37.
Sau khi ra khỏi phòng, Areum trầm mặc, cô không nói, chỉ đi về hướng nhà vệ sinh, Hanni đuổi theo, cô cũng hiểu Areum đang nghĩ gì.
- Areum!
- Tao...
- Mày ổn không?
- Tao còn một chuyện phải làm, đi ăn chứ?
- Chuyện gì, mày ổn không, nhìn tao này.
- Chúng ta đi thôi.
- AREUM!!! Nhìn tao này.
Areum không nói, chỉ nhìn lấy Hanni.
- Tao...
- Mày đã làm tốt rồi, được chứ? Jimin không có lỗi, mày cũng không có lỗi, được chứ. Đừng nghĩ ngợi nữa, thả lỏng đi, mọi chuyện đã xong rồi.
Areum im lặng, Hanni ôm lấy Areum, xoa lấy tấm lưng đã gồng lên ngần ấy thời gian.
- Có muốn khóc thì khóc đi, tao đây, mọi chuyện rồi sẽ tiếp tục ổn thôi, được chứ.
Giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống, Areum chưa quên, cô không thể quên vì dù sao Jimin vẫn là người đầu tiên cô yêu rất nhiều. Chỉ là hôm nay nhìn anh đan tay cùng người khác, khiến cô vẫn không thể nguôi ngoai đi vết thương lòng. Chủ tịch Im thị thì sao chứ, tài giỏi thì sao chứ, giàu có thì sao chứ, cô vẫn đang rất đau khổ đây mà, cô vẫn không có được tình yêu trọn vẹn mà cô muốn.
- Giá như tao chưa từng yêu Jimin, mày nhỉ.
Areum nghẹn ngào. Đúng thật, chàng trai chúng ta gặp ở tuổi 17 sẽ không bao giờ đi với chúng ta đến cuối đời.
- Được rồi, được rồi, Areum mạnh mẽ mà, đúng không.
- Ừm.
- Bây giờ nghe tao này, mày còn có tao, có JungKook, JungKook rất tốt, đúng không? JungKook thậm chí có nhiều thứ mà Jimin không có, JungKook vẫn chờ mày mà, phải chứ? Đừng đau lòng nữa, JungKook tốt như vậy, anh ấy không xứng đáng nhận những điều tồi tệ nếu mày vẫn ôm mãi và đau lòng vì Jimin. Areum thông minh mà, biết rõ cần gì làm gì mà.
- Phải, JungKook rất tốt, anh ấy rất tốt.
- Mày sẽ hạnh phúc mà.
Areum cười nhạt.
- Chúng ta về thôi, JungKook đang đợi, tao cũng muốn ăn gì đấy.
- Nín đi, đừng khóc nữa, chúng ta về.
Hanni gọi một ly trà nóng giúp Areum bình tĩnh, sau khi ra ngoài JungKook lo lắng khi thấy gương mặt cô đỏ hoe.
- Areum! Em làm sao vậy, Jimin hắn làm gì em, sao em lại khóc, nói tôi nghe.
- Tôi không sao, chỉ là...
JungKook lo lắng, nhẹ nhàng ôm lấy Areum vào lòng:
- Đừng khóc, dù là vì ai tôi cũng sẽ rất đau lòng.
- JungKook, xin lỗi vì tôi vẫn khóc vì Jimin.
- Không, không sao, không phải xin lỗi, em không có lỗi.
- Chúng ta về thôi, em đói Areum cũng đói, giờ cũng sắp tối rồi.
- Tôi đưa Areum và em đi.
JungKook đưa cả hai đến một quán ăn, Areum lúc này đã ổn hơn. Cô gọi những món JungKook hay ăn và món Hanni thích. JungKook cũng ngầm hiểu cô đang dần chuẩn bị câu trả lời cho anh.
- Hanni, JungKook này.
- Gì đấy?
- Tôi đây, em nói đi.
Cô mỉm cười hỏi JungKook và Hanni:
- Tháng sau tôi thi đấu xong, chúng ta đi đâu đó du lịch không?
- Đi đâu? Sang Mĩ với tao ha.
- Mĩ đi mấy lần rồi.
- Vângggggg, em thua chị ạ.
- Đi Hà Lan chứ?
- Cũng được đấy.
- Đi trong nước thôi.
- Vậy thì đi camping ở đâu đó đi nhỉ.
- Ý tưởng hay.
- Hanni mà.
- Thế camping ở đảo MuuiDo.
- Anh thường đến đó sao?
- Đôi khi thôi.
- Đi với ai đấy? Bạn gái cũ à?
- Với anh em của tôi thôi.
- Vậy sao.
- Anh em của anh có người yêu chưa JungKook?
- Nó ngại yêu xa lắm thưa nàng.
- Không thèm ạ, mất hứng dễ sợ.
- Chúng ta về được rồi, mai còn chạy dự án đấy JungKook. Sắp ra mắt dự án rồi.
- Ừm, chúng ta về.
Cả ba thanh toán và cùng nhau ra về, trước khi vào nhà Areum không quên nói vài điều cần nói với JungKook:
- Mày vào nhà trước đi, tao nói chuyện với JungKook một tí.
- Vâng ạ.
JungKook lấy làm lạ, anh như sợ Areum mang đến điều gì bất ngờ cho anh:
- Em có chuyện gì sao?
- Anh vẫn thích em chứ?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Anh trả lời đi.
- Anh không thích em, anh yêu em mà.
- Nào, lại trêu em.
- Được rồi, em có chuyện gì muốn nói sao.
- Em xin lỗi vì hôm nay lại khóc, em không cố ý làm anh tổn thương và em thật sự nghiêm túc với tình cảm này. Em sẽ sớm trả lời anh, mong anh bỏ qua việc lúc chiều.
- Được rồi, anh không buồn mà, nên đồ ngốc đừng nhận lỗi nữa.
Anh xoa lưng cô an ủi, cười nhẹ nhàng giúp cô an tâm.
- Anh đợi em mà, vẫn yêu em mà.
- Vâng, anh về cẩn thận.
- Em vào nhà đi, ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.
JungKook lưỡng lự nhìn Areum, khiến cô bối rối khi nhìn vào mắt anh:
- Anh...còn muốn nói gì sao?
- Anh có thể...ôm em không?
Cô cười dịu dàng, bước đến ôm lấy anh, JungKook hạnh phúc, rút đầu vào mái tóc của cô.
- Cảm ơn anh, đã bước vào cuộc sống của em.
- Anh sẽ luôn làm em hạnh phúc, tin anh.
- Vâng.
- Em vào nhà đi, trời sắp vào đông nên bây giờ cũng lạnh rồi.
- Anh về cẩn thận.
Cả hai lúc này đang cảm giác được tình cảm của đối phương, JungKook vui lắm, anh rất vui, vui vì anh có hội bước đến bên cô. Sau ba năm giường đơn gối chiếc anh cuối cùng cũng tìm được một người thật sự phù hợp với anh, một người khiến anh dành cả đời này để nguyện làm cô hạnh phúc.
"Anh yêu em"
"Em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh, JungKook".
To be continued.
Đã chỉnh sửa lại: 05.08.2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip