Ngoại truyện 2 : Akira và Ren "Vị lai phúc âm"

"Không phải tôi đố kị gì với con người đâu.

Chỉ là thành phố đó quá nhộn nhịp và sáng sủa thôi.

Có thể đây là sự so sánh lạ lùng, nhưng...tôi giống như mực để ghi chép.

Những cánh hoa anh đào lớn giữa bầu trời đêm, phảng phất rơi như thể đua với nhau. Mùa xuân mỗi năm chỉ có một lần, vậy mà...

Làm sao đây? Họ sẽ đuổi mình đi mất.

Làm sao đây? Họ sẽ sợ mình mất.

Vào khoản khắc cuối cùng, một giọt nước mắt rơi từ mắt người con trai."

-Ren, em đọc cái gì vậy?-Một cậu nhóc tóc hồng mắt nâu khoảng độ tuổi 13 nhìn về phía cô bé tóc nâu mắt tím tầm 10 tuổi.

-A! Anh hai, em đọc lại cuốn truyện cổ tích mà mẹ viết ấy mà.

-Cuốn truyện cổ tích của mama?

Mặt cậu nhóc đổ mồ hôi nhẹ, cậu cười nửa miệng, cậu nhìn cuốn truyện cổ tích tựa đề "Nước mắt của ma cà rồng", dù lời viết sặc mùi châm biếm nhưng được cái nếu chịu đọc kĩ tầm hai ba lần thì sẽ hiểu toàn bộ ý nghĩa nó sẽ như thế nào. 

-Anh Akira hôm nay được cho nghỉ sớm vậy sao?-Giọng Ren vô cùng ngây thơ và trong sáng, nhưng trong mắt cậu nhóc, con bé như đang tìm cái cớ để mách lẻo.

-Ừ, trường cho nghỉ vì nhiều chuyện lắm, mặt mày cứ như đang tìm cách bắt quả tang anh mày thế?-Akira khóe mắt giật giật nhìn cô nhóc đang mỉm cười kia.

Akira và Ren... hay đúng hơn là Saiki Akira và Saiki Ren.

Đúng vậy, hai đứa nhóc này chính là con của Saiki và Yuzuriha, cả hai đứa trẻ này đều là người bình thường, không có siêu năng lực nào đến từ ba mẹ chúng nó cả, với Saiki, anh đã nghĩ "Mà như vậy cũng tốt...".

Nhưng được một cái là hai đứa nhóc đều rất thông minh, có đầu óc tư duy tốt-đó là điều mà Yuzuriha vừa thở phào và vừa tự hào về hai đứa con của chính mình, cô chẳng quan trọng gì hết cả, miễn sao cô vẫn yêu hai đứa này.

-Anh Akira, tụi mình tới xem bói chỗ này đi.-Ren lấy ipad ra chỉ vào một chỗ đang nổi trên mạng, đó là một bà già bói toán vô cùng rất chính xác, bà ... có thể thấy được tương lai hàng thật xác thật, đó là điều mà Saiki và Yuzuriha chưa hề biết tới.

-Thế thì tối nay nhé? Đợi ăn cơm xong rồi đi luôn cũng được.

-Vâng ~ 

Đúng ngay vào buổi tối hôm đó, hai anh em liền tới ngay khu phố đường Shibuya, Akira nhanh chóng kéo Ren tới con hẻm nhỏ, cô bé loắt choắt bám lấy cánh tay người anh mãi không rời còn cậu liền cùng đứa em rẽ qua bên trái-Ren nhìn lên bầu trời đêm chưa có nổi một ngôi sao nào cả. Thế là hai đứa trẻ cứ rẽ tiếp qua một con hẻm nhỏ nữa và đã tới đúng nơi đó.

Đó là một bà già mập mạp, mặt che bằng vải rèm màu đen, toàn bộ hào quang xung quanh bà ta đều phát ra một ánh bí ẩn đến kì lạ, đó chỉ là theo cảm nhận của Akira khi cậu mới nhìn từ góc độ phía xa.

"Mời vào."

Giọng bà khàn khàn, có cảm giác nghe như giọng đàn ông thé thé. Nhưng Ren không bận tâm lắm.

"Muốn xem tương lai không, chàng trai?"

-Có, có, có, có! Xin chào, hân hạnh được gặp mặt, bà bói toán!-Ren giơ tay và vui vẻ chạy đến chỗ bà :-Ưm, cháu chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng bà xem cho cháu được không ạ?

"Chà, giọng cô bé dễ thương quá chứ. Được thôi, được thôi, cô bé muốn bói về điều gì? Không cần phải khách sáo đâu, miễn là con gái thì ta không lấy tiền."

Ngang đến đây Akira kiểu "???", cậu có cảm giác bà già đang phân biệt đối xử ấy, mà thôi kệ, nói ra mất lòng thì đứa khóc không ra nước mắt mới là cậu.

-Bà có thể bói tình duyên giữa cháu và Papa không?-Ren hào hứng hỏi.

Bà lão ấy mỉm cười, bà xoay xoay quả cầu thủy tinh được một lúc rồi ngừng lại, vẫn giữ giọng điềm đạm ấy :

"Chà, cần gì phải bói nữa chứ? Hai người rất yêu nhau. Nếu tiến xa hơn thì sẽ gặp rắc rối về chuyện luân lí mất."

Mặt của Ren vui vẻ rồi cô bé bạo dạn vung tay lên :

-Vâng! Mục tiêu của cháu là có một ngày sẽ hạ được mẹ để giành được Papa mà!

Mặt Akira kiểu bất lực với suy nghĩ :

"Mày không có cửa đâu em gái ơi..."-Cậu thở dài một lúc, đút tay vào túi áo, cậu nói :

-Có phải do mama của tôi "bị sa lầy" rồi sao? Nghĩa là "tránh trường hợp bất hạnh" không còn hợp thời nữa sao?

Bà lão đứng dậy nói :

-Chàng trai... cứ tưởng không biết là ai, hóa ra... là cô nhóc đó sao?

-...Gì cơ?-Mắt của Akira nheo lại.

-Không phải ta nói cậu đâu.-Bà lão ngồi xuống:-Ta tự nói mình đấy. Ta đã có tuổi rồi, ta đã mất năng lực nhìn thấy tương lai cho người khác lâu lắm rồi.

-Bà không thể thấy tương lai sao?-Ren hỏi, đôi mắt to tròn màu tím ấy tràn đầy sự tò mò và ánh lên sự ngây thơ.

-...Phải, ta không còn thấy được nữa. Ta không thấy được thứ gì sáng sủa hết, mà, ta đỡ được gánh nặng trên vai mình thôi.

Akira nhìn một lúc và thở dài, cậu nhóc vò tóc :

-Tôi không hiểu nhiều thứ lắm, tôi không trách bà làm gì đâu, hãy bỏ nghề đi. Không ai muốn thấy tương lai tăm tối hay quá khứ hèn mọn của mình cả. Chẳng biết tự lúc nào mà ý nghĩa của việc tìm kiếm hy vọng thuần khiết không còn nữa. Bà thì... phải nói sao nhỉ? Thời đại đã bỏ bà lại phía sau.

"Hô? Nếu vậy còn cậu nhóc thì sao?"

Bà lão không dùng từ "chàng trai" ám chỉ Akira nữa mà nói thẳng từ "cậu nhóc" về lại với đúng tuổi hơn.

"Cậu nhóc đã từng trải nghiệm điều gì chưa?"

-Tôi... tôi thì... -Akira nhìn qua Ren, rồi cậu bật cười:-Cũng đúng ha, tôi chẳng trải nghiệm được gì cả, nếu nói dối ra, họ sẽ nghĩ tôi là thằng trẻ trâu mất. Bà thì không nói, nhưng tôi chẳng còn là "cái hại" nữa.

Ren mỉm cười, cô bé thật sự rất tin tưởng người anh trai này, cậu có khả năng thừa hưởng được nhận thức của mama mà.

-Nói chung bà nên nghỉ hưu đi, không thôi là có mấy người có ý định xấu bắt cóc bà đấy.

"Không cần cậu nhóc nhiều chuyện. Ta làm nghề này trước khi cậu được sinh ra đấy, và ta sẽ tiếp tục tới cùng."

Câu cuối của bà lão làm Ren ngạc nhiên, cô bé quay đầu lại, trông rõ tò mò dù không hoang mang hay lo lắng lắm.

-Tại sao bà lại cứ tiếp tục bói toán vậy? Cháu không hiểu lắm, bà không thể thấy tương lai được nữa, cuối cùng thì có thể nhẹ nhõm rồi mà.

Một tiếng cười nhẹ.

"Tại sao ấy nhỉ? Giờ nghĩ lại thì đúng lại là toàn những chuyện buồn..."-Bà lão xoay quả cầu bằng hai mặt bàn tay của bà :"Đúng rồi nhỉ...bởi vì năng lực này ngoài giúp người khác ra... không dùng làm gì khác được."

"Ta chưa hỏi tên hai đứa... hai đứa tên gì... và mẹ của hai đứa là...?"

Hai anh em cùng nói:

-Saiki Akira/Saiki Ren! Mẹ của tụi cháu là... Saiki Yuzuriha.

Bà lão mở to mắt một lúc và mỉm cười :

"Hóa ra là vậy sao... hóa ra cô gái đó được giải phóng rồi nhỉ ...Đi về cẩn thận, và giữ gìn sức khỏe nhé, hai đứa nhóc nhà Saiki."

-Bà cũng hãy bảo trọng và giữ gìn sức khỏe!-Ren cúi đầu một cách lịch sự và chạy về phía Akira và cô bé nói tiếp :-Xin bà hãy sống hợp với tuổi già của mình.

Gương mặt bà lão bói toán mỉm cười... vô cùng rất phúc hậu.

-Ta đi thôi, anh hai.

-Ờ.

Hai đứa trẻ ấy, đi ra khỏi con hẻm đó, và tiếp tục cất bước trên đường về nhà.

===

Trời đổ mưa, cô bé tóc nâu mắt xanh lá mặc đồng phục nữ sinh đang đứng đối diện khu quầy bói toán, đang được bà lão đó xem chỉ tay.

"Hóa ra cũng là một tương lai như thế à...Thật là hiếm gặp đấy, nhỉ?"

-Ý bà là sao?

"Cô gái sẽ mất cái này... nhưng rồi sẽ có thứ kia bù lại được toàn bộ cho cô, dù tương lai cô có đen tối, nhưng ta tin, cô sẽ được giải phóng."

-Hóa ra là vậy...

Cô gái tóc nâu, à không, Aoi Yuzuriha hồi cấp II trầm trồ một lúc, cô nói :

-Hẹn gặp lại. Mà đường này nguy hiểm lắm đó, bà nên về sớm đi.

Trời đổ mưa lạnh lẽo, chỉ có Yuzuriha vui vẻ nhảy chân sáo, trông rất hạnh phúc.

Cho một ngày bước đi tiếp theo.

===

Akira-Cậu con trai lớn của Saiki và Yuzuriha, tên của cậu được viết như thế này "暁", ý nghĩa của nó là "bình minh." (theo tiếng anh là dawn hay daybreak.)

Ren-Cô con gái út của Saiki và Yuzuriha, tên của cô bé được viết là "蓮", ý nghĩa là hoa sen, tượng trưng cho sự thanh khiến và trong sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip