𝖙𝖍𝖗𝖊𝖊
khác hẳn với các buổi yến tiệc thường niên trước đó, nó chỉ được diễn ra để thực thi việc ban phước lành cùng linh lực cho các vật hiến tế. buổi tiệc lần này không chỉ đơn thuần là nghi thức, mà còn được chính ngài rồng thần trực tiếp đứng ra tổ chức và báo tin mừng rằng ngài đã tìm kiếm được nửa kia của đời mình.
thông tin này sau khi được truyền ra ngoài khiến cho ai nấy đều rất sửng sốt. bởi trong mắt bọn họ bao năm qua, ngài rồng vốn dĩ sống rất tách biệt và ít khi tiếp xúc với người ngoài, đặc biệt là các kiều nữ, hay kể cả là nam nhân. đến mức các vật hiện tế mà bọn dân kia dâng lên có xinh đẹp tới suýt xoa thì vẫn chẳng thể nào lay động được lòng ngài.
trái ngược với sự náo loạn ngoài kia, ở trong tòa điện chính của cung điện, nhân vật gây ra sự rúng động này là ngài rồng lee sanghyeok đây lại chỉ thản nhiên thả người ngồi trên ngai vàng, từ tốn phê duyệt đống sổ sách dày cộm trước mặt.
trong phòng còn có thêm sự góp mặt của ba người khác, và cả ba đều trong nhóm cận vệ được ngài tín nhiệm nhất. một gã thì có thân hình cao lớn đồ sộ, gương mặt hầm hố, ánh mắt gườm gườm như thể vừa bị ai lấy mất sổ gạo. bên cạnh cũng có một gã cao to không kém, nhưng gương mặt lại có phần hiền hoà và điềm đạm hơn.
"chú sanghyeok, khi nào minseokie mới quay lại vậy? cháu nhớ cún quá."
"im đi lee minhyung! nãy giờ mày càu nhàu câu này cả chục lần rồi đấy."
"kệ tao đi thằng mặt ngựa họ moon tên hyeonjoon kia. mày thử xa người yêu mày một tháng trời, lúc về rồi vẫn chưa được gặp lại để ôm hôn xem coi có bực không?"
"mày khỏi, tao có ở gần hay xa cũng có được ôm hôn đâu. chú mày với thằng cún phanh thây tao."
hai gã bự con lần lượt tên lee minhyung và moon hyeonjoon đang không ngừng đấu khẩu với nhau, thêm cặp sừng rồng của hai ông tướng lại nhìn y như hai con bò mộng có thể lao vào húc nhau bất cứ lúc nào.
trong khi đó, ở phía đối diện vẫn còn sự hiện hiện của một người nữa - một cậu nhóc lớn xác với khuôn mặt nom búng ra sữa đang điềm nhiên ngồi gặm bánh, xem hai thằng anh đấu đá. tên của nhóc là choi wooje, đoán chừng cậu em này chính là người yêu trong câu chuyện của người họ moon trên. trông nhóc ấy cứ ngố tàu với ngơ ngơ làm sao ấy, mà gã họ moon thì thỉnh thoảng lại ngó qua, lau đi vài mẩu vụn bánh ngay mép môi nhóc rồi quay sang cãi tay đôi tiếp.
"bình tĩnh đi, minhyung. nhóc ấy đang được lệnh chăm sóc cho vợ của ta."
"gì cơ? vợ?"
"ủa anh minhyung hông biết hả? nay anh sanghyeok tập hợp mọi người ở đây là để thông báo mà."
"nhưng anh mày chỉ vừa mới về thôi mà?"
"ui chết dở, wooje quên mất phải báo lại cho anh biết. hì, wooje xin lỗi anh minhyung nha."
"cái thằng nhóc này!"
được rồi, xác định một trăm phần trăm là nhóc ta ngố thật. nhìn xem nhóc ta mới chọc tức thằng anh nhóc tới hầm hực xì khói, nhưng tay thì vẫn bình tĩnh đút bánh vào mồm nhai ngồm ngoàm được kia kìa.
lee minhyung sau khi hay tin thì điếng hết người. mang danh là chú cháu trong gia phả, vậy mà gã lại là người được biết sau cùng. chà, ông chú này thật sự đã tìm được người sánh vai cùng rồi đấy à.
thôi thì cũng chúc phúc cho chú ấy, hy vọng là người kia sẽ thấy ổn và đối xử tốt với chú. dù sao, cái bóng từ trận thảm kịch năm xưa đã để lại một nỗi ám ảnh tâm lý trong lòng chú sanghyeok rồi. người đó...hiện tại chú đã chẳng còn nhớ đến tên nữa, hoặc có khi, kể cả bóng hình của người ấy như thế nào, chú cũng đã quên luôn rồi.
"vậy...người đó trông như thế nào? đàn ông hay đàn bà? ủa mà chắc đàn ông á, tại ổng có hứng thú với đàn bà đâu. đẹp không?"
"thôi nín dứt giùm tao, tao cũng đã gặp đâu mà biết. nhưng mà là vật hiến tế đấy."
"hú, ghê vậy sao. tưởng ai kia từng nói không có hứng thú với mấy vụ này chớ."
"là người mà ta đã chọn. mấy cậu biết vậy là được. thôi mau sửa soạn đi, ta đi đón người đây."
nói xong, lee sanghyeok lại thoắt biến đi lần nữa, chẳng buồn để ý đến đám nhóc ồn ào phía sau. dường như nãy giờ có hơi lâu rồi thì phải, nhóc ryu đó đem người của hắn đi tới đâu rồi không biết.
/
qua đến bên này, han wangho sau khi bị cậu em chỉnh tới chỉnh lui đủ điều thì cũng được buông tha và dẫn đi thăm thú khắp nơi bên trong tòa thành. nơi này rộng lớn hơn em tưởng, han wangho thề là em chỉ mới đi được nửa chặng thôi đã mệt bở hết hơi tai.
cả hai chọn nghỉ chân ở bên bờ suối. mặc dù đây chỉ mới là lần đầu gặp mặt, nhưng han wangho đã có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình khi được trò chuyện với nhóc. có vẻ là đã từ rất lâu rồi, hoặc có thể xem như đây là lần đầu tiên, em mới có một người để cùng bầu bạn. han wangho được nghe nhóc ấy luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lắm lúc còn chọc em cười đến tít cả mắt.
cho đến khi trời chập chờn đổ bóng hoàng hôn, ryu minseok mới hốt hoảng nhận ra rằng mình đã vui chơi hơi lố. buổi yến tiệc đã sắp bắt đầu rồi mà bọn em vẫn còn ở đây.
"thôi chết, người ơi chúng ta mau đi nhanh thôi. nếu không ngài sẽ mắng em chết mất."
"sao ta phải mắng nhóc?"
"ôi không..."
"ryu minseok, nhóc đem người của ta đi ra tới tận đây cơ à. nhóc có biết ta và thằng gấu bự của nhóc đợi rất lâu rồi hay không?"
"dạ, em xin lỗi..."
han wangho chỉ biết câm nín đứng nép sang một bên, cố gắng làm giảm sự hiện diện của bản thân hết mức có thể. ngài rồng đang ở đây, và trông ngài ta vẫn hung dữ chẳng khác gì ban nãy gặp mặt, đã vậy còn đang mắng nhóc ryu té tát. em mà chen vào có khi bị mắng lây luôn không chừng.
"em còn đứng ngây ra đó làm gì? nào lại đây, chúng ta cùng đi thôi."
lee sanghyeok thoáng đưa mắt qua, thấy han wangho cứ mãi đứng nấp sau dáng người nhỏ con của nhóc ryu mà phì cười. bộ em nghĩ thằng nhóc này đủ to để che được em hả? đôi con ngươi sắc lẹm và hiểm độc dần dịu đi vài phần. hắn vươn tay ra, hướng về phía han wangho, ý muốn em nắm lấy tay hắn để cùng đi.
bạn nhỏ ban đầu có hơi rụt người lại một chút, nhưng vì không dám để ngài đợi lâu nên cũng giơ tay lên đáp lại. khoảnh khắc bàn tay của cả hai chạm vào nhau, han wangho gần như cảm nhận được có một luồng điện chạy giật qua người em. tay của ngài to ghê, còn ấm nữa.
khi được bạn nhỏ đáp lại, lee sanghyeok không khỏi giấu được nét cười hiện trên đôi mắt. nhìn hai vệt hồng đang từ cặp má lan ra đến tai em kìa, thật sự rất biết cách khiến cho tim hắn đập rộn ràng mà. với cả, giao em vào tay nhóc ryu cũng không tới mức sai trái cho lắm. hắn quét mắt một lượt, thầm cảm thán sao mà em xinh đẹp đến thế.
chẳng còn là thứ vải vóc tầm thường, thô ráp mà khi nãy em khoác lên người nữa, thay vào đó là một bộ trang phục tinh xảo với những lớp vải lụa mỏng manh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể em. nó mềm mại như thể có một làn sương đang quấn quanh, và đặc biệt hơn cả, nó còn là một cặp hoàn hảo với bộ y phục mà hắn đang mặc.
"xin phép em nhé."
lee sanghyeok khẽ nâng tay em lên. những ngón tay mảnh mai tựa nhành hoa xuân được hắn nâng niu cẩn thận, như thể sợ rằng chỉ cần hắn hơi mạnh tay một chút thôi sẽ làm vỡ tan đi sự mong manh ấy. hắn nhẹ cúi đầu, chạm khẽ lên mu bàn tay nhỏ bé một nụ hôn phớt. trước khi rời đi, khoé môi hắn còn câu lên một nụ cười ôn hoà, tựa như ánh nắng ban mai xuyên qua màn sương mờ, đánh thẳng vào con tim yếu mền này của em.
"được rồi, ta đi thôi nào."
một lớn một nhỏ cứ thế dắt tay nhau cất bước đi trước, để lại một chú rồng giả cún hưởng được một bát cơm no nê. ryu minseok sốc toàn tập. cậu nhóc kích động tới mức há hốc mồm, đưa tay dụi mắt mấy lần liền, còn cố gắng tự đính chính với bản thân cả ngàn lần rằng cậu không có nằm mơ.
trời ơi, cậu cứ tưởng anh rồng già này khô khan lắm cơ chứ. vậy mà nhìn xem, cái điệu bộ vừa mới trừng mắt mắng cậu xong, lại quay ngoắt sang ngọt ngào tình tứ với người kia ngay như chưa hề xảy ra chuyện gì. uất ức quá đi mất, phải nhanh chóng về làm nũng với con gấu bự nhà cậu cho bỏ tức mới được!
-
cont.
-
ước gì có thể tua nhanh đến khúc sếch 😔 có ai thích cô dâu đẻ trứng hemmm 🤩
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip