Chương 9
Margaret bị nhốt ở một gian nhà kho nhỏ cạnh phòng cảnh vệ.
Căn phòng này vô cùng chật hẹp, không có cửa số, bởi vì không khí không lưu thông, nên đến bây giờ còn có thể ngửi được mùi dầu mới nhàn nhạt. Dĩ nhiên còng tay cũng không rời khỏi cổ tay Margaret, nhưng đối với Margaret mà nói, tất cả mọi thứ không là gì cả. Khi cô rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, lúc nhớ lại từ đầu đến cuối mỗi một chi tiết nhỏ xảy ra từ sáng sớm đến bây giờ, cô không thể không thừa nhận, mặc dù đối với bản thân việc vội vàng liều lĩnh lên tàu có thể coi là cực kỳ bi thảm quạ đen, nhưng vận khí của cô quả thật không quá tệ, vị "nón xanh" tiên sinh vừa cay nghiệt vừa lãnh khốc kia ngược lại đã thành toàn cho cô, trưa mai bị trục xuất lên bờ, đây chính là kết quả tốt mà cô cầu còn không được.
Đúng, bây giờ cô không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần đàng hoàng ngồi chờ trong phòng này một đêm, lúc tàu cập bến trưa mai, cô liền có thể xuống tàu rồi.
Cô không hề cân nhắc đến một chút khả năng sẽ bị kiện sau khi xuống tàu. Cho dù thật sự rơi vào tỉnh cảnh như Cal giễu cợt, thì chuyện đó cũng tính sau. Cô biết so với rất nhiều người trên chiếc thuyền này trở thành thây cứng trôi lơ lửng trên biển Đại Tây Dương lạnh giá mấy ngày sau thì cô đã quá may mắn. Chỉ cần tính mạng vẫn còn, cái gì cũng không thể đánh bại cô.
Trên đỉnh đầu chỉ có duy nhất một chiếc đèn nê-ông nên ánh sáng rất không tốt. Margaret không biết thời gian chính xác, phỏng chừng hẳn đã 10 giờ đêm rồi.
Tay cô bị còng vào một khoen sắt trên vách, do cứ một mực ngồi ở một tư thế nên dưới tình huống máu huyết tuần hoàn không thông, cô dần dần có cảm giác tê dại như bị kim đâm. Thê thảm hơn nữa chính là, sau khi thần kinh thả lỏng, cơ thể của cô bắt đầu nhắc nhở bản thân một việc liên quan đến sự hiện hữu của nó, từ sáng đến giờ, cô một ngụm nước cũng không có, vừa đói vừa khát.
Bụng đói có thể chịu đựng được, nhưng miệng khát nước lại thập phần khó nhịn. Sau khi ý thức được cơ thể cần uống nước, cảm giác khát nước trong miệng càng mãnh liệt hơn.
Tất cả mọi người phảng phất như quên đi sự tồn tại của cô, sau khi nhốt cô ở nơi này, liền không có ai nhớ đến cô rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, mất đi tự do, trở thành một phạm nhân chờ đợi bị tố cáo, dù gì, cũng không có tình cảnh nào thê thảm hơn nữa.
Margaret nâng cánh tay tự do kia lên, thời điểm dự tính mạo hiểm nguy cơ có thể bị người ta chán ghét xin một ngụm nước, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, rồi dừng lại, sau đó cửa khoang bị đẩy ra, vị thuyền cảnh trẻ tuổi tên Clurman xuất hiện.
"Tiểu thư Firth, tôi nghĩ cô cần ăn chút gì đó," Clurman đưa cái mâm trong tay cho cô, phía trên có mấy miếng bánh mỳ trắng, còn có một ly nước, "Nên tôi mang tới chút đồ ăn cho cô."
Margaret cảm động đến sắp phát khóc.
"Thật sự cảm ơn, anh quả là một người tốt." Trên mặt Margaret lộ ra thần sắc cảm kích.
"Không có gì, chỉ là thuận tay giúp người mà thôi, tối nay vừa vặn là phiên trực của tôi," Clurman đem mâm đặt lên bàn, liếc nhìn chiếc còng trên cổ tay cô, chần chờ một chút, "Xin lỗi tôi không thể mờ khoá cho cô..."
"Không sao, anh đã làm đủ rồi, tôi thật vô cùng cảm tạ." Margaret uống mấy ngụm hết cả ly nước, rốt cuộc cảm thấy thư thái hơn nhiều.
"Có thể làm phiền anh lại rót cho tôi một ly nước nữa được không?" Cô liếm môi một cái, hơi ngượng ngùng hỏi, "Tôi quả thật là quá khát nước, bắt đầu từ sáng đến giờ, chưa uống được gì."
Clurman sững sờ, "À, tất nhiên, cô chờ một chút," anh nhận lấy ly liền lập tức xoay người đi ra ngoài. Sau đó rất nhanh liền trở lại, lần này chẳng những cầm một bình nước, mà còn mang theo một đĩa trái cây.
Bởi vì thật sự quá đói, Margaret cũng không khách khí, cúi đầu, há to miệng ăn miếng lớn.
Thời điểm cô ăn, Clurman không có rời đi, mà là ngồi trên một băng ghế cạnh đó, vẫn nhìn cô.
Rốt cục bụng cũng được lấp đầy, Margaret ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Clurman, vì thế lại một lần nữa biểu đạt lòng cảm kích với anh.
"À, cái này không có gì, tên của tôi là Clurman, Clurman Dayton," tâm tình của anh lộ ra vẻ sung sướng, "tiểu thư Firth, cô vừa rồi nói cô là học sinh của giáo sư William Smith trong học viện nghệ thuật Winchester ư? Điều này cũng thật trùng hợp, Vị hôn thê của tôi Martha vô cùng thích tác phẩm của giáo sư Smith, mới năm ngoái, tôi còn mang cô ấy đi London nghe một màn công diễn tác phẩm của giáo sư Smith. Mặc dù, tôi không hiểu âm nhạc, nhưng tôi vẫn thấy thật rung động, đến nay ký ức ấy với tôi vẫn còn nhớ như in. Cô đại khái không biết, Martha một mực thích âm nhạc, đáng tiếc nhà cô ấy nghèo, phía dưới còn có mấy em trai, cha mẹ cô ấy không cách nào cho cô học tiếp được nữa, cho nên Martha chỉ đành buông tha. Lần này, lẽ ra cô ấy cũng lên tàu, đáng tiếc cuối cùng lại không mua vé được. Nếu như cô ấy ở trên tàu thì thật tốt, cô ấy nhất định sẽ rất cao hứng có thể gặp được học sinh của giáo sư Smith..."
Margaret nhất thời không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu một cái, hàm hàm hồ hồ trả lời một câu, "Vậy ư..."
Nếu như anh biết mấy ngày sau sẽ phát sinh việc gì, anh nhất định sẽ rất vui mừng vì cô gái ấy không mua được vé. Margaret nói thầm trong lòng.
"Ừ, cô xem, đây là hình của cô ấy," tựa như là để Margaret tin tưởng, Clurman tràn đầy phấn khởi móc ra một tấm hình từ trong túi áo, đưa tới trước mắt Margaret, "Đây chính là cô ấy."
Trong hình là một thiếu nữ giản dị dịu dàng nhìn có vẻ thuộc loại người ít nói, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia trầm tĩnh lại đầy yêu thương.
"Cô ấy thật xinh đẹp." Margaret tán dương.
"Cảm ơn," Trên mặt Clurman tràn đầy ý cười phát ra từ nội tâm, "Thời điểm lần đầu tiên thấy Martha, tôi liền yêu cô ấy. Trước khi lên tàu lần này, rốt cuộc tôi cũng lấy được dũng khí cầu hôn với cô, cô ấy thế mà đáp ứng. Cha mẹ của cô ấy cũng đồng ý. Chờ sau khi tôi hoàn thành xong nhiệm vụ trên chiếc RMS Titanic lần này, chúng tôi liền có thể chuẩn bị kết hôn rồi."
"Chúc mừng anh, hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc." Margaret chỉ có thể đáp lại như vậy.
"Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Cảm ơn cô đã chúc phúc." Clurman cười lấy lại tấm hình, lần nữa cẩn thận bỏ vào trong túi, đè một cái.
Nụ cười hạnh phúc trên mặt anh chân thành như vậy, rơi vào mắt của Margaret, tâm tình của cô chỉ có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
"Này! Dayton tiên sinh!"
Thời điểm anh thu mâm đồ ăn lại, đi tới cửa khoang, rốt cục Margaret không nhịn được nữa, bỗng nhiên gọi anh lại:
Clurman dừng bước, "Cô có còn cần gì ở chỗ tôi nữa không?"
"À," Margaret dò hỏi, "Dayton tiên sinh, nếu như tôi nói, băng sơn lơ lửng trôi theo dòng hải dương rất nguy hiểm, thậm chí có thể sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của RMS Titanic, ngài sẽ không cảm thấy tôi bị điên chứ?"
Clurman sững sờ, ngay sau đó liền cười, "Tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến điều này? RMS Titanic tuyệt đối an toàn. Theo lời của thủy thủ trưởng Henry, coi như thượng đế tự mình đến đây, ngài cũng không biết cách làm chìm nó. Huống chi, luôn có nhân viên quan sát suốt ngày đêm đây mà. Tôi nói, nhân viên quan sát đều là người khỏe mạnh, cho dù không có ống nhòm, bọn họ cũng có thể nhìn thấy dù chỉ là một khối băng nhỏ cỡ cái bàn trôi lơ lửng trên mặt nước trước mặt trong đêm cơ!"
Margaret cười khổ.
"Được rồi, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi. Cảm ơn anh vừa rồi mang đồ ăn cho tôi."
"Không sao," Clurman nhìn cô một cái, ngược lại lộ ra chút do dự.
"Anh còn có việc gì sao? Dayton tiên sinh?"
"À, tiểu thư Firth, quả thật tôi có chút không hiểu," anh lộ ra biểu tình tò mò, "Tại sao cô phải dùng loại phương thức này để lên tàu chứ? Theo như cô nói thì là vì tìm cha của cô. Nhưng cứ coi như cha cô đúng là đang ở trên tàu, cô cũng không cần làm loại chuyện nguy hiểm này đâu! Có chuyện gì mà vội vàng đến vậy, không thể chờ ông ấy trở lại rồi nói sao? Bây giờ cô nhìn đi..." Anh lắc đầu một cái, lộ ra vẻ đồng tình, "Vì muốn ra khỏi khoang hàng hóa, đến xe của Hockley tiên sinh cô cũng dám đụng hư..." Anh hạ thấp giọng, "Ngài ấy chính là một người không dễ đối phó đâu, mọi người thường nghị luận sau lưng ngài ấy là người ngạo mạn, không có chút cảm thông cho người khác. Bây giờ chuyện hỏng bét rồi, chẳng lẽ cô không lo lắng bản thân bị kiện rồi ngồi tù sao? Cô còn trẻ như vậy. Nếu như..."
Anh ngừng lại một chút, "Nếu như cô muốn thử khẩn cầu Hockley tiên sinh lần nữa, có lẽ tôi sẽ giúp cô nghĩ cách một chút. Vị hôn thê của ngài ấy, tiểu thư Bukater, cũng ở trên tàu, buổi chiều tôi vừa gặp cô ấy xong. Xem ra cô ấy cũng không khó nói chuyện như Hockley tiên sinh. Tôi có thể giúp cô chuyển lời, nhìn xem cô ấy nguyện ý nói vài lời tốt đẹp cho cô trước mặt Hockley tiên sinh hay không. Mặc dù tôi thấy khả năng cô ấy sẽ giúp cô là không lớn, nhưng nếu cô ấy chịu mở lời, thời điểm tàu cập bến trưa mai, cô cũng không cần bị trục xuất lên bờ. Sau khi thỏa thuận tốt điều kiện bồi thường, cô có thể cùng chúng tôi đi một vòng tới New York trước, sau đó sẽ trở lại..."
"Ồ, không, không," Margaret vội vàng từ chối, "Vô cùng cảm ơn hảo ý của anh, nhưng tôi không cho rằng vị Bukater tiểu thư kia sẽ chịu giúp đỡ, dù sao, tôi cùng cô ấy cũng không quen biết, huống chi, tôi còn đụng hư xe dùng trong hôn lễ của cô ấy nữa, tôi nghĩ rằng nhất định bây giờ cô ấy cũng không cao hứng lắm."
"Được rồi, cô nói cũng đúng. Như vậy, chỉ mong cô gặp may mắn. Cô nghỉ ngơi đi." Clurman nhìn khắp khoang, cuối cùng dời một cái ghế trượt tới, đặt bên cạnh, "Cô có thể ngồi đây, như vậy sẽ thoải mái hơn. Trưa mai, tôi sẽ đưa cô xuống tàu."
"Cảm ơn anh, Dayton tiên sinh, anh quả thật là một người tốt, cũng chúc anh may mắn." Margaret chân tâm thật ý nói.
Clurman cười, gật đầu với cô một cái, xoay người đóng cửa khoang rồi rời đi.
Tiếng bước chân anh biến mất, bốn phía lại an tĩnh lần nữa.
Margaret ngồi vào ghế. Dần dần cảm giác mệt mói đánh tới. Cuối cùng, cô tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mỗi người đều có vận mệnh riêng. Huống chi, chiếc tàu này cũng chưa chắc nhất định gặp phải tai ương băng sơn tại đây như cô vẫn biết.
Một khắc trước khi ngủ mất, Margaret tự nói với mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip