Chương 30: END.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thời điểm một tháng đến gần nhanh như một cái chớp mắt.
Hôm nay, là ngày Sui và Yuki phải rời đi rồi...
Hai người đến đây không mang theo thứ gì, rời đi cũng y nguyên như vậy.
Hôm nay tất cả mọi người đều tới tiện họ tại cổng làng Lá.
Naruto nắm chặt lấy tay hai người nghẹn ngào:" Chị... "
Sui mỉm cười dịu dàng vươn tay xoa đầu cậu:" Naruto, có thời gian bọn chị sẽ lại về đây thăm em thôi mà. "
Yuki thở dài:" Đâu phải là vĩnh viễn từ biệt đâu, em làm ra vẻ mặt đau thương ấy làm gì chứ nhóc con? "
Naruto nấc lên một tiếng, nước mắt chảy dài trên gò má.
Sasuke bên cạnh vươn tay lau đi giọt nước mắt cho cậu, hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn với cậu mà. Từ nhỏ đến lớn đều kiên nhẫn như vậy cả.
Sui cúi người:" Cảm ơn vì đã sắp xếp cho chúng tôi, Hokage đại nhân. "
Kakashi cười:" Không đâu, chúng tôi mới là người phải cảm ơn hai người vì đã chăm sóc cho thằng nhóc Naruto một khoảng thời gian dài như vậy. "
Sui lắc đầu:" Không đâu, có Naruto chúng tôi cũng vui vẻ hơn mà, thằng bé là một đứa trẻ rất tốt. Làng Lá có được một nhân tài vẹn toàn, được chăm sóc Hokage tương lai của làng Lá cũng tính là vinh hạnh của chúng tôi. "
Naruto siết chặt lấy tay Sui:" Chị đang nói gì thế? Em được các chị chăm sóc mới chính là vinh hạnh của em! "
Sakura tiến lên cúi đầu trước Yuki:" Cảm ơn chị rất nhiều ạ. "
Yuki mỉm cười:" Cô bé, quyết định là của chính bản thân em cảm ơn chị để làm gì chứ. "
Sakura giương ánh mắt đầy sự kính trọng hướng tới Yuki, cô nở nụ cười:" Lần tái đấu tiếp theo chị nhất định phải dùng toàn lực để đấu với em nhé!~ "
Yuki gật đầu:" Được. "
Sui nhìn Hinata với ánh mắt đầy trìu mến, Hinata cũng cúi đầu chào chị một cái rồi mỉm cười.
Lúc này thầy Iruka tiến lên trịnh trọng cúi đầu:" Cảm ơn hai vị 7 năm qua đã chăm sóc cho Naruto! "
Yuki nâng thầy Iruka lên:" Thầy đừng làm vậy chúng tôi không nhận được lễ này đâu. "
Mỗi người nói một câu với hai người sau đó liền để cho cậu, hắn, Hiraki ở riêng cùng hai người ở cổng làng.
Lúc chỉ còn lại những người trong cuộc, Sasuke bước lên cúi đầu.
" Cảm ơn hai người. "
Yuki lạnh nhạt:" Không còn gì ngoài cảm ơn sao? "
Ánh mắt Sasuke trở nên kiên định, hắn ngước mắt đối diện trực tiếp với đôi mắt lạnh như băng của Yuki rồi nói:" Em nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho Naruto. "
Lần này đến cả cậu cũng ngơ ngác.
Sasuke... cũng sẽ nghiêm túc nói ra câu này sao?
Yuki nghe thế mỉm cười:" Cậu chắc không? "
Sasuke gật đầu, hắn đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Hơn nữa cậu là ai chứ? Là ánh sáng của hắn, là hi vọng của hắn, sao hắn có thể để cậu bị tổn thương được?
Sui mỉm cười:" Ăn nói cẩn thận đó. "
Sasuke đáp:" Chắc chắn. "
Xác định được hắn không nói dối thì Yuki mới mỉm cười:" Nhớ bù đắp cho Naruto thật tốt, đời người còn dài, cậu còn đủ thời gian. "
Sasuke ánh mắt hơi sáng lên gật đầu.
Bên này Sui nắm lấy bàn tay của cậu rồi nói:" Nếu như cậu ta khiến em tổn thương em cứ thoải mái chạy đến bên bọn chị nhé. "
Kurama lúc này chạy ra ngồi lên trên vai cậu:" Yên tâm, nếu thằng nhóc nhà Uchiha tổn thương Naruto ta sẽ báo cho các ngươi ngay. "
Sui cười híp mắt:" Vậy trông cậy vào ông nhé, Kurama. "
" Nè, mọi người quên con rồi sao? "
Nghe được giọng nói đầy sự giận dỗi của nhóc con nào đó thì mọi người mới chú ý đến nhóc Hiraki đang đứng ở đó.
Yuki cười, chị vung tay lên đánh bộp một cái vào đầu của Hiraki.
Nhóc con lập tức ôm đầu kêu oai oái:" Dì Yuki! Không phải đối với cha dì nhẹ nhàng lắm sao? Sao đến lượt con dì lại đánh con chứ!? "
Yuki mặt mày đầy ý cười nói:" Nếu con không có gương mặt giống cha lớn con như vậy, không mang họ Uchiha thì biết đâu ta lại ôm con đấy!? "
Hiraki nghe thế bĩu môi làu bàu:" Biết thế con chẳng thèm mang họ Uchiha! "
Sui nghe thế bèn vò mái tóc Hiraki rối tung lên sau đó nhấc bổng nhóc con lên.
" A! "
Hiraki ôm lấy cổ của Sui, đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc.
Sui dịu dàng nói:" Không phải muốn ôm sao? Dì ôm con rồi đó. "
Hiraki đột nhiên cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt:" Dì Sui... "
Hiraki vốn tưởng đây là kinh hỷ nhất rồi thì Yuki lại đặt lên trán nhóc con một nụ hôn khiến cho nhóc con ngay lập tức trở nên ngơ ngẩn.
Yuki vuốt ve mái tóc đen của Hiraki rồi dặn dò:" Con là con trai của Naruto, con phải lớn lên khỏe mạnh rồi bảo vệ cha con biết chưa? Chúng ta luôn nghiêm khắc với con là muốn con trở nên mạnh mẽ. Con cũng biết sinh con ra cha con đã phải trả giá những gì, cha con thương con bao nhiêu con phải thương cha gấp đôi chừng đó biết chưa nhãi con? "
Hiraki gật đầu thật mạnh:" Con biết rồi! "
Sui cũng nói:" Con nghe đây, chúng ta cũng yêu con như yêu cha của con vậy. Chúng ta nghiêm khắc với con vì chúng ta biết sớm muộn con với cha con cũng sẽ trở lại làng Lá. Chúng ta sau cùng cũng phải rời đi, cho nên chúng ta dạy dỗ con cẩn thận là để sau này con trở thành một nhẫn giả mạnh mẽ thay chúng ta ở cạnh cha con. Liên kết của con, cha con với làng Lá rất sâu đậm, chúng ta từ lâu đã biết sớm muộn con cũng thực sự sẽ quay lại nơi này. Chúng ta sẽ không thể ở lại đây nữa, 7 năm là đã đủ rồi. "
Hiraki lúc này mới hiểu được hai người thương nhóc con thế nào, tiếng khóc càng lúc càng lớn:"Dì ơi con không muốn dì đi!! "
Hai người dỗ dành Hiraki, ai cũng nhìn nhóc đầy dịu dàng và trìu mến.
Suốt từ lúc nhóc có được nhận thức đến hiện tại, đây là lần đầu tiên nhóc hiểu được.
Nhóc đã thật sự có hai người mẹ!
Naruto nhìn hai người ôm Hiraki trên tay mà không khỏi nhộn nhạo trong lòng.
Sasuke nắm chặt lấy bàn tay cậu khẽ nói:" Em đã gặp được người tốt. "
Naruto cười:" Phải, họ là người tốt, tốt nhất trên thế gian này. "
Yuki nhìn Sasuke:" Uchiha Sasuke, dạy dỗ Hiraki thật tốt. "
Sasuke gật đầu:" Vâng. "
Yuki và Sui mỉm cười.
" Được rồi, chúng ta đi đây. Naruto bảo trọng, có thời gian đến thăm chúng ta nhé. "
" Vâng! "
Hoàng hôn đỏ rực phủ rợp đường chân trời tạo nên một khung cảnh huy hoàng.
Đệm vào sắc đỏ của hoàng hôn chính là hình bóng hai người con gái xinh đẹp...
" Đẹp thật đó. "
Naruto cảm thán, ánh mắt cậu lấp lánh sắc đỏ của bầu trời cuối ngày.
" Em cũng rất đẹp, Naruto. "
Naruto nhìn Sasuke:" Trước đây em đã nghĩ, anh sẽ không chấp nhận Hiraki vì thằng bé là em sinh ra. "
Sasuke hôn lên tay cậu:" Không đâu, anh sẽ không ghét bỏ con. "
Naruto mỉm cười, tay cậu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hiraki:" Con có một người cha lớn tốt lắm đó. "
Hiraki nhìn hắn rồi bĩu môi:" Mới không có đâu, tìm không được cha thì là kém cỏi! "
Naruto cười khổ:" Con đang bắt chước giọng điệu của dì Yuki của con đó sao hả!? "
Hiraki vênh váo:" Đúng đó, ai làm gì được con nào ~! "
" Thằng nhóc con này! "
Hai cha con sau đó liền biến thành đuổi bắt nhau ầm ĩ quanh cổng làng.
Sasuke hướng mắt tới cậu đang chơi đùa với nhóc con.
Một ánh sáng lớn và một ánh sáng nhỏ đứng cạnh nhau.
Công nhận...
Ánh sáng... rất đẹp, rất rực rỡ!
_ Một kẻ lầm đường lạc lối được ánh sáng dẫn dắt quay trở về, đến lúc muốn trân trọng ánh sáng ấy thì để vuột mất khỏi tầm tay. Đau khổ, dằn vặt, nhớ nhung, thứ tình cảm luôn chôn dấu hiện tại muốn nói lại chẳng thể nào nói ra được nữa. Đã từng nghĩ đến cái chết nhưng sau cùng vẫn cực lực sống với niềm tin mỏng manh ánh sáng mạnh mẽ kiên cường ấy sẽ không lụi tắt.
_ Còn có một kẻ vì không muốn người khác vì mình mà đau khổ nên rời đi. Sau cùng lại quyết định không quay về. Bỏ lại tại nơi đó một người mà mình đã dùng hết sức lực kéo trở về từ bóng tối sâu thẳm. Nhớ nhung, xao động nhưng lại luôn không xác định được cảm xúc của bản thân mình, cuối cùng còn định cùng với ánh sáng nhỏ vĩnh viễn biến mất khỏi đôi mắt của người kia.
_* Thật may, cuối cùng kẻ lầm đường lạc lối cũng đã tìm lại được ánh sáng của mình, trói chặt ánh sáng lại bên cạnh không để vuột mất nữa.
_* Thật may, cuối cùng định mệnh cũng đem kẻ quyết định không quay về trở lại bên cạnh kẻ đáng thương đã bị bỏ lại, còn mang theo một ánh sáng nhỏ nữa.
_9:11 6/6/2023_
| Hoàn Chính Văn |
❤ Tung hoa~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip