Chương 22: Cơn mưa.
Những hạt mưa chỉ có thể lặng lẽ lăn dài hòa cùng dòng nước mắt nóng hổi của người thiếu niên. Ánh mắt vẫn dõi theo hướng đường của người khi nãy đã rời đi. Cậu dường như đã gục ngã rồi, mặc cho mưa ngày càng lớn, người con trai vẫn thẫn người ở đó. Bàn ăn mà cậu cầu kì chuẩn bị cũng nên bỏ đi được rồi. Rõ ràng đã lên kế hoạch lâu như thế, tâm trạng của cậu hôm nay đã vui tới cỡ nào. Tại sao cậu đã xem dự báo thời tiết nói hôm nay trời rất đẹp, thế mà khi anh ấy chỉ vừa rời đi trời đã đột ngột đổ mưa. Ngay cả ông trời cũng vậy sao ? Cũng không thể chấp nhận thứ tình cảm này.
Win chỉ biết bất chấp không ngoảnh đầu lại nhìn lấy Bright một cái. Anh sợ nếu thật sự nhìn cậu thêm một cái nữa anh sẽ không kiềm nổi mình mà ôm lấy cậu. Anh biết mình đã làm tổn thương Bright lần này là quá thậm tệ. Nhưng anh không thể không chấp nhận những bằng chứng rành rành trước mắt được. Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn bố Win cũng sẽ biết kẻ đứng sau chuyện này là ai. Nếu đúng là Bright thật thì liệu cậu sẽ ổn chứ ? Win không biết. Thứ tình cảm vừa chớm nở chỉ đành vụt tắt không thể vun trồng được thêm. Bởi lẽ đúng là như thế. Cậu và anh không nên gặp gỡ.
Sáng hôm sau Bright không tới trường. Từng ngày kế tiếp chỗ ngồi cuối lớp cứ thế bị bỏ trống. Mick lấy làm lạ mới hỏi thăm cô về Bright nhưng đều nhận lại câu trả lời vì nhà cậu có chút chuyện. Lại nhìn thấy mấy ngày nay Bright và Win không gặp nhau, không trò chuyện. Mick biết hai người lại có chuyện. Nhưng nhóc biết, trong đoạn tình cảm này, nhóc không thể xen vào.
Đây là tờ giấy thứ mười bị Win tàn nhẫn vò nát ném vào thùng rác rồi. Mấy ngày nay anh đều không thể tập trung nổi vào công việc. Anh biết, kể từ khi chuyện của Bright xảy ra anh đã chẳng còn nhớ tới việc gì hết. Công ty cũng đã bắt đầu trở lại lối sống như trước kia. Mọi người đều thấy lạ khi tập đoàn Chiva-Aree không có động tĩnh gì về chuyện bản thiết kế. Không lẽ họ đều đang nhắm mắt bỏ qua à ? Không, vấn đề này chỉ có một mình Metawin mới biết.
"Bright."
Dòng chữ chính tay Win viết hiện lên trên mắt giấy. Win khi phát giác ra thì dòng chữ đó đã hoàn thành xong rồi. Anh biết, giờ trong đầu anh toàn là thằng nhỏ đó. Anh chỉ biết vò vò đầu mình cho những hình ảnh của Bright đi ra xa khỏi đầu chính mình.
"Tinh" tiếng tin nhắn được gửi tới phá tan bầu không khí đầy rối bời của căn phòng to lớn của giám đốc. Win hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đưa tay ra lấy chiếc điện thoại đặt cạnh máy tính.
"Anh, em là Bright. Em biết có thể hiện tại anh không hề muốn gặp mặt em. Nhưng anh à, anh vẫn chưa thể cho em một lý do chính đáng. Em... đã làm gì sai sao ?"
Chỉ vừa mới bật máy lên, trên màn hình đã nổi bật nhất dòng tin nhắn là của... Bright. Lòng anh bỗng thắt lại khi câu hỏi cuối cùng của tin nhắn bỗng hiện ngay trước mắt. Tự nhiên thấy nghẹn ngào cùng buồn thay cho Bright làm sao đó.
"Có phải anh vẫn luôn nghĩ tình cảm của em rất bé nhỏ không ? Hay đơn giản chỉ vì anh không muốn cảm nhận nó thôi? Tại sao thế ?"
Tin nhắn tiếp theo được gửi tới. Vẫn là câu hỏi như thầm trách Metawin. Win khẽ nhắm mắt rồi lắc đầu. Không, không, tình cảm đó anh biết và anh luôn thấy nó rõ ràng. Tình cảm của Bright luôn to lớn và có thể chịu đựng anh. Nhưng là anh, anh lựa chọn cách im lặng.
"Chúng ta gặp mặt nhau lần cuối được không ? Em đợi anh ở công viên cũ vào lúc 9h tối. Không gặp nhau không về."
Đó là nội dung của tin nhắn cuối cùng. Cả ba tin nhắn Win đều chẳng biết nên trả lời ra sao nên đành chọn cách seen chúng. Bright Vachirawit lại đem người lớn hơn vào tình huống cực kì khó xử. Khi nãy chính là không thể tập trung vào làm việc, giờ thì là không còn cái tâm trạng nào để động bút nữa.
"Mew, em cần anh và P'Gulf tư vấn."
Win ngồi trong quán cà phê nhỏ cũ cách công viên không xa. Một lúc sau mới thấy hai bóng dáng quen thuộc bước vào.
- Au, đây rồi. Có chuyện gì thế Win ?
Giọng nói trong trẻo đó là của anh bé của Win. Sau khi yên vị trên bàn mới đưa mắt lo lắng nhìn anh mà hỏi.
- Em có làm phiền hai người không thế ?
- Em làm phiền xong rồi mới đi hỏi à ? Bọn anh cũng chỉ mới quay xong thôi.
Cái chất giọng ngán ngẩm này là của thằng anh họ của Win. Gulf bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Mew ý nói rằng anh không được nói thế với em ấy. Mew chỉ mỉm cười rồi mới hạ thấp giọng mình xuống hỏi :"Thế thằng bé kia đâu mà sao lại ở đây một mình? Bình thường em hay đem theo nó đi mà."
Đấy là chuyện của quá khứ mà. Ngay cả Mew người hay chăm chăm đi làm việc cũng tự phát giác ra chuyện anh và Bright luôn ở cạnh nhau. Bỗng nhiên tách ra, ngạc nhiên cũng phải thôi.
- Em gọi anh và P'Gulf tới đây là vì vấn đề của Bright mà.
Nhân viên bê đồ uống lên rồi đặt lên bàn trong bầu không khí có phần hơi nghiêm túc. Mew khẽ nhíu mày, nâng cốc cà phê đen đá lên uống một ngụm rồi hỏi tiếp :"Em với thằng nhóc đó xảy ra vấn đề gì rồi ?"
Đây rồi, khó nói rồi đây. Bình thường đều là anh tự mình giải quyết. Cũng chỉ vì tới đường cùng mới nhờ tới sự hỗ trợ tư vấn tình cảm của hai người lớn hơn. Win nên nói gì ? Nói rằng được thằng nhóc mới cấp 3 thích và giờ đang khó xử không biết nên đối mặt như nào ? Hơn thế nữa lại còn đang phát hiện ra bằng chứng cho thấy Bright bán bản thảo của mình cho công ty bố mình.
- Em cứ nói đi Win. Bọn anh đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện chê cười chuyện tình cảm của em đâu.
Như đọc được suy nghĩ của Win. Gulf nói với chất giọng nhẹ nhàng và đồng cảm nhất có thể. Lại chẳng như Mew chút nào cả. Theo sự cổ vũ của Gulf, Win lần lượt kể lại những sự việc đã xảy ra, tới cuối cùng vẫn phải đề cập tới chuyện buổi hẹn kia nữa.
- Haiz, giữ con của kẻ thù bên cạnh vốn là đã nguy hiểm rồi phải không Win? Nhưng cũng không thể phủ nhận được tình cảm của cậu bé đó. Có những thứ không thể nói lừa dối là lừa dối dễ dàng được, đặc biệt là tình yêu đó.
"Win có chắc rằng cậu ấy bán bản thảo không ?" Mew vừa dứt lời thì đã tới Gulf hỏi tiếp. Win cũng chẳng biết. Nhưng những tấm ảnh đó đều cho thấy điều đó là đúng mà. Làm sao có thể nhắm mắt cho chuyện đó là sai được. Công ty của anh gần như ở bờ vực sụp đổ mới là lúc anh lo lắng nhất.
- Win, P'Mew nói đúng. Tình yêu là thứ không thể lừa dối. Bị em từ chối như vậy nhưng em ấy luôn cố chấp cho tới cùng. Tin nhắn cũng chỉ mục đích được gặp em. Tuy tụi anh không phải là những người trong cuộc nhưng nếu có thể, anh nhất định vẫn sẽ tới, nhất định sẽ giải quyết cho ổn thỏa để không phải nhận hối hận về sau.
Cuộc trò chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó. Người cuối cùng ngồi lại vẫn là Win. Anh vẫn đang rất nhiều lựa chọn. Quyết định đi hay không anh vẫn chưa thấy ra được lựa chọn đúng đắn nào hết. Win biết rằng không thể nào trốn tránh mãi được, nhưng cũng thật sự sợ đối mặt. Sợ nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ kia vương sự buồn phiền mà anh đã gây ra.
Đồng hồ điểm 9 giờ, một cơn mưa lớn bỗng đổ ào xuống con đường đi bộ. Băng Cốc dạo này nhiều mưa quá. Chẳng biết là khóc than cho ai mà lại mưa như chút nước tới vậy. 21:30, mưa vẫn chẳng ngớt. Win bắt đầu đứng ngồi chẳng yên rồi. Anh nhớ rằng Bright đã hẹn mình vào lúc 9h tối. Bận suy nghĩ quá cũng quên mất lại cộng thêm trời đang mưa rất to. Nhưng nghĩ ngợi kiểu gì Win vẫn sợ Bright ngốc sẽ đợi mình ở công viên. Vừa nghĩ cái Win đã cầm áo đứng dậy ra khỏi cửa mặc trời mưa mà đi thẳng tới công viên.
Từng đợt gió tạt qua tới đau rát. Trên người Win giờ đã ướt sũng chẳng còn chỗ nào khô ráo nữa. Anh đang mong rằng hình bóng kia sẽ không ngu ngốc tới nỗi ở đây chờ đợi anh trong trận mưa to thế này.
Chỗ cũ ở đây nhưng không có ai cả. Đúng rồi, chỉ có anh suy nghĩ nhiều mới đâm ra lo lắng chuyện không đâu. Không ai ngu dốt tới mức đợi người kia mà mưa cũng không chịu vào. Anh mừng vì Bright vẫn đủ trí khôn để chạy vào khi cơn mưa tới. Cuối cùng cũng chỉ có bóng dáng to lớn của Win lang thang trên con đường mòn của công viên trong cơn mưa rào mùa hạ.
" Anh Win?"
Chất giọng quen thuộc gọi tên anh to nhất có thể trong cơn mưa. Bright vội vàng chạy tới cùng chiếc ô trên tay, kéo cánh tay của người lớn hơn mình.
- Anh bị ngốc rồi đấy à ? Mưa to như thế mà lại chạy ra đây ?
Bright nhìn Win với vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Vì trận mưa bất chợt ào tới, cậu phải tới quán nước bên cạnh ngồi đợi cho ngớt mưa. Cậu cũng đoán ra chắc chắn anh ấy cũng sẽ không tới đây đâu. Tới nửa tiếng sau trời vẫn mưa to không có dấu hiệu bớt đi thì ở công viên liền xuất hiện một bóng hình cao lớn đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhíu mày qua màn mưa mới nhận ra đó chính là người thương của cậu.
Không suy nghĩ nhiều, Bright chỉ đành mượn tạm một chiếc ô rồi chạy hết sức tới. Chỉ vừa nhìn thấy anh ấy thân thể ước nhẹt đã khiến cậu đau lòng không thôi. Anh có phải điên rồi không ? Tại sao cứ phải gieo cho cậu nhiều tương tư tới vậy.
- Tôi chỉ sợ rằng cậu vẫn đứng đây đợi tôi... vẫn may cậu vẫn biết lo nghĩ cho bản thân.
Chỉ nói xong câu đó, anh thấy mắt mình mờ dần. Dạo này bận rộn với công việc, quên ăn quên ngủ, hiện tại thì ngấm nước mưa. Phải rồi, anh đoán chắc mình đang oải đi rồi đây. Chỉ nhớ lần cuối cùng, Win đã ngất lịm đi trong lòng Bright... trong cơn mưa.
_ Hết chương 22_
__________________________________
Huhu he lu tớ quay lại rồi đây. Dạo này tớ có nhiều dự án mới quá nên quên đăng bên fanfic BW. Hôm qua lại còn phê ke OTP nên hôm nay quyết viết tiếp chương 22 luôn. Dự định của tớ là sẽ kết chuyện này sớm nhất có thể nhé. Cảm ơn vì đã đợi tớ nháaaaaa
21.8.2022
Hygge.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip