24.

Đến ngày cuối tuần đi công tác cùng anh, trước đêm hôm đó cô nghe theo lời dặn dò của anh, tranh thủ sắp xếp quần áo và dụng cụ cá nhân cho chuyến đi nước ngoài vài ngày.

Bỗng anh nhắn tin cho cô:

Chủ tịch: Ngày mai có thể mang đôi giày tôi tặng cô được không?.

Vô Dụng: Anh đề nghị thì sao tôi dám từ chối đây, thưa chủ tịch.

Chủ tịch: Ngủ ngon!

Vô Dụng: Vâng! Chủ tịch ngủ ngon.

Cô kiểm một loạt đồ, xong mọi thứ, cô đọc sách, uống sữa và vệ sinh cá nhân, đặt mình lên chiếc giường êm ái và chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.

Sáng hôm sau anh đến sớm đón cô ở tận cổng nhà.

- Hai đứa đi cẩn thận, đến nơi báo cho mẹ biết nhé.

- Vâng! Chào mẹ con đi.

- Để mắt đến giúp bác, nó hay đi tung lung lắm đấy.

- Vâng con biết rồi. Chào bác.

Đoạn tạm biệt mẹ, anh cùng cô ra xe đến sân bay cho kịp giờ check-in

- Cô cũng khá nghe lời tôi đấy chứ. Mèo ngoan.

- Này! Tôi không phải thú cưng của anh đâu đấy.

- Không được xù lông với chủ!

Cô tối sầm mặt mặc kệ chiếc vali của mình cho anh, cô cầm vé và passport đi một mạch vào trong, để anh với nỗi khổ sở kéo hai chiếc vali không thể nào to hơn nữa.

Cô an vị trên máy bay vẫn mặc kệ anh lên sớm hay lên muộn, nặng nhọc ra sao.

- Tôi mà không mủi lòng tôi bỏ lại chiếc vali của cô đấy.

Cô vẫn xoay mặt ra cửa sổ không đáp lại lời của anh

- Giận? Làm mèo tôi là tôi cưng lắm đó. Cô không thích à?

- Không thèm. Anh tự làm mèo của mình đi.

Anh thì lắc đầu chịu thua. Chọc mèo, mèo xù lông rồi. Dỗi anh rồi.

Mặc cho cô đang dỗi nhưng anh vẫn thích động chạm đến cô. Anh vỗ vai:

- Vận dụng khả năng đi. Đặt giúp tôi một phần ăn, tiếng gì cũng được.

- Tiếng Nhật?

- Được!

Cô bấm chuông gọi tiếp viên.

- Quý khách cần gì ạ?

- 私は食べ物が必要です

Tiếp viên:
- はい.

Cô ngông nghênh với anh rồi tiếp tục nghe nhạc. Được một lúc, cô gục đầu ngủ lúc nào chẳng hay. Anh nhìn đầu cô không ngay ngắn, gác lại tay vịn, anh ngồi gần với cô hơn, nâng nhẹ đầu của cô tựa vào vai anh. Anh xin tiếp viên một chiếc chăn mỏng đắp cho cô đỡ lạnh vì nhiệt độ trên máy bay.

Nhìn lấy gương mặt cô lúc ngủ say trong yên bình, anh lại nhớ đến những lúc cô đau lòng vì Jimin, khổ sở vì tình cảm riêng tư, lòng anh lại không muốn thấy hình ảnh đó lại càng không muốn nó xảy ra thêm một lần nào nữa. Nét vô tư này, bình yên này, cô xứng đáng được nhận hơn là những đau khổ kia. Lòng anh chợt dấy lên bao nỗi cảm xúc rối ren, là do anh thương xót nhân viên hay anh động lòng với cô gái bé nhỏ này...Anh cũng không biết nữa.

Chuyến bay ước tính dài hơn 10 tiếng cuối cùng cũng đến nơi đất Sydney của Úc. Cô vươn vai thở dài:

- Mệt quá, tôi muốn về khác sạn ngay lúc này.

- Đứng dậy mới về khách sạn được.

Trạng thái của cô lúc này rất lười nên đã nảy ra một ý tưởng táo bạo chưa từng có.

- JungKook này, anh cõng tôi đi, tôi dùng hai tay kéo vali cho.

- Xem ra cái đầu của cô không chỉ để mọc tóc mà còn bày trò để hành hạ người khác đấy.

- Chuyến đi này tôi kiếm tiền về cho anh thì xem như anh đền một phần công sức cho tôi đi.

- Lên!

Cô thích thú nhảy lên lưng anh và di chuyển ra khỏi sân bay.

Xe đưa anh và cô đến khách sạn Swissôtel Sydney 5 sao, anh đã đặt phòng hai giường riêng biệt cho cả anh và cô để tiết kiệm chi phí cho chuyến đi luôn cả việc tiện bàn bạc về cuộc gặp mặt sắp tới cho hợp đồng quan trọng.

Cánh cửa phòng mở ra, cô liền lao đến chiếc giường với sự mừng rỡ vô bờ. Ôi Kingsize êm ái nhường nào, cái lưng nhỏ bé của cô sắp rã vì chuyến bay quá dài. Cô mặc kệ mọi thứ xung quanh, muốn đánh một giấc thật sâu, JungKook liền lên tiếng nhắc nhở:

- Nào! Dậy tắm, 3 tiếng nữa là đi gặp đối tác đấy.

- Không đi! Không đi đâu hết. Mệt chết được.

- Cô đang chống đối ai cô có biết không?

Cô mặc kệ câu hỏi, không trả lời anh. Anh thật sự chịu thua với một người trẻ con anh mang theo chuyến công tác này.

- Tên Vô Dụng tôi đặt, không sai với cô đâu.

- Vô Dụng mà làm ra tiền, vô dụng như thế thì ai cũng muốn đấy, thưa chủ tịch Jeon.

- Cô...

Cô chẳng tiếp lời khiêu khích người chủ tịch đáng kính của cô, mặc kệ gương mặt đang xám xịt của anh trông tức tối đến mức muốn bóp chết cô nhưng lại không làm gì được cô, thật là tội nghiệp.

Nằm nghỉ ngơi độ 45 phút, cô thức dậy sửa soạn đồ và tắm rửa thân thể, lấy lại một chút thoải mái, êm dịu cho bản thân, như trút đi hết sự mệt mỏi lúc nãy.

- Đáng yêu ghê.

- Tôi sao?

- Xem ra cô đề cao bản thân cô quá rồi đấy.

- Nhan sắc của tôi không bằng bộ đồ ngủ con panda này sao?

- Cô đừng hỏi những câu hỏi mà bản thân biết rõ câu trả lời chứ.

- Này! Anh rõ ràng là khích lại tôi để trả thù.

- Cô làm gì tôi nào?

- Anh...

Nhìn gương mặt đang tức đỏ au xì cả khói như chiếc tàu hỏa của cô khiến anh không khỏi hả hê, đắc chí, quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn thì chỉ có JungKook anh nhịn được.

- Không cãi nữa, nhanh thay đồ còn đi này, không còn sớm.

- Có chế độ đãi ngộ sau khi làm việc xong không chủ tịch?

- Kí được hợp đồng, cô muốn gì cũng được.

- Xem ra anh cũng thủ hạ lưu tình.

- Tôi là nhất, nhớ như thế là đủ.

Cô thật sự không đo được độ tự luyến của người chủ tịch luôn cho rằng mình cao cao tại thượng nữa, thật sự cô phục độ tự tin của anh rồi, thật sự là đáng nể nan đấy chứ.

- Khá khen cho độ thẩm mỹ của cô.

- Quá khen thưa chủ tịch - cô cười nhạo anh.

- Tôi demo thôi, cô tự luyến tiếp đi.

- Caravat của anh lệch kìa, đứng im tôi chỉnh cho.

Cô chăm chú chỉnh lại caravat cho anh. Anh nhìn vẻ mặt chu đáo, chiếc môi hồng nhô nhẹ trông đáng yêu của cô cũng khiến ánh mắt anh không thể không để ý đến.

"Xem ra tên Jimin này cũng biết chọn người để bỏ nhỉ, thật tiếc cho cậu ấy"

To be continued.

Đã chỉnh sửa lại: 28.08.2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip