Có Một Thằng Khờ Tên Thanh Duy

Từng có người hỏi Thanh Duy - Thanh Duy à, vì sao cậu luôn luôn cười?

Thanh Duy cười nói - Đó là vì mình tên là Thanh Duy.

Người đó lại hỏi - Thanh Duy à, vậy tại sao cậu lại rơi lệ?

Thanh Duy vẫn cười nói - Bởi vì mình quá khai tâm.

Và rồi, người nọ nhìn Thanh Duy trong chốc lát, từ từ lại hỏi - Thanh Duy à, thế thì tại sao mà cậu yêu người đó cố chấp đến vậy?

Thanh Duy vẫn cười, nói một cách tự nhiên - Bởi vì...bởi vì nếu người đó vui, mình cũng sẽ vui lây!

Câu trả lời như khác với câu hỏi, nhưng lại khiến cho người đưa ra câu hỏi ngẩn ngơ một lúc lâu, rất lâu...

Phạm Trần Thanh Duy, giống như tên của cậu, Thanh Duy từ khi lọt lòng mẹ, từng chưa khóc lần nào. Đánh nhau với mấy đứa trẻ khác đến gãy tay gãy chân, cậu vẫn vui vẻ cười, nói đây là tình hữu nghị của nam tử hán. Thành tích học tập bật đèn đỏ khiến cậu phải quỳ trên bàn kéo áo lên cho mẹ đánh, thế mà cậu vẫn cười, bảo rằng đây là tình thương của mẹ. Ngay cả việc năm mười bốn tuổi gặp phải tên biến thái, suýt chút nữa đã bị cưỡng bức, Thanh Duy vẫn có thể vui vẻ cười, nói đó là do mê lực của mình quá lớn.

Thanh Duy vào năm hai mươi mốt tuổi, chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm. Lúc đó ba cậu tức giận đến nỗi cầm chổi chạy rượt cậu khắp nhà, đánh đến da tróc thịt bong, được mẹ cậu vừa cắn hột dưa vừa kêu xe cứu thương đưa cậu vào bệnh viện. Cậu nằm trên giường bệnh, vẫn vui vẻ hé miệng cười, trên gương mặt búp bê vốn không anh tuấn lại đầy vết thương, nhưng ba cậu vẫn hỏi cậu.

"Vì sao bỏ học?"

Khi đó, Thanh Duy nằm trên giường bệnh, nhe răng trợn mắt nói mấy chữ: "Con khai tâm!"

Lúc ấy, ai cũng im lặng, còn ba của Thanh Duy cũng chỉ có thể thở dài đành chịu, nói: "Đủ lông đủ cánh rồi, làm trụ cột một nhà như ba cũng không quản con mãi được, con muốn làm gì thì làm đi."

Chỉ như vậy, Thanh Duy đã thoát khỏi thời kì học sinh đau khổ của cậu, đi đến giai đoạn đi làm đẹp đẽ.

Nhưng, không có bằng tốt nghiệp đại học, Thanh Duy không dễ gì tìm được việc làm. Trắc trở tứ xứ nhưng cậu vẫn vui vẻ đi gặp chủ quản của mỗi công ty, thường xuyên nghe lời châm chọc khiêu khích, vậy mà Thanh Duy vẫn cười, nói lớn với trời, dù nơi này không dành cho mình, nhưng vẫn sẽ có nơi khác thích hợp hơn!

Có lẽ là ông trời nghe thấy lời nói của Thanh Duy, có lẽ là do ông trời đã cảm động trước sự lạc quan ấy của cậu, rất nhanh sau đó, Thanh Duy đã tìm được một công việc có thu nhập tốt - Nhân viên tiếp thị bảo hiểm.

Giữ nguyên phong tác xưa nay của Thanh Duy, cậu luôn giữ nụ cười trên môi, chẳng bao giờ bộc lộ thái độ giận dữ, luôn luôn vui vẻ cười đùa. Tuy không thường xuyên xuất hiện trên công ty, nhưng Thanh Duy vẫn có thể hoà nhập cùng những đồng nghiệp khác. Rất nhiều người đều nói, Thanh Duy là một viên đạn cười, luôn có thể đem chuyện nghiêm trọng thành biến thành chuyện ấm áp, tất cả chỉ vì nụ cười của cậu.

Có lẽ là tình cờ, có lẽ là ông trời an bài, trong một lần đi tiếp thị khách hàng, Thanh Duy đã gặp người đó: Trần Đại Nhân.

Trần Đại Nhân, vừa sinh ra đã là người thừa kế công ty, từ nhỏ thì đã tinh anh kiêu ngạo, tự tin, thậm chí là ngạo mạn. Cũng như cái tên của hắn, từ nhỏ đã được ảnh hưởng giáo dục theo lối Anh Quốc, làm chuyện gì cũng phải có lí, bất kì việc gì cũng phải nghiêm túc đến khác thường, đặc biệt là đời sống của mình. Hắn không cho phép lơ là dù chỉ là một giây, chỉ vì hắn là Trần Đại Nhân.

Hôm đó thời tiết rất tốt, Thanh Duy vẫn như mọi ngày, bận rộn ở khu nhà trọ tới lui phỏng vấn. Vì là ngày nghỉ, cho nên trên cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều có người ở nhà, mà nụ cười của Thanh Duy cũng khiến cho rất nhiều người mua bảo hiểm.

Lần đó mở cửa...à, không, theo cách nói của Thanh Duy thì đó là do ông trời an bài, an bài ngay giây phút cánh cửa của khu nhà xa hoa đó mở ra, Thanh Duy bắt đầu mối tình đầu tiên.

Có người từng hiếu kì hỏi - Thanh Duy à, cậu trời sinh đã là đồng tính luyến ái rồi có phải không?

Khi đó Thanh Duy cười khanh khách, nói - Có nhà khoa học từng nói, đồng tính là trời sinh, có lẽ mình chính là 'trời sinh' đó. Nhưng mà, nếu như cả đời này người yêu của mình không phải là anh ấy, mình cũng sẽ không yêu người đó, vậy thì ở 'đồng tính' ở đâu chứ?

Phải ha, Thanh Duy từ trước đến giờ chưa từng yêu bất kì người nào hết, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, nhưng, cái người mà cậu yêu tên là Đại Nhân ấy, có lẽ cả đời này cũng không yêu cậu.

Ngày đó, vì công ty của Thanh Duy đưa ra điều kiện bảo hiểm tương đối hậu hĩnh, cho nên trong lúc Đại Nhân quan sát tỉ mỉ, ngay khi đọc và kí bản hợp đồng đó, trùng hợp là Thanh Duy cũng đang nhìn trộm hắn. Và thế là cậu đã trở thành người quản lí bảo hiểm của người đàn ông này.

Hôm ấy Thanh Duy rất vui, vì cậu biết mình đã yêu rồi, yêu khách hàng của cậu. Lúc đó Thanh Duy chưa chú ý đến giới tính người mình yêu, địa vị của người đó, hay là thái độ của người đó.

Tìm được tình yêu, nụ cười trên mặt Thanh Duy ngày càng rạng rỡ hơn, dường như chỉ cần cậu đi qua chỗ nào thì chỗ ấy liền thấy được ánh mặt trời. Mọi người ai cũng thích Thanh Duy, họ đều hi vọng cậu có thể ở lại bên cạnh mình, làm mặt trời nho nhỏ cho mình, nhưng, Thanh Duy lại bắt đầu bận rộn lên, không phải là vì công việc, mà là vì Trần Đại Nhân.

Lần gặp thứ hai, vẫn là ngày nghỉ, Thanh Duy lại một lần bước vào khu nhà của người đó. Thanh Duy như đã trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, mạnh dạn mở miệng nói với nam nhân nọ: "Tôi thích anh, tôi muốn qua lại với anh!"

Đương nhiên, Thanh Duy cũng nhận được sự đáp trả, một nắm đấm rất mạnh, thêm cả cơn thịnh nộ quát tháo nhưng không mất đi phong độ từ hắn, cuối cùng, là những mảnh nhỏ của hợp đồng bảo hiểm được tung lên đầy trời, còn có tiếng đóng cửa kinh thiên động địa.

Vào lúc ấy, Thanh Duy ngơ ngác đứng trước cánh cửa xếp, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, còn có vết ứ bầm tím, cơn đau như bị nụ cười ngăn cách, Thanh Duy dường như không cảm thấy đau.

Có lẽ là vì anh ấy không hiểu mình, nên anh ấy mới từ chối!

Đây là kết luận sau khi Thanh Duy đứng ngơ ngác trước cửa nhà Đại Nhân cả nửa tiếng. Cho nên buổi tối hôm đó, Thanh Duy vẫn như cũ vui vẻ về nhà, vẫn vui vẻ lên giường, vẫn vui vẻ mà đi ngủ, vì cậu vẫn cho rằng, Đại Nhân vì không hiểu mình nên không nhận lời. Hơn nữa, có một câu nói rất hay: Có chí thì nên, không phải sao?

Cứ như vậy, Thanh Duy lạc quan không ngừng xuất hiện trước mặt Đại Nhân, vẫn luôn luôn cười, nụ cười của Thanh Duy cũng giống như một ngày nắng ấm.

Nhưng căn bản, cái mà Đại Nhân thấy ở người này chỉ là biến thái và bệnh tâm thần. Một người cứng nhắc như hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được có một người đàn ông yêu mình, thậm chí rất khó tưởng tượng chuyện bản thân mình cũng trở thành người đồng tính, cho nên hôm đó không những hắn đã đánh Thanh Duy, mà hắn còn xé bỏ luôn cả bản hợp đồng.

"Cậu còn như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!"

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Đại Nhân đánh Thanh Duy, chỉ là vì hắn không thể chấp nhận việc mỗi sáng sớm đều nhìn thấy bữa sáng đầy tâm huyết của Thanh Duy được đặt ngay trước cửa, không thể chấp nhận mỗi ngày vừa ra khỏi cửa lại có một tên nam nhân cười như hoa si rồi kể chuyện đời tư với mình, lại càng không thể chịu được việc mỗi ngày đều nghe cái tên đó nói thích mình.

Còn đối với một người từ nhỏ đã bị nói là thiếu dây thần kinh như Thanh Duy mà nói, thì việc cảnh cáo như thế không tồn tại.

Cứ như vậy, Thanh Duy bị tạm giam tổng cộng năm lần. Nhưng sau khi được thả, Thanh Duy vẫn như cũ tiếp tục hành động thổ lộ của mình, mưa gió cũng không ngăn được, ngay cả khi bị công ty sa thải cũng là vì lý do ấy.

Có lẽ thật sự là giấy không gói được lửa, sự việc rất nhanh đã truyền đến tai ba của Thanh Duy. Lão nhân trước giờ luôn có suy nghĩ cổ hủ, lần đầu tiên nghe thấy từ đồng tính luyến ái, mà những từ đó lại dùng để nói về thằng con trai của ông, ba Thanh Duy phẫn nộ bất chấp sự phản đối của mọi người, dứt khoát đuổi cậu con trai thứ của mình ra khỏi nhà.

Cô thân một mình Thanh Duy đi trên đường lớn, trên người chưa kịp thay bộ đồ ngủ, trong túi chỉ còn lại sáu nghìn do lần trước giặt quần áo quên lấy ra.

Đêm đó, Thanh Duy vẫn cười, cười ba, anh chị em không hiểu được là vì họ bị lạc hậu, họ phong kiến, họ không thích ứng, chỉ cần qua một khoảng thời gian, họ sẽ lại chấp nhận mình thôi, vì họ vẫn thương mình mà.

Thanh Duy quanh quẩn trên đường không có mục đích, cuối cùng, cậu lại dùng sáu nghìn đồng kia ngồi xe đi đến khu nhà cao cấp của Đại Nhân. Nhưng người gác cửa đương nhiên sẽ không cho một kẻ chỉ mặc áo ngủ như cậu đi vào, cho nên, đêm đó Thanh Duy lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ của khu nhà, nhìn xe ra ra vào vào, tham vọng có thể nhìn thấy chiếc xe của người mình thích.

Ngày thứ hai, Thanh Duy không có việc làm cũng không có nhà ở. Nhìn thấy Đại Nhân vẫn tiêu sái, Thanh Duy lại cười, cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười hớn hở chạy đến trước xe Đại Nhân, mà tiếng thắng xe khẩn cấp và sự phẫn nộ của người đó chứng minh, Thanh Duy vẫn không phải là người được hoan nghênh.

"Rốt cuộc là cậu muốn gì đây?"

"Tôi thích anh á! Anh xem, tôi cũng đã đem chuyện từ khi lúc tôi còn quấn tã kể hết cho anh nghe rồi, anh không có một chút xíu nào gọi là có tình cảm với tôi sao?"

"Đồ biến thái, tôi là đàn ông!"

"Tôi biết mà, tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi mà chỉ thích anh thôi."

"Cậu...cậu tránh ra cho tôi, tôi sẽ không bao giờ thích cậu đâu!"

"Nhưng, tại sao vậy? Tại sao anh không thể thích tôi như cách tôi thích anh? Thực ra tôi cũng không bắt anh phải thích tôi nhiều đâu, chỉ cần một chút xíu thôi, một chút xíu là được rồi!"

"Bởi vì cậu rất xấu, rất ngốc, cậu là kẻ khố rách áo ôm, ngay cả sự giáo dục cơ bản nhất cậu cũng không có, cậu hiểu không?"

"Ồ, tôi biết rồi! Có phải nếu như bây giờ, tôi đẹp hơn, tôi có tiền, tôi có giáo dục, thì anh sẽ thích tôi, đúng không?"

Sáng sớm hôm đó, buổi sáng ngày thứ hai bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Thanh Duy vẫn vui vẻ cười, cười tiễn chiếc xe người mình thích nghênh ngang chạy qua, Thanh Duy ngốc nghếch thậm chí còn cảm thấy khói đuôi mà chiếc xe kia để lại khi vừa rời khỏi đều là mới mẻ.

Tản mạn không mục đích, nhìn đô thị phồn hoa, nhìn dòng người hỗn loạn, thậm chí nhìn những người đang nhìn mình một cách hiếu kì, Thanh Duy vẫn cười, nhìn chiếc áo ngủ Hello Kitty trên người mình, rồi lại nhìn đô thị phồn hoa này, bản thân tựa hồ chẳng thể hòa nhập.

Phải làm sao mới có tiền đây?

Đây là chuyện phiền lòng trước mắt của Thanh Duy, cậu không biết đánh bạc, không biết cướp, thậm chí là đánh nhau, lúc nào cậu cũng luôn là người bị đánh.

Có lẽ là sự thật đột ngột, không hiểu sao mà hô hấp trở nên khó khăn, không hiểu sao cậu được đưa vào bệnh viện, không hiểu sao kiểm tra ra mình bị bệnh suy tim, không hiểu sao lại biết được mình sắp rời khỏi thế giới này.

Ngồi trên chiếc giường trắng tinh, Thanh Duy. hỏi một câu với cô y tá đang thương xót cho mình.

"Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian có thể sống nữa?"

"Nếu như dùng thuốc hỗ trợ thì có hơn một năm..."

"Còn không dùng thuốc?"

"Ba tháng!"

"Vậy, đây là cái gì vậy?"

"Giấy hiến xác, đây là vì...cậu đây..."

"Vậy có phải tôi sẽ lấy được tiền không?"

"Vâng, nhưng cậu..."

"Tôi không có người thân, cho nên tôi có thể kí. Nhưng mà tôi có thể lấy tiền trước khi hiến xác không, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, để tôi dùng trước có được không?"

"Việc này phải thương lượng với thân nhân của người bệnh kia, cậu phải chờ..."

"Ừm, được!"

Hôm đó, Thanh Duy nằm trên giường bệnh, không có vẻ bi ai khổ não của một bệnh nhân vừa bị tuyên án tử hình, cậu vẫn vui vẻ nhìn bức tường màu trắng, mở cửa sổ nhìn cảnh sắc màu xanh xinh đẹp bên ngoài...

"Ba tỉ rưỡi lận sao*, mình phải dùng sao đây?"

"Ừm, sáu trăm triệu cho em gái làm của hồi môn, sáu trăm triệu cho anh hai, ba trăm triệu cho ba mẹ dưỡng già, haha, số tiền còn lại mình tự dùng, mình chưa từng dùng qua số tiền nhiều đến vậy!"

Cười vui chờ hồi âm của bác sĩ, cười nghe câu trả lời của bác sĩ, rồi lại mỉm cười nhận lấy tấm giấy mỏng đó, trên đó viết con số rất lớn.

Một ngày, Thanh Duy bước ra khỏi bệnh viện, đi vào một văn phòng luật sư rất sang trọng, trịnh trọng trả mười ngàn tiền phí dịch vụ cho luật sư, còn lấy từ trong bộ đồ mới mua của mình ra một quyển sổ tiết kiệm vẫn còn ấm.

"Chờ hôm nào tôi chết thì đưa cho ba tôi."

Một khắc đó, Thanh Duy thật sự rất vui, vì cậu có thể để lại cho ba mẹ mình một chút tiền.

Rất nhanh, Thanh Duy mời gia sư tại nhà dạy mình lễ nghi, dạy mình quy tắc của tầng lớp thượng lưu, còn mua một bộ quần áo nhãn hiệu quốc tế.

Một tháng sau, Thanh Duy rực rỡ hẳn lên, đi đến đại sảnh công ty của Đại Nhân, sau đó lần đầu tiên đi vào phòng làm việc của hắn.

"Kỳ thực tôi là người giàu, chỉ có điều tôi không có nhà ở thành phố này, còn về lý do tôi làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm là vì tôi muốn trải nghiệm cuộc sống!"

Đây là lần đầu tiên Thanh Duy nói dối, mặt không đỏ, tim không run. Cậu thậm chí hoài nghi có phải là mình có tư chất này hay không, nhưng, trời biết lời nói dối của cậu có bao nhiêu là khe hở, bao nhiêu lỗ hổng.

"Vậy sao? Vậy cậu muốn gì?"

"Tôi muốn giao du với anh, để anh thích tôi hơn một chút xíu..."

"Chỉ vì cậu giàu?"

"Cái này không phải là do anh nói hay sao?"

"Ừm, vậy thì được thôi."

Thanh Duy bị lời nói của Đại Nhân làm cho cảm động đến nỗi xém chút mất đi nụ cười, cậu cứ tưởng Đại Nhân sẽ lại từ chối, không ngờ anh ấy lại đồng ý. Nhưng tại sao lại đồng ý thì Thanh Duy không nghĩ tới, có lẽ, trong lòng Thanh Duy, chỉ cần anh ấy đồng ý, đời này của cậu, chỉ như vậy, đã mãn nguyện lắm rồi.

Thanh Duy vào ở trong nhà Đại Nhân, vừa cười vừa chạm vào tất cả đồ vật trong nhà, như muốn đem Trần Đại Nhân nhớ kiên cố trong đầu mình, không phải trong tim, vì trái tim này có bệnh.

Cuộc sống của hai người dường như không có nhiều giao tiếp lắm. Thanh Duy ở trong phòng khách, Đại Nhân trước giờ không cho cậu vào phòng mình.

Buổi sáng, Đại Nhân ra ngoài đi làm, Thanh Duy sung sướng quét dọn nhà cửa, mua đồ nấu cơm, giặt quần áo xếp chăn nệm, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của Đại Nhân.

Buổi tối, Thanh Duy luôn cười ngồi ở hành lang đại sảnh của khu nhà, chờ Đại Nhân đi làm trở về, chờ đợi mình là người đầu tiên nghe thấy tiếng mở cửa của Đại Nhân, có thể là người đầu tiên nhìn thấy mặt hắn, có thể nhanh nhảu cởi áo khoác cho hắn, có thể tham vọng nhìn thấy nụ cười hiếm có của hắn.

Chỉ là, rất nhiều lần, Thanh Duy đều mệt đến ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy, mình vẫn đang ngồi ở hành lang lộng gió, bên cạnh là đôi giày da đã cởi ra, vào phòng khách, ăn thức ăn còn sót lại. Có khi còn có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn sáng đèn, còn Thanh Duy, chỉ đứng trong con đường đen thẳm.

Lúc đó Thanh Duy vẫn rất vui, vì cậu nói, khi Nhân Nhân mở cửa, chắc chắn người đầu tiên hắn nhìn thấy là mình, đồ hắn ăn là do mình làm từng chút một, chỗ hắn ngồi là chỗ mỗi ngày mình đều lau, như vậy, rất tốt, rất rất tốt.

Một tháng sinh hoạt bình lặng cứ trôi qua như vậy, Thanh Duy không nhận ra thái độ thay đổi đột ngột của Đại Nhân, còn Đại Nhân, dường như hắn cũng đã quen với cuộc sống có Thanh Duy. Chỉ là, hai người nói chuyện, ít lại càng thêm ít, thậm chí không có.

"Nhân Nhân à, đây là máy cạo râu tôi mới mua cho anh..."

"Loại dởm như vậy, cậu giữ lại xài đi."

"Ô, haha, cũng đúng ha!"

Lần đó, Thanh Duy lén đợi lúc Đại Nhân quay về phòng liền nhặt lấy dao cạo râu đã bị hắn vứt bỏ, Thanh Duy cười, cậu đem nó về phòng mình, sau đó vứt cái lưỡi dao cũ mà ngay cả lông cũng cạo không đứt đi.

"Nhân Nhân, anh xem nè, tôi mua áo vest cho anh, hiệu Armani đó, tôi thấy kiểu dáng cũng đẹp, nên tôi mua cho anh một cái."

"Hừm, kiểu dáng kém như vậy cho ai mặc?"

"Ừm, cũng đúng, không có mấy cái là hàng tốt, hihi, Nhân Nhân, lần sau tôi lại mua cái khác!"

Hôm đó, Thanh Duy rất sung sướng ôm bộ áo vest Đại Nhân đã từng mặc mà ngủ, đêm đó, Thanh Duy mơ thấy người cậu yêu ôm lấy cậu, nói với cậu, rằng hắn cũng thích cậu.

"Nhân Nhân, tôi mua cho anh một cái kẹp cà vạt..."

"Nhân Nhân, tôi mua cho anh một cái quần..."

"Nhân Nhân, trời lạnh rồi, tôi mua đồ giữ ấm cho anh nè..."

"Nhân Nhân, trở trời rồi, tôi mua cho anh ít thuốc ngừa cảm nè..."

"Nhân Nhân..."

"Nhân Nhân..."

"Nhân Nhân..."

Mỗi ngày, Thanh Duy vui vẻ ra khỏi cửa, Thanh Duy hạnh phúc vào cửa, Thanh Duy phấn khởi đem quà của mình tặng cho Đại Nhân, sau đó lại vui vẻ trở về phòng, cuối cùng lại vui vẻ lén nhặt những món đồ mà Đại Nhân đã vứt bỏ, chầm chậm ngửi, nhẹ nhàng cất đi, hoặc là lắp ráp lại, đặt vào trong cái hộp giấy nhỏ mua ngoài tiểu khu của một dì bán rau. Như thế như thế, từng món từng món, cẩn thận đặt vào, những món đồ này, Thanh Duy không nỡ dùng, vì trên đó, vẫn còn lưu lại một chút mùi hương của Đại Nhân, một chút hơi thở.

Kì thực thời gian qua rất nhanh, đối với bệnh tình của mình, Thanh Duy hình như đã quên về nó. Chỉ là, cảm giác tái phát lần nữa làm cho Thanh Duy không khỏi cảm thán, làm bác sĩ thật sự không dễ chút nào, nói ba tháng, ấy thế mà hai tháng rưỡi đã tái phát rồi, quả thật không sai.

Vừa mới mua thức ăn đã ngã nhào, Thanh Duy ngã trên nền tuyết trước cổng siêu thị, rất lạnh, rất khó chịu...

"Cậu thật sự muốn xuất viện? Cậu ơi, như vậy rất nguy hiểm đó!"

"Ui trời, em gái xinh đẹp à, tôi không sao, cô xem, tôi rất khoẻ mạnh!"

"Nhưng, cậu cần phải tịnh dưỡng, cậu vẫn còn sốt đó..."

"Em gái à, tôi á, phải nhanh chóng về mua đồ ăn nấu cơm cho Nhân Nhân, người tôi yêu nhất ăn, cô nói xem, việc này có quan trọng hơn so với việc bị sốt không?"

"Đây là sức khoẻ của anh."

"Được rồi được rồi, cô chỉ cho tôi biết chỗ đóng tiền ở đâu vậy?"

"Không thuyết phục được sao?"

Thanh Duy cười lắc đầu, nhìn cô y tá nhỏ rời khỏi. Sau đó tự mình chậm chạp đi tới chỗ đóng tiền, lấy thẻ ra, khi đó, Thanh Duy mới phát hiện, một tỉ bảy lúc đầu, bây giờ chỉ còn lại mấy chục triệu đồng.

Bước trên tuyết mỏng về nhà, hạt tuyết nhỏ rơi trên người, quần áo phong phanh làm Thanh Duy lạnh run, nhưng mặt cậu vẫn cười, may là vẫn kịp, Nhân Nhân chắc vẫn chưa về đến nhà đâu.

Mở cửa ra, nhìn thấy là một đôi giày da quen thuộc, cậu không chú ý đến đôi giày nữ đẹp đẽ bên cạnh...

Nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng, nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối, Thanh Duy vẫn cười, sau đó nhặt lấy thức ăn bên chân, chậm rãi bỏ vào tủ lạnh, lấy trong lòng ra một chiếc nhẫn vàng dùng từ số tiền còn lại mua được, lẳng lặng đứng đó, đặt chiếc nhẫn trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, còn bản thân lại chỉ đeo chiếc nhẫn bày bán bên đường giá mười bảy nghìn không biết là làm bằng kim loại gì, sau đó về phòng, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy cái hộp giấy đặt trước ngực, trầm lặng ngủ đi.

Ngày thứ hai, Đại Nhân vẫn đi làm từ rất sớm, không gặp Thanh Duy vẫn đang ngủ say.

"Nhân Nhân, anh nhận được chưa?"

"Cái gì?"

"Chiếc nhẫn..."

"Vứt rồi!"

Đặt điện thoại xuống, Thanh Duy cười ngây dại nhìn căn phòng trống trải, ở đây có mùi của Nhân Nhân, đây là nơi đầu tiên cậu gặp Nhân Nhân, và ở đây, có thời khắc ngốc nghếch nhất của cả đời cậu...

Nhẫn không thể tìm lại, bởi vì sáng sớm Thanh Duy đã đem rác vứt ra ngoài rồi...thì ra, Thanh Duy đã tự đem trái tim của mình vứt ra ngoài...

Thanh Duy vẫn cười ngây ngốc chờ đợi Đại Nhân về nhà, vốn không có hứng ăn, Thanh Duy cả ngày ở nhà căn bản chẳng ăn gì cả, chỉ ngây ngốc chờ đợi, ngây ngốc nhìn. Kỳ thực, Thanh Duy trước giờ chưa từng thực sự tỉnh táo để chờ đến khi Đại Nhân về, không phải thần kinh của Thanh Duy yếu, chỉ là Thanh Duy muốn chờ đợi đến một ngày nào đấy, Nhân Nhân của cậu có thể dịu dàng đánh thức cậu, có điều, cậu chưa chờ được.

Ngoài cửa có tiếng chìa khoá chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa, Thanh Duy ngẩng đầu, lần đầu tiên Đại Nhân mở cửa mà bốn mắt nhìn nhau. Thứ Đại Nhân nhìn thấy vẫn là nụ cười rực rỡ của Thanh Duy, còn chạm vào mắt Thanh Duy vẫn là khuôn mặt uy nghiêm tuấn lãng của Đại Nhân...

Cái ôm kịch liệt, sau đó là nụ hôn điên cuồng, Thanh Duy không biết làm sao với tất cả trước mắt. Cảm thụ cảm giác trên người, khi đó, Thanh Duy thật sự cảm thấy rất sung sướng, cậu cho rằng Trần Đại Nhân thích cậu, cậu cho rằng Trần Đại Nhân hối hận rồi, cậu cho rằng thực ra Trần Đại Nhân có cảm giác với cậu...

Nhưng, Thanh Duy không nghĩ đến việc không ai có thể thay đổi trong nháy mắt như vậy, giống như một người đàn ông vốn yêu một người phụ nữ sâu đậm, thậm chí hôm trước còn có thể điên cuồng trên giường với phụ nữ, thì sao có thể nội trong một ngày thay đổi nhiều đến vậy...

Có lẽ, giống như có người từng nói, tình yêu khiến cho người ta thay đổi đến si dại, tình yêu có thể khiến cho một thằng khờ càng ngu ngốc hơn!

Điên cuồng cướp đoạt, xâm phạm thô bạo, động tác cuồng dã, Thanh Duy vốn đang sốt chỉ có thể thầm chịu đựng. Đau, thì tự an ủi, đây là cơn đau mà tình yêu mang đến, mình có thể chịu được. Lạnh, thì tự nói với mình, bên cạnh có người mình yêu, tâm nóng thì sẽ không sao. Mệt, thì thuyết phục mình, đó là vì cơ thể mình không tốt, không thể trách Nhân Nhân không biết khống chế.

Làm tình không có khoái cảm nhưng lại làm cho Thanh Duy cảm thấy sung sướng, thậm chí còn quên mất nỗi đau về chiếc nhẫn, còn vì muốn tốt cho Đại Nhân mà giải thích tất cả, mà lời giải thích vô lý nhất là, mình thật sự không có nhãn quang nên mới chọn một chiếc nhẫn Nhân Nhân không thích, vậy nên nó mới bị vứt.

Hôm sau, Đại Nhân thô bạo kéo Thanh Duy dậy, đuổi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Thanh Duy vẫn vui vẻ nghĩ, đây là vì Nhân Nhân mắc cỡ.

"Nhân Nhân, anh thích tôi không?"

"..."

"Có thích một chút xíu nào không?"

"..."

"Dù chỉ một chút thôi?"

"..."

Cậu thật sự yêu hắn đến vậy sao? - Có người từng hỏi Thanh Duy câu này.

Tất nhiên! - Đây là câu trả lời của Thanh Duy.

Nhưng hắn trước giờ không yêu cậu, quá khứ không, hiện tại không, tương lai, cũng có thể là sẽ không... - Vẫn là câu hỏi của người đó.

Tôi và anh ấy không có quá khứ, chỉ có hiện tại, càng không có tương lai, mà hiện tại của tôi cũng đã sắp kết thúc rồi, không phải sao?

Đó là lần đầu tiên Thanh Duy không cười, mọi người lần đầu tiên phát hiện, kỳ thực, Thanh Duy cũng có nước mắt, Thanh Duy cũng biết khóc.

Từ sau khi phát sinh quan hệ với Đại Nhân, Thanh Duy vẫn tiếp tục cuộc sống xoay quanh Đại Nhân, vẫn lẳng lặng ở trong nhà, làm bất kể chuyện gì cho Trần Đại Nhân, nhưng, chuyện tình ái cũng chỉ một lần đó mà thôi.

"Hôm nay cậu có rảnh không?"

"Hửm...?"

"Tôi đã đặt một chỗ ăn tối đó."

"À..."

"Cậu không đồng ý sao?"

"Không, tôi, đương nhiên đồng ý!"

"Xuống ca tôi sẽ đến đón cậu!"

"Ừm, được!"

Đó là lần đầu tiên Trần Đại Nhân mở miệng mời Thanh Duy ăn tối, hơn nữa còn là nhà hàng Pháp trứ danh, ánh đèn lãng mạn, không khí ưu nhã, dụng cụ ăn sang trọng, cái gì cũng đầy vẻ cao quý, mà Thanh Duy càng sung sướng cảm nhận cái gọi là tình yêu này!

"Ủa, đây không phải là tổng giám đốc Trần sao?"

"Ôi trời, tôi còn tưởng đây là Đặng tiểu thư cơ đấy, thì ra lại có một người giống cô ấy như vậy!"

"Chậc chậc, giám đốc Trần, anh không cần đau lòng nữa rồi. Đặng tiểu thư cùng lắm chỉ mới kết hôn có một tuần, anh đã tìm được một người giống đến vậy, ông trời đối đãi với anh thật tốt!"

"A, làm phiền hai người ăn tối rồi, vậy tôi đi trước, hai người thong thả dùng, giám đốc Trần, người này nữa, cậu trai trẻ họ Đặng đây này."

Lời châm chọc khinh miệt, còn có cười nhạo, không khí vốn vui vẻ nhanh chóng ngưng tụ, thì ra là như vậy, đây là tâm tình lúc đó của Thanh Duy.

Có lẽ là phát bệnh rồi, tim đau đến mức muốn vỡ ra...

Cậu từ tốn đặt dao nĩa trong tay xuống, mắt đối diện với đôi mắt sắc bén kia.

"Tôi là vật thay thế phải không?"

"Phải!"

"Anh chấp nhận tôi là vì cô Đặng tiểu thư kia không chấp nhận anh phải không?"

"Phải!"

"Anh trước giờ không chấp nhận đồ của tôi là vì anh chưa bao giờ nhìn đến một món nào phải không?"

"Phải!"

"Anh phát sinh quan hệ với tôi là vì người yêu của anh kết hôn nhưng chú rể không phải là anh, và anh cần một món dụng cụ giống như cô ấy để phát tiết, phải không?"

"Phải!"

"Chỗ ngồi này vốn không dành cho tôi phải không?"

"Phải!"

"Anh có từng thích tôi không? Dù chỉ một chút...?"

Hai người vốn như đang nhắc chuyện thị phị liền rơi vào yên tĩnh, chẳng ai nhìn ai, đồ ăn trên bàn cũng lạnh dần. Có trời biết Thanh Duy căn bản không muốn ăn, nhưng vì cái gọi là cuộc hẹn đầu tiên, cậu mới cố ăn. Chỗ ngồi này vốn là của người khác, còn cậu, lại đơn giản chỉ là vật thay thế từ đầu đến cuối, thằng khờ không ai bằng!

"Tôi có phải là người mà không bằng cả một con chó hoang bên đường không?"

Lúc này, Đại Nhân mới đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, chỉ là, trên đó lấm chấm nước mắt.

"Tôi thật sự làm cho anh chán ghét, nếu như không phải là vì gương mặt này, có lẽ anh mãi mãi cũng sẽ không nhìn tôi một lần, có phải không?"

"..."

Thô ráp gạt đi nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng dậy, Thanh Duy biết, nếu như quá nhanh, mình sẽ ngã xuống tại đây, mà cậu thì lại không muốn như vậy!

"Cảm ơn bữa tối này của anh, còn cho tôi ở lại ba tháng, cảm ơn!"

Cậu cúi người rời khỏi, không quay đầu, vì nước mắt vừa lau đi lại bắt đầu chảy ra.

Thanh Duy khóc rồi, đây là lần đầu tiên Đại Nhân thấy Thanh Duy khóc, người con trai luôn luôn tươi cười giờ đây lại rơi lệ...

Đêm đó, rất dài, rất dài, Đại Nhân về nhà một mình, không có hình bóng của người ngồi trên lối đi chờ hắn, không có mùi thơm của thức ăn làm sẵn, càng không có sự ấm áp của nước tắm, chỉ có một mình.

Điện thoại reo lên, phá vỡ sự tĩnh mịch...

"Alo, Trần Đại Nhân nghe."

"..."

"Này, nói gì đi..."

"..."

"Thanh Duy, là cậu phải không?"

"..."

"Cậu đang ở đâu?"

"..."

"Nói đi, cậu ở đâu, tôi đến đón cậu."

"Nhân Nhân, haha, xin lỗi, anh cho tôi gọi anh như vậy một lần nữa nhé, tôi biết thực ra anh không thích tôi gọi anh như vậy, nhưng biết sao bây giờ, tôi không biết phải gọi anh như thế nào! Kỳ thực, tôi cũng gạt anh, tôi không phải là người giàu..."

"Tôi biết!"

"Lễ nghi của tôi cũng là dùng tiền mà học được."

"Tôi biết!"

"Tôi không có nhà, ba mẹ tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà vì tôi là người đồng tính..."

"Tôi biết, vì đó là tôi làm!"

"..."

"..."

"Haha, không sao, tóm lại cũng như nhau cả thôi!"

"Cậu đang ở đâu?"

"Nhân Nhân à, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, trước đây có một người, cậu ta tham vọng sẽ có người thích cậu ta, cho nên cậu ta cầu khẩn thần tiên trên trời, thần tiên nói với cậu ta: Chỉ cần ngươi chờ ở đây, chờ đến khi có người đến đón ngươi, thì đó sẽ là người thích ngươi, nhưng, ngươi không thể cho người đó biết chỗ ngươi ở..."

"Cậu rốt cuộc đang ở đâu?"

"Nhân Nhân, anh có thích tôi không?"

"Không thích, cậu nói mau, cậu đang ở đâu?"

"Haha, người không thích thì tìm không được tôi đâu, cho dù tôi nói cho anh cũng vậy thôi!"

"Này, này..."

"..."

Cụt hứng đặt điện thoại xuống, Đại Nhân mới phát hiện, mình vì khẩn trương mà đã phạm một lỗi lầm, mà lỗi này, chủ định là hắn có lỗi với Thanh Duy.

Trong đêm tối mịt, bầu trời đầy sao, kỳ thực Thanh Duy đang ở trên nóc toà nhà đối diện với nhà Đại Nhân, Thanh Duy vẫn không nỡ từ bỏ cơ hội nhìn thấy hắn.

Tắt điện thoại, giật pin ra, sau đó lấy từng mảnh bên trong ra, giống như đang huỷ đi cơ thể mình, tháo gỡ từng món từng món ra, và rồi lại đem từng món vứt xuống dưới toà lầu. Nhìn chúng rơi xuống, nhìn chúng biến mất, từ đầu chí cuối, Thanh Duy đều cười, cậu không có khóc.

Thả lỏng bản thân, cậu nằm bệt xuống nóc nhà, hai tay hai chân đều dang ra, gió đông như lưỡi dao, rạch trên mặt cậu, tâm của cậu, tất cả của cậu...

Tim Thanh Duy bắt đầu co rút, cậu đau đến vặn vẹo. Cuối cùng đã đến rồi, Thanh Duy cuộn người lại, trên môi vẫn là nụ cười không biến...

Gió thổi qua, thổi đi nhiệt độ, thổi đi hi vọng, thổi đi ánh sao trên bầu trời...

Một buổi sáng một tháng sau, Đại Nhân vì bị cảm mà lần đầu tiên đến bệnh viện khám bệnh, lấy thuốc, lúc hắn định rời khỏi, nghe thấy tiếng loa thông báo khẩn cấp truyền ra:

"Xin chú ý, xin chú ý, bác sĩ chủ trị của bệnh nhân Phạm Trần Thanh Duy xin đến phòng trọng bệnh số 301, xin mời người thân của Phạm Trần Thanh Duy đến phòng trọng bệnh 301, nhắc lại lần nữa, bác sĩ chủ trị cho Phạm Trần Thanh Duy xin đến phòng trọng bệnh 301, xin mời người thân của Phạm Trần Thanh Duy đến phòng trọng bệnh 301..."

Tiếng chân vội vã, mấy gương mặt nôn nóng đi qua cạnh mình, có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt những người đó, còn người tên Phạm Trần Thanh Duy kia, cũng dằn xé trái tim của Đại Nhân.

Kì thực Đại Nhân không biết Thanh Duy họ gì, cho dù lần đầu gặp mặt đã từng giới thiệu, nhưng hắn vẫn quên mất họ của Thanh Duy, vì hắn nghĩ là nó không cần thiết.

Thang máy mở ra, nhìn thấy mấy vị y tá bác sĩ chạy vào phòng bệnh, Đại Nhân thông qua chiếc cửa sổ bằng kính. Đập vào mắt hắn là bộ dạng gầy như bộ xương khô của Thanh Duy, hô hấp yếu ớt dồn dập, ống dẫn cắm vào mũi, bốn bề xung quanh là chai lọ, như đang nói rõ, cậu nhóc mới này một tháng trước vẫn vui vẻ hoạt bát, hiện tại đang cận kề với cái chết...

Thuốc trong tay rơi xuống, Đại Nhân lần đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi người đang gần kề với cái chết...

Bác sĩ y tá lui ra, vẻ mặt rất mệt mỏi...

"Cậu ta sao vậy?"

Có lẽ tất cả mọi người đều giật mình, vì người đầu tiên hỏi vấn đề này lại là một người xa lạ.

"Tạm thời ổn định rồi, nhưng...nếu như không có nhịp tim, sợ rằng cùng lắm chỉ có thể duy trì được hai ngày thôi, mọi người, chuẩn bị tâm lý đi."

Bác sĩ đi khỏi, ba mẹ anh em của Thanh Duy ào vào phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Đại Nhân ngây ngốc đứng đó.

Cậu ta sắp chết rồi...

Cậu ta sắp chết rồi...

Sao lại như vậy?

Tại sao cậu ta lại chết chứ?

Nước mắt tràn lan, thì ra bi thương đến mãnh liệt như vậy, tuyệt vọng đến đau khổ như vậy!

"Cậu là bạn của nó?"

Ba của Thanh Duy bước đến, ông cười cười hỏi han hắn trong khi Đại Nhân vẫn còn đứng đờ ra đó, dù ai cũng nhìn ra vệt nước mắt mơ hồ trên mặt của lão nhân có tuổi này.

"..."

"Cám ơn cậu ba tháng trước đã chăm sóc cho Thanh Duy!"

Ông cúi người thật sâu, lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai lại nỡ để con mình lưu lạc đầu đường xó chợ? Hôm đó Thanh Duy không ở lại ngoài cửa như mọi ngày, ba mẹ cậu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thứ nhận được lại là tờ giấy thông báo bệnh nguy kịch!

Kéo Đại Nhân ngồi xuống, lão nhân như hồi tưởng lại sự vui vẻ từng có.

"Đứa trẻ này, từ nhỏ đã được người ta thích, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt đó, không biết đã làm bao nhiêu người vui rồi. Nhưng, có lẽ thật sự giống như lớp trẻ các người nói, bọn ta và lớp trẻ có sự khác biệt rất lớn, bọn ta đều cho rằng Thanh Duy là đứa trẻ không có đau khổ, nhưng, thì ra bọn ta lầm rồi, thật đó, tuy bọn ta đã sống cùng nó hai mươi mấy năm, nhưng chưa hề thật sự hiểu được nó."

"Haiz, thằng nhóc Thanh Duy từ nhỏ tính tình đã như con lừa, chuyện đã nhận định rồi thì có kéo cũng không động, lôi cũng không đi, kì thực có khi người làm cha mẹ như bọn ta cũng rất mệt mỏi, đứa trẻ này rất khác thường, nhưng tính tình khó lay chuyển đến doạ người..."

"Haiz, giống như lúc nhỏ đánh nhau với lũ trẻ con. Thực ra không phải là lỗi của Thanh Duy, mà là tại đối phương đánh em gái của nó trước, xong nó liền đè mấy đứa trẻ cao to hơn nó xuống mà đánh, bất ngờ hơn là nó còn làm cho đối phương gãy xương! Haha, nhỏ như vậy mà vẫn rất lợi hại, nhưng lúc đó bản thân nó cũng bị đánh gãy một chân..."

"..."

"Năm nó bỏ học đại học, thật sự ta thấy giận chết được, nhưng sau đó đi đến trường học của nó mới hiểu được tình huống. Nó vì giúp một đứa trẻ nhà nghèo được đi học nên bản thân không có đủ tiền để đóng tiền học, sau đó ta nói là ta sẽ cho thêm tiền, nhưng nó lại nhất quyết nói là nó không muốn học nữa. Kì thực ta biết, Thanh Duy nó không chỉ thấy trong nhà đã hết tiền, mà thời điểm đó anh hai nó lại sắp kết hôn, em gái của nó còn chưa tốt nghiệp trung học, hầy, khi đó cũng chỉ có thể như vậy..."

Giống như xem Đại Nhân là một công cụ để ông trút bầu tâm sự, ba của Thanh Duy lải nhải rất nhiều chuyện lúc nhỏ về cậu. Thực ra, Đại Nhân biết rất nhiều chuyện, vì Thanh Duy đã từng kể cho hắn nghe, chỉ là, những chua xót trong đó đều đã bị Thanh Duy che đậy hết.

"Sao mọi người lại biết được chuyện của Thanh Duy?"

"Là bệnh viện thông báo, một bác sĩ trong đây là lão chiến hữu của ta, cho nên..."

"Cậu ta? Bệnh gì?"

"Suy tim, hơn nữa...nó còn không dùng thuốc khống chế, thằng nhóc này lại ngang nhiên đi kí tên quyên tặng di thể, còn giữ tiền, nói là cho ta dưỡng già..."

"Cậu...cậu ta không nói gì sao?"

"Đây là thư của nó..."

Ba, mẹ, em, anh:

Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người, hì hì, nhưng mà không cần lo lắng, con không cần bãi tha ma gì cả! Haha, vì thân thể của con đến khi đó không biết sẽ đi đến đâu, haha, nhưng, thật sự cảm ơn mọi người đã nuôi con lớn suốt những năm qua. Ừm, mấy trăm ngàn này không phải là trộm, cũng không phải là cướp đâu, mọi người yên tâm dùng đi, xem như con trẻ bất hiếu, không thể dưỡng già cho hai người.

Ba, kì thực hai mươi mấy năm nay con chọc giận ba không ít lần, nhưng tốt rồi, sau này sẽ không làm ba giận nữa....

Mẹ, rời khỏi nhà rồi...con nhớ nhất là món thịt kho của mẹ đó, haha, nhưng không được ăn nữa rồi...

Anh, tìm cho em một chị dâu tốt nha, phải đẹp hơn cả Trương Mạn Ngọc đó...

Em, học cho tốt, tương lai phải tìm một người đàn ông còn bảnh hơn anh của em, hà hà, nhưng chắc chắn là không đẹp bằng người mà anh thích đâu!

Ừm, thực ra cũng không có gì để nói nữa, ba, mẹ, con thật sự xin lỗi, thích nam nhân là không tha thứ được sao ạ?

Được rồi, không nói nữa, đến lúc đó con ở trên thiên đường, a, không phải. Mọi người nói xem, đồng tính có đến thiên đường được không, người ở thiên đường có chê con không? Vậy thì khó rồi, vậy con phải vào địa ngục sao?

Haha, cứ vậy đi, hẹn gặp lại, ơ, không, là không gặp nữa!

Thanh Duy tuyệt bút.

Từng giọt lệ tràn ra...

"Ai cần tiền của con chứ..."

Ngẩng đầu, nhìn thấy là một nhà già trẻ nước mắt mông lung, Đại Nhân biết, hắn cũng khóc rồi.

"Anh...là người anh tôi thích phải không?"

Vấn đề nhạy cảm này được em gái của Thanh Duy hỏi, trên gương mặt giống với Thanh Duy, có khát vọng như Thanh Duy...

"..."

"Anh có thích anh tôi không?"

"..."

Trầm mặc, có thích không? Hắn, Trần Đại Nhân, có thích Phạm Trần Thanh Duy không?

"Anh có yêu anh tôi không?"

"..."

Đẩy cửa vào, ai cũng không vào cùng, dường như tất cả đều ngầm nhận ra quan hệ của Thanh Duy và Đại Nhân.

Tiếng tích tắc lặng lẽ như muốn nói sinh mệnh của người trên giường bệnh đang trôi đi, đưa tay sờ lên dung nhan dễ vỡ kia, Đại Nhân đột nhiên cảm thấy nỗi sợ của sự mất mát...

"Tại sao phải thích tôi?"

"Tại sao cậu luôn tin rằng tôi thích cậu?"

"Tại sao cậu phải tự lừa mình dối người để ở lại bên cạnh tôi?"

"Tại sao tình yêu của cậu lại có thể vô tư như thế?"

"Tôi có đáng không?"

Đau khổ hỏi, hỏi người đang say ngủ.

"Đáng...chứ..."

Âm thanh mơ hồ từ trong lồng dưỡng khí vọng ra, không biết từ khi nào Thanh Duy đã tỉnh lại, đôi môi khô nứt của cậu hơi mở ra, dường như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, cậu vẫn là nhân viên tiếp thị bảo hiểm đứng dưới ánh dương quang, vẫn thầm lặng yêu người đàn ông đó!

"Vì sao?"

"Vì...vì....trên thế giới này...có...một thằng khờ...tên...Thanh Duy...!"

Tiếng bi ai của dụng cụ y khoa, bác sĩ y tá lại xông vào lần nữa, tách mọi người ra một đoạn.

"Giật điện..."

"Nhanh..."

"Không được..."

"Làm lại..."

.....

...

Nước mắt rơi xuống, thì ra, Trần Đại Nhân cuối cùng lại vì thằng khờ này mà khóc, thì ra, thằng khờ này cũng có thể có được nước mắt của hắn, thì ra...

"Khờ à, cậu có biết không, có một người thông minh tên Trần Đại Nhân yêu một thằng khờ là cậu đó, nhưng cậu đã đi xa rồi..."

___________

(*) Về tiền tệ: Trong bản gốc thì tác giả viết là một triệu nhưng nó được tính bằng đơn vị tiền tệ khác nên mình có đổi thành Việt Nam Đồng á

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip