Chương 58. Chào đón những học sinh mới

Harry, Ron, Jolisa và Hermione ngồi xuống bên cạnh George và Fred ở bàn nhà Gryffindor. Một lần nữa, và bất bình thường nhất, hai người đó tách ra ngồi riêng, cách xa mấy người khác và rù rì thấp giọng. Ron đi tới cạnh hai người

"Đúng là vô công rỗi nghề" George rầu rĩ nói với Fred "Thôi được, nếu rốt cuộc thằng chả vẫn không chịu nói chuyện riêng với tụi mình, tụi mình sẽ gửi cho thằng chả cái thư. Hoặc không thì nhét vào tận tay. Chả không thể tránh mặt mình mãi được"

Ron đến ngồi xuống cạnh hai ông anh

"Ai tránh mặt mấy anh vậy?"

"Phải mày tránh mặt thì đỡ không!" Fred nói, rất bực bội vì vụ xen vào này

Ron hỏi George

"Cái gì mà vô công rỗi nghề?

"Là có thằng em hay chõ mũi vào như mày!"
George nói

Harry hỏi

"Các anh nghĩ ra ý gì cho Thi đấu Tam Pháp Thuật chưa? Đã kiếm ra cách để đăng ký chưa?"

George cay đắng nói

"Anh có hỏi cô McGonagall chọn quán quân là chọn làm sao, nhưng mà cổ không nói. Cổ chỉ bảo anh im mồm, đi lo mà biến hình con gấu trúc"

Ron trầm ngâm

"Không biết mấy môn thi đó ra sao hả? Harry, bồ biết không, mình cá là tụi mình làm cũng được. Tụi mình từng làm bao nhiêu việc nguy hiểm rồi... "

Fred nói

"Nhưng lúc đó tụi bây không làm trước mặt ban giám khảo. Cô McGonagall nói là quán quân sẽ được cộng thêm điểm cách trình diễn bài thi nữa đó"

Jolisa thắc mắc

"Ai trong ban giám khảo vậy?"

"Hiệu trưởng của các trường tham gia luôn luôn có trong ban giám khảo"

Mọi người quay cả lại nhìn Hermione, khá là ngạc nhiên. Cô bé nói tiếp

"Trong cuộc Thi đấu Tam Pháp Thuật năm 1792, cả ba vị giám khảo đều bị thương, khi một con vẹt có mào mà các vị quán quân phải chụp bắt đầu nổi xung lên" Hermione nhìn một vòng rồi nói, với vẻ nóng nảy cố hữu vì thấy không ai chịu đọc sách mình đọc hết "Chuyện này có trong 'Hogwarts, Một lịch sử'. Tuy nhiên cuốn này không hoàn toàn đáng tin cậy. Cuốn 'Lịch sử Hogwarts' bản đã sửa chữa có lẽ chính xác hơn. Hay cuốn 'Một lịch sử chắt lọc và đầy thành kiến về Hogwarts: Những lời Phê phán về những mặt xấu xa nhất của trường' "

"Gì nữa đây?" Ron hỏi, mặc dù Jolisa biết là Ron rất rõ chuyện gì sắp xảy ra

Hermione nói, mắt tóe lửa

"Gia tinh! Trong cả ngàn trang của 'Hogwarts, Một lịch sử', đã không có tới một lần lưu ý rằng chính chúng ta đang hè nhau áp bức hàng trăm nô lệ!"

Harry lắc đầu ngao ngán và chăm chú ăn cho xong món trứng bác. Sự thiếu nhiệt thành của cậu và Ron cũng chẳng ngăn nổi Hermione bớt cương quyết đeo đẳng công lý cho bọn gia tinh đi chút nào. Trong khi đó, Jolisa vẫn phải luôn bất đắc dĩ đi chiêu mộ thêm thành viên cho hội. Thực ra, cả hai đứa Harry và Ron đã trả hai Sickles để mua huy hiệu S.P.E.W, nhưng cốt chỉ để cho Hermione chịu im lặng. Tuy nhiên, những đồng Sickles của bọn họ đã bị tiêu phí, dường như chúng chỉ làm cho Hermione om sòm hơn. Từ đó cô bé bắt đầu làm phiền tụi Harry và Ron, đầu tiên bắt cả ba đứa phải cùng đeo huy hiệu, rồi sau đó thuyết phục những người khác làm như mình, và Hermione đã bắt đầu lê la trong phòng sinh hoạt chung mỗi buổi tối, dồn người ta vào góc rồi dí cái hộp quyên tiền đến sát mũi người ta. Hermione vẫn nói gay gắt

"Các bạn có nhận ra khăn trải giường của các bạn được thay, lò sưởi của các bạn được nhóm lửa, phòng học của các bạn được dọn sạch, đồ ăn của các bạn được nấu nướng, là nhờ một nhóm những sinh vật huyền bí không được trả lương và bị bắt làm nô lệ không?"

Vài người, như Neville chẳng hạn, đóng tiền ngay để Hermione khỏi quác mắt với mình. Một ít người cũng có vẻ hơi hơi quan tâm đến những gì cô bé nói, nhưng lưỡng lự không muốn nhận một vai trò tích cực hơn trong chiến dịch. Đa số còn lại coi toàn bộ việc này là một trò đùa

Ron đảo mắt nhìn lên trần, giờ đã tràn ngập ánh nắng mùa thu, và Fred tự nhiên cực kỳ chú tâm vào món thịt xông khói, cả hai người anh sinh đôi của Ron đều từ chối mua huy hiệu S.P.E.W. Tuy vậy, George chồm tới phía Hermione

"Nghe này, em đã bao giờ xuống nhà bếp chưa, Hermione?"

Hermione sẵng giọng

"Không, dĩ nhiên là không rồi. Em không nghĩ là học trò được phép... "

"Ừ, vậy mà tụi anh xuống đó!"

George chỉ vào Fred

"Xuống nhiều lần, để ăn vụng. Và khi tụi anh gặp chúng, chúng rất hạnh phúc. Chúng nghĩ chúng có được công việc tốt nhất trên đời... "

Hermione bắt đầu gay gắt

"Đó là bởi vì chúng không được khai hóa và đã bị lấy não!"

Nhưng những tiếng kế theo của cô bé bị chìm đâu mất vào trong một tiếng động ầm ầm phía trên đầu, báo hiệu thư cú đã tới. Jolisa ngước lên ngay lập tức, và thấy Hedwig đang lượn về phía cả đám. Hermione tức khắc ngưng nói, cô bé cùng với Jolisa và Ron dõi theo Hedwig một cách lo lắng khi con cú đậu trên vai Harry, thu cánh về, và giơ chân ra một cách mỏi mệt. Harry kéo bức thư trả lời của chú Sirius ra và tặng cho Hedwig một miếng màng mỡ thịt xông khói, con cú liền ăn ngay với một vẻ biết ơn. Rồi, kiểm tra cho chắc là Fred và George đang chìm đắm trong cuộc bàn tán sâu hơn về Tam đấu phù thủy, xong Harry mới thì thào đọc cái thư của chú Sirius lên cho Ron, Jolisa và Hermione nghe

'Khá đó, Harry
Chú đã về nước và núp kỹ. Chú muốn con gửi thư cho chú hay mọi việc đang xảy ra tại Hogwarts. Đừng dùng Hedwig nữa, nhớ thay cú luôn, và đừng lo cho chú, con cứ lo cho con đi. Đừng quên những gì chú đã nói với con về vết thẹo

Sirius'

Ron hạ giọng, hỏi

"Tại sao phải thay cú luôn?"

Jolisa nói ngay

"Hedwig gây chú ý quá. Nó nổi quá mà. Một con cú trắng như tuyết cứ quay về chỗ chú ấy đang núp hoài thì... Ý mình nói, tụi nó không phải chim trong vùng, đúng không?"

Harry cuộn lá thư lại và nhét vào trong áo chùng

"Cám ơn, Hedwig" Cậu vừa nói vừa vuốt ve con cú. Con cú bèn rúc lên ngái ngủ, nhúng qua loa cái mỏ vô ly nước cam của Harry, rồi cất cánh bay tiếp, rõ ràng là nó không mong gì hơn là được đánh một giấc dài trong chuồng cú

Jolisa ngồi lục lọi cái cặp của mình, cô nhớ rõ ràng là hôm qua mình đã bỏ cuốn sách Độc dược vào cặp rồi, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy đâu. Jolisa cứ lật hết ngăn này đến ngăn khác, rồi lại dốc cái cặp xuống đổ hết đống sách vở ra bên ngoài, khiến cho Hermione phải kinh ngạc mà hỏi

"Hôm nay chúng ta đâu có nhiều môn đến thế đâu Joli, bồ mang theo cả đống sách như vậy làm gì?" Cô bé cầm cuốn sách Cổ ngữ Runes lên nói "Thậm chí hôm nay tụi mình còn không có môn này nữa"

"Bồ biết dạo này mình hay quên trước quên sau mà. Đem theo phòng hờ thôi"

Harry hỏi

"Vậy rốt cuộc là bồ đang tìm cái gì vậy?"

"Cuốn sách Độc dược. Mình nhớ là hôm qua mình có bỏ nó vào đây rồi mà"

"Hôm qua bồ nằm đọc cuốn đó rồi ngủ quên luôn mà Joli?" Hermione nói nhanh

Jolisa tự vỗ vào trán mình hai cái. Có lẽ là vì dùng sức hơi mạnh nên khi gỡ cánh tay ra thì trên trán cô đã thoắt ẩn thoắt hiện một mảng ửng đỏ

"Ôi, cái trí nhớ tồi tệ của mình. Thôi, mình quay về phòng tìm sách trước đã, có gì gặp lại mấy bồ ở lớp Độc dược sau"

Nói rồi Jolisa nhanh chóng chạy đi, đến nỗi quên cả việc tháo cái huy hiệu S.P.E.W trên áo chùng xuống, cô thường chỉ đeo nó mỗi khi gặp mặt Hermione. Bởi chỉ có như vậy thì cô bé mới không cằn nhằn Jolisa vì cái tội là người đồng sáng lập hội mà không có lòng nhiệt thành

Sau khi lấy được cuốn sách Độc dược của mình. Jolisa cố gắng tăng tốc độ để đến căn hầm của thầy Snape trước khi chuông vào giờ học reo lên

"Joli" Bỗng một giọng nói đột ngột vang lên, và có ai đó kéo tay của Jolisa lại

"Xin lỗi bồ nha. Giờ mình không có thời gian để... " Jolisa gấp gáp nói, cô quay lại nhìn người sau lưng để gỡ cánh tay mình ra "Ơ, Draco, cậu không đến lớp Độc dược à? Sắp trễ giờ rồi đó"

"Còn sớm mà. Hơn nữa, nếu mình có đi trễ thì giáo sư Snape cũng không trừ điểm mình"

"Ừm, vì cậu là Slytherin. Còn mình là Gryffindor, đến muộn là nhà mình sẽ bị trừ sạch điểm" Jolisa lại toan chạy đi, nhưng Draco vẫn ngoan cố giữ lại

"Đi với mình thì dù có trễ cậu cũng không bị trừ điểm đâu"

Jolisa bĩu môi, cô hỏi, nhưng tốc độ cũng dần chậm lại, đi ngang với Draco

"Làm sao mà mình tin cậu được chứ?"

"Cậu thấy mình lừa cậu bao giờ chưa?"

"Nhưng cậu từng đọc suy nghĩ của mình. Chắc cũng được tính vào một dạng lừa lọc nhỉ?"

"Mình không cố ý mà Joli"

Jolisa tỏ ra bất mãn

"Cậu đọc tận mấy lần mà bảo không cố ý"

Draco giả vờ đưa hai tay lên ngang tai, tỏ vẻ đầu hàng

"Thôi được rồi, mình thua. Nhưng mà lần này mình không lừa cậu, chỉ cần nói với thầy Snape là cậu phải giúp mình vài thứ nên mới đến trễ là được. Dù gì thầy cũng không ghét cậu như ghét Potter... "

Jolisa cắt ngang lời Draco

"Mình lại thấy giáo sư Snape ghét Gryffindor như nhau"

Draco nói, hắn đột ngột kề mặt mình lại gần gương mặt của Jolisa

"Cậu nói xấu chủ nhiệm nhà Slytherin trước mặt học sinh nhà Slytherin, không sợ mình tố cáo với thầy ấy à?"

"Cậu mà đi tố cáo mình thì cậu xứng đáng bị biến thành chồn hương lần nữa" Jolisa đẩy vai Draco, để hắn cách xa người mình "Còn nữa, đừng có đứng gần mình như vậy. Ai nhìn thấy rồi hiểu lầm thì mình chết chắc"

Khuôn mặt của Draco lộ rõ vẻ đắc ý

"Yên tâm đi, không đứa nào trong Slytherin dám làm gì... "

"Ý mình là Harry, Ron với Hermione sẽ giết mình nếu biết mình đứng gần cậu như vậy"

Draco hỏi, bỗng ánh mắt của hắn chuyển hướng nhìn xuống cái phù hiệu trên áo chùng của cô

"Dạo này cậu có vẻ bận rộn nhỉ? Hiếm khi nào thấy cậu đi một mình"

"Bài tập, bài tập và bài tập. Mình bắt đầu thấy hối hận vì chọn học Số học với Cổ ngữ Runes rồi"

"Mình thấy cậu bận rộn vì S.P.E.W thì đúng hơn đó. Nhà có gia tinh mà lại là người đồng sáng lập hội vận động cho quyền lợi gia tinh hả?"

Jolisa kinh ngạc hỏi

"Cậu có thể hiểu được ý nghĩa của cái này? Mình còn nghĩ cậu sẽ gọi nó là 'Nôn mửa'. Hầu như ai thấy cái huy hiệu này cũng nghĩ nó là 'Nôn mửa' "

Draco đáp một cách kiêu ngạo

"Mình vốn thông minh hơn người"

Jolisa cười khẩy, nói

"Mình không biết là cậu còn có khiếu hài hước"

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến được hầm Độc dược của giáo sư Snape. Vừa bước vào bên trong phòng học, Jolisa đã bị Hermione kéo vào ngồi chung với cả đám. Cô bé hỏi ngay sau khi nhìn thấy Draco đã ngồi ở cái bàn khá xa chỗ mình

"Sao bồ lại đi với Malfoy vậy Joli?"

Jolisa nói nhanh

"Tụi mình vô tình gặp nhau ở ngoài hành lang thôi"

"Joli. Bồ không tháo cái huy hiệu này ra lúc gặp nó hả?" Ron chỉ vào cái huy hiệu S.P.E.W của Jolisa

"Lúc đó mình sợ trễ giờ đến lớp quá nên quên mất"

"Nó không chế giễu gì hay sao?"

"Không. Mà thậm chí cậu ấy còn nhận ra đây là huy hiệu của Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh nữa" Jolisa đáp, và Ron thì trợn mắt nhìn cô với vẻ mặt không thể nào tin được

"Bồ nói là nó kêu đây là cái huy hiệu 'nôn mửa' mình thấy còn có lí hơn"

"Ron!" Hermione tức giận kêu lên, còn Ron chỉ nhún vai cho qua

Ngày hôm đó, một không khí chộn rộn thật dễ chịu gần như bao quanh lấy toàn bộ ngôi trường. Không ai tập trung vào bài vở được, chỉ quan tâm nhiều đến chuyện chiều nay mấy người từ trường Beauxbatons và trường Durmstrang sẽ tới nơi. Ngay cả giờ Độc dược cũng dễ nuốt hơn mọi khi, cũng nhờ được ra sớm trước nửa tiếng. Khi chuông hết giờ reng sớm, Harry, Ron, Jolisa và Hermione vội quay về tháp Gryffindor, cất cặp và sách như đã được chỉ thị, mặc áo chùng vô, rồi lại vội vã chạy xuống Tiền Sảnh. Giáo viên chủ nhiệm các Nhà ra lệnh cho học trò của mình đứng vô hàng. Cô McGonagall nạt

"Trò Weasley, đội nón ngay lại. Cô Patil, gỡ cái đồ kỳ cục đó ra khỏi tóc!"

Parvati cau có gỡ một con bướm trang trí ở đuôi bím tóc ra. Rồi cô McGonagall ra lệnh

"Nào, theo tôi. Năm thứ nhất đi trước... không xô đẩy... "

Chúng nối đuôi nhau bước xuống cầu thang và đứng xếp hàng đằng trước lâu đài. Buổi chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sáng khắp khu Rừng Cấm. Jolisa đứng giữa Harry, Ron và Hermione ở hàng thứ tư, đằng trước, thấy lẫn trong đám năm thứ nhất, Dennis Creevey run bắn lên vì hồi hộp. Ron vừa nhìn đồng hồ, vừa ngó ra con đường dẫn từ cổng vô

"Gần sáu giờ. Mấy bồ nghĩ họ tới bằng gì? Tàu lửa chắc?"

"Chắc không phải quá" Hermione nói

Harry ngước nhìn lên bầu trời đầy sao

"Vậy bằng gì? Chổi chắc?"

Jolisa đáp

"Mình không nghĩ vậy... xa quá mà... "

Ron nói

"Hay là Khoá cảng? Hay độn thổ? Biết đâu chỗ họ được phép độn thổ dưới mười bảy tuổi?"

Hermione nóng nảy

"Không thể độn thổ trên đất Hogwarts, mình nói với bồ bao nhiêu lần rồi?"

Chúng hào hứng dò trên nền đất đen thui, nhưng chẳng có cái gì nhúc nhích. Mọi vật yên tĩnh, lặng lẽ, và khá là bình thường. Jolisa bắt đầu cảm thấy lạnh. Cô chỉ mong cho mấy người đó tới mau mau... Có thể mấy đứa học trò ngoại quốc phải chuẩn bị một cuộc đột nhập đầy kịch tính... Bỗng từ hàng sau, chỗ mấy giáo viên đứng, cụ Dumbledore kêu lên

"A, đây rồi! Trừ khi tôi quá sức lầm, chứ phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần!"

"Đâu?" Đám học trò kêu to nôn nóng, mắt nhìn về đủ hướng

Một học trò năm thứ sáu chỉ về khu rừng

"Coi kìa!"

Một cái gì đó lớn hơn nhiều, rộng hơn nhiều một cây chổi. Không, phải cỡ hàng trăm cây chổi, đang bay ầm ầm xuyên qua bầu trời xanh thẫm, hướng về phía lâu đài, mỗi lúc một lớn dần lên. Một đứa năm thứ nhất hét to, hoàn toàn mất bình tĩnh

"Ối! Con rồng!"

Dennis Creevey mắng

"Đừng có khùng... đó là nhà bay!"

Dennis đoán gần đúng... Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên những ngọn cây của khu Rừng Cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những cửa sổ của lâu đài, thì tụi nhỏ nhìn ra một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của một cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng, được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi. Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng. Rồi, với một tiếng ầm cực lớn khiến Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin. Những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn. Jolisa chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao, thì cửa đã mở ra. Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi Jolisa thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe, chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà bự con nhất mà hình như cả đám học sinh chưa từng được thấy trong đời. Điều này giải thích được ngay lập tức kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa. Có vài đứa há hốc cả miệng ra

Đó là bà Maxime - Hiệu trưởng của trường Beauxbatons. Jolisa đã gặp bà vài lần rồi, khi cha mẹ cô có việc phải sang Pháp. Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền Sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà. Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn. Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó

Cụ nói

"Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts"

Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm

"Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?"

"Khỏe lắm, thưa bà" Cụ Dumbledore nói

Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng

"Học trò tôi"

Jolisa, nãy giờ hoàn toàn tập trung chú ý vào bà Maxime giờ để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Chúng run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ. Từ chỗ đứng, Jolisa có thể nhìn thấy chúng, đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime, đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt

Bà Maxime hỏi

"Ôn Karkaroff đã tới chưa?"

Cụ Dumbledore nói

"Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?"

"Tôi nghĩ, vô cho ấm" Bà Maxime đáp "Nhưng còn mấy con ngự... "

Cụ Dumbledore nói

"Giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây, đang phải xử một tình huống nhỏ xảy ra với mấy... ừm... mấy chuyện khác"

Ron nhe răng cười, thì thào với ba đứa bạn

"Mấy con Quái Tôm"

Bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không

"Mấy con chiến mã của tôi cần phãi... ừm... được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó... "

Cụ Dumbledore mỉm cười

"Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà"

Bà Maxime khẽ nhún xuống

"Rất tốt. Ông làm ơn nói với ông Agrid nài rằng mấy con ngự chĩ... uống rượu wít-ki nguyên chất thôi"

Cụ Dumbledore cũng cúi lại

"Mọi việc sẽ được thu xếp"

"Đi thôi!" Bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá

Seamus Finigan ngả người sang phía Lavender và Parvati để hỏi Harry và Ron

"Mấy bồ nghĩ đám ngựa tụi Durmstrang sẽ lớn cỡ nào?"

Harry nói

"Ôi, nếu tụi nó bự hơn đám này thì bác Hagrid khỏi chăm được luôn. Đó là cho rằng bác còn chưa bị tụi Quái Tôm tấn công đó. Không biết có chuyện gì với tụi nó hả?"

Ron nói đầy vẻ hy vọng

"Chắc tụi nó xổng chuồng"

Hermione rùng mình

"Ôi, đừng nói vậy chứ. Thử tưởng tượng tụi Quái Tôm thoát ra lổm ngổm trên đất... "

Jolisa nói thêm với vẻ mặt khoái chí

"Và bắt đầu bắn nọc độc vào tụi học trò" Khiến cho Hermione sợ sệt phải đánh vào cánh tay cô cảnh cáo

Tụi nhỏ đứng đó, hơi run lập cập, chờ cho đám Durmstrang tới. Hầu hết đều ngước lên trời hy vọng. Phải mất vài phút, sự im lặng mới bị phá vỡ nhờ con ngựa khổng lồ của bà Maxime phì hơi ra và giậm cẳng. Nhưng rồi...

"Bồ nghe thấy gì không?" Ron thình lình hỏi

Jolisa lắng nghe. Một tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía tụi nó. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể một cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông...

Lee Jordan chỉ tay xuống dưới, kêu lên

"Cái hồ! Nhìn cái hồ kìa!"

Đứng từ trảng cỏ nhìn qua khoảng đất, tụi phù thuỷ sinh thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ. Những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra...

Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó... Và rồi Jolisa nhìn thấy cột buồm...

"Thuyền buồm!" Cô quay qua nói với Harry, Ron và Hermione

Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại. Và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên làn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng 'Tòm!', một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông. Và 'Uỵch!' một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ. Mọi người đổ bộ. Tụi nó nhìn thấy những cái bóng đi ngang vùng sáng từ ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ boong tàu. Jolisa nhận thấy, tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabbe và Goyle... Nhưng rồi, khi họ tới gần hơn, đi bộ lên trảng cỏ, bước vào dòng ánh sáng chảy từ Tiền Sảnh ra, Jolisa thấy rằng vóc người đó thật ra là do họ mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đầu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại, những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc

"Dumbledore!" Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết "Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?"

"Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!" Cụ Dumbledore đáp

Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê cuộn lại thành từng cuộn nhỏ không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay

"Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!" Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, hàm răng ố vàng, và Jolisa nhận thấy nụ cười của ông không lên được tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma

"Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao, sung sướng làm sao... Viktor, đi nào con, vào cho ấm... Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm hơi hơi... "

Karkaroff vẫy tay ra hiệu cho một trong những học trò của ông. Khi cậu học trò đi ngang, Jolisa thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Chẳng cần phải đợi Ron huých chỏ hay rít lên vào lỗ tai, mấy đứa trẻ cũng có thể nhận ra gương mặt nhìn nghiêng ấy

"Harry, Krum kìa!"

ai đó quýnh tui dùm cái
tui mún đem tiên nữ winx vào đây tr ơi 🥲🥲🥲🥲🥲????

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip