1.Học Trưởng Giúp Đỡ (7)

Hứa An An sửng sốt một chút, cuống quít cầm lấy di động xác nhận, giống như mất đi thứ yêu quý gì đó, gấp đến mức nước mắt sắp chảy ra.

Một phút sau, Lăng Thiệu gửi thứ gì đó cho cô, còn nhắn một tin: An An, rõ ràng em có cảm giác với anh.

Hứa An An quay về ký túc xá, Chu Đồng không có ở đây, trong ký túc xá không có một bóng người, bỏ túi xuống, cô liền nằm lên trên giường, tải tài liệu Lăng Thiệu gửi, là một đoạn ghi âm, cô trực tiếp mở ra, kết quả tiếng rên rỉ vang lên:

- Giúp... Giúp em... Ừm ~ a... Ừm... A... Ừm... A a a...

Bỗng nhiên Hứa An An dừng xoa bóp một lát, cho dù không muốn cô cũng nghe ra được đó là giọng nói của cô. Vô cùng yêu mị, vô cùng phóng đãng.

Cảm giác phía dưới truyền đến vô cùng rõ ràng, Hứa An An nghĩ đến vừa rồi Lăng Thiệu tức giận tắt điện thoại, cô chỉ cảm thấy sợ hãi vì thật sự mất đi anh. Thật sự là buồn cười, còn chưa chiếm được trái tim của anh, còn luôn luôn lo lắng mình sẽ mất đi.

Nghĩ tới đây, Hứa An An cảm thấy mình phải nhanh chóng làm chuyện gì đó để dời đi lực chú ý, thuận tiện giảm bớt trống rỗng khổ sở lúc này của cô. Nghĩ như vậy, Hứa An An khóa trái cửa chống trộm, phòng khu ký túc xá này chỉ có hai người ở, điều kiện vô cùng tốt, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng tốt, cho dù cách vách mở party, bên này đều yên tĩnh đến mức giống như chuyện ma quỷ vậy.

Đi vào bên trong phòng vệ sinh rửa tay, Hứa An An liền cởi giày nằm lên giường.

Cô đeo tai nghe điện thoại, để điện thoại ở bên tai, sau đó mở âm lượng đoạn ghi âm kia tối đa, nhất thời bên tai vang lên tiếng rên rỉ và tiếng người đàn ông gầm nhẹ, như lạc vào trong một thế giới kỳ lạ, Hứa An An chỉ cảm thấy tiểu huyệt co rút một trận, ngay sau đó nước chảy ra.

Hứa An An giơ tay cởi nội y của mình, trong lỗ tai nghe thấy rõ tiếng rên rỉ làm cô miệng đắng lưỡi khô, cô chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhũ hoa, chỗ đó lập tức đứng thẳng lên, làm chân cô mở ra theo điều kiện có phản xạ.
Bắt chước Lăng Thiệu trêu đùa và vuốt ve ngực cô lúc trước, Hứa An An không kìm lòng nổi giơ tay trêu đùa ngực mình, miệng há ra, như con cá khó thở thiếu nước, gian nan thở hổn hển.
Bên trong đoạn ghi âm truyền đến tiếng Lăng Thiệu nặng nề thở dốc và tiếng thì thầm, ca ngợi cô, âm thanh làm tình làm cô đi đến thế giới tuyệt mỹ cô chưa từng đến.
Hứa An An hơi mở chân nhẹ nhàng lắc lư cái mông, nhũ hoa bị kích thích làm cô nhẹ nhàng run rẩy, trên làn da nhiễm một tầng màu hồng nhàn nhạt, cô thoải mái than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy tiểu huyệt chảy ra nhiều mật dịch, làm cửa huyệt của cô ẩm ướt ngứa ngáy càng rõ ràng hơn.
Muốn. Muốn Lăng Thiệu ôm chặt cô, dùng giọng nói trầm thấp của riêng anh nói những lời làm cô mặt đỏ tim đập nhanh, cho dù là tiếng hít thở của anh đều có thể làm mang tai Hứa An An lập tức đỏ lên; muốn đôi tay dài lại có ma lực của Lăng Thiệu chạm vào những nơi mẫn cảm trên người cô, dẫn dắt từng tế bào cô run rẩy vì vui vẻ; muốn cái eo, đôi mắt sâu thẳm của Lăng Thiệu tiến vào đáy lòng cô, vừa có lực vừa không mất yêu thương va chạm cô, lấp đầy tất cả trống rỗng và khó nhịn của cô...
Hai mắt Hứa An An sớm đã mê ly, hai người trong tai nghe càng ngày càng hưng phấn càng ngày càng kịch liệt, cô đã mệt mỏi, chỉ có thể như con mèo nhỏ vô lực ừm, nhưng mỗi lần Lăng Thiệu chạm vào nơi mềm mại vô cùng mẫn cảm cô vô cùng sảng khoái, âm thanh làm nũng đều là dư vị lâu dài.
Hứa An An, mày đừng rơi vào ảo tưởng nữa, về sơ mi trắng, ngồi sau xe đạp, cô gái mỉm cười nắm tay một cách đơn thuần. Cô đã là một người phụ nữ chân chính, phân biệt được, cùng người trong lòng làm chuyện thân mật nhất, sẽ mang đến sung sướng cực hạn. Trong đáy lòng Hứa An An có giọng nói như vậy nói với mình


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip