Chap 34 : Năm mới

Mùng Năm mới đã đến.

Tôi, hiện tại đang ngồi cùng với Saiki thấy bố mẹ cậu ấy đang cười trước vở kịch hài của Năm mới trên tv. Nghe đâu giờ họ coi tôi như con dâu?! Chắc không phải đâu nhỉ vì tôi đâu phải là gì với Saiki đâu nhỉ...?

"Đi lên phòng, ở đây tôi thấy mệt mỏi quá."

Lên phòng Saiki, tôi ngồi lên nệm vì đơn giản mình không có gan dám leo lên giường người ta để ngồi, tôi hỏi :

-Ừm...cậu có tính đi Năm mới cầu chùa không?

"Không, nếu đi thì tôi muốn đi một mình, còn cậu?"

-Tôi thì phải lôi hai đứa đi rồi, làm cái gì cũng phải cho xong nhanh ấy, nè Saiki, nếu cậu rảnh thì cậu có thể đi chung cũng được, đỡ hơn là việc đi cùng với nhóm đúng không?

"Ừm có lẽ là vậy."

-Mà tại sao cậu lại kéo tôi lên phòng cậu thế? Bộ có ai ở bên ngoài sao?

"Nhìn phía cửa sổ đi."

Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy Teruhashi đang làm cuộc đối thoại một mình, đúng hơn đang tập cho gặp Năm mới rồi đi lễ cầu chùa, mỗi lần cô ấy đóng giả Saiki đều đưa hai ngón tay lên như nó là hai cái cọng ăng ten.

-Cái này nó khá phiền thật, cậu không tính nói có à?-Tôi huých vai cậu ta.

"Cô ta sẽ không nói nếu cô ta không biết tôi có ở đây."

Saiki cảm thấy tự hào một chút với kế hoạch của chính mình.

Teruhashi bấm chuông cửa nhưng không có phản ứng gì cả và ở bên ngoài, bố mẹ cậu ấy còn cười. Cô ấy có chút cau mày, đây là cơ hội duy nhất của cô ấy tới với Saiki, nó thất bại. Cho đến khi một bóng người tới :

-Em có điều gì cần ở ngôi nhà đó vậy?

Cả hai đứa giờ mới dựng đứng lên, không hiểu sao đầu của cậu ta vô tình đập trúng đầu tôi.

-Đau quá đấy...-Tôi ôm đầu ứa nước mắt.

"Cậu đứng lên làm cái gì?! Cái tên này..."

Saiki Kuusuke.

Saiki mở cửa ra liền, và tôi núp sau lưng cậu ta ngó ra nhìn.

-Coi kìa, ra rồi.-Kuusuke cười, thật ra người này tôi có gặp một lần rồi, anh ta bất ngờ rằng khi nhận ra tôi có siêu năng lực và muốn thử khám phá xem trình độ có ngang với Kusuo không nhưng kết quả?

Tôi bỏ chạy.

"Biết ngay mà!"

-Thế này không có được đâu, sao lại để con gái ở ngoài đợi vậy- ủa Yuzuriha-chan đó sao? Lâu lắm mới thấy em sau đợt anh tới thăm nhà nè, khỏe không?-Kuusuke vẫy tay chào tôi.

-Ahaha...c-cũng lâu lắm rồi nhỉ?-Tôi cười không có nổi.

"Tại sao cô ấy lại ở đây chứ..."-Tâm trạng của Teruhashi tụt xuống khi nhìn thấy tôi, tôi phải cố tránh bằng cách níu áo Saiki như thể là một đứa trẻ.

-Em cũng nên vào nhà đi.-Kuusuke dẫn cô ấy vào.

-Kuusuke, về rồi à!

-Lâu rồi không gặp, mẹ!

-Chúc gia đình năm mới vui vẻ ạ!-Teruhashi cười chào gia đình Saiki.

Bây giờ tôi và Saiki đứng sau lưng cô ấy, giờ tôi đang lo về chuyện phản ứng như thế nào với Teruhashi bây giờ đây nè.

-Kokomi-chan, chúc mừng năm mới!-Mẹ của Saiki hân hoan chào cô ấy.

-Sao hai đứa đi cùng nhau? Hai đứa không có biết nhau đúng không?-Bố của Saiki thắc mắc hỏi Kuusuke.

-Con thấy em ấy ở bên ngoài nhấn chuông, nên dẫn vào luôn.

-Thật ư chuông báo?

-Ôi, chúng ta không hoàn toàn nghe thấy, xin lỗi nha!

"Tôi đã phát hiện một việc lớn, tôi không có nghĩ Saiki có anh trai! Nhưng mà không biết tại sao, tôi có vẻ không thích lắm à, đúng rồi nói về anh em thì..."

-Hôm nay, Kuriko-chan có ở nhà không ạ?-Teruhashi hỏi, tôi giật mình, Kuriko? Là Kuriko đó sao?! 

Người mình bị cưỡng hôn đó sao?!

"Chết dở, lúc đó lần trước mình biến thành con gái, mình tự nhận mình là em gái và cái...Lúc đó mình đã cưỡng hôn Yuzuriha!"

Tôi quay sang Saiki.

Há hốc mồm.

Tôi...tôi hôn Saiki sao?!

Tôi bị Saiki cưỡng hôn sao?!

Giờ tôi ôm đầu mình lại, không khỏi nóng lên khi nhớ lại và phát hiện ra bản thân mình từ khi nào bắt đầu có phản ứng ... hiện tại tôi chưa muốn nói thẳng với Saiki toàn bộ vụ này, giờ việc làm hiện tại phải tập trung trước.

-Kuriko? A, a là Kuriko đó hả?!

Bố của Saiki hiểu ra, lôi ra một dĩa hạt dẻ.

-Đây, Kuriko-chan đây!

"Đừng hiểu theo nghĩa đen chứ."

-Không ạ, ý cháu là em gái của Kusuo-kun cơ.

-Eh? Nhưng Kusuo làm gì có...-Bố Saiki chưa kịp nói xong thì bị Kuusuke nhét bánh hạt dẻ vào mồm cười nói :

-A, là Kuriko sao? Con bé bây giờ đang học ở nước ngoài. Em biết nó ư?

-Eh? Vậy ư?

-Đúng vậy đó.

-Ra là vậy à.

"Thật là, giờ mới nhận ra à."

-Em ý giờ đang đi du học ở đâu vậy?-Teruhashi hỏi một câu làm bố Saiki cười gượng nói cho qua :

-P...Paraguay?

-P-Paraguay?

"Đừng có mở miệng chứ."

Kuusuke bất ngờ vỗ tay nói :

-Nhân tiện, Kusuo và Yuzuriha, tiền mừng tuổi năm mới cho hai đứa nè! 

"Tốt, đã đổi hướng được rồi."

-Eh? Cảm ơn anh nhiều nhưng mà em chẳng có gì để đáp lại cả...-Tôi gãi đầu phía sau ngập ngừng, được người cho vậy mà không đáp lại thấy nó sao sao ấy.

-Không sao đâu, anh không cần đâu.

-Vậy thì cảm ơn anh!-Tôi cúi đầu cảm ơn nhận lấy.

-Cả em cũng có nè!-Kuusuke đưa cho Teruhashi.

-Ế? Sao em có thể nhận được.

-Không cần phải ngại đâu. Anh có khoảng 8 tỷ yên trong tiền tiết kiệm à.

-Vâng...vậy...

"Chắc chắn nhỏ nghĩ là chém gió rồi ha."

-Tui cũng nghĩ là như vậy...-Tôi lầm bầm.

-Cả bố nữa.-Kuusuke quay sang bố mình.

-Ôi, ôi, không cần phải như vậy đâu con trai. 

-Eh? Bố nói cái gì vậy? Tiền mừng tuổi của con đâu?

-Hả? Mày đâu cần nó đúng không?

Teruhashi thấy một cái chọc nhẹ ở vai, Saiki chỉ ở cửa, Teruhashi mừng rỡ lên :

"Cậu ấy mời mình! Cùng với Saiki đi đến đền đầu năm! Thế này coi như là Ô phù nhỉ? Có thể đã coi Ô phù đúng không?"

"Không có đâu."

Saiki đứng dậy, tôi vội vã đi xuống kêu lên :

-A! Chờ tớ với! 

Tôi cũng xuống đeo giày cười xin lỗi :

-Xin lỗi nha, tớ mới đi lấy cặp, suýt nữa quên ở trên giường cậu!

Mà tôi cũng không ngờ toàn bộ màu sắc bao quanh Teruhashi trở nên bạc hẳn đi khi nghe đống suy nghĩ của cô ấy :

"C-Cô ấy cũng tới sao? Cô ấy ở trong phòng của cậu ấy...họ đã ở bên nhau..."

"Tui vừa mới làm gì sai à?"

Tôi thần giao giác cảm với Saiki, cậu ta lắc đầu :

"Sao cũng được, đỡ hơn là đi cùng với cậu, ít ra tôi không muốn cậu ở gần tên đó chút nào, đi thôi!"

Nhưng mà ai ngờ Kuusuke cũng đi chung với ba người chúng tôi, khi đến chùa tôi dáo dác nhìn xung quanh cửa tiệm.

-Oa, đông người thật đó.

"Tại sao anh trai của cậu ấy đi cùng chứ? Và cả cô ấy nữa?! Cô ấy lúc nào cũng được Saiki-kun chú ý! Có gì ở nơi cô ấy mà mình không có, mình có tất cả mọi thứ!"

Trong đầu tôi giờ cả Saiki và Teruhashi đều chung một suy nghĩ tôi không ngờ được từ hai người này:

"Cần phải tách ra đi riêng với nhau!"

Nói thì nói, Teruhashi muốn đi riêng với Saiki còn Saiki muốn đi riêng với tôi hơn là Teruhashi, còn tôi hả?

Sao cũng được, tránh cái phiền phức.

-Mà tiện thì, hai đứa đang hẹn hò ư?

Kuusuke quay mặt về phía cả ba, Teruhashi tưởng anh ta đang nói đến cô hoàn toàn quên mất tôi đang đứng ở đây.

-Ế không phải đâu, bọn em chỉ là bạn thôi. Anh nói thế làm Saiki-kun thấy phiền đó.

Nhưng thực chất...

-Hả? Hoàn toàn không phải đâu! Chỉ là bạn bình thường thôi! Không như anh nghĩ đâu! 

Kuusuke cười :

-Vậy sao? Nhưng anh đâu có hỏi có em, anh hỏi Yuzuriha kìa! 

Tôi hớ ra :

-Eh?

-Em và Kusuo hẹn hò rồi sao? Anh thấy hai đứa quen nhau khá lâu rồi.

Giờ tôi hả? Cười gượng lên tạo nên nụ cười khá là khó coi đủ làm mọi người sợ :

-Không phải đâu ạ! Bọn em chưa thân tới mức gọi là cái đó đâu ạ!

-Heh thật không may nhỉ, em có thể trở thành một người vợ tốt. Nếu em ấy không được, anh sẽ hốt em về.

Kuusuke đề nghị, một câu thôi càng làm tôi cười gượng hơn, anh ơi trước mặt anh là đứa bị Saiki cưỡng hôn rồi đấy.

"N-Người vợ tốt?!" Saiki bước tới gần, không suy nghĩ gì nhiều.

Tôi liền kéo tay cậu ta tụt xuống lại.

"Cậu đang làm gì thế?"

"À cái này...xin lỗi nha..."

Teruhashi giờ đứng hoàn toàn lụi đi :

"G-Gần đến thế sao...Yuzuriha như là vợ của Saiki...."

Cười sao mà cười hết sức sống rồi kìa.

-Nhưng mà, như vậy cũng đúng ha.-Anh ta quay sang Teruhashi :-Hai đứa hoàn toàn không có hợp nhau gì hết.

Rồi, rồi cái gì rồi đây? Tôi vô thức lùi sau lại cảm giác nó đếch lành.

-Như là hai thế giới cách xa nhau vậy!

-Không, làm gì có chuyện đó! Đừng có nói về em như vậy!-Teruhashi xua hai tay có vẻ lấy lại được chút :-Saiki-kun là người con trai có nhiều điểm tốt à.

-Nói cái gì thế? Anh biết chứ. Nên mới nói em không hợp với nó.

Rồi xong! Tôi ngán ngẩm.

-Ơ, em tưởng anh đang khen em ư? Mà cũng không phải vô lí, với ngoại hình của em, cuộc đời em khá là dễ dàng nhưng mà Kusuo đang ở một trình độ khác, nó đặc biệt hơn nhiều...

-Đủ rồi đó.-Tôi cắt ngang :-Kuusuke-san, đây là nơi công cộng, đừng nên nói những lời khiếm nhã như vậy.

-Vậy sao? Anh xin lỗi nhé, đối với anh, mọi người đều như khỉ, chẳng có gì đặc biệt so với vẻ bề ngoài hết.

Đi đến gần chùa tôi mới dừng lại :

"Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tôi bị mất mặt như vậy. Không thể tha thứ được"-Tiếng lòng của Teruhashi nói thẳng vào đầu tôi.

Teruhashi bật khóc :

-E-Em không có ý như vậy...

Tuyệt kỹ gì đây? À nước mắt của thiên thần hả? Rồi xong mọi người đều bao quanh Kuusuke, tôi nắm lấy cổ áo Saiki, tôi nói :

-Chạy thôi Saiki, đừng có nên ở đây nữa!

Mọi người giận dữ và Kuusuke cười phóng lên trực thăng cá nhân, Teruhashi cười nói :

-Anh cậu đi mất rồi...ủa cậu ở đâu rồi Saiki-kun?

"Không lẽ nhỏ đó cũng !!!!"

Tôi kéo Saiki về đến tận nhà, may quá, ngang đây Teruhashi không đuổi được nữa, cả hai chạy hộc hơi, tôi bật cười :

-Ôi trời đất ơi, nước mắt thiên thần là cái gì vậy? Buồn cười chết mất, ôi má ơi, tớ không ngờ cô gái ấy bánh bèo đến mức vậy luôn! Cô ấy sau này lỡ khi có người đẹp hơn mình rồi sao? Ở đó mà nói nữa hả?

Saiki thở dài bất lực :

"Dù sao về đến nhà, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, mà nè..."

-Heh?

"Gọi tôi là Kusuo đi, tôi gọi tên cậu là Yuzuriha luôn."

Tôi đơ ra một lúc, nghĩ ngầm một hồi và gật đầu :

-Ừm, Kusuo thì là Kusuo, chào nhé Kusuo! Hẹn ngày đi đền bữa khác nha! Lúc đó tớ sẽ đãi cậu món thạch cà phê!

"Đó là lí do vì sao...tôi phải lòng với cậu đó, đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip