Đêm mộng mị.

Đêm ấy, ta nằm mơ. Một giấc mơ cổ quái, kỳ dị, và cũng chẳng kém phần quen thuộc.

Trong cơn mộng mị không hồi kết, ta thấy mình đang ở giữa cánh đồng hoa mẫu đơn vàng muôn trùng bát ngát, đẹp đến nao lòng. Còn em, em đứng ngay trước mắt ta, dưới dáng hình xa lạ. Mái tóc tím oải hương được buộc lệch sang bên trái, đôi đồng tử xanh lá mạ toát lên vẻ hiền hậu khó tả. Em dường như đã cao hơn một chút, cao hơn ta những một cái đầu.

Em vận bộ đồng phục đen trông thật lạ mắt, với áo nỉ đen và chiếc váy xếp ly dài quá gối. Bộ cánh em khoác bên ngoài, à...phải rồi, là haori, một chiếc haori trắng đơn sắc, nhìn vô cùng nhạt nhẽo được em mặc lên.

A, chẳng phải bộ đồ em luôn mặc hằng ngày trông cũng thật vô vị và nhạt nhòa hay sao?

Điều khiến ta chú ý tới, là thanh kiếm em giắt bên hông. Một thanh gươm vừa đẹp vừa lạ mắt với ta, bản thân ta chưa thấy qua nó trong sách vở bao giờ. Em vuốt nhẹ chuôi kiếm trắng có đôi ba sọc đen ngang một cách âu yếm, hệt như đang nâng niu món bảo vật vô giá của em vậy.

Em trong mơ ấy, vừa lạ vừa quen. Ngoại hình, tính cách, cử chỉ,...tất cả đều khác với em ở hiện tại. Có lẽ, cái chất giọng thanh thoát, nhẹ bẫng ấy của em mới khiến ta nhận ra "nàng búp bê sống" của mình.

"Aki!" - Ai đó thốt ra một cái tên lạ lẫm, hẳn không phải là em rồi. Nhưng không giống với những gì ta đã nghĩ, em ngoái đầu lại, tươi cười vẫy tay với cô gái nọ.

Aki? Đó là tên thật của em?

Ta không biết nữa.

Mà vốn ta cũng chẳng biết gì về em cả...

Nhìn kìa, em đã cười, một nụ cười hiền hậu nhưng cũng chẳng kém phần tươi tắn được em nhẹ nhàng khắc họa lên chính gương mặt thanh tú ấy. Phải chăng trước đây, em đã từng thoải mái mà mỉm cười với bất cứ ai? Hẳn là em đã có một tuổi thơ tràn ngập những dư vị của sự hạnh phúc nhỉ?

Ồ không, ta vừa mới nghĩ gì vậy? "Búp bê sống" các em thì lấy đâu ra cái gọi là "tuổi thơ"?

"Nhưng mà ta...cũng chẳng có tuổi thơ..."

***

"Chào buổi sáng, thưa cô chủ." - Chất giọng đều đều khẽ khàng vang lên bên tai nàng, tựa bản nhạc vô vị không hồi kết.

Nàng hé mắt nhìn quanh, căn phòng nhỏ vốn có tông màu chủ đạo là đen, nay nhờ bồ hóng nàng vô ý giải phóng ra lúc ngủ lại càng đen hơn. Bên cạnh nàng, là "con búp bê" nàng luôn muốn sủng ái, em ấy đang chào buổi sáng nàng.

Vẫn là mái tóc xanh màu nước biển được vấn thấp ấy, vẫn là đôi mắt tím biếc màu oải hương chỉ chứa chấp duy nhất bóng hình nàng trong ấy, vẫn là bộ đồ dành cho búp bê chưa được ra mắt quá đỗi quen thuộc ấy, vẫn là chiếc tạp dề trắng có viền ren đơn sơ ấy. Đặc biệt, cái sự quan tâm vô đối em dành cho nàng vẫn còn đấy, cái ánh mắt tỏ rõ sự trung thành vô đối với vị chủ nhân tôn quý không hề lay chuyển.

Em vẫn là em của ngày hôm qua, chẳng hề có gì đổi thay cả.

"Đêm qua người ngủ ngon chứ ạ, cô chủ Caroline?" - Em nhẹ nhàng hỏi thăm, đáp lại chỉ đơn giản là câu ậm ừ nhạt nhẽo của nàng. Em cũng chẳng lấy đó làm buồn rầu, nhanh chóng giũ bỏ đống hồ hóng bám trên chăn lẫn ga giường sau khi nàng đã rời khỏi.

Theo như mọi khi thì nàng sẽ đi ngâm mình trong lúc "búp bê sống" dọn dẹp giường chiếu, sau đó là thưởng thức bữa sáng với chiếc bánh mỳ mềm mại cùng chén soup nóng hổi. Cuối cùng là dành cả ngày chỉ để quanh quẩn trong căn phòng tí tẹo này.

Chán lắm, cái lịch trình lặp đi lặp lại từ khi nàng có ý thức đến giờ. Những "bóng" chưa vượt qua "buổi ra mắt" thì không được phép rời khỏi phòng mình, đó là Luật của ngôi nhà này và ai cũng phải tuân theo.

Caroline đánh mắt sang con búp bê của mình, giấc mơ đêm qua cho nàng thấy rằng, đã từ lâu bản thân nàng chưa hề ban cho em ấy một cái tên. Cả hai đã gắn bó nôm na khoảng vài ba ngày, và dù cho em có hiểu toàn bộ mọi thứ về nàng đi chăng nữa, những gì Caroline biết ở em chỉ có duy nhất việc em là "búp bê sống", là "thứ" sẽ trở thành "gương mặt" của nàng sau "buổi ra mắt".

Nếu không có tên sớm, em sẽ bị những kẻ khác đem ra làm trò cười, và danh tiếng của nàng cũng giảm sút khi "con búp bê" này bị đàm tiếu. Hơn tất thảy, nàng thực sự yêu quý con búp bê xinh đẹp được chế khắc dành cho riêng mình.

"Em này, liệu em sẽ...chấp nhận bất cứ cái tên nào ta ban cho chứ?" - Nàng ngập ngừng hỏi em, một câu hỏi kỳ lạ đến khó hiểu.

Em đang quét bồ hóng bám đầy trên trần nhà cũng phải dừng mọi công việc mà ngoái xuống nhìn nàng, với một cặp mắt không rõ ý vị cảm xúc.

"Chỉ cần đó là do cô chủ tặng, em sẽ luôn vui vẻ mà chấp nhận." - Một lẽ hiển nhiên là, "búp bê sống" luôn phải trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình. Chúng phải cảm thấy hạnh phúc vì được phục vụ cho "những vị chủ nhân không có mặt", được đóng góp cho "Shadows House" và "Người đàn ông vĩ đại".

Tại sao phải thấy hạnh phúc?

Chẳng một ai biết cả.

"Mi...ya...moto-..." - Caroline mấp máy môi, thốt ra một cụm từ lạ lẫm và vô nghĩa.

"Vâng?" - Em nghiêng đầu, kiên nhẫn đợi chờ câu hồi đáp từ nàng.

"Không, chẳng có gì cả." - Nàng dùng tay day nhẹ vầng thái dương, trong lòng tự vấn rằng tại sao vừa rồi lại nói mấy điều kỳ lạ.

Chắc giấc mộng kia khiến nàng để tâm quá nhiều rồi.

"Ak-... Rine, từ giờ đó là tên của em." - Caroline nhẹ giọng, đưa ra một câu chốt lại.

Rine - từ giờ đó sẽ là tên mới của em, một cái tên phát âm gần giống với "line" trong Caroline.

"Em là... Rine?" - Em ngơ ngác nhìn Caroline, vậy là cô chủ đã ban cho em một cái tên rồi?

Em vui lắm, em mừng lắm, chưa bao giờ em thấy hạnh phúc như này. Từng giọt lệ trong suốt cứ vậy mà trào ra khỏi hốc mắt, đôi gò má ửng hồng lên chứng tỏ rằng chủ nhân của chúng đang vui sướng tột độ. Và, ánh mắt đó, cái ánh mắt đen kịt vô hồn đó, nó toát lên sự hạnh phúc ngập tràn.

Giả dối.

"Em có vẻ thích nó nhỉ? Vậy là ổn rồi." - Caroline không rõ biểu cảm như nào chỉ thông qua bộ dạng đen kịt kia, thong thả bước vào phòng tắm. Rine em cũng ngừng việc khóc lóc lại mà chú tâm vào việc dọn dẹp phòng ốc, lòng tự nhủ phải thật chăm chỉ để trở nên có ích với cô chủ, với Shadows House.

Em sẽ khắc ghi cái tên này thật sâu trong tâm trí mình, vì đây là thứ do cô chủ Caroline ban cho.

Phải, khắc ghi nó thật sâu...

Nhưng ta không thể, vì bản năng trong ta không cho phép ta làm điều đó.

—Hoàn—

Shadows - Caroline.

Living doll - Rine.

Giới thiệu với các bạn, hai bé OC mới toanh của tôi 👁️👄👁️✌️. Oe oe nhóc Caroline tôi tô đen bằng ibisPaint X mà fail quá trời ơi, hmu hmu cả đống nét thừa;-;

Còn Miyamoto Aki thì để sau đi haha, dù đó là OC đầu tiên tôi giữ từ năm ngoái đến giờ nhưng quên chưa ra mắt độc giả. Amen, tội lỗi, tội lỗi ghê trời.

Spoil cái nhẹ là Rine nó có liên quan mật thiết đến Aki đó nha, vì tôi muốn đám OC của mình chí ít cũng phải có gì đó liên kết chúng lại. Nhưng mà... Èo, Niccolite thì chịu rồi, ẻm là Bảo thạch, là một đống đá không có linh hồn nên chắc có mình ẻm bị tách biệt quá 💦.

Thôi vậy, giờ tôi đang có bệnh nên sủi sớm. Mà mắt cũng bắt đầu cận rồi nên chẳng dám dùng điện thoại với laptop nhiều nữa (huheo em rén bị phụ huynh thu máy). Tạm biệt các bro, ta hẹn ngày gặp lại ở nơi nào đó cách đây không xa.

P/s: Tôi đã soi lỗi type rồi nhưng sợ vẫn còn sót lại, nếu rảnh thì tôi sẽ soát lần nữa sau. Cơ mà sao thấy oneshot cứ xàm quần thế nào ấy nhở, có khi bị out trình rồi cũng nên •́ ‿ ,•̀.

(Link tạo OC: https://picrew.me/image_maker/947708)

Complete: 19/2/2022

Update: 20/2/2022

#1596

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip