Chương 3: Làng Thần Thụ

Tiếng còi báo động xé nát không gian hoàng cung, lan xa khắp kinh đô Hỏa quốc như một con thú khổng lồ gầm rú trong đêm.

Madara, với đôi chân loạng choạng của kẻ yếu, cảm thấy như bị hàng ngàn cặp mắt đổ dồn vào mình. Hắn quay phắt người, lao vào khu vườn hoàng gia, những bụi cây cảnh và lối đi quanh co vốn là địa điểm lý tưởng để ẩn mình, nhưng giờ đây lại trở thành mê cung chết chóc dưới con mắt của kẻ truy đuổi. Phía sau hắn, tiếng chân thình thịch, tiếng giáp sắt lạch cạch vang lên ngày càng gần, kèm theo tiếng quát tháo giận dữ của lính hoàng gia.

"Kẻ đột nhập! Đừng để hắn thoát!"

Cơ thể này... quá yếu. Madara nghiến răng. Từng thớ thịt như muốn vỡ ra sau mỗi bước chạy. Phổi hắn bỏng rát, hơi thở nông và gấp gáp. Hắn muốn dùng Mangekyou Sharingan để thiêu rụi lũ phàm nhân ngu xuẩn này, nhưng chakra của hắn hoàn toàn bị phong tỏa. Hắn chỉ là một cái xác không hồn, một kẻ bất lực. Sự phẫn nộ bùng lên dữ dội trong hắn, trộn lẫn với nỗi nhục nhã khó tả. Hắn, Uchiha Madara, lại phải chạy trốn như một con chuột cống trước đám lính quèn này!

"Bên này! Mau lên!"

Một giọng nói nhỏ nhưng đầy kiên quyết vang lên bên tai hắn. Shirayuki, với bộ lễ phục trắng muốt dính đầy bùn đất, đang nhanh nhẹn luồn lách qua một bụi hoa đỗ quyên rậm rạp mà Madara suýt nữa bỏ qua. Nàng di chuyển một cách lạ lùng, không phải bằng thị giác, mà bằng một sự cảm nhận không gian kỳ lạ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên thân cây, trên những viên đá lát đường, như thể chúng là đôi mắt của nàng. Madara, dù không muốn, vẫn buộc phải theo sau.

"Đường này dẫn đến đâu?" Hắn gằn giọng, vừa thở hổn hển vừa cố gắng giữ khoảng cách.

"Lối thoát khỏi Hoàng cung! Nhanh lên, chúng sắp đến rồi!" Shirayuki thúc giục, giọng nàng cũng đã hụt hơi nhưng vẫn không hề run rẩy. "Bên phải có một lối đi hẹp, sau bức tường rêu phong kia!"

Madara, với những bản năng đã ăn sâu vào máu, lập tức cảm nhận được hướng gió và tiếng bước chân. Hắn rẽ ngoặt theo lời nàng, lao vào một con hẻm nhỏ hẹp, tối tăm. Những bức tường cũ kỹ, ẩm ướt ôm lấy họ. Tiếng chó săn sủa gâu gâu vang vọng đâu đó phía sau, càng lúc càng gần.

"Chó săn? Chúng dùng thứ đó để truy lùng sao?" Madara khinh bỉ. Hắn đã quen với ninken được huấn luyện bài bản, có thể cảm nhận chakra và phân biệt mùi hương nhẫn giả. Nhưng những con chó này chỉ là thứ bình thường. Tuy nhiên, trong tình trạng này, chúng lại trở thành mối đe dọa không thể xem thường.

"Hoàng gia nuôi rất nhiều khuyển linh để tìm kiếm những kẻ bỏ trốn. Chúng có khứu giác rất nhạy bén." Shirayuki giải thích, giọng nói dồn dập. "Đi sâu hơn! Sẽ có một cánh cửa gỗ cũ kỹ bị che bởi cây thường xuân ở cuối đường! Đó là lối ra vào bí mật của những người làm vườn!"

Madara lao đi theo lời nàng. Hắn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của chính cơ thể mình. Đôi chân hắn gần như không còn đứng vững. Hắn ghét cái cảm giác này, cảm giác bị dẫn dắt bởi một kẻ yếu ớt, lại còn mù lòa! Nhưng hắn không thể phủ nhận. Nàng biết rõ nơi này.

Quả nhiên, ở cuối con hẻm, một cánh cửa gỗ mục nát, gần như hòa lẫn vào bức tường đầy cây leo, hiện ra. Madara không do dự, đạp mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa bật tung, lộ ra một con đường đất tối tăm, dẫn ra bên ngoài bức tường Hoàng cung.

"Lối này ra khỏi thành sao?" Madara hỏi, vẫn còn hoài nghi.

"Chưa. Ra ngoại ô thành phố. Từ đó chúng ta mới có thể tìm đường trốn thoát hoàn toàn!" Shirayuki đáp.

Họ lao ra ngoài, chạy vào khu rừng cây bụi um tùm ven đô. Bóng tối của màn đêm bao trùm lấy họ, nhưng ánh trăng non yếu ớt vẫn đủ soi đường mòn lờ mờ. Tiếng chó săn vẫn vang vọng, nhưng giờ đây đã ở xa hơn một chút.

Từng bước chân nặng nề, cơ thể "Uchiha Madara đoản mệnh" này liên tục phản bội hắn. Hắn thở hổn hển, cơ bắp đau nhức, tốc độ chậm chạp đến thảm hại, hoàn toàn khác biệt với sự nhanh nhẹn, bền bỉ của hắn ở thế giới cũ. Madara ghê tởm sự yếu đuối này, liên tục tự đấu tranh với bản thân. Sự kiêu hãnh của một Uchiha vĩ đại bị đả kích đến tận cùng.

"Phía trước có dốc thoai thoải," giọng Shirayuki vang lên, bình thản một cách kỳ lạ giữa bóng tối đặc quánh. Nàng vẫn đi trước hắn, đôi mắt trống rỗng hướng về phía không định, nhưng bước chân lại chắc chắn đến kinh ngạc. "Cẩn thận đá lở, có khe nứt nhỏ bên phải." Nàng không nhìn thấy, nhưng dường như "nhìn thấy" mọi thứ bằng một giác quan đặc biệt: cảm nhận địa hình, hướng gió, âm thanh, thậm chí cả những thay đổi nhỏ trong không khí. Điều này khiến Madara vừa khó chịu (vì phải phụ thuộc) vừa bất ngờ. Hắn buộc phải thừa nhận nàng hữu dụng hơn hắn nghĩ.

Dù đã thoát khỏi Hoàng cung, Hoàng tộc vẫn chưa bỏ cuộc. Tiếng chó săn và lính tuần tra đôi khi vẫn vang vọng từ xa, tạo áp lực liên tục. Madara, bằng bản năng nhẫn giả, vẫn có thể cảm nhận được mối nguy hiểm, nhưng hắn không có đủ sức mạnh để đối phó nếu bị dồn vào đường cùng. Hắn chỉ có thể tiếp tục chạy, dựa vào sự dẫn đường của Shirayuki.

Họ tiếp tục hành trình cho đến khi bầu trời phía đông ửng hồng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Madara gần như đổ gục vì kiệt sức. Hắn dựa vào một thân cây cổ thụ, cố gắng điều hòa nhịp thở. Shirayuki đứng cách đó không xa, dáng vẻ vẫn thanh thoát dù cũng thấm mệt.

"Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn và thức ăn," nàng nói, giọng nói vẫn bình tĩnh một cách khó chịu.

Madara khịt mũi. "Ngươi nghĩ ta là một kẻ nông phu sao? Thứ ta cần là sức mạnh, không phải trái cây dại hay nước suối."

"Ngài là Uchiha Madara. Nhưng cơ thể này không phải của ngài," Shirayuki đáp trả, không chút do dự. "Một cơ thể suy yếu sẽ không thể chứa đựng được 'sức mạnh' mà ngài tìm kiếm. Hơn nữa, ngay cả kẻ mạnh nhất cũng cần nước để sống."

Lời nói thẳng thừng của Shirayuki như một gáo nước lạnh tạt vào sự kiêu ngạo của Madara. Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhưng đôi mắt vô định của nàng không hề nao núng. Hắn đã từng sống trong nhung lụa hoặc chiến trường, giờ đây lại phải đối mặt với những thử thách sinh tồn cơ bản.

Madara buộc phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, dù trong lòng vẫn đầy khinh bỉ khi phải ăn những thứ "tầm thường" như trái cây dại hay uống nước suối. Shirayuki, mặt khác, dường như đã quá quen thuộc với những điều này. Nàng dùng tay dò dẫm, nhanh chóng tìm thấy những loại quả mọng không độc và một con suối nhỏ.

Trong những khoảnh khắc tạm nghỉ, sự căng thẳng giữa Madara và Shirayuki vẫn hiện hữu. Madara vẫn kiêu ngạo, yêu cầu Shirayuki giải thích nhiều hơn về thế giới này. Shirayuki đáp trả bằng sự khôn ngoan, thực dụng, đôi khi là những lời nói châm chọc nhẹ nhàng, chứng tỏ nàng không phải kẻ dễ bị bắt nạt.

"Ngươi đã nói về chakra một cách chính xác đến lạ, về 'hệ thống tuần hoàn chakra'," Madara nhắc lại, ánh mắt dò xét. "Và ngươi nói đó là 'kiến thức tự nhiên có trong đầu'?"

Shirayuki chậm rãi gật đầu. "Ta không biết. Nhưng ta biết chakra là một 'sinh mệnh năng lượng' hay 'khí lực' tồn tại trong mọi sinh vật, bị ảnh hưởng bởi ý chí và tinh thần. Ta biết nó có thể dùng để làm những điều phi thường, như các nhẫn giả ở thế giới của ngươi đã từng làm. Ta biết về các nhẫn thuật, về Sharingan, thậm chí cả về Rinnegan. Ta biết về các làng nhẫn giả, biết về các quốc gia lớn và nhỏ, về những cuộc chiến tranh và hòa bình đã từng diễn ra."

Madara kinh ngạc. "Làm sao ngươi biết những điều đó? Đây không phải thế giới của ninja. Không có ninja theo cách mà ta biết."

"Ta cũng không rõ," Shirayuki đáp, giọng nàng đầy sự bất lực. "Những kiến thức đó... chúng cứ tồn tại trong đầu ta, như thể ta đã từng trải qua, từng được học. Ta biết về chúng, nhưng ta không nhớ ta là ai trước khi đến đây. Ta chỉ nhớ mình đã rơi xuống một vực sâu không đáy, rồi tỉnh dậy ở thế giới này, trong cái thân xác Shirayuki này. Ta biết mình đã 'xuyên không' như cách các câu chuyện cổ tích hay nói, nhưng không hề nhớ lý do hay quá khứ của bản thân." Nàng đưa tay lên ôm lấy đầu, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ. "Ta không biết vì sao mình lại có những kiến thức này, hay vì sao ta lại mắc kẹt trong thân phận này. Ta chỉ biết rằng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống tiếp cuộc đời của Shirayuki – con rối mù lòa của Hoàng hậu."

Madara im lặng, hắn nhìn nàng chằm chằm, cố gắng đọc vị. Lời nàng nói nghe có vẻ điên rồ, nhưng lại giải thích được rất nhiều điều. Một kẻ xuyên không, mất trí nhớ về quá khứ nhưng giữ lại những kiến thức rời rạc. Điều này khiến hắn cảm thấy... một chút đồng cảm, một chút tò mò.

"Vậy ra, ngươi chỉ là một kẻ mất trí nhớ có những kiến thức vô dụng trong cái nơi này," Madara mỉa mai. "Và ngươi nghĩ ngươi có thể khai thông chakra cho ta bằng cái cơ thể yếu ớt không chakra của ngươi?"

"Ta không thể tự mình sử dụng chakra, nhưng Hoàng hậu nói ta có khả năng 'thanh tẩy' và 'khai thông' nó. Bà ta dùng ta để điều khiển dân chúng và thao túng Thần Thụ," Shirayuki giải thích, giọng nói có vẻ miễn cưỡng. "Ta từng nghe bà ta nói về việc Thần Thụ có thể ban phát chakra cho những người có 'tâm hồn thuần khiết' hoặc những người được 'chọn'. Và ta, trong thân phận Shirayuki, được coi là người có thể liên kết với nó, khai mở dòng chảy năng lượng của nó."

Madara nhíu mày. "Thần Thụ... có thể ban chakra? Nghe có vẻ giống với Thập Vỹ, nguồn gốc của chakra trong thế giới của ta." Hắn suy tư. "Vậy ngươi không biết cách sử dụng nó để giúp ta khôi phục chakra của mình sao?"

"Ta không biết. Ta chỉ làm theo những gì Hoàng hậu sai bảo, đặt tay lên người bệnh và đọc những lời cầu nguyện sáo rỗng. Sức mạnh của ta có vẻ bị điều khiển hoặc giới hạn bởi bà ta, hoặc bởi chính Thần Thụ." Shirayuki lắc đầu. "Nhưng nếu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi bà ta, thoát khỏi sự khống chế của Thần Thụ, có lẽ ta có thể tìm ra cách để thực sự 'khai thông' năng lượng cho ngươi, hoặc cho chính mình."

Madara cân nhắc. Lời nói của Shirayuki có sức thuyết phục nhất định. Hắn cần chakra. Hắn cần phục hồi sức mạnh. Và cô gái này, dù yếu ớt, lại là chìa khóa duy nhất mà hắn biết đến hiện tại.

"Được rồi," Madara nói, giọng điệu đầy vẻ bất mãn. "Chúng ta sẽ hợp tác. Ngươi dẫn đường, ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng đừng quên, ngươi chỉ là một gánh nặng tạm thời. Ngươi phải giúp ta lấy lại sức mạnh, nếu không, ta sẽ không ngần ngại vứt bỏ ngươi."

Shirayuki gật đầu. "Ngươi là cơ hội sống sót duy nhất của ta, Uchiha Madara."

"Không nên gọi ta là Uchiha Madara trong cái thế giới này," Madara gằn giọng. "Cơ thể này... yếu ớt và vô dụng. Ta là Madara, vậy thôi." Hắn ghét cái ý nghĩ mình lại là cái Madara yếu đuối đó.

Shirayuki khẽ cười. "Vậy thì, Madara. Chúng ta đi đâu bây giờ?"

Madara nhìn về phía kinh đô, giờ đây đã chìm trong ánh sáng ban ngày mờ ảo. Hắn không thể ở lại đó. Quân lính Hoàng gia sẽ truy lùng gắt gao.

"Chúng ta cần rời khỏi kinh đô, tìm một nơi an toàn để trú ẩn, và tìm hiểu thêm về cái thế giới quái quỷ này," Madara nói. "Ngươi biết những nơi ẩn náu tốt nhất ở ngoại ô hoặc các làng lân cận không?"

Shirayuki suy nghĩ một lát. "Có một ngôi làng cổ ở phía bắc, được gọi là Làng Thần Thụ. Nơi đó khá hẻo lánh và ít người lui tới. Có một ngôi đền cổ bị bỏ hoang, có thể chúng ta sẽ an toàn ở đó. Dân làng ở đó cũng không quá trung thành với Hoàng tộc."

"Làng Thần Thụ?" Madara lặp lại, cái tên khiến hắn có một cảm giác kỳ lạ. "Được thôi. Hướng bắc. Ngươi dẫn đường."

Họ tiếp tục hành trình cho đến khi thấy một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa những tán cây cổ thụ khổng lồ. Đó là một ngôi làng Thần Thụ đúng như Shirayuki đã nói. Những ngôi nhà được xây bằng gỗ và đá, mái lợp rêu phong, mang vẻ cổ kính và yên bình. Tuy nhiên, sự yên bình đó bị phá vỡ bởi sự dè dặt, gần như sợ hãi trong ánh mắt của dân làng khi họ nhìn thấy hai người lạ.

"Họ e dè người lạ, đặc biệt là sau khi Hoàng tộc kiểm soát gắt gao hơn," Shirayuki thì thầm. "Họ sợ Hoàng tộc, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Thần Nữ ở kinh đô. Niềm tin của họ đã bị lung lay."

Madara không quan tâm đến sự sợ hãi của dân làng. Hắn chỉ muốn một nơi an toàn để phục hồi. Shirayuki dẫn hắn đến một ngôi đền cũ kỹ nằm khuất sau một cụm cây cổ thụ lớn nhất làng. Ngôi đền bị lãng quên, tường đá phủ đầy rêu phong và dây leo, những bức phù điêu cổ xưa trên tường đã bị thời gian bào mòn đến mức không thể nhận dạng. Không có dấu hiệu của sự linh thiêng hiện tại, nhưng một cảm giác bí ẩn vẫn bao trùm nơi này. Madara cảm nhận được một luồng năng lượng rất yếu ớt ẩn chứa bên trong, như hơi tàn của một ngọn lửa sắp tắt. Đây có thể là nơi thờ cúng Shinju trong quá khứ, trước khi Hoàng tộc chiếm lấy và bóp méo niềm tin.

Sau khi đã tương đối ổn định trong ngôi đền đổ nát, Madara quay sang Shirayuki. "Giờ thì, Thần Nữ. Chúng ta đã thoát được tạm thời. Ngươi phải giải thích rõ ràng hơn về Shinju và khả năng 'khai thông chakra' của ngươi."

Shirayuki ngồi khoanh chân trên nền đá lạnh lẽo, mái tóc trắng như tuyết buông xõa. "Ta đã nói rồi, ta không hiểu hoàn toàn về 'sức mạnh' của mình hay Shinju. Nó giống như một phần bản năng. Ta chỉ biết Hoàng hậu lợi dụng ta để hút kiệt nó, để duy trì sự kiểm soát của bà ta lên thế giới này. Và Shinju, theo lời bà ta, là nguồn gốc của mọi sự sống, của năng lượng. Nó có khả năng tương tác với một loại năng lượng gọi là 'chakra' – dù năng lượng này giờ đây rất hiếm hoi và bị phong tỏa ở dị giới."

"Phong tỏa?" Madara nhíu mày. "Có nghĩa là nó vẫn tồn tại, chỉ là không thể sử dụng?"

"Có lẽ là vậy," Shirayuki đáp. "Hoàng hậu luôn nói rằng chỉ có ta mới có thể 'khai thông' chakra, nhưng bà ta chưa bao giờ để ta làm điều đó. Bà ta chỉ dùng sức mạnh của ta để 'rút cạn' nó. Ta có thể thử 'khai thông' cho ngài, nhưng ta không chắc sẽ thành công, hoặc sẽ chỉ có rất ít tác dụng."

Shirayuki nhắm mắt lại, hai tay đặt trước ngực. Một luồng sáng xanh nhạt yếu ớt, gần như không thể nhìn thấy, bắt đầu tỏa ra từ lòng bàn tay nàng. Madara cảm thấy một thứ gì đó vô cùng nhỏ bé và mong manh đang cố gắng kết nối với hắn. Đó là chakra.

Một lượng cực kỳ nhỏ, chỉ đủ để hắn cảm nhận được sự tồn tại của nó, chứ không đủ để tạo ra bất kỳ nhẫn thuật nào. Madara cố gắng tập trung, cố gắng kéo thứ năng lượng quý giá đó về phía mình, nhưng nó quá yếu ớt, quá mỏng manh. Nó vụt tắt chỉ sau vài giây.

Shirayuki mở mắt, thở dài. "Ta xin lỗi. Ta không thể làm được nhiều hơn."

Madara thất vọng tột độ. Hắn đã hy vọng rằng chỉ cần có Shirayuki, hắn có thể ngay lập tức lấy lại sức mạnh. Nhưng không. Thực tế phũ phàng hơn nhiều. Tuy nhiên, hắn cũng nhận ra một điều quan trọng: Shirayuki không hoàn toàn vô dụng. Nàng không chỉ là một gánh nặng mà còn là một kho tàng kiến thức không thể giải thích được và là chìa khóa để hắn hiểu về Shinju.

"Được rồi," Madara nói, nhìn thẳng vào Shirayuki. "Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Ngươi sẽ giúp ta tìm hiểu về Shinju, và ta sẽ tìm cách khôi phục sức mạnh của mình. Rồi ta sẽ tìm ra cách trở về thế giới của ta."

Shirayuki gật đầu. "Và ta sẽ tìm ra sự thật về bản thân mình, và về Shinju. Có lẽ, chúng ta cần nhau để sống sót trong thế giới này."

Vừa lúc đó, một âm thanh vang lên từ phía ngoài ngôi đền. Tiếng sủa chó săn, lần này rõ ràng hơn, gần hơn. Tiếng bước chân dồn dập của những kẻ săn đuổi. Cảm giác nguy hiểm ập đến, mạnh mẽ và rõ rệt hơn bao giờ hết.

"Có vẻ như Hoàng tộc đã tìm ra chúng ta," Shirayuki nói, giọng nàng không hề có chút hoảng loạn nào, như thể nàng đã dự đoán được điều này. "Bọn chúng đến rồi."

Madara đứng dậy, ánh mắt sắc như dao găm. Hắn cảm nhận được một đội quân lính Hoàng gia tinh nhuệ, hoặc một đội ám vệ đặc biệt của Hoàng hậu, đang tiến đến gần làng. Chúng không đơn thuần là lính tuần tra. Chúng được huấn luyện, và chúng nguy hiểm.

Một người dân làng già, với vẻ mặt sợ hãi tột độ, chạy đến ngôi đền, hơi thở hổn hển. "Thần Nữ... có lính... rất nhiều lính! Chúng đến đây tìm ngài!"

Madara nhìn Shirayuki, và Shirayuki nhìn lại hắn. Dù đôi mắt nàng không thấy, nhưng hắn cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt vô định ấy. Cuộc chiến giành lại tự do và sức mạnh sẽ còn dài và khốc liệt hơn họ nghĩ. Ngôi làng Thần Thụ này không phải là nơi trú ẩn an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip