Chương 13

×××

......

Chạng vạng.

Màu bạc vốn chỉ thuộc về mái tóc dài của cô gái thực sự xuất hiện dưới vách đá của núi phía Nam Làng Citrus.

"...Yoko ?" Law lo lắng hét lên tên cô ,giơ tay phải lên mà không suy nghĩ: "ROOM!"

Một cái màn màu xanh nhạt từ trong tay hắn hiện ra, hắn đổi mình với tảng đá lớn dưới đáy vách đá, sau đó dễ dàng dịch chuyển bản thân về phía thân ảnh màu bạc kia.

Law thở hổn hển, phát hiện quả nhiên là Yoko - lúc này cô ấy đang cuộn tròn trong tư thế lõm vào trên vách đá, ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình, dường như ngay cả nhịp thở lên xuống của cô cũng không tồn tại.

Law cau mày ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí. Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống và nhìn thấy một con dao có hình dạng kỳ lạ bên cạnh tay phải cuả Yoko, trên chân trái của cô có một vết thương rất nặng.Cánh tay trái của cô cũng bị gãy, trước đây cô luôn chú ý đến việc vệ sinh sạch sẽ, nhưng giờ đây toàn thân lại đầy máu và bùn đất.

Đêm qua ở Citrus Village có một cơn mưa nhẹ nên đường đến đây và đường núi ở khu vực này rất khó đi, hình như Yoko đã bị ảnh hưởng bởi cơn mưa khiến cô bây giờ trông rất chật vật.

Nghĩ đến đây, Law đưa tay đỡ lấy thân thể Yoko, không nói một lời kéo cô vào lòng, lại cảm nhận được hơi thở của cô.Hơi thở của cô vẫn ổn định, nhưng người rất nóng, có khả năng đó là phản ứng viêm do vết thương ở bàn chân trái, hoặc có thể là sốt cao do một ngày ở ngoài trời mưa, nhưng không sao cả. đúng là anh nên đưa cô về trước...

"...Law?" Cảm thấy có người đang quấy rầy cơ thể mình, Yoko, vốn đang ngủ rất say, cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở nửa mắt, nhìn thấy chàng trai trẻ gầy gò với mái tóc đen đang xử lý vết thương trên chân cô bằng những động tác chuyên nghiệp và rất cẩn thận..

"Tỉnh rồi à? Lần này cậu đã gây phiền toái cho tôi đấy." Law cau mày: "Sao lại chạy tới đây?"

Nghe vậy, Yoko cũng có chút xấu hổ, cô đưa tay đỡ trán trước khi giải thích: "Đêm qua tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, tôi chạy theo tiếng động đó và gặp phải một con quái vật khác, tôi sơ suất..." Cô không nói nữa mà ho khan vài tiếng.​

Law không định hỏi thêm gì nữa, thay vào đó anh ôm cả người cô lên , dùng sức mạnh của trái ác quỷ dễ dàng rời khỏi hang động.

"...Nói đến, nhiệt độ cơ thể của cậu hơi bình thường so với người sốt cao. Cơ thể lúc bình thường cũng lạnh như người chết." Law ôm cô, cơ thể nóng bỏng của cô áp vào anh, khi nghe anh phàn nàn với giọng bất lực, Yoko thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

Suy cho cùng, kể từ khi tim cô không còn đập, cơ thể cô gần như giống như một người chết về mọi mặt.

"Này, Bepo và tôi đã làm thẻ sinh mệnh ở làng bên cạnh. Sau này cậu cũng nên làm một cái đi. Nếu cứ không mang theo sên truyền tin, tôi không thể tìm thấy cậu." Law lại nói, đưa ra chủ đề khác, anh cụp mắt nhìn cô, Yoko ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Law——

Trong lòng vang vọng câu nói vừa rồi của Law – 'Cơ thể lúc bình thường cũng lạnh như người chết '

Cô thực sự có thể làm được một tấm mệnh sao? Yoko do dự một chút, lại nhắm mắt lại, cố ý lạnh lùng nói: "Lần sau rồi chúng ta nói về chủ đề này nhé."

"Lại làm sao vậy? Đừng có phớt lờ tôi!" Law giật giật khóe miệng.

"Tôi mệt, vết thương cũng rất đau."

"Chắc cậu đang lừa tôi phải không?!"

"...Cậu ồn quá."

"......"

Law cau mày, không biết phải làm gì với cô, nhưng khi nghe cô nói vết thương đau, vô thức tốc độ giảm dần, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, nhưng anh không bao giờ nghĩ - Ba năm trước, chính vì tin vào sức mạnh như quái vật của Yoko nên coi cô ấy như một người đàn ông mà không chút thương hại.

Sự mềm mại trong lòng lúc này tự nhiên nhiều đến mức ngay cả bản thân Law cũng không nhận ra.Tất cả những gì bây giờ anh cần làm là ôm cô gái này về nhà, tâm trạng cũng đến nỗi không tệ .

......

Sau khi cẩn thận ôm cô gái đang bị thương về nhà, Law đặt Yoko đang sốt cao, toàn thân nóng bừng lên giường - cô đang ngủ say, thậm chí còn chẳng nhận ra rằng mình đã về nhà. Law nhìn Yoko từ trên cao xuống, bắt đầu từ mái tóc bạch kim xinh đẹp mượt mà, đến làn da trắng ngần sạch sẽ như trong suốt, rồi đến lông mi, rồi tới mũi và môi...

Trước kia , cô luôn bảo vệ cậu cho đến khi lớn lên, khi khó chịu nhất, cô đã cho cậu một nơi ở để cậu có thể dần dần chấp nhận bản thân và đứng dậy, mặc dù anh biết đây chỉ là những hành động tùy tiện của Yoko và cô cũng không có ý định yêu cầu cậu phải trả ơn nhưng cậu không biết liệu sau này mình có đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy hay không?

Law ngồi xổm xuống, lười biếng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không tì vết cuả Yoko, lắng nghe tiếng thở đều đều của cô, rồi đưa tay nhéo má cô. Yoko trưởng thành thành thiếu nữ từ khi nào rồi? Rõ ràng mấy năm trước, cô chẳng khác gì một con quái vật trong mắt cậu .

Nghĩ tới đây, khóe miệng Law bất đắc dĩ nhếch lên, ánh mắt nhìn Yoko tràn ngập sự dịu dàng quan tâm đầy lo lắng .

"Lối ra ở..."

"Tiếp đi...cứ chạy thẳng, đừng...dừng lại..."

Mà ngay lúc Law đang lén nhìn cô, cô đột nhiên lại lẩm bẩm, Law kinh ngạc ngẩng đầu , nhìn đôi môi tái nhợt của cô mở ra rồi khép lại khi cô thì thầm điều gì đó, khiến cậu tò mò nhìn cô chằm chằm.

Hóa ra Yoko còn là loại người sẽ nói mớ? Cậu chưa từng gặp qua cô ấy như vậy bao giờ, chỉ biết người này vừa nằm xuống sẽ ngủ, thức dậy sẽ vô cùng tức giận, nếu ngẫu nhiên đánh thức cô, tính tình cáu bẳn sẽ xuất hiện.

Cô ấy đang mơ gì vậy? Là ác mộng hay một giấc mơ bình thường? Khi con người ta bị sốt cao, họ thường có những giấc mơ lộn xộn.

Nghĩ đến đây, Law tò mò lắc đầu.

Điều làm cậu ta ngạc nhiên là Yoko lại lên tiếng lần nữa , lần này giọng điệu của cô cực kỳ mềm mại, có chút bất lực cùng ủy khuất: "Ace..." Lúc này, lông mày của Yoko hơi nhíu lại, rồi không nói nữa.

Ace ? Law nghe được một cái tên xa lạ phát ra từ miệng cô , nhìn vẻ mặt bất an vì gặp ác mộng của Yoko, ngay cả loại quái vật như Yoko mà cũng sẽ có những giấc mơ khó chịu như vậy? Ace là ai? Đó là một nhân vật hư cấu trong giấc mơ hay là một người quan trọng?

Rõ ràng là cậu ta và cô đã ở bên nhau từ năm mười ba tuổi. Đã ở với nhau hơn ba năm rồi, mà trong làng cũng không có ai tên là Ace, vậy... chuyện đó xảy ra trước khi Yoko đến đây sao? Law tràn đầy thắc mắc, nhưng lại không cách nào câu hỏi được trả lời.

Nhìn vào khuôn mặt của cô gái, tâm trạng dịu dàng vốn có của cậu bỗng chốc chìm xuống đáy.

Cậu ta thực sự không biết gì về Yoko cả.

......

...

Yoko tỉnh dậy vào khoảng đêm. Law đã chuẩn bị món khoai tây hầm mà cô thích nhất, cậu biết cô thích uống loại nước hầm đặc đó, nếu không phải do cậu thường phản đối, cô nhất định ngày nào cũng sẽ làm món đó vào bữa tối của bọn họ .

"Cám ơn." Bởi vì cánh tay trái bị gãy nên Yoko chỉ có thể dùng tay phải ăn cơm, Law nhìn bộ dạng khó coi của cô, cuối cùng không nhịn được hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm: "Yoko , quá khứ của cậu như thế nào vậy?"

Đang ăn canh Yoko giật mình, lại đặt thìa xuống: "Không có gì đặc biệt."

"Không có gì đặc biệt?" Law cau mày: "Một con nhóc làm sao có thể đột nhiên đến vùng biển xa lạ được?"

"Có gì lạ sao? Tôi lại cảm thấy nó khá bình thường ." Yoko khẽ cau mày, đưa một miếng thịt khác vào miệng: "Đừng hỏi những điều nhàm chán nữa."

Câu hỏi nhàm chán? Law khẽ cau mày, không hài lòng lắm với thái độ né tránh cuả Yoko , sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: "Yoko, cậu không hề quan tâm đến quá khứ của tôi sao?"

Yoko cụp mắt nhìn bát canh nóng hổi phủ sương trắng, cô có quan tâm không? Thỉnh thoảng cô cũng hỏi về Law, nhưng thực tế nó không là cái gì quan trọng chỉ với lượng thông tin ít ỏi đó . Cân nhắc một hồi, cô bình tĩnh nói: "Quá khứ đã qua, mấu chốt là tương lai, cho nên chuyện không quan trọng tôi sẽ không hỏi."

Law không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn thẳng vào Yoko như đại bàng nhìn con sói, cậu ta nói lại: "Mặc dù cậu có thái độ đó, nhưng tôi lại rất quan tâm đến quá khứ của cậu."

Yoko không biết trả lời câu hỏi của Law như thế nào nên chỉ cụp mắt xuống.

"Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết, vậy để tôi kể cho cậu về quá khứ của mình nhé ." Law nhìn cô bằng ánh mắt kiên định. Yoko định rời đi ,vội vàng ngắt lời cậu: "Chờ đã, tôi không nhất thiết phải biết..."

"Nhưng tôi muốn cậu biết." Law nhìn chằm chằm vào cô trầm giọng : "Tôi sinh ra tại North Blue – Flevance, một đất nước được gọi là Thành phố Trắng. Flevance phát hiện ra một loại quặng đặc biệt quý hiếm, được phát hiện bên dưới vương quốc và được xác định là nguồn gốc tạo nên thiên nhiên trắng xóa kỳ diệu của Flevance. Với việc phát hiện ra Chì Hổ Phách, nhiều loại hàng hóa như đồ dùng, sơn, kẹo, đồ trang điểm và vũ khí đã được chế tạo từ quặng. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới mua hàng hóa chất lượng cao, dẫn đến sự trỗi dậy của vương quốc

Tuy nhiên, một trăm năm trước khi ngành công nghiệp này ra đời, Chính phủ Thế giới và hoàng gia đã phát hiện ra rằng Chì Hổ Phách là chất độc, nhưng đã quyết định không thông báo cho đất nước về bản chất độc hại của nó nhằm thu lợi từ ngành công nghiệp này.Trong khi hoàng gia ích kỷ trốn thoát dưới sự hỗ trợ của Chính phủ Thế giới,họ đã bỏ rơi người dân và tất cả người dân đều bị bệnh cuối cùng là chết. Các nước láng giềng lo ngại dịch bệnh lây lan nên đã phản ứng bằng cách cách ly hòn đảo."

Theo giọng nói của Law, tâm trí Yoko dần dần tưởng tượng ra cậu bé Law đã chứng kiến ​​nơi mình sống biến thành địa ngục như thế nào.

"Mặc dù chúng tôi đã nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài chính phủ nhưng họ hiểu lầm chì hổ phách là một căn bệnh truyền nhiễm. Kết quả là bố mẹ tôi, vốn là những bác sĩ đã bị bắn chết ngay tại chỗ , còn bệnh viện, nơi em gái tôi nằm cũng sau đó bị phóng hỏa. , Tôi trốn bên dưới một núi xác chết chờ cơ hội để chạy ra ngoài , biết mình chỉ có thể sống được ba năm, Tôi đã từng thề sẽ phá hủy tất cả..."

Yoko, người đang bệnh nặng, sau khi nghe điều này cảm thấy có chút choáng váng, nhìn khóe mắt Law có chút ươn ướt khó phát hiện.

"Tôi trước đây đã từng nói với cậu rồi,tôi có một người rất quan trọng." Law nắm tay hắn: "Chú ấy tên là Corazon. Tôi gặp chú ấy ở lâu đài của Doflamingo . Doflamingo là anh trai của chú ấy và cũng là tên hải tặc tồi tệ nhất. Tôi đã học mọi thứ từ hắn, chỉ với hy vọng có thể có được sức mạnh hủy diệt thế giới trong thời gian ngắn, nhưng Corazon... người đàn ông kỳ lạ đó đã yêu cầu tôi phải rời khỏi Doflamingo.

"Chú ấy tìm được quả Ope Ope no mi cho tôi, nhưng lại bị Doflamingo giết chết. Rõ ràng chú ấy cũng là đứa em duy nhất của tên khốn nạn của Doflamingo vậy mà——!" Lúc này, trong mắt Law hiện lên ngọn lửa oán hận. Yoko lặng lẽ nhìn hắn, cụp mắt xuống .

"Tôi hiểu." Trong khoảng thời gian này, Yoko thỉnh thoảng sẽ nghe những lời khó hiểu của Law, nhưng lần này, rốt cuộc cô cũng đã biết những điều mà Law đã trải qua. Lần đầu tiên tôi biết số phận của cậu ấy .

Người đầy vết sẹo nhưng vẫn đang tự đốt cháy chính mình một cách tuyệt vọng, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể kéo được người đó xuống khỏi ngai vàng ,tất cả nỗ lực trước nay của cậu đều là vì chuyện này.

"Tôi nói xong rồi." Law nói xong chuyện cũ, nhìn Yoko : "Cậu có lời gì muốn nói không?"

"...Ừm." Yoko lắc đầu, cô không còn gì để nói: "Trước đây , nhìn tình hình của cậu , tôi đã đoán được kha khá rồi."

Law nhìn chằm chằm vào Yoko thật kỹ.

Nhưng Yoko không nhìn cậu , cô chỉ cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Cô biết lý do Law kể cho cô nghe về quá khứ của cậu – đoạn ký ức đó là nỗi đau nhất đối với cậu, cậu đã sẵn sàng chia sẻ với cô, điều đó có nghĩa cậu ấy coi cô như là một người quan trọng và cậu ấy hy vọng cô cũng sẽ kể cho cậu nghe về quá khứ của mình..

Chỉ là bây giờ Yoko thực sự không có ý định kể cho cậu nghe về quá khứ của mình - chỉ vì cô còn không biết rõ về bản thân mình. Cô luôn cảm thấy mình và Law khác nhau, Law làm việc gì cũng có mục tiêu rất rõ ràng, yêu ghét cũng phân biệt rõ ràng, biết rõ bản thân cậu muốn gì.

Nhưng cô thì khác.

Lớn lên, cô không biết mình muốn gì , không quan tâm đến những điều mình đã trải qua, cũng không nghĩ ra được điểu gì để có thể khể cho Law. Cô chỉ muốn chôn vùi quá khứ ấy vào sâu trong ký ức của mình.

Nghĩ đến đây, Yoko cuối cùng cũng bình tĩnh mở miệng: "...Law, so với cuộc đời của cậu, quá khứ của tôi khá mờ nhạt."

"Cha mẹ tôi đã mất từ ​​lâu, tôi không có anh chị em, cũng không có người nhận nuôi ,đến ân nhân cũng chẳng có ." Yoko đặt bát gỗ xuống, lại lắc đầu: "Tôi không có gì cả. Cũng chẳng có người quan trong cho mình, làm sao đây? Tôi chẳng có thứ gì để kể ho cậu cả ?"

"Thật ? Sao có thể ?" Law cau mày.

"...Không." Sau một lúc do dự, Yoko trả lời.

Còn Law vẫn im lặng nhìn cô, thấy cô vẫn định không đề cập đến chuyện của mình, còn nghe cô nói không có ai là quan trọng đối với mình , liền đứng dậy, tức giận bực bội: "Quên đi, đúng là con nhóc cứng đầu."

"..." Yoko không nói, chỉ nhìn Law một lúc, cuối cùng cậu ta cũng chịu thua, lấy ra từ trong túi ra một mảnh giấy màu trắng, to bằng lòng bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc, nhét nó vào trong tay của cô .

"Tôi chỉ làm ra một tấm thẻ mệnh, toàn bộ đều đưa cho cậu." Law nghiêng đầu: "Mặc dù cậu không chịu đổi với tôi."

Yoko nhận lấy nó từ anh và cúi đầu: "Tôi sẽ cố gắng đem theo sên truyền tin theo người từ bây giờ."

"Nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừm."

Rời khỏi phòng Yoko, nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô, Law cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô dường như đột nhiên xa hơn một chút so với trước đây. Từ khi nào anh mới nhận ra những thiếu sót trong mối quan hệ của mình với Yoko.

——Cô vẫn không muốn cậu đi vào quá khứ của mình.

Nhưng một lần nữa, tại sao cậu ấy lại trẻ con như vậy? Tại sao không cho cô được đi theo tên đàn ông kia ,tại sao lại ép cô trả lời nhiều câu hỏi như vậy? Rõ ràng đó là một cuộc cãi vã vô nghĩa đối với hai người họ.

Cậu ấy tức giận về điều gì? Cậu ấy đứng là ............... đồ trẻ con .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip