Bị thương | Mặc Lôi

Nhị sư huynh của Tác Hạ Học Đường là một người rất xinh đẹp. Đôi mắt phượng sâu thẳm như có thể câu dẫn hồn phách người khác, một khi đã nhìn vào rồi thì khó lòng dứt ra nổi. Mặc Trần công tử – Mặc Hiểu Hắc – cũng không phải ngoại lệ.

Hắn biết dung mạo của mình không thể so bì với người khác, càng không dám mơ tưởng đến một người như y – một phượng hoàng kiêu hãnh giữa trời. Cho đến một ngày, y vô tình để quên khăn tay tại chỗ hắn.

Muốn trả lại thì y đã rời khỏi Thiên Khải Thành. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành cất chiếc khăn tay ấy vào hộp gỗ trong phòng. Mỗi khi nỗi nhớ nhung lặng lẽ ùa về, hắn lại mở hộp, ngắm khăn tay như thể được nhìn thấy y qua tấm lụa mỏng ấy.

Một tuần sau, y trở về. Vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, vẫn là giọng nói ấm áp ấy. Hắn rất vui – vui vì y bình an trở về, không tổn thương, không sứt mẻ.

Nhưng đến tối hôm đó, khi hắn cầm khăn tay định đem trả lại, lại vô tình phát hiện một bí mật.

Cửa phòng y khép hờ, chỉ cần nhẹ đẩy là mở ra. Bên trong, ánh đèn vàng dịu phủ lên thân thể y. Y để trần nửa người trên, để lộ xương quai xanh gợi cảm và vòng eo mảnh mai như ngọc được quấn kín bằng băng vải trắng.

" Huynh… bị thương sao " – Hắn run rẩy bước tới.

Y nghi hoặc nhìn hắn " Tiểu hắn? "

Hắn chưa từng chủ động đến tìm y bao giờ.

Không nói thêm lời nào, hắn chỉ lặng lẽ cầm lấy lọ thuốc mỡ trên tay y, ngồi xuống giúp y thoa thuốc. Động tác của hắn cẩn thận, dịu dàng như đang chạm vào món bảo vật trân quý nhất đời mình.

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ khẽ lay.

" Huynh bị thương.... Sao lại không nói? "

" Hả? " – y tỏ vẻ không hiểu hắn đang hỏi gì.

Hắn hít thở sâu, kìm lại cái giọng run rẩy của mình :

" Ta hỏi huynh, tại sao bị thương lại không nói với ta? "

Y trầm mặc một lúc, rồi thở dài, khẽ nói :

" Giờ đệ cũng bắt đầu học cách quản ta rồi sao? "

Hắn không đáp. Y lại khẽ cười, giọng nhẹ như mây trôi.

" Ta không muốn làm mọi người lo lắng. Vết thương cũng chỉ là chút xíu thôi, không sao đâu. "

Hắn vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục thoa thuốc cho y thật cẩn thận. Khi xong xuôi, hắn đậy nắp lại rồi ngẩng đầu nhìn y, chậm rãi nói.

" Nếu sau này huynh còn bị thương… xin hãy nói với ta. Ta sẽ giúp huynh thoa thuốc. "

Y hơi sững người, rồi khẽ gật đầu, mỉm cười đáp : " Hảo. "

" Đúng rồi, cái này của huynh. " - Hắn nói rồi lấy ra chiếc khăn tay mà mình đã cất giữ suốt một tuần.

Tuy trong lòng không muốn rời xa vật ấy, nhưng món đồ vẫn nên về lại với chủ.

Y nhận lấy, ngắm nhìn một lát rồi nói khẽ :

" Nếu đệ không chê thì cho đệ đấy. Xem như là quà cảm ơn vì đệ đã giúp ta thoa thuốc. " - Y đưa lại khăn tay cho hắn.

Hắn hơi sững người, rồi cười đến cong cả mắt :

" Đa tạ....nhị sư huynh. "

Hắn mở cửa bước ra ngoài.

Cạnh. Tạch.

Cánh cửa khép lại, nhưng mặt hắn lại đỏ bừng như sắp bốc cháy.

" Thân thể của Lôi Nhị… thật sự quá hoàn hảo rồi… " - Đưa tay lên lao vệt máu mũi.

End.
Phiên ngoại ngắn.

Từ hôm đó trở đi, Mặc Hiểu Hắc đột nhiên như biến thành người khác.

Hễ y vừa bước ra khỏi phòng, hắn đã như cái bóng xuất hiện bên cạnh, trên tay cầm theo lọ thuốc mỡ, khăn sạch, thậm chí cả nước ấm.

" Nhị sư huynh, huynh ngồi nghỉ chút đi, để ta giúp huynh thoa thuốc. "

Lôi Mộng Sát : "...." Ta có nên cảm ơn vì điều đó không?

Ban đầu y còn hơi lúng túng. Nhưng sau vài lần, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đến mức… buồn cười của hắn, y cũng không nỡ từ chối nữa. Có điều càng về sau, cái người kia càng ra chiêu tinh vi.

Có hôm y còn chưa mở miệng than đau, hắn đã từ đâu đó bước ra:

" Huynh chắc eo vẫn còn đau đúng không? Ta mới học thêm được cách xoa bóp từ đại phu, để ta thử xem. "

Y giựt giựt mí mắt hỏi : " Tiểu Hắc, đệ muốn học y thuật thật à? "

" Không phải! "

Hắn đáp gọn lỏn, rồi nhận ra mình lỡ lời, vội chữa.

" À, không… là vì ta muốn chăm sóc cho huynh tốt hơn... " - Hân lí nhí đáp, còn đâu là dáng vẻ hổi nảy nạt y?

___________________________________________
Sau vài ngày liên tục “phục vụ tận nơi”, một tối nọ, y đột ngột lên tiếng :

" Nếu ta nói vết thương đã khỏi rồi thì sao? "

Mặc Hiểu Hắc đang xoa thuốc, tay khựng lại. Lặng vài giây, hắn gật đầu :

" Vậy thì… ta sẽ tiếp tục mang thuốc đến, để… đề phòng. Huynh có thể đau lại bất cứ lúc nào mà. "

Y bật cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng rơi vào tai hắn lại như tiếng chuông trong trẻo đầu xuân.

" Tiểu Hắc, đệ cứ tiếp tục như vậy, ta e là sau này không muốn tự thoa thuốc được nữa mất~ "

Mặc Hiểu Hắc nghe vậy, hai tai đỏ ửng nhưng miệng lại cười toe :

" Vậy thì để ta thoa cả đời cho huynh. "

Y khẽ lườm hắn một cái, nhưng không nói gì thêm.

Ngoài cửa sổ, trăng vừa lên cao, ánh sáng mờ ảo phủ lên hai người một tầng dịu dàng mỏng như sương. Mặc Hiểu Hắc nghiêng người, động tác chậm rãi, cẩn thận – tựa như đang nâng niu cả thế giới nhỏ của mình.

End Chapter 2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip