Chương 17. Sự tích rình mò.

Minh công tử hiện tại đang nghĩ:

Lần đầu tiên Nghi nhi nhà hắn chủ động như vậy là khi nào nhỉ?

Khi đó, hắn nhận lời mời đến dự sinh thần của tộc trưởng Hoa tộc thay phụ đế của hắn.

Suốt cả yến hội hắn ngồi chán chê nhìn một đám hoa linh nhảy múa, cuối cùng không chịu được, hắn lặng lẽ chuồn ra đi tản bộ.

Vốn nghĩ tất cả mọi người đều ngồi trong đại sảnh dự tiệc, không ngờ bên hồ sen gần đó vẫn còn một thân ảnh nho nhỏ.

Bạch phát, kim đồng.

Thánh Long tộc.

Minh Vũ dưới sự tò mò tiến lên, nữ đồng cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục công việc trên tay mình.

Minh thái tử ngàn kiều vạn sủng lớn lên, nào có chịu qua đãi ngộ lãnh đạm như vậy? Hắn tiến lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, tò mò hỏi: "Tiểu cô nương đang làm gì nga? Có thể cho ca ca ta biết được không?"

Vốn nghĩ nữ đồng sẽ không trả lời hắn, tiếp theo muốn nói gì Minh Vũ cũng đã nghĩ kĩ rồi. Ai ngờ, đang lúc hắn định mở miệng trêu chọc, nữ đồng nhàn nhạt trả lời một câu.

Nàng nói: "Đào tổ kiến."

Kèm theo đó là một ánh mắt nhìn sinh vật ngu xuẩn bị mù không thấy rõ nàng đang làm gì.

Minh Vũ: "..."

Minh công tử nhẹ nhàng "Khụ" một tiếng để giảm bớt xấu hổ, sau đó hắn vẫn tiếp tục tò mò hỏi vài câu.

"Tiểu cô nương tên gì a? Có thể nói cho ca ca ta được không a?"

"Tiểu cô nương sao lại lãnh đạm như vậy a ?! Ca ca ta tổn thương nga!"

"..."

Hắn nhớ lúc đó, hắn hỏi thật nhiều, kết quả là nàng vẫn không thèm quan tâm mà đùa nghịch tổ kiến. Đợi đến khi hắn miệng khô lưỡi khô, đang muốn từ bỏ, nữ đồng lại đứng lên, đi hai bước lại gần hắn.

Nữ đồng nhìn hắn, hai ngón tay nắm hắn cằm, kéo lên. Tầm mắt hắn thuận thế nhìn vào mắt nàng, lại chỉ thấy nàng nhàn nhạt mở miệng, nói một câu: "Nam nhân, ngươi làm ta cảm thấy hứng thú."

Minh Vũ: "..." gì?

Chưa đợi hắn làm ra phản ứng, nữ động đã thả tay ra. Nàng lùi lại hai bước, xoay người, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn.

Ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng Minh công tử lại nghe ra một loại không dung cự tuyệt bá đạo: "Nhớ kĩ, ta họ Thánh, danh Tư Nghi, là nữ nhi của tộc trưởng đời thứ hai trăm ba mươi tám của Thánh Long tộc. Nam nhân, ngươi hiện tại là người của ta, chớ có lại trêu hoa ghẹo nguyệt."

Nói xong câu đó, Thánh Tư Nghi xoay người rời đi, để lại một bóng lưng nhỏ bé nhưng thẳng tắp.

Mà lúc đó, Minh công tử còn ngẩn ngơ đứng nhìn.

Sau lại, hắn khe khẽ cười rộ lên, đưa tay xoa nhẹ cằm.

Thật thú vị.

Thật sự rất rất thú vị.

Nghĩ, Minh Vũ xoay người rời đi, hồ sen quy về yên tĩnh.

Hắn nghĩ, ngay cả tên họ hắn nàng đều không biết, nói gì đến người của nàng?

Sau buổi yến hội đó, hắn trở về Tiên cung của mình, tĩnh tâm tu luyện. Nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn cứ hiện lên khung cảnh ngày đó, làm hắn không tài nào tĩnh tâm được.

Tâm tình ngày càng không xong, sức khỏe cũng có chút ảnh hưởng. Kể từ đó, tin tức Minh Vũ thái tử mắc bệnh nan y truyền ra ngoài.

Vô số linh đan diệu dược từ khắp nơi đưa tới, liền phụ đế cùng mẫu thần cũng lo lắng khôn nguôi. Minh Vũ luôn mãi an ủi mình không có việc gì, bọn họ mới bán tín bán nghi mà buông tha cho hắn.

Nhưng sự thật thế nào thì chỉ có mình hắn biết.

Hắn thật sự bị bệnh nan y.

Còn là bệnh tương tư vô phương cứu chữa trong truyền thuyết.

Đối này, Minh thái tử thật sâu phỉ nhổ chính mình. Đường đường thiên tộc thái tử, hắn thế nhưng có khuynh hướng chịu ngược.

Nói ra đi, chắc chắn mặt mũi của cả thiên tộc đều bị hắn ném đến tám con phố.

Tuy nói tự phỉ nhổ bản thân thật tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn không có ý định chấm dứt căn bệnh này.

Đối này, Minh công tử tỏ vẻ: Bổn thái tử đã gần ngàn năm chưa có một mảnh tình vắt vai nào, giờ khó khăn lắm mới có được, làm sao lại có thể dễ dàng buông ra?

Vậy nên, hắn bắt đầu cuộc hành trình theo đuôi mối tình đầu.

Không phải là theo đuổi, là theo đuôi.

Mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều chạy đến Quy Khư, nơi cư trú của Thánh Long tộc để rình mò, à không, là dạo chơi.

Chơi đến hứng thú bừng bừng, chơi đến quên cả trời trăng mây đất, chơi đến bị Thánh Lam Ti phát hiện.

Hắn còn nhớ khi đó, hắn đang vui vẻ mà bò góc tường, đang vui vẻ ngắm Tư Nghi ngủ, ai ngờ bỗng dưng bị chọc một phát, hắn ngã ăn một miệng bùn.

Một đôi giày thêu xanh lam dừng ở trước mặt, ngước lên, linh kiếm đã ra khỏi vỏ. Thánh Lam Ti rượt hắn chạy cả một vòng Quy Khư.

Khó khăn lắm mới trốn thoát, ai ngờ từ đó hắn lại không có cơ hội tiếp tục rình mò, à không, dạo chơi. Minh Vũ buồn một đoạn thời gian, cả ngày ủ rủ.

Một ngày nọ, phụ đế đi thăm hắn, vỗ vai hắn, sau đó thấm thía nói với hắn một câu: "Tiểu tử giỏi lắm, rất có phong phạm của cha ngươi năm đó."

Thế mới biết, năm đó lão cha nhà hắn cũng chơi trò rình mò, à không, là dạo chơi mới rước được mẫu thần về nhà.

Sau đó, phụ đế mặc kệ hắn ngổn ngang trong gió, một đạo thánh chỉ tứ hôn cho hắn và nàng.

Hắn vui mừng khôn xiết, lại thấp thỏm lo lắng nàng không vui. Nề hà công vụ bận rộn, hắn không rút ra thời gian đi thăm nàng được.

Ai ngờ, tối hôm đó, hắn thấy nàng trèo tường vào Vũ Vân cung của hắn.

Sau đó, hắn thấy nàng nhảy xuống, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt hắn. Nàng tà tà mỉm cười, tiếp tục nắm hắn cằm, bá khí trắc lậu mà nói: "Nam nhân, lá gan của ngươi thật sự rất lớn, cư nhiên dám không đi thăm ta. Ngươi muốn bị trừng phạt thế nào đây, ân?"

Minh công tử lúc ấy mới ngỡ rằng sự việc đã bại lộ, nàng đều biết hắn hay đi rình mò nàng.

Minh Vũ ngẩn ngơ, từ mặt đến cổ hồng muốn lấy máu.

Thấy hắn không trả lời, nữ đồng nhướng mày, bỗng tăng lớn lực đạo trên tay, nhàn nhạt nói: "Phạt ngươi kêu ta là Tư Nghi, còn phải mỗi ngày đi chơi với ta."

Minh Vũ không nói lời nào.

Tư Nghi bất mãn, kêu hắn hai tiếng.

Minh thái tử "phụt" một tiếng bật cười. Hắn mặc kệ ánh mắt khó hiểu của nàng, ôn thanh đáp lại: "Được, vậy Tư Nghi cũng không nên kêu ta là nam nhân nữa, ta gọi Minh Vũ!"

Trong lòng hắn lúc này, tựa như trăm hoa đua nở, mùi thơm ngào ngạt.

Tư Nghi nhà hắn, thật sự quá đáng yêu!

———

Ayy, lâu rồi không ra chương, đơn giản là máu lười của bổn cung lại nổi lên rồi ỤvỤ.

Chương này đó là khoảng thời gian hai người quen nhau trước thị giác của Minh công tử, qua chương sau lại đi cốt truyện.

Mà hình như truyện khá là không hay nhỉ? Sao ta thấy lượt view nó sụp nghiêm trọng hà, nhìn mà nản quá, nhưng phải cố lấp vì các đọc giả thân iu của ta thôi ỤvỤ.

Nếu thắc mắc tại sao tính tình của Tư Nghi nhà ta thất thường vcl, thì giờ ta xin giải thích xíu.

Lúc đầu thì Tư Nghi lãnh đạm như trên ó, kiểu bất cận nhân tình bá đạo cố chấp.

Sau đó, do nhìn không được cái tính này của nữ nhi, hai vợ chồng nhà họ Thánh liên thủ đá nàng đi lịch kiếp, sau đó thì tính tình mới cải biến tốt được chút.

Lúc đầu văn khá lãnh đạm là do vừa trở lại, hơn nữa không quen với hoàn cảnh xung quanh nên hay im lặng. Sau này sẽ từ từ cởi mở hơn.

Còn vụ Minh công tử thích Tư Nghi thì do nhất kiến chung tình đọ OvO, còn làm sao Tư Nghi thích Minh Vũ hả? Đợi hồi sau khi thời cơ thích hợp bổn cung tiết lộ cho OvO.

Hihi, cảm ơn các nàng đã theo dõi truyện của ta, iu lắmmm❤ ❤ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip