Đoản 17 (Đam mĩ)
Cát nếu đã không nắm được vậy thì buông tay đi.
1.
Tôi và anh yêu nhau từ hồi cấp 3. Là anh tỏ tình, còn tôi chỉ là thuận lý thành chương. Nhưng tình yêu của chúng tôi lại là một tình yêu câm lặng, ngoài hai chúng tôi ra chẳng ai biết đến nó.
Tôi yêu anh, thực sự rất yêu anh. Nhưng còn anh? Tình cảm của anh tôi lại chẳng rõ.
Nhiều khi muốn hỏi anh một câu "Anh yêu em sao?" . Nhưng đến cuối cùng lại chùn bước. Tôi là một kẻ nhát gan, chỉ biết trốn tránh mọi thứ. Tôi không phải là võ sĩ dũng cảm trên chiến trường mà chỉ là một con rùa rụt cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể trốn vào một góc để gặm nhấm nỗi đau rồi lại cười như chưa có chuyện gì.
Một lần, đi siêu thị, thấy một bàn trà nhỏ lại nghĩ đến anh. Nghĩ xem anh đang làm gì? Nghĩ xem anh có nhớ tôi không? Nghĩ rồi lại nghĩ, cứ vậy tôi lại nghĩ rồi lại nhớ về những lúc chúng tôi còn bên nhau.
Nếu anh sớm nói với tôi một tiếng yêu thì tốt biết mấy. Nếu tôi can đảm một chút thì có lẽ chúng tôi sẽ chẳng xa nhau.
Hôm trước, anh say rượu, gọi điện cho tôi rồi lại chỉ nói một câu:
"Trời lạnh rồi em nhớ giữ ấm."
Khi đó nằm trong chăn tôi vừa cười vừa khóc. Cười vì anh vẫn còn nhớ đến tôi, vẫn còn quan tâm tôi. Còn khóc lại là vì chúng tôi giờ là gì của nhau? Người dưng đã từng thương? Thân hơn mức bạn bè lại chẳng thể thẳng thắn chào nhau một tiếng? Đó là một mối quan hệ gượng gạo, mà chẳng ai tiến thêm một bước để xoá bỏ ranh giới ấy.
2.
Hôm qua cùng chị tổ trưởng đi mua quà cho con gái chị, tôi tình cờ gặp lại anh. Anh đang tay trong tay cùng một người con gái khác. Anh nhìn tôi nhàn nhạt rồi lại nói những lời giao tiếp sáo rỗng.
"Em có bạn gái rồi sao? Nếu có thì giữ cho chắc nha."
Là một lời quan tâm chân thành, nhưng nếu như đó không phải lời anh nói, nếu như tôi chưa từng yêu anh thì có lẽ tôi sẽ cười mà nói rõ mối quan hệ của chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, không như bây giờ chỉ biết đứng đó...và chết lặng.
Tôi muốn cười nói với anh, nhưng thân thể này, trái tim này đều nghe theo những gì tôi nói. Tôi cứ như vậy nhìn anh đến, nhìn anh đi. Mãi cho đến khi bóng anh xa dần tôi vẫn đứng nơi đó nhìn anh.
Nhìn rồi lại nhìn, nước mắt ngừng rồi lại rơi. Nếu như tôi chưa gặp anh thì tốt biết mấy. Nếu như tôi không bị thứ tình cảm này trói chặt thì tốt biết mấy.
3.
No-en đến rồi! Vào dịp này mọi người sẽ làm gì? Cùng nhau đi chơi? Cùng nhau quây quần? Hay thậm chí chỉ cùng nhau nói một lời chúc?
Cách đây một năm, khi mà tôi cùng anh vẫn ở cùng nhau, chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau cười đùa rồi lại cùng nhau dạo chơi, tặng cho nhau những món quà ý nghĩa. Khi ấy tôi đã tự hỏi hạnh phúc này sẽ kéo dài đến bao giờ? Nhưng giờ đây tôi thà rằng hạnh phúc ấy chưa bao giờ xảy ra.
Có một câu nói thế này :" khi bạn đã nếm được vị ngọt của đường, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn nếm thử chút vị đắng của tách cà phê đen". Tôi cũng vậy. Khi đã cảm nhận được hạnh phúc liệu mấy ai muốn sống cuộc sống đầy âu lo?
4.
Có người nói, đau đớn nhất không phải là đơn phương một người mà là yêu mà không thể ở bên. Đến giờ tôi mới hiểu được câu nói ấy. Hiểu một cách tường tận.
Tôi cùng anh, không phải không yêu mà là không thể yêu.
Ba mẹ anh, ba mẹ tôi họ đều là rào cản lớn nhất giữa chúng tôi. Ba mẹ tôi đều là những người có danh vọng, họ chắc chắn không chấp nhận chuyện tôi là một người đồng tính. Đối với họ, đó là vết sẹo xấu xí nhất mà họ muốn giấu đi. Ba mẹ tôi đã vậy, ba mẹ anh liệu sẽ ra sao? Có lẽ họ cũng như ba mẹ tôi? Cũng có lẽ sẽ có phản ứng tiêu cực hơn?
5.
Tôi cùng anh, đã cùng nhau dứt khoát cắt đứt, triệt để xem nhau như người xa lạ. Không ai tìm hiểu xem người kia sống ra sao, ít nhất với tôi là như vậy. Hôm trước, một người bạn chung giữa hai chúng tôi bất ngờ nói cho tôi hay, anh sắp kết hôn.
Khi hay tin ấy, tôi hốt hoảng. Hoá ra thứ tình cảm tôi cho rằng đã quên được rồi vẫn còn nơi đó, vẫn vẹn nguyên như lúc đầu. Nhưng vậy còn ý nghĩa gì? Anh và tôi đã định sẵn là không thể bên nhau không phải sao?
Tôi bắt đầu tìm đến rượu tựa như một cách để tê liệt cơn đau, tê liệt mọi giác quan cũng như tự huyễn hoặc bản thân rằng anh không hề kết hôn.
Tôi là một kẻ ích kỷ. Tôi luôn mong anh có thể hạnh phúc nhưng khi biết hạnh phúc của anh lại không phải do tôi mang đến tôi lại có mong muốn phá hủy hạnh phúc đó.
Nực cười nhất trong thiên hạ, không phải là một kẻ say mà là một kẻ dại vì tình.
6.
Dạo này thực sự rất mệt mỏi nhưng lại chẳng thể ngủ được. Công việc cũng đã từ bỏ, cả ngày nhốt mình trong phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Đó là hướng mà anh thích. Hướng mặt trời mọc.
Nhiều đêm, chợp mắt một lúc lại hốt hoảng bật dậy. Trong cơn mộng mị kia không có anh. Anh ở một nơi xa lắm, tôi có đuổi thế nào cũng không tới. Mà có lẽ, anh cũng đã sớm quên mất tôi.
Cả người dạo này mất sức sống, lâm vào trạng thái mỏi mệt nhưng làm thế nào cũng chẳng thể quay lại như lúc trước. Nhìn quanh nhà chỗ nào cũng thấy bóng dáng của anh, thấy từng cái nhăn mày, từng nụ cười, ngay cả giọng nói của anh cũng rõ ràng như vậy nhưng khi tôi muốn đưa tay chạm vào anh, anh lại lần nữa biến mất.
Tôi tìm kiếm tên anh trong danh bạ, gửi cho anh một dòng chữ :" kiếp sau, nếu em là con gái anh liệu sẽ chọn yêu em?". Gửi xong, tôi bỗng cảm thấy thật thanh thản, tựa như khúc mắc lớn nhất đã được giải quyết.
Kiếp này, sai lầm lớn nhất của tôi là yêu anh. Hy vọng, kiếp sau của tôi, yêu anh sẽ không còn là sai lầm nữa.
7.
Tôi bắt đầu quên dần mọi thứ và quên cả anh.
Tôi không nhớ chúng tôi gặp nhau ra sao, không nhớ ai cùng ai tỏ tình trước, không nhớ vì sao lại chia tay,... Từng chuyện lại từng chuyện của chúng tôi cứ vậy mà bị tôi quên lãng. Nếu anh biết liệu anh coá buồn tôi không?
Hôm qua tôi nằm mơ, trong mơ có rất nhiều người, có ba mẹ, có bạn bè cũng có thầy cô nhưng lại thiếu anh nhưng cũng có lẽ là tôi không nhận ra anh. Mọi thứ xung quanh đang tốt điệp bỗng dưng lại biến thành một màu đen ảm đạm. Tôi cố gắng thoát khỏi nơi đó nhưng không thể. Tôi tuyệt vọng khóc gọi tên anh những đến cuối cùng anh cũng không xuất hiện. Bóng tối cứ vậy mà bao trùm lên tôi, cứ vậy mà nuốt chửng tôi.
Tôi từng nghĩ, anh rồi sẽ có một ngày quay về bên tôi nhưng khi nhìn thấy dòng tin anh gửi tôi đã triệt để từ bỏ. Anh nhắn cho tôi :" Em mau kết hôn đi, đừng cố gắng bám theo anh nữa.".
Thì ra khi con người ta hết yêu có thể vô tình hờ hững đến vậy. Tôi muốn hỏi anh, anh đã bao giờ thương tôi thật lòng dù chỉ một lần?
8.
Tôi bắt đầu trở thành con người sống về đêm, có thể mấy đêm liền không ngủ chỉ để nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, chờ một tin nhắn vãn hồi từ anh. Nhưng mọi thứ lại chỉ là im lặng.
Im lặng bao trùm lên mọi ngóc nghếch của ngôi nhà, giết chết đi sự sống trong tôi.
Dạo này tôi thực sự rất đói nhưng khi nhìn thấy thức ăn lại chẳng buồn động đũa.
Dạo này tôi thực sự rất mệt nhưng khi nằm xuống lại chẳng thể chợp mắt.
Trời càng ngày càng lạnh, con người ta có lẽ cũng như vậy. Khi còn yêu, họ có thể ôm ấp, thề non hẹn biển, nhưng khi hết yêu, đối với họ ta lại chỉ là một thứ phiền phức.
___________
#Lam_Anh
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip