Chap 47 : Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
"Đáng lẽ ra mình đã chuyển trường này rồi mà, sao tự dưng quay lại vậy?"
Đây là câu hỏi do chính tôi đã đặt ra khi quay về lại trường nữ sinh mới vào đầu năm nhất tôi học, về lại đoàn tụ với người bạn Shiina-chan thân nhất của mình-và cũng tham gia lại với một số bạn bè cũ như ngồi cùng bento tám chuyện yêu đương, kể về nội dung shojo manga hay cách tán tỉnh của một số cô bạn.
-Yuzu-chan nè, hôm nay cậu lại ngủ gật trong giờ học hả?
-Ahaha, tối qua tớ thức khuya quá nên ngủ không được mấy ngon giấc đâu...
-Có phải cậu mới đọc xong cuốn tiểu thuyết xuyên không tớ cho mượn đúng không?
-Đúng rồi, cuốn mà anh chàng thám tử và cô nàng siêu trộm ấy kìa, ối chu choa, chuyện tình không khác gì như phim Đông Cung tớ dành cả nửa đêm để coi, khóc sướt mướt đến sáng sớm luôn ấy ~
Tôi mơ mộng kể lại nội dung tôi vẫn quắn quéo nhất, là đoạn anh chàng thám tử thú thật với cô nàng siêu trộm rằng anh đã rất ghen tị với cô về tất cả mọi thứ rồi lại cảm thấy khóc vì hối hận với những gì đã lợi dụng. Các cô bạn và Shiina cười khúc khích bàn tán lại những nội dung của cuốn tiểu thuyết ấy, và cảm thấy thật bất bình khi nhắc lại số phận của nhân vật chính hay tức giận về vai trò của nhân vật phụ, làm tôi không khỏi vui vẻ nhớ lại quãng thời gian mình đã từng ở với năm hai.
"?!"
Khoan đã, năm hai?
Năm hai của mình.... học ở đây sao?
Cuộc sống thường nhật cứ tiếp tục diễn ra theo từng ngày, từng giờ trôi qua một cách mờ nhạt và khó hiểu, tôi không bận tâm đến nó mà vẫn sống một cách vui vẻ và tự nhiên như vậy, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy-kể cả khi sử dụng siêu năng lực một cách âm thầm và lặng lẽ để giúp đỡ mọi người (tôi sẽ không nói cho Shii-chan biết đến vụ này).
"Yare yare, thì ra đây chính là quãng thời gian năm nhất của cô ấy trong trường nữ sinh sao?"
Một giọng nói của thằng con trai, tôi quay đầu lại :
-Ai thế?!
Quay đầu lại thì chẳng thấy một ai, trường nữ sinh tôi học thông thường sẽ rất hiếm khi có đàn ông con trai ở đây, nếu có thì chỉ có mấy ông thầy giáo viên thôi-mặc dù bản thân tôi không hứng thú lắm với trường nữ sinh, tôi biết rằng mình học đây chỉ đúng với thời hạn là một năm vì lịch trình của bố mẹ.
?!
"Chuẩn bị chưa con ngố này? Ra khỏi thực tại của chính cậu đi ha."
Lại là giọng nói này nữa, tôi rất bất lực khi phải thừa nhận rằng vào đầu năm nhất, năng lực gia của tôi hoàn toàn chưa phát triển mạnh, cho nên sẽ dễ bị những siêu năng lực gia khác thu hút ngay giống như một câu "Người sử dụng stand* sẽ thu hút lẫn nhau", vậy đó.
"Nói xàm gì thế hả con này?"
Lại là giọng đó nữa?!
-Yuzuriha-chan, sao thế? Đầu cậu bị đau ở đâu?-Shii-chan tới áp sát mặt tôi, đặt tay lên trán tôi :-Cũng không nóng lắm...
-Tớ không sao đâu, tự nhiên có giọng nói đâu ra tự dưng phát ra trong đầu tớ ấy, haha, chắc tớ ngồi coi phim nghe nhạc nhiều quá nên bị lãng tai rồi ha...
-Nhanh lên thôi, tiết tiếp theo là thể dục đấy, chúng ta phải nhanh chóng lập đội bóng đánh nhanh thắng nhanh thôi!
-Đã rõ~
"Không ngờ đây chính là quãng thời gian lúc cô ấy đi học, trông cô ấy... bình thường như bao nữ sinh khác đấy chứ?"
Au POV
Saiki theo dõi Yuzuriha, từ lúc cậu ôm đầu gục xuống thì phát hiện ra mình đang đi vào kí ức của Yuzuriha một lần nữa, cậu quyết định sẽ lôi cổ con nhỏ này về-giờ cậu đã nhớ lại hết toàn bộ về cô, nhất định cậu sẽ cố gắng sử dụng năng lực để làm nhỏ phải nhớ lại, phải trở về lại đúng với thời gian tồn tại kể cả khi phải lệch đi như thế nào.
"Nhất định phải lôi cổ nhỏ về!"
Yuzuriha, sau khi biến mất, tự đắm chìm mình trong một thực tế lí tưởng rằng mình đang học chung với những cô bạn nữ sinh năm nhất tạo nên những kỉ niệm tuyệt vời, những khoản khắc tuyệt vời đối với một nữ sinh trung học bình thường để tạo ra cuộc sống tình bạn anime như bao người bình thường khác.
Được giỡn đùa, trò chuyện yêu đương, học hành không tới nơi tới chốn, đi du ngoạn, đi chơi ở những lễ kỉ niệm v.v.... sống cứ như vậy chẳng biết gì về một người đang quan sát đưa bản mặt cau có nhìn mình chằm chằm.
"Nếu nhỏ đó muốn vậy thì... phải dùng đến thứ này thôi, mind control."
Mind control, sử dụng lên tâm trí của người khác và đặt họ làm theo lên mong muốn của riêng mình, ở đây Saiki sẽ dùng nó lên Shiina, cô bạn thân của Yuzuriha. Tất nhiên sẽ nhắc nhở nó về lại với thực tại rồi.
Vào đúng chiều hoàng hôn, Yuzuriha liền nhanh chóng đi về lại lớp học, mở cửa :
-Shii-chan, cùng về nhà thôi.
-Ừm, lát nữa, tớ muốn nói với cậu một chuyện này nè, Yuzuriha.
Yuzuriha tất nhiên không đề phòng gì, mà vẫn thản nhiên bước tới đối diện với Shiina, cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng bảo :
-Trường học cậu cảm thấy như thế nào?
-À eh? Vẫn vui vẻ cùng Shii-chan thôi mà... mà khoan đã...tớ...
-Cậu biết đấy Yuzuriha-chan, thời gian cậu đang ở đây, nó đang đồng nghĩa với thực tại cậu đang tạo nên đấy... cho nên cậu có thể nhớ lại được-chứ?
Yuzuriha mở to mắt ra, cô nhìn trợn trừng về phía người thiếu nữ nhìn về bầu trời hoàng hôn, dần dần cũng hiểu ra được gần hết mọi chuyện rồi. Cô đang sống trong thực tế lí tưởng do chính cô tạo ra, hậu quả của siêu năng lực và rồng sau sự kiện núi lửa, sống một cuộc sống mà chính cô đã xóa đi kí ức của mọi người về mình.
-N-Nè Shii-chan, đừng đùa chứ? Cậu không thấy tớ đang sống trong một cuộc sống mình mong muốn rồi sao?
-Ừm, bởi vậy tớ rất vui khi được gặp một người bạn như cậu, nhưng tớ lại không muốn cậu phải ảo tưởng mãi nữa đâu, vì cơ thể cậu đang đứng ở đây, cậu đâu còn thuộc về dòng thời gian này nữa?
Lớp học đang dần tan biến, tạo nên một không gian ảo, Yuzuriha ngạc nhiên và nhớ ra những gì mình đã làm từ trước đến nay, từ trước đến giờ cô đã cố gắng để Saiki quên đi mình và sống một cuộc sống bên người khác.
-Nè Shii-chan, có phải Kusuo đã mind control cậu không? K-Không phải Kusuo đã quên tớ sao?
-Rất tiếc là tớ không biết người đó là ai cả nhưng tớ biết rằng cậu ấy đang đợi cậu đấy, cậu tiếp tục về lại nơi cậu mong muốn đi vì vẫn có bạn bè và gia đình đang mong chờ cậu trở về đấy!
Yuzuriha chính thức ngã xuống, đồng phục nữ sinh ấy giờ đã quay lại với đồng phục trường PK, với những cảm xúc không thể chịu nổi được nữa, cô hét lên :
-SHII-CHAN, TỚ RẤT VUI KHI ĐÃ GẶP CẬU! HẸN GẶP LẠI VÀO MỘT NGÀY NÀO ĐÓ!
"Tớ rất vui khi gặp lại cậu..."
===
Yuzuriha từ từ mở mắt ra, từ lúc nào cô đã an vị trên cái giường yêu dấu của mình rồi? Cô đang ở phòng mình, từ khi nào?
"Dậy rồi đó hả?"
Kusuo đang ngồi trên ghế, kế bên cô, Yuzuriha ngạc nhiên :
-Kusuo, cậu---
"Đừng, chỉ cần đừng!"
-Nhưng mà còn trường học...
"Cậu phải nghỉ ngơi."
-Thế còn bạn bè...
"Họ sẽ tới nếu họ nhớ ra sự tồn tại của cậu."
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng, Yuzuriha mới biết là Saiki đã nói Toritsuka và Aiura về nhà để sáng mai họ sẽ đến thăm cô nhưng hiện tại cô đang đứng trước sự hối lỗi và bất lực vì đã tự ý biến mất trong mắt người mình yêu thương, đứng trước mặt mình đây.
"Yuzuriha, tôi hỏi một câu thôi, mong muốn của cậu đang là gì?"
Yuzuriha dừng lại một lúc, suy nghĩ. Những lựa chọn cô đưa ra không bao giờ dựa vào cô, nó luôn dựa trên hậu quả, mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào, những gì người kia muốn hoặc cần nghe, những gì sẽ xảy ra với những người khác... .cô đã học được điều đó thật ích kỷ. lựa chọn không bao giờ là tốt cho bất kỳ ai trong thời gian dài.
Nhưng đó không phải là điều anh phải lo lắng về nó bây giờ. Ai đó muốn biết cô đang cảm thấy thế nào, cô cần gì, muốn gì. Ai đó đã cõng cô về nhà và ở với cô suốt đêm. Ai đó đã thực sự quan tâm đến cô.
-Tớ muốn cậu, Kusuo. Tớ muốn cậu ở lại với tớ.
Saiki mặt giãn ra, cảm thấy thật nhẹ nhõm với những gì Yuzuriha đã nói, cậu khẽ vuốt nhẹ má cô, rồi từ từ kéo cô vào lòng ôm.
"Nuông chiều một ngày thôi đấy."
Cái ôm, Yuzuriha đã từng cảm thấy được, ấm áp và dịu dàng, nhẹ nhàng và thư thản. Nhưng lần này, nó còn ấm hơn gấp bội lần. Cô khẽ rúc vào trong lòng cậu, cảm nhận được mọi thứ như được hân hoan trong lần đầu tiên gặp người mình yêu quý nhất, quan trọng nhất, và muốn bảo vệ nhất của cuộc đời.
"Cảm ơn Kusuo, vì đã không quên tớ."
Người thiếu nữ ấy, hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip