[Giác Chủy] PTSD
( PTSD ừm fic này kiểu Viễn Chủy xém bị xâm hại tình dục nên có thể có một số bạn không đọc đc í nên mình nhắc nhẹ trước chút nhé. Với lại xém thui nha, mình hỏng nỡ ác với ẻm z đâu 🥺 mặc dù thấy bản thân khá giống mẹ ghẻ).
Cậu chạy.
Chân trần dẫm lên nền đất lạnh lẽo lẫn đá vụn, từng bước chân như dội vào ngực, rát buốt. Hơi thở dồn dập, phổi như bị bóp nghẹt, nhưng cậu không dám dừng lại. Không dám ngoái đầu. Không dám kêu lên.
Gió đêm luồn qua mái tóc rối, vạt áo rách tả tơi quấn lấy thân hình nhỏ bé. Trước mắt mờ đi vì nước mắt và máu. Mỗi một nhịp tim đập là một nhát cắt vào nỗi sợ, mỗi một tiếng động phía sau là một lưỡi dao kề cận gáy.
Cứu với… Ai đó… làm ơn…
Nhưng cổ họng cậu tê cứng. Tiếng kêu không thoát ra được, như thể bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Chân cậu vấp phải gờ đá, thân hình nhỏ bé ngã xuống đất. Đầu gối bật máu, bàn tay trầy xước, bẩn thỉu. Cậu trườn người dậy như con thú non bị thương, gắng sức bò vào một khe hẹp giữa hai bức tường rêu phủ — trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Nhưng không kịp. Bóng người đã đến gần. Hơi thở nồng nặc men rượu. Giọng nói khàn đặc:
“Bé con, ngoan đi… đừng phí sức…”
Cậu cố bám vào mặt đường, móng tay gãy rớm máu, cả người run lên từng chặp.
Đôi bàn tay đáng ghê tởm ấy chạm vào từng tấc da thịt trên người cậu. Mạnh bạo xé toạc chiếc áo sơ mi vốn đã tàn tạ. Cơ thể cậu lộ ra trước ánh nhìn dâm tà của kẻ đó. Đôi mắt vốn từng ngây thơ trong sáng bây giờ đây lại nhuốm đầy sự sợ hãi, cả khuôn mặt đầy nước mắt và cả những vết bầm tím. Cơ thể cậu run lên bần bật, kẻ đó tiếp tục tiến đến bóp chặt gáy cậu cắn xé đôi môi vốn đã rướm máu kia, Viễn Chủy sợ hãi giãy giụa điên cuồng, tay chân quơ loạn trong không khí muốn đẩy kẻ kia ra. Nhưng, với sức một mình cậu thì làm sao có thể... Khoảnh khắc ấy Cung Viễn Chủy như rơi vào vực sâu của tuyệt vọng.
Không… Không muốn… Cứu em với… Caca…
Cậu cắn chặt lưỡi đến bật máu, nhắm mắt, cả người co rút lại như chờ đợi cơn ác mộng ập đến. Có lẽ mất máu mà chết còn đỡ hơn là bị sự ghê tởm này tra tấn thêm một phút giây nào nữa...
Rồi...
“Buông tay.”
Giọng nói đó, như ánh sáng từ nơi thiên đường kéo cậu lên khỏi đáy vực sâu kia.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc thường ngày nay lại vang lên đầy phẫn nộ.
Thật sự là hắn sao? Có phải caca không? Hay... chỉ là cậu nghe nhầm?
Cung Viễn Chủy lúc này chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, cậu chỉ biết gào lên cái tên mà cậu tin tưởng nhất từ sâu trong tâm khảm...
"CUNG THƯỢNG GIÁC!!!"
Không khí thay đổi trong khoảnh khắc. Kẻ lạ mặt chưa kịp quay đầu, cả thân thể đã bị đá văng ra xa, đập mạnh vào bức tường đối diện. Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, là xương gãy… hay là lòng người nứt vỡ.
Cung Thượng Giác bước đến, mặt không biểu cảm, đôi mắt tối đen như vực sâu.
Cậu ngẩng lên, ngơ ngác. Trong mông lung cơn hoảng loạn, bóng người cao lớn ấy là thực hay mộng?
“Caca…”
Giọng cậu khàn đi, mỏng manh như tơ nhện.
“Đừng sợ, caca ở đây, xin lỗi, anh đến muộn để em chịu khổ như vậy.”
Cung Thượng Giác quỳ xuống, phủ lấy cậu bằng thân người ấm áp. Nhưng vẫn nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói... Nếu hắn đến muộn hơn chút nữa... Chuyện gì sẽ xảy ra... Hắn không dám nghĩ tới điều đó.
Tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng đang run rẩy, dù lớp áo đã rách tả tơi, tay hắn vẫn chậm rãi vỗ về, từng nhịp nhẹ như vỗ vào trái tim cậu. Cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã nghẹn lại. Nước mắt không ngừng chảy, ướt cả vạt áo trước ngực hắn.
Không ai nói thêm lời nào.
Chỉ có hơi ấm từ vòng tay hắn, là thứ duy nhất níu cậu lại giữa thế giới đang dần sụp đổ.
Cậu được bế lên bằng đôi tay ấm áp quen thuộc.
Lồng ngực Thượng Giác rất ấm. Rất chắc. Hơi thở hắn đều đặn, trầm ổn đến mức khiến người ta muốn vùi vào mãi không rời. Nhưng cậu không thể bình tĩnh nổi. Trái tim đập loạn trong lồng ngực bé nhỏ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, từng cơ thịt co giật không khống chế được.
“Không sao rồi.” Hắn nói khẽ, giọng như gió thổi qua cành lá.
Nhưng câu nói ấy không thể xua tan được bóng tối trong lòng cậu.
Viễn Chủy vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau, ánh mắt đờ đẫn, tay cậu nắm chặt lấy vạt áo Thượng Giác đến mức móng tay in hằn vào da. Cậu không biết mình đang ở đâu. Không biết có phải đã thoát. Cũng không chắc… kẻ đó có thật sự biến mất chưa.
Cậu run lên lần nữa.
“Caca…” giọng cậu nghẹn lại, như đứa trẻ đang mơ giữa cơn ác mộng.
Hắn chỉ đáp lại bằng một cái siết nhẹ, ôm cậu sát vào lòng hơn, để cậu cảm nhận được nhịp tim hắn – mạnh mẽ, rõ ràng, kiên định.
Cậu nhắm nghiền mắt.
Không phải mơ. Đây là thật. Caca đến rồi… đến rồi…
Đêm ấy, một bóng người nam nhân cao lớn ôm lấy một cơ thể bé nhỏ rời khỏi con hẻm tăm tối trở về nhà của bọn họ
Nhưng bóng tối ấy dường như đã bao trùm lên con người bé nhỏ kia, ánh sáng trong mắt như lụi tàn chỉ để lại trong tâm hồn một bóng ma to lớn chực chờ nuốt lấy cậu.
Viễn Chủy bước vào phòng tắm, đôi tay run rẩy chà xát lên lớp da vốn đã bầm tím như thể muốn tẩy sạch sự dơ bẩn trong lòng cậu. Nước ấm từ vòi chảy xuống, nhưng cậu không cảm thấy chút gì ấm áp. Cảm giác trên da, trong cơ thể, nó không biến mất, dù cậu có tắm bao nhiêu lần.
Cậu cố gắng rửa sạch cơ thể mình, nhưng mỗi lần chạm vào da, lại như có thứ gì đó dơ bẩn bám vào, như thể mỗi tế bào trên cơ thể cậu đều bị nhiễm bẩn. Làn da ngày thường vốn dĩ mỏng manh nay bị cậu chà xát đến rướm máu, nước trong bồn cũng ẩn hiện màu máu càng khiến cậu ghê tởm bản thân.
“ Viễn Chủy, nghe anh, em không dơ bẩn.” Giọng Thượng Giác vang lên, từ sau cửa phòng tắm. Hắn đã đứng đó từ bao giờ, nhưng không bước vào. Hắn biết cậu cần thời gian riêng để đối diện với nỗi đau kinh hoàng đó, nhưng hắn không thể đứng ngoài nhìn cậu bị bóng tối vây lấy mà chằn thể làm gì.
Hắn biết, lúc này cậu rất cần hắn.
Viễn Chủy không đáp, chỉ quay lại nhìn vào bức gương mờ mịt trong phòng tắm. Ánh mắt cậu trống rỗng, hoàn toàn không còn là Viễn Chủy ngày trước. Cậu nhìn vào mình, và trong đôi mắt ấy không chỉ có sự hoảng loạn, mà còn là cảm giác ghê tởm, sự tự chán ghét bản thân.
“Caca…” Cậu thì thầm, giọng nhỏ đến mức hắn khó có thể nghe thấy, “Em cảm thấy cơ thể mình thật bẩn thỉu…”
Một lát im lặng, rồi Thượng Giác từ từ mở cửa bước vào, cánh tay hắn vươn ra kéo cậu vào vòng tay mình.
“Em không bẩn, Viễn Chủy. Đừng nghĩ như vậy.”
Cậu không thể ngừng khóc, không thể ngừng cảm thấy mình bị vấy bẩn, không thể cảm nhận được sự trong sạch trong mình nữa. Cảm giác bị đụng chạm ấy cứ ám ảnh cậu, khiến cậu không thể cảm thấy an toàn trong chính cơ thể mình. Cậu muốn rửa sạch hết, nhưng chỉ càng cảm thấy mình không thể làm được.
Dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng riêng, thân thể nhỏ bé quấn chăn mỏng nằm trên giường, nhưng cậu không ngủ được. Mắt mở trừng trừng, nhìn trần nhà như thể đang nhìn một khoảng trời xa lạ, mỗi lần chớp mắt đều giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Thượng Giác ngồi bên cạnh, im lặng. Không chạm vào cậu. Hắn biết, chạm vào lúc này là quá sức.
Cậu khẽ giật mình, rồi quay đầu nhìn hắn, môi mấp máy:
“Em… em đã về nhà thật rồi ạ…?”
Giọng cậu như một tiếng nức lặng.
“Ừ. Anh đưa em về rồi.”
Viễn Chủy nhìn hắn rất lâu, như đang cố phân biệt hắn có phải là thật. Rồi đột nhiên, cả thân thể cậu run lên từng hồi, tay bấu lấy mép chăn, mắt đỏ bừng.
“Em tưởng… em tưởng không ai… tìm thấy em... Em nghĩ rằng... anh sẽ không đến…”
Thượng Giác rốt cuộc cũng vươn tay ra, chậm rãi nắm lấy tay cậu.
“Chỉ cần em gọi một tiếng, anh sẽ đến. Luôn luôn.”
“Em… Em sợ lắm…”
“Anh biết.” Giọng hắn mềm như lụa, “Từ nay, không ai có thể làm em sợ nữa.”
Cậu bật khóc. Tiếng khóc không thành tiếng, như thể đã dồn nén quá lâu, quá đau, quá mệt mỏi để cất lời. Thượng Giác để cậu dựa vào vai mình, tay xoa lưng cậu rất chậm, như dỗ một đứa trẻ lạc đường vừa tìm thấy nhà.
“Anh ở đây.” Hắn lặp đi lặp lại, “Anh ở đây rồi.”
Giữa màn đêm, chỉ có tiếng tim đập và hơi thở hòa quyện vào nhau.
Còn nhiều nỗi đau chưa nói ra, còn rất nhiều đêm dài phía trước… nhưng ít nhất, giờ đây Viễn Chủy đã không còn một mình.
Đêm ấy, gió lùa khe cửa, khe khẽ như tiếng người thì thầm trong mộng.
_____
Hắn vừa dỗ dành cậu vào giấc ngủ, ánh mắt đã lạnh đến tàn nhẫn.
Tối qua, hắn chỉ lo cứu người. Nhưng giờ đây… đến lúc tính cả nợ cũ lẫn nợ mới rồi. Trước đó bọn họ làm gì, hắn không quản nhưng bọn họ không nên động đến Viễn Chủy.
Hắn gọi điện cho thư ký.
“Tra cho tôi lịch trình và những người xuất hiện quanh khu vực phía tây ngoại thành tối qua.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Và chuẩn bị nhân lực. Tôi muốn điều tra chi tiết hành động những ngày qua của bà ta và cả những dòng tiền bất hợp pháp những năm qua của Cung Dục Trạch.”
“Ý ngài là…”
“ Tôi muốn giải quyết sạch sẽ mọi mối nguy hiểm đến Viễn Chủy.”
Cung Thượng Giác bước ra hành lang, gió sáng sớm lướt qua gấu áo. Mặt hắn không biểu cảm, nhưng từng bước chân mang theo lửa giận đang kìm nén.
Bà ta dám đụng đến người của hắn…
Thì đừng mong sống yên trong Cung gia nữa.
Sau khi Cung Viễn Chủy thiếp đi trong vòng tay Cung Thượng Giác, cậu nhỏ cuộn người trong chăn, tay vẫn nắm chặt lấy ngón tay hắn như sợ sẽ lạc mất lần nữa. Khuôn mặt trắng bệch, môi khô nứt, lông mày nhíu lại ngay cả khi ngủ.
Cung Thượng Giác ngồi tựa đầu giường, không chợp mắt. Hắn sợ... nếu mình lơ là một khắc, cậu lại rơi vào nơi nào đó hắn không thể với tới.
Khoảng gần nửa đêm.
Cậu bắt đầu cựa mình.
Lúc đầu chỉ là những tiếng thở dồn dập, rồi trở nên hoảng loạn. Chăn rơi khỏi vai, cậu xoay người như muốn chạy trốn, miệng phát ra những âm thanh đứt quãng:
“Không… Đừng mà… Caca… Cứu em… Caca…!”
Đột ngột bật dậy, mồ hôi đổ ướt lưng áo, hơi thở như sắp đứt quãng.
Thượng Giác lập tức ôm lấy cậu từ phía sau, một tay giữ chắc vai cậu, một tay nhẹ xoa lưng.
“Chủy nhi, là anh. Là Thượng Giác caca của em đây mà.”
Cậu không phản ứng ngay. Mắt vẫn hoảng loạn, tay đẩy loạn xạ, như không phân biệt được thực với mộng. Hắn không tránh, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng lặp lại:
“Là anh. Là anh đây. Em mơ thôi, tỉnh lại nào, Caca ở đây.”
Khoảnh khắc đó — như một sợi chỉ mảnh manh nối giữa bóng tối và ánh sáng.
Cậu đột nhiên im lặng.
Một giây.
Hai giây.
Rồi gục vào lòng hắn.
“Caca…” tiếng cậu lạc hẳn, nghẹn ngào như đè nén quá lâu, “Em… không dám nhắm mắt…”
“Anh biết.”
“Em không biết em đang ở đâu… Không biết cái nào là thật…”
“Cái em đang nghe, đang chạm vào… là thật.”
Bàn tay Thượng Giác phủ lên đầu cậu, vuốt từng sợi tóc mềm.
“Là anh, thật sự là anh.”
Cậu run rẩy như một cánh chim non vừa thoát khỏi bẫy. Tay quấn lấy áo hắn, như thể chỉ cần buông ra là sẽ rơi vào đáy vực.
“Nếu hôm nay… anh không về kịp…”
“Anh sẽ luôn về kịp.” Thượng Giác cắt lời cậu, giọng khẽ nhưng sắc lạnh, “Dù là đi xa đến mấy, em gọi, anh cũng sẽ trở về.”
Cậu không nói nữa. Chỉ im lặng vùi đầu vào cổ hắn, nước mắt thấm ướt áo.
Cả đêm hôm đó, Viễn Chủy không rời khỏi tay Thượng Giác một giây.
Và Thượng Giác cũng không nhắm mắt, chỉ ôm cậu, giữ lấy từng hơi thở đứt quãng, từng tiếng nấc lặng lẽ… như giữ lấy một sinh mệnh quý giá vừa trở về từ vực thẳm.
_____
Trong khi đó, ở một nơi khác trong thành phố, những bóng đen bắt đầu di chuyển.
Cung Thượng Giác đã ra lệnh cho người của mình điều tra tất cả các mối quan hệ của Cung phu nhân – người mẹ kế đã gây ra mọi chuyện. Mọi dấu vết đều dẫn đến những nghi ngờ sâu xa.
Sáng hôm sau, hắn ngồi bên bàn làm việc đầu óc tĩnh lặng, nhưng trái tim thì không thể yên. Mỗi giây phút trong phòng ấy, hắn nghĩ về Viễn Chủy, nghĩ về ánh mắt hoảng loạn của cậu đêm qua.
Không thể chịu được khi thấy cậu như vậy. Không thể chịu được khi nhớ đến cái cảm giác ấy…
Bóng dáng của Cung phu nhân hiện lên trong đầu, đôi mắt hằn lên sự thù hận. Hắn không cần phải hỏi quá nhiều, chẳng cần phải điều tra thêm gì nhiều nữa. Hắn biết, tất cả chỉ là một vở kịch mà bà ta dựng lên từ lâu.
Một tay hắn nhấc lên điện thoại, gọi cho thư ký: “Hãy tìm ra những tài liệu quan trọng trong buổi tiệc gần đây. Đưa tôi danh sách những người bà ta đã gặp.”
“Vâng, thiếu gia.” Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng nhận lệnh.
Nhưng ngay lúc ấy, một cuộc điện thoại khác vang lên, là người của hắn – một trong những thuộc hạ đang theo dõi Cung phu nhân.
“Thiếu gia, chúng tôi đã phát hiện một số dấu vết đáng nghi. Cung phu nhân… đã tiếp xúc với một số người lạ mặt. Họ thường xuyên qua lại trong những ngày gần đây.”
“Được rồi.” Hắn cắt lời, âm điệu sắc lạnh, “Đừng để bà ta biết chúng ta đang theo dõi. Cứ tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của bà ta.”
_____
Những đêm sau đó, những cơn ác mộng không ngừng đẩy cậu vào bóng tối. Cậu mơ thấy những bóng người lạ, những tay xâm phạm, và cái cảm giác cậu đã hoàn toàn bị vùi dập. Những ký ức ấy, dẫu có muốn vứt bỏ, vẫn cứ quay lại.
“Caca… em cảm thấy... em không còn là chính mình nữa?” Cậu hỏi, giọng như một đứa trẻ lạc lõng giữa đêm đen.
Thượng Giác siết chặt cậu hơn, lắng nghe những lời ấy mà không biết phải làm gì để xoa dịu. Hắn biết rằng chỉ những lời nói không thể cứu vãn được vết thương trong tâm hồn cậu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, dù nỗi đau ấy cũng đang làm tổn thương hắn.
____
Sau vài ngày, Viễn Chủy dần dần không còn muốn ra khỏi phòng.
Cậu trở nên khép kín, ít nói và luôn trốn tránh mọi thứ xung quanh. Những bữa ăn của hắn cũng không còn làm cậu hào hứng nữa. Cậu không muốn ăn, không muốn sống, không muốn cảm thấy bất cứ thứ gì, vì tất cả đều chỉ làm cậu cảm thấy tồi tệ hơn.
“Viễn Chủy, em không thể sống như thế này mãi.” Thượng Giác nói khi hắn lại gần cậu, kiên quyết nhưng giọng không hề có chút trách móc. Hắn ngồi xuống bên giường, khẽ nhìn cậu. “Anh sẽ không để em bỏ cuộc. Anh biết em có thể vượt qua.”
Nhưng Viễn Chủy chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt trống rỗng, và đôi tay run rẩy kéo chăn lên phủ kín người. Cậu không muốn đối diện, không muốn nhìn vào mắt hắn vì cậu cảm thấy mình không đáng, không xứng đáng nhận được sự yêu thương của hắn.
Mỗi khi có ai chạm vào người cậu, dù là một cái chạm rất nhẹ, cậu đều cảm thấy hoảng loạn, tim đập mạnh, toàn thân cứng đờ. Những ký ức không thể tránh khỏi cứ ùa về, cảm giác bị xâm phạm làm cậu rơi vào trạng thái sợ hãi vô cùng.
Một lần, khi Thượng Giác vô tình chạm vào tay cậu khi đưa thức ăn, Viễn Chủy liền hét lên, giật mình bật dậy, hốt hoảng.
“Em không muốn… không muốn... anh đừng chạm vào em…” Cậu khóc, tay nắm chặt lấy chiếc gối. “Em... rất bẩn... không xứng đáng với anh nữa…”
Cảm giác này, cảm giác không thể thoát ra, như thể cơ thể cậu không còn là của mình nữa. Đó là cảm giác tự ghê tởm bản thân mình, mà cậu không thể làm gì để xóa bỏ.
Cung Thượng Giác ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm lấy cậu thật chặt. Lần này, không có những lời nói vội vã, chỉ có sự im lặng. Hắn không muốn cậu nghĩ rằng mình có lỗi hay không xứng đáng.
Hắn chỉ ôm cậu, giữ cho cậu cảm nhận được rằng sẽ có một người luôn ở bên, dù cậu có muốn tránh xa thế giới này đi chăng nữa.
Sáng hôm ấy, Viễn Chủy ngồi bên bàn ăn, nhưng nhìn đĩa thức ăn trước mặt mà cảm giác buồn nôn cứ dâng lên trong cổ họng. Mỗi lần đưa tay cầm lấy thìa, cậu lại cảm thấy như thể mình không thể nuốt xuống bất cứ thứ gì. Cảm giác cơ thể cậu, từng tế bào đều bẩn thỉu, như thể không thể chứa đựng bất cứ thứ gì sạch sẽ nữa.
Những miếng thức ăn lạnh ngắt, không còn hương vị, chỉ khiến cậu càng cảm thấy mình đang vây quanh bởi những ký ức xấu xí. Dù có cố gắng đến đâu, bụng cậu chỉ co thắt lại, không thể nuốt nổi.
Cậu đặt đũa xuống, tay run rẩy ôm lấy bụng. Cảm giác buồn nôn lên đến đỉnh điểm, cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng cổ họng lại bị nghẹn. Dường như mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên nhạt nhẽo, chỉ còn lại cảm giác muốn tống hết tất cả ra ngoài, bao gồm cả chính bản thân mình.
“Caca…” Cậu khẽ gọi, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào. “Em không nuốt nổi… tất cả đều… thật ghê tởm.”
Cung Thượng Giác nhìn cậu, sự lo lắng hiện rõ trên mặt. Hắn đứng dậy, tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
“Viễn Chủy, đừng ép mình quá. Anh không muốn em phải chịu đau đớn như thế này. Cứ từ từ, có anh ở đây, em sẽ ổn thôi.”
Nhưng Viễn Chủy chỉ im lặng, mắt nhìn xuống bàn ăn mà không nói gì. Cậu cảm thấy mình không xứng đáng, không xứng đáng nhận sự quan tâm, không xứng đáng ăn uống hay tiếp nhận bất cứ thứ gì sạch sẽ. Mỗi lần cố gắng, cảm giác ghê tởm lại càng rõ ràng hơn.
Cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn. Cảm giác buồn nôn không chỉ là phản ứng thể xác, mà nó dâng lên trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là lỗi của mình.
Trong những ngày tiếp theo, Viễn Chủy không thể ăn uống một cách bình thường.
Mỗi bữa ăn trở thành một thử thách. Cậu thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có lúc còn nôn ra vì không thể nuốt thức ăn xuống. Mỗi lần vậy, cảm giác xấu hổ lại dâng lên trong lòng, cậu lại cảm thấy như thể mình không thể làm gì đúng, ngay cả ăn uống cũng không xong.
Cung Thượng Giác nhìn cậu như vậy, hắn không ép cậu ăn. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ làm cho em một món mà em thích. Cứ từ từ thôi, em sẽ khỏe lại.”
Viễn Chủy chỉ gật đầu yếu ớt, nhưng trong lòng cậu vẫn có một nỗi sợ hãi không thể xua tan. Cảm giác buồn nôn khi ăn uống, cảm giác ghê tởm, tất cả đều là những biểu hiện của sự rạn vỡ trong tâm hồn cậu, những vết thương mà cậu không biết khi nào mới lành lại.
Đêm buông xuống, phủ lấy Cung phủ một màu tĩnh lặng. Ánh đèn ấm áp trong phòng cũng chẳng thể xua đi nỗi lạnh lẽo đang len lỏi trong từng hơi thở của Viễn Chủy.
Cậu co mình trong lớp chăn dày, ngồi nép ở một góc giường. Không ngủ. Không dám nhắm mắt. Mỗi khi mí mắt khẽ khép lại, một bóng đen sẽ ập đến—hơi thở dơ bẩn phả lên gáy, bàn tay thô ráp siết lấy cổ tay gầy guộc của cậu, ánh mắt đáng sợ như dã thú…
Tim cậu đập thình thịch. Ngực như bị đè nén, hơi thở ngắt quãng. Cậu run rẩy, hai tay bấu chặt lấy chăn như muốn giữ chặt mảnh che chắn cuối cùng.
Rồi cánh cửa khẽ mở. Là tiếng bước chân quen thuộc. Là hơi thở ấm áp của người luôn che chở cậu.
“Viễn Chủy.” Giọng của Thượng Giác rất khẽ, rất dịu dàng, như sợ dọa đến một con chim nhỏ.
Cậu không đáp, chỉ run lên một cái. Hắn bước lại gần, nhưng khi tay vừa chạm vào chăn, Viễn Chủy đã hoảng loạn bật dậy, mắt mở to, hoang mang không nhận ra người trước mặt.
“Không… đừng chạm vào tôi… đừng…!” Cậu lùi lại, lưng đập vào đầu giường. Thở dốc.
Thượng Giác lập tức ngồi xuống sàn, giữ khoảng cách, giọng hắn vẫn rất nhẹ: “Là anh đây, Viễn Chủy, là Thượng Giác caca của em… Em an toàn rồi.”
Cậu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt dần ướt đẫm. “Caca… Là anh thật sao…?”
“Là anh, luôn là anh.”
Viễn Chủy bật khóc. Không phải là tiếng khóc thút thít, mà là nghẹn ngào đến nỗi nghẹn thở, như thể tất cả cảm xúc bị chôn vùi từ lúc bị bỏ rơi, bị tổn thương, giờ đây bùng nổ thành dòng nước mắt.
Cung Thượng Giác chờ cậu bình tĩnh lại, hắnkhông chạm vào cậu. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, đưa tay ra, để cậu tự tìm đến. Và rồi, như một chú mèo nhỏ tội nghiệp, Viễn Chủy lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn như chiếc phao cứu sinh giữa biển khơi.
“Em… bẩn lắm… Em ghê tởm lắm, caca… Tại sao lại là em chứ…”
Hắn không trả lời. Chỉ siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu như dỗ dành một đứa trẻ. “Không ai có quyền làm tổn thương em, Viễn Chủy. Em là người đáng được yêu thương nhất trên đời này.”
Sau đó là những đêm liền cậu mất ngủ.
Viễn Chủy không dám ngủ. Hoặc nếu ngủ, chỉ là chợp mắt vài phút rồi giật mình bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Có những đêm, cậu khóc trong mộng. Có những đêm, cậu đập vào ngực mình, vừa mơ vừa lặp đi lặp lại: “Đừng chạm vào tôi… đừng mà… đừng…!”
Thượng Giác luôn ở đó. Ngồi bên giường, giữ lấy tay cậu. Có lúc bế cậu lên lòng, vỗ về cậu suốt đêm. Cậu sợ tiếng động, sợ đàn ông, sợ cả chính cái bóng của mình trong gương.
Mỗi khi cậu soi gương, đều thấy chính mình đang bị lôi về quá khứ, nơi những ánh mắt bẩn thỉu như muốn nuốt trọn cậu. Dường như, chính cậu cũng trở thành thứ gì đó tởm lợm không thể cứu vãn.
Từ sau đêm đó, Viễn Chủy càng trở nên lặng lẽ.
Cậu không rời khỏi phòng. Không muốn ai vào. Mỗi lần có người hầu định mang thuốc hay thức ăn, cậu sẽ trốn ra sau tấm màn, co người lại như thể chỉ cần nhìn thấy người lạ thôi cũng đủ khiến cậu nghẹt thở.
Cậu không nói chuyện. Không ăn, chỉ uống một ít nước để duy trì hơi thở. Thượng Giác mỗi ngày đều đến, luôn là hắn gõ cửa rất nhẹ, gọi: “Viễn Chủy, caca vào được không?”
Ban đầu cậu không đáp. Nhưng chỉ cần hắn đứng lặng ngoài cửa vài phút, bóng dáng cao lớn quen thuộc ấy đủ khiến cậu mấp máy môi: “Vào đi… nhưng đừng bật đèn…”
Ánh sáng làm cậu thấy rõ quá khứ, còn bóng tối, ít nhất có thể tạm thời che giấu đi chính mình.
Trong bóng tối, cậu ngồi nép ở góc phòng, gầy gò, mắt trũng sâu. Hắn ngồi đối diện, không hỏi gì, chỉ yên lặng cùng cậu.
Có một lần, Thượng Giác đưa tay ra, định lau khóe môi dính nước súp của cậu, Viễn Chủy giật nảy mình, lùi hẳn về sau, thân thể run lên từng đợt.
“Xin lỗi… xin lỗi… Em không cố ý… Đừng giận em…”
Cậu không biết vì sao mình lại xin lỗi. Nhưng kể từ hôm đó, cậu cứ như con thú nhỏ, chỉ biết cúi đầu, thì thầm những lời xin lỗi chẳng đâu vào đâu.
“Em là gánh nặng đúng không…? Nếu em biến mất thì mọi người sẽ dễ chịu hơn…”
Thượng Giác ôm cậu thật chặt khi nghe câu ấy. Lồng ngực hắn run lên từng nhịp, như thể chính hắn cũng sắp không chịu nổi.
“Viễn Chủy, đừng nói như thế. Có anh đây rồi… em chỉ cần sống thôi, còn lại để anh lo. Đừng rời bỏ anh, được không em.”
Những ngày sau, cậu gần như ỷ lại vào Cung Thượng Giác.
Chỉ cần không thấy caca đâu, dù chỉ vài phút, cậu sẽ hoảng loạn, tìm kiếm như trẻ con mất mẹ. Gọi caca liên tục, ánh mắt ngập nước. Hắn chỉ vừa rời đi vì có việc, mà cậu đã run rẩy bấu lấy ống tay áo người hầu: “Anh ấy đâu… Thượng Giác caca đâu…?”
Khi Cung Thượng Giác trở lại, cậu ngồi dưới đất, ôm chặt lấy hắn, tay bấu đến mức móng in dấu đỏ. Cậu khóc, nhưng không bật thành tiếng, chỉ nghẹn lại trong cổ họng, như một con chim nhỏ không dám kêu lên giữa mùa đông lạnh.
“Em không cần ai khác… chỉ cần anh thôi… đừng rời đi nữa, được không…?”
Mỗi đêm, Viễn Chủy lại chui vào lòng Thượng Giác.
Cậu không ngủ một mình được nữa. Phải nghe tiếng tim hắn đập, phải cảm nhận hơi ấm của hắn thì mới dám nhắm mắt.
Có lúc nửa đêm, cậu tỉnh dậy, mắt mở trừng trừng giữa bóng tối. Không khóc, không nói, chỉ ngồi nhìn ánh sáng le lói ngoài rèm, đôi mắt trống rỗng như đã vỡ vụn bên trong.
Thượng Giác ôm cậu từ sau lưng, thì thầm: “Anh ở đây… đừng sợ…”
Và cậu cuối cùng cũng chợp mắt. Một giấc ngủ ngắn, nhưng ít nhất là không mơ thấy ác mộng.
___
Sáng hôm ấy, trời âm u lạ thường. Viễn Chủy ngồi trong lòng Thượng Giác, ánh mắt vẫn trống rỗng như mọi ngày, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
“Cung thiếu gia, bác sĩ đến rồi…”
Viễn Chủy khẽ run lên.
Cậu quay đầu nép vào ngực hắn, giọng gần như không nghe thấy: “Em không cần… không cần ai hết… Em ổn mà…”
“Chỉ là kiểm tra một chút thôi,” Thượng Giác dịu giọng dỗ dành, tay vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ trẻ con. “Không ai làm gì em cả. Có anh ở đây.”
Cậu vẫn sợ, nhưng rốt cuộc vẫn để bác sĩ bước vào. Cả quá trình, cậu không dám ngẩng đầu, chỉ cắn nhẹ môi, tay nắm chặt lấy áo hắn không buông.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tóc muối tiêu, giọng nói trầm thấp, ánh mắt không quá lạnh cũng không quá mềm. Nhìn thấy Viễn Chủy cuộn người trong lòng Thượng Giác, bà chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu bé, ta có thể ngồi đây một chút không?”
Viễn Chủy không đáp, nhưng cũng không lắc đầu. Thượng Giác đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ ngồi xuống ghế gần cửa sổ, giữ một khoảng cách không khiến cậu cảm thấy bị uy hiếp.
Một lúc sau, giọng bác sĩ vang lên, như đang nói chuyện với gió:
“Lúc ta còn nhỏ, cũng từng bị nhốt trong căn phòng tối rất lâu… Có lúc, ta nghĩ ánh sáng bên ngoài sẽ đâm mù mắt mình…”
Viễn Chủy hơi ngẩng đầu lên, mắt vẫn đỏ hoe.
“…sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó có một người nói với ta rằng: ánh sáng không làm ta đau, chỉ là những gì ta từng thấy trong bóng tối đã khiến ta sợ cả chính mình.”
Ông dừng lại, rồi nhẹ giọng hơn, “Cháu đang sợ điều gì vậy, Cung thiếu gia?”
Viễn Chủy mím môi, rất lâu sau mới thì thào:
“…cháu không sạch sẽ nữa…”
Bác sĩ nhìn cậu, đôi mắt ánh lên một nỗi xót xa không lời.
“Người bị xâm hại… không phải là dơ bẩn. Những kẻ làm ra chuyện ấy… mới là kẻ thật sự đáng ghê tởm.”
Cậu cúi đầu, lặng lẽ. Nhưng trong mắt lại có một tầng nước lấp lánh, như thể những lời đó chạm vào đâu đó trong lòng.
“Bác sĩ ơi…” – Viễn Chủy chợt cất giọng nhỏ như tiếng mèo con – “Nếu… cháu ra ngoài, cháu có bị người ta ghê tởm không?”
Bác sĩ đáp không chần chừ:
“Cháu sẽ được người cháu tin nhất che chở. Chỉ cần bước một bước nhỏ thôi… còn lại, cứ để người yêu thương cháu dắt cháu đi.”
Viễn Chủy đứng trước bậc cửa, bàn tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo Thượng Giác. Cậu đã bước xuống giường, đã để bác sĩ chạm vào mình, đã chịu đựng những cơn run rẩy khi người lạ bước vào không gian của cậu. Nhưng bây giờ, chỉ còn một bước chân nữa thôi… một bước thôi, mà lại khó khăn như đang đứng bên bờ vực thẳm.
Cung Thượng Giác không hối thúc.
Hắn chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
"Anh ở đây," hắn nói, từng chữ trầm ổn như hơi thở. "Chỉ cần một bước nhỏ thôi. Nếu không được, anh sẽ ôm em về, không ai ép buộc em cả."
Viễn Chủy ngẩng đầu lên. Trong mắt Thượng Giác không có sự thương hại, không có sự thúc ép—chỉ có một vòng tay sẵn sàng đón cậu trở lại bất cứ lúc nào.
Cậu mím môi, siết chặt tay hắn.
Một bước nhỏ.
Chỉ một bước thôi.
Lòng bàn chân giẫm lên nền đất lạnh, đầu gối như nhũn ra. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lướt qua mái tóc, mang theo mùi hương của hoa cỏ. Cảm giác ấy lạ lẫm đến mức da đầu cậu run lên, trong đầu cậu chỉ còn tiếng rầm rầm như thủy triều vỗ vào bờ.
Hơi thở cậu dồn dập.
Có gì đó trong lòng ngực dâng lên, nghẹn lại. Một nỗi sợ vô hình. Một cảm giác lạc lõng, như thể cả người cậu đang bị gió cuốn đi mất.
"Thở ra nào, bé ngoan…"
Bàn tay hắn chạm lên lưng cậu, một lực vỗ nhẹ, chậm rãi. Cậu cố nuốt xuống, hơi thở rối loạn. Nhưng cánh tay Thượng Giác vẫn ôm lấy cậu, như thể chỉ cần cậu không chịu nổi nữa, hắn sẽ ngay lập tức bế cậu trở về phòng.
"Không sao đâu."
Cậu lẩm bẩm như một lời trấn an chính mình. Nhưng giọng lại run lên.
"Không sao đâu…"
Cậu nhắm mắt lại, đôi giày chạm xuống nền cỏ mềm. Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng. Nhưng… không có gì xảy ra cả. Không có ánh nhìn khinh miệt, không có sự xa lánh cũng chẳng ai đe doạ đến cậu cả.
Cậu đã ra ngoài rồi.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu lên tóc cậu một màu vàng nhạt. Lúc này, Thượng Giác mới khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng thì thầm:
"Nhìn anh nào, bé ngoan."
Viễn Chủy mở mắt, trong tầm nhìn chỉ có gương mặt của hắn.
Hắn không nhìn cậu như một kẻ đáng thương.
Hắn nhìn cậu như một điều quý giá nhất trên đời này.
Tim Viễn Chủy chợt đập lỡ một nhịp.
Hắn cười nhẹ, đưa tay chạm lên tóc cậu.
"Thấy không? Ánh sáng không làm em đau."
Những ngày tiếp theo, Viễn Chủy đã chịu ngồi trong đình nghỉ mát dưới tán liễu, chậm rãi ăn từng thìa canh do Thượng Giác đút.
Cậu không nói nhiều, nhưng ánh mắt dịu lại, bàn tay không còn run mạnh khi ai đó bước qua vườn. Thượng Giác vẫn luôn ở bên, không rời nửa bước.
Cậu đã bắt đầu nghĩ, có lẽ mình có thể sống lại như trước kia…
Cho đến khi nghe thấy giọng nói ấy.
Một giọng nam trẻ tuổi, hơi trầm, mang theo ngạo mạn và trêu chọc.
“Xem nào, đây không phải là Cung Viễn Chủy caca đáng yêu của em sao?”
Câu nói ấy như một mũi dao xuyên qua lớp vải bông mềm mại mà Thượng Giác đã quấn quanh trái tim Viễn Chủy.
Âm thanh sượt qua não, kéo theo tiếng cười vang lên như từ địa ngục.
Cậu buông thìa, bát rơi xuống đất, vỡ tan.
Thượng Giác lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh đến mức làm người hầu sau lưng run rẩy. Hắn bước chắn trước Viễn Chủy, ánh mắt sắc như lưỡi dao:
“Sao mày lại ở đây? Ai cho phép mày trở về Cung gia?”
Chàng trai đứng đó, khoác áo gấm dài, tay đút túi, cười nhếch mép. Đôi mắt mang theo sự quen thuộc khiến Viễn Chủy run rẩy toàn thân.
Hắn chính là một trong những kẻ đã tra tấn Viễn Chủy khi cậu bị lạc, cố ý để kẻ kia cưỡng bức cậu.
Em trai cùng cha khác mẹ của Cung Viễn Chủy– Cung Dục Trạch vừa từ nước ngoài trở về, được Cung phu nhân đưa về nhà nhân lúc Thượng Giác không có mặt.
Viễn Chủy ôm đầu, toàn thân co rút, thì thầm trong hơi thở đứt quãng:
“Không… đừng… đừng tới gần… đừng nhìn tôi…”
Thượng Giác tức giận đến mức cả người toát sát khí. Nhưng hắn không có thời gian để ý tới kẻ kia. Hắn cúi xuống, vội vàng ôm Viễn Chủy vào lòng, tay che mắt cậu lại, như thể muốn dùng thân thể mình chắn hết những ký ức đau thương của cậu.
Cung Dục Trạch vẫn không lui.
“Anh sợ cái gì chứ? Em chỉ chào hỏi thôi mà. Lâu không gặp, em nhớ anh lắm đó.”
Viễn Chủy nấc lên.
Hắn lại dám gọi mình là “anh”. Lại dám nhìn mình bằng ánh mắt đó. Lại dám… xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa.
_____
Phòng ngủ của Viễn Chủy được trang trí bằng màu xanh xám dịu mắt, rèm cửa dày đã buông xuống từ lâu. Nhưng dù là ánh đèn ấm áp hay mùi oải hương nhẹ nhàng, chúng cũng không xua được bóng tối bên trong cậu.
Viễn Chủy ngồi thu người trên giường, đầu gối co lại, chăn phủ đến tận cổ. Cậu không nói gì, chỉ im lặng… thật lâu.
Bàn tay run lẩy bẩy. Lồng ngực phập phồng. Không khóc. Không hét. Nhưng trống rỗng đến đáng sợ.
Cung Thượng Giác vẫn ngồi bên giường, không chạm vào cậu. Từ sau khi Dục Trạch bất ngờ xuất hiện ở vườn nhà, Viễn Chủy như lại bị kéo về nơi tối tăm nhất của mình.
Sau khi bát canh vỡ tan, cậu được hắn bế về. Trên đường, Viễn Chủy không nói lời nào—chỉ cứng đờ như búp bê sứ, cả ánh mắt cũng như thủy tinh bị phủ bụi.
“Chủy Nhi…”
Thượng Giác gọi khẽ.
Cậu không phản ứng. Chỉ rụt người lại, mặt vùi sâu hơn vào chăn.
“Là anh đây. Thượng Giác caca của em đây.”
Một tiếng nấc lặng lẽ vang lên.
“… Đừng… để hắn… lại gần em…”
“Anh biết. Anh sẽ không để ai lại gần em nữa. Anh ở đây.”
Cậu lắc đầu, giọng ngắt quãng, như lưỡi dao nhỏ cắt ngang hơi thở:
“Em tưởng… em đã ổn rồi… Tưởng là có thể ra ngoài, có thể ăn uống, có thể nhìn người khác… Nhưng… em sai rồi… Chỉ cần nhìn thấy hắn… em… em muốn cào da mình xuống…”
Cung Thượng Giác ngồi sát mép giường, đau lòng đến mức ngón tay anh siết chặt gấu áo. Nhưng hắn vẫn dịu giọng:
“Đó không phải lỗi của em. Em không dơ bẩn, Viễn Chủy.”
“Cơ thể em… đã bị hắn chạm vào… Em không sạch… Caca, em rất ghê tởm bản thân…”
Câu nói ấy như tiếng súng bắn thẳng vào ngực hắn.
Thượng Giác lúc này không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng vén chăn, kéo cậu vào lòng, giữ lấy cơ thể đang run rẩy như lá kia.
“Không. Không bao giờ được nói vậy.”
“Nhưng em thấy thế thật mà…”
“Người sai là hắn. Không phải em. Em là người anh yêu thương nhất… là Viễn Chủy của anh. Dù xảy ra chuyện gì, em cũng xứng đáng được yêu thương.”
Viễn Chủy chôn mặt vào ngực hắn, cả người cứng đờ rồi chậm rãi bật khóc. Tiếng nấc nghẹn như con mèo con bị dọa đến tuyệt vọng.
“Caca… Cứu em… Làm ơn, đừng để em quay lại bóng tối đó…”
Hắn ôm chặt cậu, như muốn dùng chính thân thể mình xây một bức tường ngăn cách giữa cậu và thế giới đầy tổn thương kia.
“Anh sẽ không để em quay lại nơi đó. Cho dù phải giết sạch bọn chúng, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
_____
Cung Thượng Giác dốc toàn lực điều tra bằng tốc độ nhanh nhất.
Dù hắn đã ra lệnh cho người của mình theo dõi sát sao Cung Phu nhân và các mối quan hệ xung quanh bà ta. Nhưng Cung phu nhân có vẻ là người rất cẩn trọng, tuy nhiên hắn vẫn phát hiện ra một số sơ hở nhỏ.
Chiều hôm đó, hắn nhận được tin tức quan trọng.
“Cung phu nhân, bà ta đã gặp một số người từ những ngày trước, đều là những người có liên quan đến sự việc của tiểu thiếu gia vào hôm đó.”
Thượng Giác hít một hơi thật sâu. Cuối cùng từng mảnh ghép về những âm mưu của mẹ kế cũng đã lộ ra. Hắn biết rằng bà ta đã chơi những trò đen tối trong gia đình, nhưng không thể nào để Viễn Chủy phải chịu thiệt.
Hắn ra lệnh một cách dứt khoát: “Không để bà ta dễ dàng thoát, không phải chỉ vì chuyện này mà tôi sẽ để bà ta được yên.”
Nhưng lúc này, không phải giết chết bà ta là hắn muốn. Hắn muốn bà ta phải nhận hậu quả. Không thể dễ dàng tha thứ cho những gì mẹ con bà ta đã làm.
Đêm đó, Viễn Chủy ngủ mê sảng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo. Cung Thượng Giác không rời giường nửa bước. Tay anh luôn đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, truyền hơi ấm như lời hứa nguyện thầm lặng.
Ánh nắng mỏng manh buổi sớm rọi qua rèm cửa, chiếu lên làn da tái nhợt của Viễn Chủy. Cậu vừa tỉnh dậy sau một đêm ác mộng. Đầu vẫn nặng, dạ dày trống rỗng nhưng không thể nuốt nổi bất kỳ thứ gì.
Cung Thượng Giác đã dậy từ sớm, ngồi bên bàn làm việc trong phòng, nhưng mắt vẫn luôn hướng về phía giường. Khi bác sĩ đến, hắn đích thân ra mở cửa.
Người phụ nữ trung niên mặc sơ mi trắng, cử chỉ bình thản, ánh mắt ấm áp và không hề áp lực. Cô là bác sĩ tâm lý mà Thượng Giác tin tưởng nhất—cũng là người đầu tiên dám đối diện trực tiếp với góc khuất trong tâm trí Viễn Chủy.
---
Phòng ngủ được tạm thời sắp xếp thành không gian trò chuyện riêng. Cung Thượng Giác đứng ngoài, dù không muốn rời đi, nhưng vẫn tôn trọng.
“Xin chào , Viễn Chủy. Cô là bác sĩ tâm lý mà Cung thiếu mời đến, chúng ta đã từng gặp nhau trước đó, cháu vẫn nhớ ta nhỉ.”
“…Chào cô.”
Viễn Chủy ngồi trên giường, lưng dựa gối, ánh mắt lẩn tránh, tay nắm chặt chăn như chiếc phao cứu sinh.
“Cô không đến để ép em kể mọi chuyện đâu. Cô chỉ muốn ngồi cạnh một chút thôi. Được không?”
Viễn Chủy gật nhẹ.
Họ im lặng một lúc lâu. Rồi bác sĩ nhẹ nhàng hỏi:
“Đêm qua em ngủ được không?”
“…Không. Em mơ… thấy cảnh đó. Như thể em vẫn đang ở trong con hẻm tối… mùi rác… tiếng bước chân… và… cảm giác tay hắn chạm vào người em… Em không thở nổi.”
Ánh mắt bác sĩ dịu lại. Cô ghi chú vài dòng, rồi tiếp:
“Cơ thể của em vẫn còn ghi nhớ nỗi sợ đó. Em có thấy buồn nôn không khi ăn hoặc nghe mùi gì đó?”
“…Có… Đặc biệt là mùi thịt. Em thấy ghê tởm. Chúng cứ như mùi máu vậy.”
“Còn ánh sáng mạnh hay tiếng ồn thì sao?”
“…Làm em nhức đầu.”
“Em luôn nghĩ… nếu hôm đó Thượng Giác caca không đến kịp…”
Viễn Chủy không nói tiếp. Nhưng cậu cắn môi, ngón tay siết đến mức trắng bệch.
“Em đã từng cảm thấy bản thân mình… bẩn thỉu?”
Cậu khẽ gật. Một giọt nước mắt lăn xuống má.
“Cô muốn nói điều này, Viễn Chủy. Cảm giác đó không sai, nhưng cũng không đúng. Cơ thể em đang phản ứng như cách nó cố gắng bảo vệ em. Em không bẩn. Em chưa từng là vậy.”
“Nhưng em không thể… yêu bản thân được nữa.”
“Vậy thì em hãy để người khác yêu em trước. Để họ ôm lấy em, lau đi từng giọt nước mắt, từng vết thương. Rồi một ngày, em sẽ học được cách làm điều đó cho chính mình.”
Viễn Chủy ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ sương nhìn ra cửa. Ngoài kia, Thượng Giác đang đứng. Không nhìn vào trong, nhưng bóng lưng ấy vẫn yên lặng và kiên định.
“Em sẽ cố.” Cậu thì thầm.
“Vậy là đủ rồi, Viễn Chủy. Đủ để bắt đầu.”
---
Bác sĩ rời đi trong im lặng. Cung Thượng Giác lặng lẽ nghe tất cả, không hỏi gì thêm, chỉ quay trở lại bên cạnh giường. Viễn Chủy nhìn hắn, không nói, nhưng vòng tay cậu khẽ kéo lấy vạt áo anh—một cách lặng lẽ xin ở lại.
---
Ngay hôm đó, Cung Thượng Giác đứng trên ban công, ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt hắn. Hắn nhìn ra ngoài, nhưng tâm trí lại vẫn ở trong biệt thự, nơi Viễn Chủy đang dần dần hồi phục.
Viễn Chủy, tuy vẫn còn vài vết thương chưa lành hẳn, nhưng cậu đã không còn hoảng loạn như trước. Mỗi ngày, cậu lại mạnh mẽ hơn một chút, và từng hành động nhỏ như tự ăn uống, đi lại, là những bước tiến quan trọng đối với một tâm hồn đã bị vỡ nát.
Cung Thượng Giác nhìn vào Viễn Chủy, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng đầy quyết tâm. Hắn không bao giờ để đệ đệ của mình phải tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi. Lần này, không ai có thể làm hại Viễn Chủy được nữa.
Cung Thượng Giác đứng trước bàn làm việc, tấm bản đồ khu vực xung quanh dày dặn tài liệu. Hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ, khu nhà ở của Dục phu nhân, mà giờ đây, đã trở thành mục tiêu cuối cùng mà hắn cần giải quyết.
“Mọi thứ đã xong, chỉ còn lại việc kết thúc nó,” hắn nói với giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt không hề có chút mơ hồ nào.
Mấy tiếng đồng hồ sau, đội cảnh sát ập vào nhà họ Cung. Những bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch của căn nhà cũ, như thể kéo theo một cơn bão lớn.
Khi cửa phòng Cung phu nhân mở ra, đội đặc nhiệm lập tức tiến vào, không một chút chần chừ.
“Bà Cung, bà bị bắt vì tội bao che hành vi tấn công tình dục và tham ô tài chính. Mời bà theo chúng tôi về đồn.”
Cung phu nhân, sau một thoáng sững sờ, nhận ra rằng mình không thể trốn thoát. Cả quá khứ và tội lỗi của bà đã bị phơi bày. Mọi thứ bà từng tin tưởng giờ đây lại trở thành xiềng xích vô hình siết chặt lấy mình.
Bà đứng đó, không một lời phản kháng. Trong lòng, bà biết rõ tất cả đã kết thúc. Đương nhiên Cung Thượng Giác không thể để hả ta đi tù đơn giản như vậy, địa ngục của bà ta là bên trong khung sắt kia. Nhưng bà cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ mong Dục Trạch của bà có thể an toàn rời đi
“Một bước đi sai, một đời hủy hoại...” Cung phu nhân thì thầm, đôi mắt tối sầm, gương mặt hằn lên bao nhiêu đau đớn và tiếc nuối.
_____
Bên ngoài, Cung Dục Trạch đang cố gắng trốn thoát.
Mới vài ngày trước, hắn còn là người nắm trong tay quyền lực và sự kiêu ngạo. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều sụp đổ chỉ trong một nháy mắt. Cung Thượng Giác đã không để hắn ta có cơ hội thoát khỏi sự trừng phạt.
Cung Dục Trạch chạy qua từng ngõ nhỏ, vội vã như con thú săn bị đuổi, nhưng không biết rằng hắn đang nằm trong tầm ngắm của Cung Thượng Giác từ trước.
Cung Thượng Giác đứng trước mặt Cung Dục Trạch, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Dục Trạch, không phải mày nghĩ rằng mình có thể tiếp tục trốn chạy say khi đã làm em ấy trở nên như vậy chứ?” Hắn tiến lên, từng bước đi mạnh mẽ và chắc chắn.
Dục Trạch, sắc mặt tái xanh, lùi lại một bước. Hắn không thể tin vào mắt mình, chẳng lẽ anh ta lại có thể tìm ra mình nhanh đến vậy?
“Anh... sao anh lại có thể tìm ra tôi nhanh như vậy?” Dục Trạch cố giữ giọng điệu ngạo mạn.
Cung Thượng Giác không trả lời mà chỉ tiến lại gần, vươn tay túm lấy cổ áo hắn ta, áp mặt hắn xuống đất.
“Đừng làm trò cười nữa. Mày không xứng đáng có cơ hội đứng trước mặt Viễn Chủy. Mày đã làm tổn thương em ấy quá nhiều rồi.”
Dục Trạch phản kháng yếu ớt, nhưng không thể thoát ra khỏi bàn tay mạnh mẽ của Thượng Giác.
“Đừng tưởng mày sẽ thoát được,” Cung Thượng Giác nói, giọng trầm đục như tiếng sấm. “Lần này, mày sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm.”
---
Ngày hôm sau – Biệt thự Cung gia
Cung Thượng Giác trở lại, nhìn Viễn Chủy đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, gương mặt vẫn còn thoáng chút ưu tư. Viễn Chủy đã bước qua được phần nào nỗi đau, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình yên.
“Em sao rồi?” Cung Thượng Giác hỏi, giọng điềm đạm nhưng mang đầy lo lắng.
Viễn Chủy ngước lên, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy cảm xúc. “Em sẽ ổn, caca. Cảm ơn anh.”
Thượng Giác mỉm cười, bàn tay khẽ chạm lên đầu Viễn Chủy. “Anh sẽ không để em phải một mình nữa. Dù có thế nào, anh vẫn luôn ở bên em.”
Ngày hôm sau – Biệt thự Cung gia
Viễn Chủy ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách rộng lớn của biệt thự. Ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên làn da cậu một màu ấm áp. Tuy vẫn có chút mệt mỏi, nhưng những nỗi sợ hãi trước đây đã dần dần lắng xuống. Không còn cơn run rẩy không ngừng, cũng không còn những đêm thức giấc trong hoảng loạn, chật vật tìm lại cảm giác an toàn. Cậu biết mình đã có thể ngồi yên một lúc, cảm nhận những tia sáng chiếu xuống mình mà không cảm thấy sợ hãi. Đó là bước tiến nhỏ nhưng vô cùng quan trọng đối với Viễn Chủy.
Cậu ngước mắt lên nhìn Cung Thượng Giác khi hắn bước vào. Viễn Chủy hơi khựng lại, đôi mắt đẫm buồn, nhưng không còn sự sợ hãi như trước.
“Caca…” Cậu gọi một cách nhẹ nhàng, giọng khẽ như thể cậu vẫn sợ rằng một từ gọi này có thể làm mọi thứ tan vỡ.
Cung Thượng Giác bước đến gần, dừng lại trước mặt Viễn Chủy. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, cảm giác ấm áp lan tỏa từ sự tiếp xúc. Viễn Chủy nhìn đôi mắt hắn, ánh mắt không hề có sự vội vã, chỉ là một sự kiên nhẫn và quan tâm vô bờ.
"Em sẽ ổn thôi," Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, "Anh sẽ luôn ở đây."
Viễn Chủy nhìn hắn, cảm giác sự an toàn lan tỏa trong lòng cậu. Đôi mắt của cậu nhìn chăm chú vào đôi bàn tay của Cung Thượng Giác, nơi những vết thương chưa hoàn toàn lành lặn. Nhưng trong những vết thương đó lại là cả một quá trình chữa lành mà Viễn Chủy không thể không nhận ra. Hắn không vội vã, không yêu cầu cậu phải thay đổi hay nhanh chóng vượt qua nỗi đau. Cung Thượng Giác chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, để cậu có thể chữa lành một cách tự nhiên, từng chút từng chút một.
Viễn Chủy hơi cúi đầu, nhưng rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt cậu mờ đi vì cảm xúc, nhưng lại không còn sự hoang mang hay tăm tối trong ánh nhìn nữa. Cậu đã không còn thấy sợ hãi khi đối diện với hắn. Cảm giác được che chở này đã khiến nỗi đau trong lòng cậu từ từ lắng xuống, chỉ còn lại sự bình yên mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đó.
“Caca, cảm ơn anh…” Viễn Chủy khẽ thì thầm, môi run rẩy nhẹ nhàng, như thể từ lâu rồi cậu mới có thể thốt ra lời cảm ơn này một cách chân thành, không vướng bận sự sợ hãi hay ngần ngại.
Cung Thượng Giác nhìn cậu, khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Viễn Chủy. Hắn không nói gì thêm, chỉ để im lặng bao trùm. Cảm giác an yên lạ kỳ khi cả hai chỉ ngồi bên nhau trong không gian tĩnh lặng, không cần những lời nói hoa mỹ. Viễn Chủy cảm thấy mình không đơn độc nữa. Dù thế giới ngoài kia có tăm tối đến đâu, chỉ cần Cung Thượng Giác ở bên, tất cả dường như sẽ ổn.
Viễn Chủy cuối cùng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhịp thở đều đặn của mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Cung Thượng Giác bên cạnh. Đó là một cảm giác mới mẻ, như làn sóng ấm áp đang dần dần xóa tan đi tất cả nỗi đau trong tâm hồn cậu. Một cảm giác an toàn, tựa như sự bảo vệ vô hình mà cậu chưa từng có. Cậu không còn phải chiến đấu với sự sợ hãi nữa. Viễn Chủy đã bắt đầu chấp nhận mình và cảm thấy, dù thế giới có tồi tệ như thế nào, hắn ta sẽ luôn là nơi để cậu quay về.
Thượng Giác nhẹ nhàng vuốt tóc Viễn Chủy, hành động đơn giản nhưng lại chứa đựng bao tình cảm. "Anh sẽ không để em đi qua nỗi đau này một mình."
Lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, Viễn Chủy cảm thấy mình có thể thở thật sâu, cảm nhận sự bình yên dần trở lại trong tâm hồn. Đôi mắt cậu chậm rãi khép lại, trái tim dần dần vơi đi gánh nặng. Cậu không còn cảm thấy mình là một kẻ yếu đuối nữa, vì đã có Cung Thượng Giác ở bên, kề cận như một bức tường bảo vệ.
Trời vừa hửng sáng.
Ánh nắng yếu ớt len vào qua rèm cửa, lặng lẽ đậu lên gương mặt cậu bé đang ngủ trong vòng tay người anh. Mí mắt Viễn Chủy run run, rồi khẽ mở ra. Lần đầu tiên sau biến cố, cậu tỉnh dậy trong một nơi an toàn.
Nhưng... không bình yên.
Cảm giác ẩm ướt nơi ngực áo, tiếng bước chân mơ hồ trong đầu, mùi rượu nồng bám vào quần áo… tất cả như đang rình rập từ một tầng ký ức rất gần. Đôi mắt cậu đảo quanh căn phòng, rồi chậm rãi nhìn xuống tay mình – tay vẫn đang nắm chặt áo Thượng Giác.
“Mình đang ở nhà sao…?”
Nhưng câu hỏi ấy không mang theo sự chắc chắn, mà là hoang mang và sợ hãi.
Cậu rón rén ngồi dậy, rời khỏi tay người anh – nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay tuột ra, cậu khựng lại.
Tim đập mạnh. Ngực siết chặt.
Cậu muốn hít thở… nhưng không khí như đông cứng lại. Tay bắt đầu run.
Một bóng tối mơ hồ lập tức bao phủ lấy cậu, như thể chỉ một tích tắc nữa thôi, cậu sẽ lại bị kéo về nơi ấy — cái ngõ cụt hôi thối, bàn tay bẩn thỉu ghì lấy cánh tay nhỏ bé của cậu, nụ cười ghê rợn gào vào tai—
“Viễn Chủy.”
Tiếng gọi trầm thấp kéo cậu khỏi cơn co giật.
Cung Thượng Giác mở mắt.
Vẫn là đôi mắt sâu không đáy ấy, vẫn là ánh nhìn chỉ dành riêng cho cậu. Hắn ngồi dậy, cánh tay vòng qua vai cậu, nhẹ nhàng nhưng không để cậu lùi lại.
“Không sao. Chúng ta đang ở nhà. Không ai đụng được em nữa.”
Viễn Chủy mím môi, toàn thân run rẩy.
“Em… không thở được…”
“Anh biết.” Hắn áp trán mình vào trán cậu, giữ ánh mắt cậu nhìn vào mình, “Hít thở theo anh, nhé?”
Một… hai… ba…
Chậm rãi. Cậu hít sâu. Tim vẫn đập dồn, nhưng đôi mắt dần có tiêu cự trở lại.
Khi hơi thở ổn định, cậu gục vào vai hắn, mắt đỏ hoe. “Em xin lỗi… Em không cố ý… Em chỉ—”
“Không ai trách em. Không bao giờ.”
Cung Thượng Giác hôn lên trán cậu. Nhẹ. Rất nhẹ. Nhưng lại như một lời thề.
Ngày mới bắt đầu, và Viễn Chủy lại cố gắng gượng cười, chùi đi nước mắt của đêm qua, dù cậu biết mình chưa thể quay lại như trước. Những cảm giác rời rạc, những mảnh vụn trong ký ức, tất cả đều chẳng thể xóa đi.
Nhưng hôm nay, Viễn Chủy quyết tâm làm gì đó. Cậu phải... phải đứng dậy. Dù chân cậu còn run rẩy.
Thượng Giác bước vào, tay cầm theo một chiếc bát cháo nóng hổi.
“Dậy rồi à?” Hắn khẽ nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng đặt bát lên bàn cạnh giường, nhìn cậu như sợ một chút cử động nào cũng sẽ khiến cậu lại rơi vào hỗn loạn.
Cậu gật đầu, nhưng cái gật đầu ấy yếu ớt như một chiếc lá khô giữa gió, dễ dàng bị cuốn đi.
“Caca, em… em ổn rồi.” Cậu tự ép mình nói, mặc dù đôi tay vẫn hơi run.
Thượng Giác không trả lời, chỉ dịu dàng ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, như một lời trấn an. Đôi mắt hắn vẫn chăm chú, cẩn thận theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt cậu.
“Em không ổn.” Hắn thì thầm, “Đừng tự dối lòng mình.”
Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn hắn, không trả lời. Cậu không biết phải nói gì. Mọi lời đều trống rỗng, đều là những lời nói dối. Cậu không thể để hắn nhìn thấy sự yếu đuối này.
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vén tóc cậu sang một bên, rồi từ từ kéo cậu lại gần mình. Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cậu vào lòng.
Viễn Chủy muốn giãy giụa, nhưng cơ thể lại không thể làm gì ngoài để hắn ôm mình như vậy.
“Caca… em không thể…” Cậu nghẹn ngào.
“Anh hiểu.” Thượng Giác đáp lại, giọng ấm áp nhưng kiên quyết, “Nhưng em có thể để anh giúp.”
Cậu không nói thêm gì nữa. Chỉ đón nhận sự ôm ấp ấy, mặc dù trái tim vẫn đang hoảng loạn.
Trong phòng, Viễn Chủy nằm yên trong vòng tay Thượng Giác, đầu tựa vào ngực hắn. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn khiến cậu cảm thấy có chút an toàn. Dù cả cơ thể vẫn mệt mỏi, cậu không muốn nghĩ đến những chuyện ngoài kia, không muốn nghĩ đến những sự thật đáng sợ mà cậu đã gặp phải.
“Caca…” Giọng cậu lạc đi trong sự mệt mỏi, “Em muốn ngủ thêm một chút…”
“Ngủ đi, em không cần phải làm gì cả.” Thượng Giác thầm thì vào tai cậu, “Anh sẽ bảo vệ em.”
Bước chân ngoài cửa lại gần, nhưng hắn không rời đi, vẫn tiếp tục ôm cậu, để cậu tìm được chút yên bình trong vòng tay mình.
Và hắn cũng biết, chỉ cần mình ở đây, Viễn Chủy sẽ không còn phải một mình đối mặt với cơn ác mộng đó nữa.
Ngày hôm sau, Viễn Chủy quyết định sẽ ra ngoài. Cậu đã cố gắng đẩy lùi cảm giác sợ hãi khi đi qua những con phố đông đúc, nơi mà kí ức về những ngày đó vẫn còn rành rành. Tuy nhiên, điều khiến cậu lo lắng nhất không phải là việc phải đối diện với thế giới bên ngoài, mà là chính những cảm giác đã dồn nén trong lòng.
Cung Thượng Giác đã chuẩn bị cho cậu mọi thứ. Anh cầm tay Viễn Chủy, lướt qua đám đông. Hắn không bao giờ rời xa cậu, dù chỉ một bước.
“Cảm giác thế nào?” Hắn hỏi, giọng vẫn đều đặn, nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng.
Viễn Chủy ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi, nhưng mắt lại chật vật với những cảm xúc xáo trộn.
“Chắc là sẽ ổn thôi… Em không biết nữa.” Cậu thở dài, bàn tay siết chặt tay anh, như một cách để tự nhắc nhở mình phải kiên cường.
Họ dừng lại ở một quán cà phê nhỏ. Cung Thượng Giác kéo ghế cho Viễn Chủy, nhưng cậu không ngồi ngay lập tức. Cảm giác bị bao vây bởi ánh mắt người lạ khiến cậu hoảng loạn trong giây lát. Cậu muốn đứng dậy, chạy trốn, nhưng đôi tay ấm áp của Thượng Giác giữ lại, gương mặt anh gần như chạm vào cậu.
“Em không cần phải sợ hãi.” Thượng Giác thì thầm. “Anh ở đây, đừng lo.”
Những lời ấy như một chiếc thảm êm ái, giúp cậu bớt đi phần nào nỗi lo âu. Cậu từ từ ngồi xuống, mắt nhìn vào chiếc ly cà phê trước mặt. Tâm trạng không hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ít nhất, cậu cũng đã bắt đầu đối diện.
Sau vài phút, Viễn Chủy nhận ra, dù môi trường bên ngoài có khó khăn như thế nào, trái tim của Thượng Giác luôn ở đây, kiên cường và ấm áp. Thậm chí cậu có thể cảm nhận được sức mạnh mà anh truyền vào mình qua từng cái nắm tay nhẹ nhàng.
Nhưng cảm giác đó chưa thể kéo dài lâu. Khi Viễn Chủy chạm vào chiếc cốc, một ánh sáng chói từ bên ngoài khiến cậu giật mình, tay run lên, chiếc cốc suýt rơi khỏi tay. Thượng Giác lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cậu. Hắn giữ tay cậu lại, kéo cậu vào lòng mình.
“Chuyện gì vậy?” Thượng Giác nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.
Viễn Chủy không nói gì, chỉ nhìn vào tay mình, nơi mồ hôi đã rịn ra. Dù cố gắng bình tĩnh, cơ thể vẫn phản ứng tự nhiên. Cảm giác sợ hãi dâng trào trong cậu, không phải vì mối đe dọa cụ thể nào, mà là do những gì đã xảy ra trước đây luôn đột ngột quay lại.
“Em vẫn chưa thể… ngừng sợ hãi.” Cậu thì thầm, giọng như vỡ ra từng chút một.
Thượng Giác ôm chặt lấy cậu, không nói gì, chỉ hít thở đều đặn, cho Viễn Chủy một không gian yên bình để dần ổn định lại.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thượng Giác. "Em sẽ ổn thôi... một ngày nào đó."
Thượng Giác mỉm cười, nhưng nụ cười ấy cũng buồn man mác. “Anh sẽ không rời xa em đâu. Dù có thế nào, anh vẫn sẽ ở đây, bên cạnh em.”
Viễn Chủy lại ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi khoảng không mơ hồ trước mắt. Đôi mắt trống rỗng ấy dường như không nhìn thấy thế giới, chỉ đang đắm chìm trong những bóng tối vô hình đang quay cuồng trong tâm trí cậu.
Cảm giác rối loạn.
Mỗi lần cậu cố gắng hít thở sâu, mọi thứ lại ùa về – những ký ức đen tối không thể xóa nhòa, những cơn ác mộng không bao giờ rời đi.
Dù bên ngoài căn phòng, Cung Thượng Giác vẫn luôn kiên nhẫn ở bên cậu, nhưng Viễn Chủy cảm thấy mình như một chiếc lá bị gió cuốn đi, không thể bám lại.
“Caca…” Cậu cất lên tiếng gọi nhẹ nhàng, đôi môi run rẩy.
“Ừ, anh đây.” Thượng Giác ngồi xuống bên cạnh cậu, tay vươn ra ôm lấy cậu, không để khoảng cách tồn tại dù chỉ một chút. Hắn không hỏi nhiều, chỉ lặng im, biết rằng cậu không muốn nói.
Viễn Chủy vẫn không thể ngừng suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Cậu không thể ngừng cảm thấy bản thân mình bị tổn thương, bị vấy bẩn bởi những gì không thể làm chủ.
Cậu nhớ lại giây phút hoảng loạn tối hôm đó, khi bàn tay lạnh lẽo của kẻ lạ nắm chặt cậu, những lời hăm dọa và những cơn đau thể xác không thể nào quên. Và ngay cả khi Cung Thượng Giác đến cứu cậu, thì cảm giác đó vẫn còn, vẫn quẩn quanh trong tâm trí cậu.
“ Viễn Chủy… em thật sự ổn không?” Giọng Thượng Giác dịu dàng, nhưng lại chứa đựng sự lo lắng. Hắn biết rằng cậu không thể ổn, dù cậu có nói ra hay không.
Viễn Chủy không đáp, chỉ cắn chặt môi, tay vặn vẹo vạt áo của mình.
Từng ngày trôi qua, tâm lý của cậu dần trở nên càng lúc càng nặng nề. Những cơn ác mộng không ngừng quay lại. Cậu không thể ngủ một cách bình thường, từng giấc mơ lại kéo cậu về những ký ức đau đớn. Nhưng điều đau đớn nhất là sự cảm thấy mình vô dụng, không thể tự bảo vệ bản thân.
Những ngày sau đó, Thượng Giác luôn ở bên cạnh, nhưng dường như vẫn chưa đủ để xoa dịu hết vết thương trong lòng cậu. Hắn cảm nhận được sự bế tắc trong cậu, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu đã từng là một đứa trẻ ngây thơ, luôn tìm cách trốn chạy khỏi những thực tế đau đớn. Nhưng giờ đây, Viễn Chủy không thể nào trốn thoát được nữa. Cậu không thể trốn chạy khỏi ký ức. Và, không thể trốn chạy khỏi nỗi sợ hãi vẫn âm ỉ bên trong.
Tối hôm đó, Viễn Chủy lại tỉnh giấc giữa đêm.
Cảm giác bức bối trong ngực vẫn không buông tha cậu. Cậu thở dốc, cảm thấy không khí như bị đè nén, đôi tay không thể ngừng run rẩy.
“Caca…” Cậu gọi tên hắn, rồi chẳng thể nói thêm lời nào. Tim đập thình thịch, cậu không biết phải làm sao.
Ngay lập tức, Thượng Giác bước vào, nhìn thấy cậu trong trạng thái hoảng loạn, hắn vội vã lại gần, ôm chặt lấy cậu.
“Em lại mơ thấy gì rồi?” Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng sự lo lắng lại lộ rõ.
Viễn Chủy không nói gì, chỉ dụi đầu vào lòng hắn, những giọt nước mắt im lặng rơi xuống.
“Anh sẽ luôn ở đây. Dù em có thấy thế nào, anh cũng sẽ luôn ở đây.”
Cung Thượng Giác vuốt ve lưng cậu, kiên định. Hắn sẽ không để cậu rơi vào bóng tối nữa.
_____
Mấy tháng trôi qua, mỗi ngày trôi qua là một bước tiến dài của Viễn Chủy trong hành trình chữa lành của chính mình. Dù đôi khi vẫn còn cảm giác khó chịu khi có ai đó đến gần, khi một cánh tay chạm vào mình, nhưng cậu đã bắt đầu học cách đối diện với những cảm giác ấy mà không còn run rẩy như trước. Viễn Chủy không còn trốn tránh ánh mắt của người khác nữa. Cậu đã biết cách ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào những người quan tâm đến mình, đặc biệt là người anh trai luôn ở bên cạnh.
Cung Thượng Giác không bao giờ thúc ép cậu, cũng không bao giờ vội vã yêu cầu cậu phải “ổn” ngay lập tức. Hắn vẫn ở đó, kiên nhẫn từng chút, từng chút một, giúp cậu hồi phục, từ những bước nhỏ nhất, từ những hơi thở đầu tiên khi cậu bắt đầu học cách an yên trong lòng. Mỗi lúc Viễn Chủy cảm thấy bất an, chỉ cần nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cung Thượng Giác, cảm nhận đôi tay ấm áp của hắn, cậu lại cảm thấy bình yên hơn. Đó là sức mạnh lớn nhất trong quá trình chữa lành của cậu.
Một ngày nọ, Viễn Chủy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu xuống. Mặc dù bên ngoài thế giới vẫn đầy thử thách và không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng, nhưng trong lòng cậu giờ đây đã có một nơi để quay về, một bến đỗ bình yên.
Cung Thượng Giác bước vào, nhìn thấy Viễn Chủy đang mỉm cười, ánh mắt cậu không còn u ám như trước. Thượng Giác đứng lặng lẽ một lúc, rồi đến gần cậu, đặt tay lên vai cậu.
"Em đã khá lên nhiều rồi," hắn khẽ nói, đôi mắt lấp lánh sự tự hào. "Anh biết em sẽ ổn. Viễn Chủy của anh rất giỏi, anh biết em sẽ làm được."
Viễn Chủy nhìn hắn, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Cậu biết, dù còn nhiều chông gai phía trước, nhưng mình không còn phải chiến đấu đơn độc nữa. Cậu có một người anh trai sẽ luôn ở bên cạnh, là bức tường vững chãi giúp cậu vượt qua mọi sóng gió.
“Caca,” Viễn Chủy thở dài nhẹ nhàng, ngước mắt lên nhìn hắn. “Cảm ơn anh. Chỉ cần có anh ở bên, em nghĩ bản thân có thể vượt qua được”.
Cung Thượng Giác mỉm cười, nhẹ nhàng vén một lọn tóc của Viễn Chủy ra sau tai, rồi kéo cậu vào trong vòng tay ấm áp của mình. Không cần lời nói, không cần những cử chỉ to lớn. Chỉ là sự hiện diện của hắn là đủ.
Viễn Chủy khẽ tựa đầu vào ngực hắn, cảm giác an yên lan tỏa trong cơ thể. Mọi sự lo lắng dường như tan biến trong khoảnh khắc đó. Cậu biết rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn nữa, cậu sẽ không còn đơn độc. Cung Thượng Giác sẽ luôn là người bảo vệ, là người luôn đứng bên cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip