Ngày đầu tiên đến trường ( part 1 )

" You were the shadow to my light
Did you feel us
Another start
You fade away
Afraid our aim is out of sight
Wanna see us
Alive

Where are you now ?
Where are you now ?
Where are you now ?
Was it all in my fantasty
Where are you now ?
Were you only imaginary

Atlantics
Under the sea
Under the sea
Where are you now ?
Another dream
The monster running wild insied of me

I'm faded
I'm faded
So lost,
I'm faded."
( Nhạc chuông điện thoại á bài gốc ko phải bài này đâu tại bài này là bài yêu thích của tui ^^)

Haizz....zzz...zz...

Đang nằm ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại phá đám. Nó trở mình đạp chăn ra lấy tay mò mẫm cái điện thoại "phá đám" trên bàn. Nó ko chịu mở mắt bấm đại nút nghe rồi đưa lên tai. Giọng vẫn còn mơ ngủ:

- Alo. Ai vậy ?

- Tao Quỳnh Anh đây mày đag ở đâu ?

- Tao đag ngủ mà chi vậy ?

- MÀY CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ KO HẢ CON KIA ?

Tiếng hét của Quỳnh Anh làm nó giật bắn mình ngồi bật dậy, hai mắt mở to định cho nhỏ bạn một trận tơi bời vì dám phá giấc ngủ "ngàn vàng" của mình thì chợt nhớ ra gì đó đưa tay lên xem đồng hồ.
- Chết mịa.....6h30'...chết tao quên...đợi tao tí....

- Nhanh lên.

Quỳnh Anh đáp một câu cụt lủn rồi cúp máy.

Nó như cái lò xo bật dậy khỏi giường chạy như bay vào WC để làm VSCN, lấy trog tủ ra bộ đồng phục rồi chạy đi thay đồ. Cầm  lược chải lại mái tóc gà bới của mình một chút. Luống cuống quá nó còn chẳng bận tâm đến việc khác nữa. Lấy mấy cuốn vở với cây bút bỏ vào cặp.Rồi chạy xuống nhà.

- Em làm gì mà cuống dữ vậy ? ( Nhìn nó chị Hoa giúp việc ko nhịn nổi cười ).

- Em sắp muộn học rồi đây nài...huhu... _ Nó làu bàu trog khi xỏ giày.

- Chào chị em đi học đây !!!!
Ơ...ơ...em chưa ăn sáng mà.
Nó chạy ra đường mặc cho chị Hoa gọi í gọi ới ở đằng sau. Nhưng đối với nó chuyện đó bây giờ đâu còn quan trọng. Nó vẫy tay gọi taxi rồi đưa tay lên xem đồng hồ:

- Bỏ mịa rồi 6h45' rồi. Ôi mẹ ơi cũng chỉ vì cái tội cày phim đêm của mình...huhu.

Vừa thấy taxi dừng nó vội lên xe.

- Chở cháu tới trường Z ở gần trung tâm ạ.
- Vâng.

Bác tài nhìn qua gương là biết tiểh thư nhà giàu đi học muộn rồi. Bác khẽ cười rồi lắc lắc đầu. ( nào ta cùng lắc lắc 😂😂)

Nó chẳng để ý cứ thấp tha thấp thỏm ngồi ko yên.

- Nhanh đi bác. Nó giục.

- Vâng.

Nguyễn Ngọc Hà My là tên đầy đủ của nó. Nhà họ Nguyễn chỉ có mỗi mình nó. Công ty trang sức mà ba mẹ nó đang sỡ hữu rất nổi tiếng. Là công ty trang sức lớn nhất đứng đầu Thế giới. Hiện giờ nó 17 tuổi và mới trở về Việt Nam ( Việt Nam mến yêu của chúng ta :v ). Và hôm nay là ngày đầu nó chuyển đến trường mới vậy mà....haizz..

.............

5' sau.

Chiếc taxi đậu trước cổng trường Z. Một trường học quý tộc danh tiếng. Toàn là con nhà giàu học. Với năng lực học hành của nó thì ngiễm nhiên nó học lớp 11- a1 lớp chọn rồi.

Xuống xe. Nó vội trả tiền nhưng....

- Thôi chết vội quá quên mang tiền rồi....huhu....

Lục hết cặp nhưng vẫn chả thấy đồng méo nào. Trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Thấy hành động và thái độ kì lạ của nó bác tài thò đầu ra ngoài:
- Sao vậy cháu ?

- Dạ....dạ....cháu quên tiền rồi ạ...._nó lắp bắp trả lời mặt nhìn bác tài với vẻ ngượng ngùng.

Nghe được câu trả lời ko muốn nghe bác khẽ nhíu mày nhăn mặt lại nhìn nó.

- Dạ....dạ...cháu ko tính quỵt bác đâu ạ.

Nó huơ huơ hai tay trước mặt bác tài. Bác tài ko đủ kiên nhẫn nữa nên xuống xe:
- Giờ cháu tính sao. Ta còn phải đi nữa.

- Dạ...dạ...cháu thật tình xin lỗi bác ạ. Cháu...cháu thật tình để quên tiền ở nhà rồi ạ. - Nó xụ mặt xuống nhưng lại ngước lên với vẻ mặt khẳng định. - Cháu hứa là cháu sẽ trả lại mà. Cháu thề đấy.

- Đã ko có tiền thì đi xe bus còn bày đặt đi taxi. Tôi với cô ko quen biết nhau làm sao tôi tin cô được đây.

- Cháu nói thật mà. Nếu bác ko tin thì bác trở lại chỗ vừa đón cháu. Bác bảo họ rồi họ sẽ trả tiền mà.

- Làm sao tôi biết cô nói thật hay nói dối.

- Bác tin cháu đi mà. Làm ơn. Cháu xin bác. Nó nhăn mặt giọng như muốn khóc. Chợt nó nhớ ra cái điện thoại. - A đúng rồi cái điện thoại. Bác hãy cầm cái điện thoại của cháu đi.

Nó đưa cái Samsung Galaxy S8+ nó vừa mới mua hôm qua mà lòng đau như cắt.

Bác tài nhìn mặt nó có vẻ thật lòng nên đành ngậm ngùi cầm chiếc điện thoại.

Nhưng chưa kịp cầm thì có một chàng trai chặn tay nó lạk đẩy về phía nó. Dáng người cao ráo đẹp trai giọng trầm ấm:

- Em cất cái này đi. - Rồi quay qua bác tài - Tiền taxi của nhỏ này hết bao nhiêu ? Tôi trả.

Như sắp chết đuối vớ được cọc bác tài liền cười tươi như hoa nói giá để cậu ta móc ví trả tiền. ( tớ ghét ông này ghê).

Còn nó thì ngơ ngác chả hiểu cái chuyện quần gì đag xảy ra. Trog đầu thầm nghĩ: Ko ngờ trên đời còn người "rảnh" như vậy. ( người ta đã giúp cho còn kêu người ta rảnh haizz)

- Ơ.... - nó vẫn chưa hỉu cái mẹ gì cả thì anh ta quay lại nở một nụ cười "hút hồn". Quả thật rất đẹp trai. Tóc màu nâu vàng. Hàng lông mi rậm, đôi mắt to đẹp, sống mũi cao thanh tú, đôi môi quyến rũ. Thêm chiếc bông tai màu đen làm điểm nhấn. ( Chắc cũng thuộc dạng ăn chơi đây mà ^▪^ )

- Em làm gì mà đứng ngơ ra vậy ? - Tiếng nói của anh ta đã kéo nó về thực tại. (Tại ổng đệp zoai quá mà 😂😂)

- Sao....sao anh lại giúp em ????

- Tại thấy có chiện bất bình nên ra giải quyết thôi. Ủa em là hs mới hay sao mà anh chưa thấy bao giờ vậy ????

- À...vâng. Em là Nguyễn Ngọc Hà My học lớp 11a1 có gì anh cứ qua đấy tìm em nha. Còn chuyện này thì em báo đáp lại anh sau. Em thâth sự cảm ơn anh. Bai anh nha em vô trường đây.

- Còn anh là Quốc Bảo 12a1.

Bảo nói cố. Nó đã nghe thấy nhưng vẫn cố gắng chạy đi bởi vì ko muốn lộ khuôn mặt đag đỏ ửng của mình.

Đằng sau bảo nở một nụ cười:
- Một cô bé ngây thơ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chap rồi mong các bạn luôn ủng hộ mình bằng cách bấm vào cái ngôi sao bên dưới ở góc trái nha 🌟🌟🌟🌟🌟. Iu các bạn nhìu😘😘😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dnaye