Ngộ tiên - Chương 6: Xuống núi
#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 6: Xuống núi
Ngày tháng tiêu dao thư thái trên đỉnh Hoa Sơn của Dao Hoàn trôi qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thoáng chốc nhìn lại đã bốn năm trôi qua.
Với thần tiên có thần mệnh dài đằng đẵng, bốn năm chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng ở cõi trần gian này, bốn năm đã đủ để một tiểu cô nương trở thành thiếu nữ tới tuổi cập kê.
Trung Thu năm nay chính là sinh thần tròn mười lăm tuổi của Dao Hoàn.
Sáng hôm ấy, trời mùa thu se lạnh, lá phong nhuộm đỏ Hoa Sơn, chỉ riêng rừng đào bên ngoài trúc viện hai sư đồ nàng ở vẫn nở rộ chẳng tàn.
Dao Hoàn đứng trước tấm gương đồng lớn, tay cầm lược ngọc, chậm rãi chải tóc cho sư tôn.
Sư tôn ngồi đưa lưng về phía nàng, vẫn bạch y thắng tuyết, suối tóc xõa dài, chiếc đuôi bạc buông thõng xuống sàn gỗ. Nếu người bình thường trông thấy cảnh này, tất sẽ sợ hãi khiếp vía. Dao Hoàn chẳng những không sợ, mà lại còn vô cùng thích "cái đuôi rắn" của sư tôn. Nàng chưa từng gặp con rắn nào có chiếc đuôi đẹp đến thế.
Mái tóc của sư tôn cũng vô cùng đẹp. Có lẽ bởi vì là thần tiên, từng sợi tóc của người cũng đẹp hơn người bình thường, mềm mịn như tơ lụa Tô Hàng, sờ rất thích tay. Thế nên, Dao Hoàn luôn giành nhiệm vụ chải tóc cho sư tôn, cảm thấy đó cũng là một kiểu hưởng thụ.
Có điều, nàng dần dần phát hiện ra, mỗi năm qua đi, tóc của sư tôn lại thêm nhiều sợi bạc. Sáng nay, nàng cầm lược chải tóc cho người, đã thấy tóc người bạc đi gần nửa.
Sư tôn thấy cô nương ở phía sau bỗng chợt dừng tay, bèn hỏi:
"Hoàn nhi, có chuyện gì vậy?"
Dao Hoàn thở dài, đau lòng xót ruột than thở:
"Chẳng phải thần tiên có thể trường sinh bất lão hay sao, tại sao mấy năm nay tóc của sư tôn lại bạc đi nhiều như vậy?"
Lúc nàng mới tỉnh dậy trên đỉnh Hoa Sơn, tóc của sư tôn vẫn đen nhánh như tơ huyền. Chỉ qua bốn năm, gần phân nửa đã phai màu bạc trắng.
Sư tôn khẽ mỉm cười, nói:
"Cho dù là tính theo tuổi của thần tiên, vi sư cũng không được xem là trẻ nữa. Tóc bạc đi một chút cũng tốt, phù hợp với tuổi tác hơn."
Dao Hoàn không cho là phải. Lúc này, nàng cũng vừa chải xong mái tóc, nhanh tay búi lại một phần, rồi lấy trâm ngọc cài lên tóc người. Xong xuôi, nàng tâm đắc nhìn thành quả trước mắt, lắc đầu bảo:
"Sư tôn đâu có già chứ. Hoàng thúc thúc đã nói rồi, thọ mệnh của thần tiên quá dài, tuổi tác cũng trở nên không quan trọng, không thể luận tuổi tác mà phân già trẻ được. Xét về dung mạo, sư tôn vẫn còn trẻ hơn Hoàng thúc thúc nhiều lắm!"
Sư tôn nghe nàng nhắc tới Hoàng Giao, hơi nhíu mày lại, bảo:
"Chẳng phải vi sư đã căn dặn con đừng tin tưởng lời của hắn ta ư?"
Ở cạnh lâu ngày, Dao Hoàn hiểu rõ sư tôn miệng cứng lòng mềm, cũng không thấy sợ cái nhíu mày của người. Nàng ngồi xuống, dụi đầu vào đuôi của sư tôn, nhõng nhẽo nói:
"Sư tôn đừng giận, đồ nhi biết sai rồi."
Sư tôn thấy nàng đã lớn mà vẫn còn bám đuôi người nhõng nhẽo như trẻ con, vừa yêu thương vừa buồn cười, cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, khẽ mắng:
"Nha đầu mãi không lớn được. Đứng dậy đi, vi sư muốn đi đọc sách một chút."
Dao Hoàn lắc đầu nguầy nguậy, nhoẻn miệng cười, nói:
"Sách có gì hay mà xem đâu, chẳng thà sư tôn ngắm đồ nhi đi. Đồ nhi có đẹp không?"
Dao Hoàn đã sắp cập kê, mấy năm nay được sư tôn nuôi bằng linh tuyền tiên quả, dung mạo ngày càng thủy linh thanh tú. Bấy giờ, nàng vận một bộ xiêm y màu xanh ngọc bích, tóc búi Lưu Vân, da như ngọc sứ, môi tựa hoa đào, mắt long lanh, má ửng hồng, nằm trong lòng người, cười hỏi nàng có đẹp không.
Sư tôn không cách nào thốt ra một chữ "không".
"Đẹp lắm." Người đưa tay xoa xoa gò má non mềm của nàng, khẽ nói.
Dao Hoàn lại chưa chịu buông tha cho sư tôn. Nàng dụi dụi vào vai người, hỏi tiếp:
"Vậy so với những tiên tử trên Thiên giới thì sao?"
Sư tôn bị nàng dụi đến mềm cả người, mồ hôi trên trán cũng rịn ra. Người vội vươn tay giữ yên tiểu đồ nhi lại, không cho nàng cựa quậy nữa, rồi mới ra vẻ trấn tĩnh đáp:
"Không rõ. Vi sư chưa từng để ý đến họ, sao biết đẹp hay xấu?"
Dao Hoàn nghe vậy, nụ cười trên khóe môi sắp lan tới mang tai.
Đang lúc sư tôn nghĩ rằng màn tra tấn vào mỗi buổi sáng hằng ngày đã kết thúc, thì tiểu đồ nhi lại cầm lấy tay người, đặt lên nơi mềm mại như bông trước ngực của nàng, bảo:
"Sư tôn, mấy ngày nay chỗ này cứ đau nhức mãi, người xoa xoa giúp đồ nhi..."
Bàn tay chạm phải vật căng tròn mềm mại kia, sư tôn vội rụt tay lại, lạnh giọng bảo:
"Càn quấy! Vi sư dù là sư tôn của ngươi thì cũng là nam nhân, sao có thể xằng bậy như vậy..."
Người vừa nói tới đây, đã thấy thiếu nữ trong lòng mình đỏ hoe hai mắt, nức nở nghẹn ngào lên án:
"Sư tôn mắng đồ nhi, sư tôn không thương đồ nhi..."
Dỗ cách nào cũng không được, người chỉ đành thở dài, bảo:
"Thôi được rồi, nín đi, vi sư... xoa giúp ngươi."
Vừa nghe vậy, đôi mắt của Dao Hoàn đã ráo hoảnh, không còn chút nước mắt nào, còn nở nụ cười giảo hoạt.
Sư tôn nuôi nàng bao năm, làm sao không biết trò cỏn con của nàng, nhưng chỉ đành thua trong tay nha đầu này. Ai bảo người không chịu nổi nước mắt của nàng chứ?
Vì vậy, sư tôn vươn ra bàn tay thon dài như ngọc, bao lấy một bên thịt mềm, nhè nhẹ xoa nắn.
Sư tôn thường hay bảo nàng tham ăn mà vẫn gầy, không biết thức ăn đi đâu mất cả. Bây giờ, rốt cuộc người cũng biết thịt trên người nàng dồn hết vào chỗ nào.
Dao Hoàn còn chưa hài lòng, đặt bàn tay còn lại của sư tôn vào một bên kia, nói:
"Bên này cũng đau lắm."
Dù sư tôn thật sự là chính nhân quân tử, xưa nay rất ít khi không kiềm chế được dục vọng của mình, nhưng cũng không chịu nổi sự giày vò của nàng. Người thở dài, than nhẹ một tiếng:
"Tiểu yêu tinh."
Thôi, thôi, vốn dĩ cũng thua trong tay nàng, chiều lòng nàng thì đã sao?
Sư tôn đưa tay đến thắt lưng nàng, rút nhẹ một cái, xiêm y trên người nàng từ từ rơi xuống.
Đúng lúc này, phong linh ngoài cổng reo vang lên.
Thần trí sư tôn chợt tỉnh táo lại mấy phần, bèn chỉnh lại xiêm y cho nàng, bảo:
"Có kẻ lạ đến, Hoàn nhi mau ngồi dậy đi."
Dao Hoàn cắn môi, vẫn níu chặt lấy tay áo của sư tôn, nói:
"Mặc kệ họ, chúng ta tiếp tục đi..."
Sư tôn lắc đầu, nhìn vào mắt nàng, nói:
"Nghe lời vi sư, ngồi dậy."
Dao Hoàn buồn bực ngồi dậy, nhưng chân tay còn mềm nhũn như không xương, dật dựa vào người sư tôn.
Sư tôn lấy từ tay áo ra một cây trâm phỉ thúy, cài lên tóc nàng, rồi rút "đuôi rắn" về. Xong xuôi, người cất tiếng bảo:
"Xin hỏi bên ngoài là vị khách nào? Nếu đã đến thì xin mời vào."
Nói đoạn, người lại xoa đầu Dao Hoàn, bảo:
"Hoàn nhi ra ngoài trước đi."
Dao Hoàn chỉ đành buồn bực lui ra.
Lúc đi tới cửa, nàng trông thấy một nữ tử bước vào. Người này bạch y thanh nhã, dung mạo tuyệt đại phong hoa, khí chất cao quý thoát tục, vừa nhìn đã thấy tiên khí ngập tràn, tuyệt không phải người thường.
Nàng ta cũng nhìn thấy nàng, hơi ngẩn ra, đưa mắt quan sát một lúc, mới thở phào một cái, bước vào trong.
Cũng không biết nàng ta là ai, nói gì với sư tôn. Hôm ấy, nàng ta chỉ ở lại nửa canh giờ bèn rời đi.
Nàng ta đi rồi, sư tôn gọi Dao Hoàn vào, bảo:
"Ngày mai con hãy xuống núi, đi đến phủ Hàng Châu, tìm Lương phủ bên cạnh Tây Hồ."
.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip