được sự biến đổi của linh khí. Hắn thấy rõ sự lệch lạc, sự mục nát trong từng luồng năng lượng. Hắn lạnh lùng nhận xét. "Vùng đất chết. Ả thật sự bòn rút nơi này đến tận tủy."

Họ tiến gần hơn đến một khu vực rộng lớn, nơi linh khí biến chất trở nên đậm đặc đến mức gần như nhìn thấy được, cuộn xoáy như một cơn bão đen trên không trung. Từ xa, một cấu trúc khổng lồ hiện ra, sừng sững như một ngọn núi đen – đó là một Tháp Linh khí. Nó cao vút, được làm từ một loại đá đen bóng, bề mặt phủ đầy những ký tự lạ lùng. Những luồng linh khí tự nhiên, thuần khiết từ khắp nơi bị hút thẳng vào đỉnh tháp như một dòng thác khổng lồ, rồi từ những khe nứt trên thân tháp, thứ linh khí đen kịt, vẩn đục tuôn ngược ra ngoài, lan tỏa khắp nơi, ăn mòn từng tấc đất, từng giọt nước.

Ám Vệ canh gác dày đặc xung quanh Tháp. Chúng di chuyển như những bóng ma, ánh mắt trống rỗng và lạnh lẽo. Madara sử dụng Sharingan để quan sát chúng, nhận thấy rằng chúng không có sự sống thực sự, mà chỉ là những thể năng lượng được tạo ra từ linh khí biến chất. Hắn cũng nhận ra sự khác biệt: những Ám Vệ này có vẻ mạnh mẽ hơn những kẻ hắn đã gặp ở biên giới, dường như chúng được cung cấp năng lượng trực tiếp từ Tháp. Hắn ghi nhớ điều này.

Họ tránh Tháp và tiếp tục hành trình, tiến về phía một thị trấn lớn hơn được đánh dấu trên bản đồ của Lyra – một trung tâm dân cư trọng yếu của Thủy Quốc. Càng gần thị trấn, linh khí càng trở nên hỗn loạn hơn, pha trộn giữa sự suy yếu và những đốm linh khí biến chất mạnh mẽ hơn từ các Ám Vệ.

Khi Madara và nhóm của mình ẩn mình trên một ngọn đồi nhỏ nhìn xuống thị trấn, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt họ. Thị trấn, với những ngôi nhà gỗ và cầu phao bắc ngang kênh rạch, từng là một nơi sầm uất, giờ đây lại chìm trong một bầu không khí ảm đạm. Dân chúng đi lại trên đường với vẻ mặt gầy gò, xanh xao, đôi mắt trống rỗng và vô hồn. Họ di chuyển chậm chạp, như những cái bóng vật vờ. Nhiều người bị ho và ốm yếu, những vết loét lạ xuất hiện trên da họ. Linh khí tự nhiên trong cơ thể họ bị rút cạn, và họ đang dần bị cái linh khí biến chất xung quanh ăn mòn.

Lính Ám Vệ tuần tra khắp nơi, chúng không cần ra lệnh, chỉ đi lại với vẻ mặt vô cảm, đôi khi đẩy ngã hoặc đánh đập những người dân dám tỏ thái độ. Tiếng khóc của trẻ con bị dập tắt nhanh chóng bởi tiếng quát mắng của Ám Vệ.

"Tàn bạo," Lyra khẽ nghiến răng, ánh mắt nàng bùng lên sự phẫn nộ. "Họ đã cướp đi sự sống, sự tự do, và cả linh hồn của những người dân này."

"Ta thật tò mò kẻ lãnh đạo vùng đất này đấy." Madara hỏi, đôi mắt Sharingan quét qua từng con phố, từng ngôi nhà.

"Lãnh chúa Ryoma," Lyra đáp, giọng nàng đầy khinh bỉ. "Ông ta từng là một Lãnh chúa tốt, được dân chúng kính trọng và yêu mến. Nhưng khi Hoàng Hậu Fujiwara đến, ông ta đã bị thao túng."

Madara nhíu mày. "Thao túng?"

Một chiến binh khác tên Kaito xen vào, giọng hắn đầy căm phẫn. "Vâng. Hắn đã biến thành một con rối, một kẻ chỉ biết tuân lệnh Fujiwara. Chính tay hắn ban hành những sắc lệnh tàn bạo, buộc dân chúng phải cống nạp linh khí, biến họ thành nô lệ cho mụ ta. Thậm chí, ông ta còn cho phép Ám Vệ đưa người dân bị bệnh nặng đến các Tháp để rút linh khí còn sót lại của họ."

Shirayuki, nghe những lời đó, khẽ rùng mình. Nàng không nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc bằng mắt, nhưng nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng và căm phẫn lan tỏa từ những người dân trong thị trấn. Nàng cũng cảm nhận được sự rỗng tuếch, lạnh lẽo từ một luồng linh khí mạnh mẽ ở trung tâm thị trấn – chắc hẳn đó là Lãnh chúa Ryoma. Nàng nắm chặt vạt áo của Madara, như thể muốn níu giữ lấy chút ấm áp còn sót lại.

Madara quan sát Lãnh chúa Ryoma – một người đàn ông đứng trên ban công một dinh thự lớn ở trung tâm thị trấn, bên cạnh là một Ám Vệ Thần Tướng cao lớn. Khuôn mặt Ryoma nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn, nhưng hắn vẫn ra hiệu cho lính Ám Vệ thi hành mệnh lệnh. Madara thấy rõ sợi dây xích vô hình đang trói buộc Ryoma. Một con rối.

Hắn tự nhủ, một ký ức cay đắng ùa về. Hắn, Madara Uchiha, kẻ đã tự cho mình là người đứng trên tất cả, cũng đã từng bị Zetsu Đen thao túng, bị biến thành công cụ để hồi sinh Kaguya. Cảnh tượng trước mắt không chỉ gợi lên sự phẫn nộ, mà còn là một lời nhắc nhở đau đớn về quá khứ của chính hắn.

"Chúng tôi căm ghét hắn," Lyra nghiến răng. "Hắn đã phản bội Thủy Quốc. Hắn là kẻ đồng lõa của Fujiwara."

Madara gật đầu. "Kẻ yếu đuối, và là một con rối. Hắn không còn giá trị gì." Hắn chuyển hướng ánh mắt sang Lãnh chúa Ryoma, một ánh nhìn đầy khinh miệt và tính toán.

***

Madara không quan tâm đến việc giải cứu Lãnh chúa Ryoma. Hắn cần thông tin. Hắn ra lệnh cho nhóm Lyra tìm một con đường bí mật để đột nhập vào dinh thự của Lãnh chúa – không phải để ám sát, mà để tìm kiếm những tài liệu, bản đồ, hoặc bất cứ thứ gì có thể tiết lộ về kế hoạch của Hoàng Hậu Fujiwara.

Họ tìm thấy một đường cống ngầm cũ kỹ dẫn vào bên dưới dinh thự. Mùi hôi thối và ẩm ướt nồng nặc, nhưng Madara không hề nao núng. Shirayuki vẫn đi sát bên hắn, khả năng cảm nhận linh khí của nàng được phát huy tối đa trong môi trường tăm tối này.

"Ngài Madara," Shirayuki thì thầm, giọng nàng vang vọng trong đường cống. "Phía trước... có một luồng linh khí rất lạ. Nó không giống linh khí biến chất, cũng không giống linh khí thuần khiết. Nó... giống như một sự xáo trộn rất lớn."

Madara dẫn đầu, bước chân nhẹ nhàng. Hắn cũng cảm nhận được sự bất thường. Luồng linh khí này không phải là sự mục nát, mà là sự hỗn loạn, như một dòng sông bị chặn đứng và chảy ngược. Nó rất cũ kỹ, dường như đã tồn tại ở đó từ rất lâu.

Họ đến một căn phòng bí mật dưới lòng đất của dinh thự, nơi Lãnh chúa Ryoma thường dùng để lưu trữ những tài liệu mật. Căn phòng trống rỗng, nhưng ở giữa có một cái giếng đá sâu, được niêm phong bằng một lớp xi măng cũ kỹ. Chính từ cái giếng này, luồng linh khí kỳ lạ mà Shirayuki cảm nhận được đang tỏa ra.

"Đây là gì?" Lyra hỏi, nàng bước đến gần cái giếng, tỏ vẻ tò mò. "Chúng tôi chưa từng biết có cái giếng này ở đây."

Madara không trả lời. Hắn đặt tay lên lớp xi măng niêm phong. Dòng chakra của hắn chảy qua, cảm nhận được một lớp phong ấn cổ xưa bên dưới. Lớp phong ấn này không phải do Fujiwara tạo ra. Nó cổ xưa hơn rất nhiều, và mang một dấu ấn năng lượng khác biệt. Madara cảm thấy một sự quen thuộc mơ hồ, một sự quen thuộc khiến hắn khó chịu. Hắn nhớ lại những phong ấn cổ đại mà hắn từng nghiên cứu trong thư viện Uchiha, những thứ liên quan đến chakra của Lục Đạo và tổ tiên.

"Đây không phải là thứ của Fujiwara," Madara lạnh lùng nói. "Đây là một phong ấn cổ đại".

Bằng một cú đấm chakra mạnh mẽ, Madara phá vỡ lớp xi măng và lớp phong ấn. Một luồng linh khí cổ xưa, thuần khiết nhưng lại ẩn chứa sự hỗn loạn, bỗng trào lên từ đáy giếng, mang theo mùi của đất ẩm và sự vắng lặng của thời gian.

Bên dưới giếng, một lối đi bí mật hiện ra, dẫn xuống một hành lang tối tăm và sâu hun hút. Madara thắp sáng một quả cầu lửa bằng chakra của mình. Ánh sáng chiếu rọi những bức tường đá, nơi những hình vẽ và ký tự cổ xưa được khắc lên. Chúng không phải là những hình ảnh về Lãnh chúa Ryoma hay Hoàng Hậu Fujiwara, mà là những bức vẽ trừu tượng hơn rất nhiều.

"Đây rồi," Lyra reo lên, nàng chỉ vào một bức vẽ lớn. Đó là hình ảnh một loài cây vĩ đại, tỏa sáng rực rỡ, nhưng ở bên dưới gốc cây, có một vết nứt lớn, như thể nó đã bị xé toạc. Xung quanh cái cây là những biểu tượng của sự sống và cái chết, những con sông linh khí đang chảy, nhưng cũng có những luồng năng lượng đen tối đang bao phủ.

Không có hình ảnh cụ thể nào về "người có sừng", nhưng Madara cảm nhận được một sự kết nối rõ ràng giữa bức vẽ này với giấc mơ của Shirayuki. Cái cây bị thương. Nỗi đau và sự phản bội mà nàng đã mơ thấy. Và linh khí từ cái giếng này, nó mang một sự cổ xưa, nguyên thủy nhưng lại bị xáo trộn, giống như một nguồn năng lượng vĩ đại đã từng bị phá hoại.

Hắn quay sang Shirayuki. Nàng đang đứng yên lặng trước bức vẽ, đôi mắt mù lòa hướng về phía nó. Nàng không nói gì, nhưng Madara cảm nhận được sự dao động mãnh liệt trong linh khí của nàng. Sự đồng cảm của Shirayuki đối với nỗi đau của linh khí dường như sâu sắc hơn bao giờ hết. Madara khẽ nhíu mày. Cái cây, linh khí bị rút cạn, nỗi đau. Mối nghi ngờ lại trỗi dậy trong lòng hắn. Liệu ngươi có phải là một phần của bí mật này? Hay thậm chí... là kẻ gây ra nó? Nỗi sợ hãi bị lừa dối lại len lỏi vào tâm trí hắn, nhưng đồng thời, một khao khát cháy bỏng muốn khám phá sự thật lại thúc giục hắn tiến lên.

Khi họ định khám phá sâu hơn hành lang bí mật, một tiếng gầm gừ khô khốc vang lên từ phía sau. Một Ám Vệ Thần Tướng khổng lồ, được bao bọc bởi lớp giáp đen kịt và đôi mắt đỏ rực lửa, xuất hiện từ lối vào căn phòng. Hắn không hề di chuyển một mình. Theo sau hắn là Lãnh chúa Ryoma, giờ đây không còn vẻ đờ đẫn mà thay vào đó là ánh mắt hung tợn, điên cuồng. Dường như hắn đã được Hoàng Hậu Fujiwara tăng cường sức mạnh, và hiển nhiên bị kiểm soát hoàn toàn hơn. Xung quanh Ryoma là một lớp linh khí đen tối, dày đặc hơn bất kỳ Ám Vệ nào, cho thấy sự biến chất đã ăn sâu vào hắn.

"Kẻ xâm nhập!" Lãnh chúa Ryoma gầm lên, giọng hắn khàn đặc, méo mó. "Các ngươi sẽ không thể thoát khỏi đây!" Hắn vung tay, một luồng linh khí biến chất bắn ra, tạo thành những sợi xích đen sắc nhọn, lao thẳng về phía Madara và nhóm của hắn.

Lyra và các chiến binh khác lập tức thủ thế. "Hắn đã bị thao túng hoàn toàn rồi!" Lyra hét lên, rút con dao găm của mình.

Madara không cần lệnh. Hắn đẩy Shirayuki ra phía sau, tạo ra một tấm chắn chakra vô hình. Lưỡi hái của Ám Vệ Thần Tướng chém tới, nhưng va phải tấm chắn chakra và bật ngược lại.

Lãnh chúa Ryoma lao vào, không còn chút hình ảnh nào của một vị lãnh chúa nhân từ. Hắn vung những sợi xích linh khí đen, cố gắng trói buộc Madara.

"Thứ yếu kém!" Madara khinh bỉ. Hắn không cần dùng Sharingan để nhìn thấu kẻ này. Lực lượng của Lãnh chúa Ryoma tuy được tăng cường, nhưng vẫn quá yếu ớt so với hắn. Hắn dứt khoát dùng Hoả Độn: Đại hỏa diệt, một quả cầu lửa cuồn cuộn nuốt chửng Ryoma và Ám Vệ Thần Tướng.

Tiếng gào thét vang lên. Lãnh chúa Ryoma, bị thiêu cháy bởi ngọn lửa chakra thuần túy, vỡ tan thành những mảnh vụn linh khí đen. Ám Vệ Thần Tướng cũng chịu chung số phận.

"Rút!" Madara ra lệnh. Hắn biết rằng việc phá vỡ phong ấn và tiêu diệt Lãnh chúa Ryoma sẽ báo động trực tiếp đến Fujiwara. Mục tiêu của chuyến trinh sát đã hoàn thành – hắn đã có được cái nhìn rõ ràng về sức mạnh của Fujiwara và tìm thấy những manh mối mới.

Hắn nắm lấy tay Shirayuki, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng từ nàng. Lyra và các chiến binh còn lại nhanh chóng theo sau. Họ lao ra khỏi đường cống ngầm, chạy về phía những khu rừng ngập mặn còn nguyên vẹn, nơi linh khí chưa bị vẩn đục hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip