Chương 54: Năm mới bên nhau.

Tôi nằm dài trên sàn và ăn những món đồ mà Kenchin mang tới cho Mikey. Đêm nay lễ chùa năm mới sẽ diễn ra nhưng tôi không có tí sức sống nào để đến cả, mặc dù bây giờ Mikey và Kenchin đang tới tấp thay quần áo mới.

" Bánh ngon quá!"

Tôi chống một tay lên đầu, tay kia ăn bánh. Chân nọ thì đặt lên chân kia một cách ngẫu hứng. Lạnh như thế này... Ở nhà ăn bánh uống trà xem TV là được rồi. Sao mọi người cứ phải lôi nhau ra đường làm gì không biết?

" Ủa Emma?! Em chưa thay đồ à?"

Kenchin sau khi giúp Mikey thì vô phòng khách lại thấy Emma đang nằm bất cần đời ở đó.

" Em không muốn đi. Lạnh..."

" Đừng có lười nữa cô nương. Dậy thay đồ đi! Còn làm tóc nữa. Con gái có đủ thứ phải lo trước khi ra đường nên em nhanh cái chân lên."

" Chính vì có đủ thứ phải lo nên em mới không muốn đi nữa."

Tôi vẫn ôm chặt lấy sàn nhà. Hôm nay dù trời có sập thì tôi cũng không ra khỏi nhà đâu!

" Đi đi, mai anh lì xì cho."

Mikey từ đâu bước vào và bắt đầu khuyên nhủ tôi. Anh đừng nghĩ vài đồng của anh mà ép tôi đi được. Chẳng phải tiền tiêu vặt hàng tháng của anh đều là do tôi cung cấp sao?

" Đợi tí, cho em 15 phút!"

Có còn hơn không mà mọi người. Với lại tôi cũng muốn gặp anh em nên mới đồng ý đi, chứ tiền của Mikey tôi không có muốn nhận tí nào đâu.

Lúc sau cuối cùng tôi cũng vật lộn xong với đống tóc và quần áo.

" 15 phút mà tươm tất nhanh gọn vậy sao?" Kenchin bất ngờ

" Sức mạnh của đồng tiền đấy!"

" Đi nào hai anh! Không sẽ bị muộn mất."

Đúng là đêm giao thừa. Đường từ nhà đến chùa lúc nào cũng tấp nập người. Có thể là gia đình, là các cặp đôi, nhóm bạn đi đến chùa để cầu may, ngắm pháo hoa. Một sự ồn ào đến đau đầu. Chỉ vì mấy đồng bạc lẻ mà tôi phải chịu đựng cái ồn ào này sao?

" Emma, Kenchin! Ăn Taiyaki đầu năm sẽ may mắn đó."

Mikey chỉ vào quán Taiyaki bên đường, ánh mắt đầy niềm hi vọng rằng một trong hai người ở đây sẽ mua bánh cho anh ăn.

" Nghe đâu cái đấy vậy? Taiyaki? May mắn?"

" Thật mà. Mua cho anh điiiii"

Mikey nắm lấy tay tôi, ánh mắt của anh như súng bắn sao vậy. Ôi chói quá!

" Được rồi. Ăn bao nhiêu thì mua đi."

" Yeahhhhhh. Cho con 10 cái nhé."

" Ăn xong đống đấy mà không phát phình mới lạ."

Đấy! Cứ ra ngoài là mất tiền. Biết thế khỏi ra. Tiền tôi trả cho 10 cái Taiyaki có khi cũng bằng tiền mai anh lì xì tôi mất.

" Nóng hổi và mềm ẩm. Quá tuyệt."

Mikey trở thành nhà phê bình ẩm thực suốt chặng đường còn lại. Thật may là anh có lòng cho tôi và Kenchin mỗi người một cái.

" Ngon quá. Ấm hẳn luôn." Tôi tấm tắc khen ngợi. Dù không hay ăn nhưng công nhận món này rất ngon, nhân đậu đỏ mềm như tan chảy trong miệng vậy. Hèn chi Mikey thích.

" Tao không thích đồ ngọt lắm." Kenchin tuy miệng nói vậy nhưng vẫn nhai hết cái bánh trong hai lần cắn. Đúng là anh làm cái gì cũng dứt khoát hết nhỉ?

" Cho em xin cái nữa nào."

" Hong cho!" Mikey ôm lấy túi bánh vào người và chạy đi mất tiêu.

Bọn tôi đi loanh quanh ở chùa và ngắm rất nhiều cửa hàng. Kenchin từ một người bạn đồng hành phút chống biến thành túi tiền của hai anh em nhà Sano. Emma mua rất nhiều đồ trang trí, tâm linh còn Mikey thì muốn ăn gần hết cả cái chùa. Emma chạy hướng đông thì Mikey chạy hướng tây. Hai đứa nó còn có chiều cao hạn chế nên Kenchin thật sự rất khó để trông cùng lúc cả hai giữa chốn đông đúc xô bồ này.

" Đừng có chạy nữa Emma! Mikey mày đâu rồi?"

Phải mất một khoảng thời gian thì Kenchin mới tìm và túm gọn Emma cùng Mikey lại. Dù là đầu năm hay cuối năm thì anh vẫn luôn luôn đảm nhiệm danh xưng " Bảo mẫu" với hai con người này. Rồi tí nữa hai đứa nó chạy nhảy mệt rồi lại không muốn dùng chân để đi mới khổ. Gục gã!

" Đi cầu nguyện thôi."

Kenchin hai tay hai đứa lôi đi. Tôi mệt mỏi lết thân xác nặng nề này đi. Tự nhiên đến cái chùa này làm gì để rồi gặp bao nhiêu món đồ hấp dẫn tôi.

" Chờ đã! Ema của taooooo"

" Cái gì đấy???"

Ban ngày ban mặt mà sao lại " Emma của tao." Đã ế thì chớ lại còn vướng phải mấy thằng bạn như Takemichi thì tám đời nữa tôi cũng chẳng có nổi mối tình nào mất.

" 'Ema của tao' là cái này à?"

Mikey nhặt thanh Ema của Takemichi lên. Mọi người nãy giờ chơi đuổi nhau vì cái này sao?

" Đừng có đọc mà Mikeyyyy"

Lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao. Thời điểm giao thừa đang cận kề rồi. Dù hơi phiền khi phải ra ngoài nhưng đứng ở đây cùng đón năm mới đến với bạn bè thật là tuyệt mà!

" Cùng nhảy lên nào!"

" 3...2...1!"

" Chúc mừng năm mới🎊🎆🎉🤦"

Cầu cho một năm mới mãi bên nhau như vậy nhé...

Tiếng hò reo và pháo hoa làm bầu không khí càng trở nên hân hoan hơn. Chifuyu từ đâu đó đột nhiên đến cạnh tôi và Mikey.

" Chụp ảnh khoe với Baji-san đang ở trời Tây nào. Năm mới của cậu ấy đến muộn hơn chúng ta."

" Mọi người vào chụp nào. Chúng ta không chỉ gửi cho Baji mà còn gửi cả cho Pachin và Kazutora nữa. Hẹn tất cả Tết sang năm sẽ đông đủ." Mikey gọi mọi người lại

" Tao muốn đứng cạnh Emma!"

" Có ai dành với mày đâu."

" Cười nào."

" Chúc mừng năm mới nhé!!!"

Sau khi chụp ảnh xong, tôi đã xin phép Mitsuya được dẫn Runa và Mana đi chơi lòng vòng. Còn có cả Hina-chan và Yuzuha đi cùng nữa. Một nhóm toàn nữ.

" Lần đầu gặp mặt nhỉ, em là Emma. Rất vui được gặp chị, Yuzuha-chan."

" Chị nghe nhiều về em rồi. Em là đứa hay chữa bệnh nhát gái cho thằng nhóc nhà chị chứ gì?"

" Vâng... Nhưng vẫn chưa chữa được."

" Chị này cũng thử nhiều cách rồi. Không có hi vọng gì đâu."

Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Bây giờ cậu ta có nhát hay không cũng chẳng liên quan đến tôi nữa. Tôi ôm lấy Mana, bé bé xinh xinh dễ thương quá đi.

" Mana rất thích các chị đẹp."

" Runa cũng thích."

Chị cũng thích nhan sắc này của chị lắm.  Chơi lòng vòng được một lúc thì nhóm của Mikey tìm đến chúng tôi.

" Emma, lì xì nè."

Anh đưa tôi một bông hoa hình như vừa ngắt ngang đường. Tôi cầm lấy cái bông đang dần héo úa. Phải rồi... Anh chỉ nói là sẽ lì xì còn lì xì cái gì thì anh không nói. Tôi cầm bông mà nhìn Mitsuya tặng cho hai em của mình đủ thứ.

" Không sao đâu Emma, mỗi nhà mỗi hoàn cảnh." Tôi tự trấn an mình. Nhưng mà không an nổi! Ít nhất cũng nên tặng cái gì đàng hoàng chứ, sao lại là bông hoa lề đường.

" Chúc em hay ăn chóng lớn, khoẻ mạnh và mãi ở bên cạnh anh nhé." Mikey bày tỏ

" Được rồi. Vì lời chúc đàng hoàng nên em sẽ tạm chấp nhận cái lì xì này của anh."

" Há há!"

" Về thôi. Về ăn Taiyaki mừng năm mới nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip