Đoản 2-Năm tháng vội vã
Tiệc sinh nhật tròn mười tám của Vương Khiếu Phong con trai độc nhất tập đoàn thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc được tổ chức tại biệt thự Lavida, tối hôm đó tiểu thư công tử con nhà danh giá đều đến dự. Nhưng nhân vật chính lại chẳng hề xuất hiện, chủ tịch mất mặt trước bao đối tác làm ăn liền nổi cơn thịnh nộ làm chấn động giới truyền thông. Vương Khiếu Phong mặt kệ lão già nhà mình tức giận thế nào, hí hửng lái xe đến một nơi. Trái ngược với những con đường lộng lẫy ánh đèn ở Bắc Kinh, đây là con phố nhỏ nghèo nàn nhất chốn phồn hoa đô thị này, bên trong chẳng lấy một ánh đèn, con đường nhỏ hẹp bốc mùi rác rưởi hôi thối sộc vào mũi. Nếu như ở đây không có người mà hắn quan tâm thì cả đời này chắc hẳn hắn sẽ chẳng biết đến sự tồn tại của cái nơi ẩm mốc này. Bỏ mặc bữa tiệc tùng sang trọng kia, hắn bước đến ngôi nhà màu xanh xanh thân thuộc, Bảo Khánh từ trong nhà đi ra miệng cười tươi đáng yêu đập vào tim hắn.
" Tiểu Phong, Sinh nhật vui vẻ!!!"
" Ừm ừm...hơi muộn một chút"
" Không sao, không sao đâu cậu vào đi"
Bảo Khánh vừa nói vừa lắc đầu khua tay, thật sự rất đáng yêu khiến hắn nhịn không được mà đưa tay nắm lấy đôi tay đó xoa xoa đầu cậu ôn nhu, cả hai cứ thế nhìn nhau cười cười. Chợt trong nhà vang tên giọng nói trẻ con đáng yêu phá tan bầu không khí ngượng ngập này. Hắn bế lên tay bé gái nhỏ năm tuổi, nó mặc chiếc váy hồng phấn hai má tròn trịa đáng yêu, hắn cười xòa hôn lên má nó.
"Anh Phong chỉ thương mỗi anh trai thôi, em cũng mặc váy đẹp để sinh nhật anh nè"
" Không có, anh còn thương cả cục cưng tiểu Thụy nữa"
Cậu đặt xuống chiếc bánh sinh nhật nhỏ mà từ sớm cậu đã tất bật chuẩn bị nguyên liệu, chính tay cậu nướng bánh, khắc lên dòng chữ thẳng tắp ngay ngắn " Tiểu Phong, Sinh nhật vui vẻ", hôm đó là ngày 10-8-2007 là lần cuối cùng cậu cùng hắn đón sinh nhật trong ánh nến ngập ngùng hạnh phúc.
Lúc đó ba người bọn hắn tựa như một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đẹp tựa như tranh cùng nhau đón sinh nhật mười tám tuổi của Khiếu Phong. Trên môi mỗi người đều nở nụ cười mãn nguyện tràn ngập yêu thương...
Sáng hôm sau, Khiếu Phong tâm trạng cực kì vui vẻ trở về nhà, Vương chủ tịch vừa nhìn thấy bộ mặt hớn hở cười như được mùa của thằng nghịch tử nhà mình mà máu xông lên tận não. Ông vớ ngay cây chổi lông gà trên bàn mà quất túi bụi vào hắn, thiếu gia và lão gia có một buổi rượt đuổi không biết mệt.
"Lão lão con sắp nhập học rồi nha, đây chính là làm tổn thương tinh thần đó"
" Đồ nghịch tử"
Sau một hồi chạy đến thở dốc cuối cùng hắn cũng thành công chuồn vào phòng, trong lòng thật nhớ đến tiểu bảo bối nhưng chẳng sao cả hai ngày nữa là nhập học rồi, sẽ được gặp cậu thường xuyên, nghĩ đến đây hắn cao hứng mà ngân nga khúc ca làm lão gia ngồi dưới nhà tức muốn chết đi luôn.
Vương Khiếu Phong thức dậy từ rất sớm, đồng phục chỉnh chu đứng ngắm mình trong gương gật gù hảo soái mới xuống bếp mò thức ăn sáng. Cả biệt thự như rộn ràng tất bật hẳn khi vị thiếu gia ngủ tới chiều mới mò dậy nay mới sớm tinh mơ đã ngồi chễm chệ mà ăn sáng, vừa ăn lại vừa cười ngốc. Thấy hắn hí hửng dắt ra chiếc xe đạp tỷ năm rồi chưa đụng đến mà cả đám hạ nhân mừng như được mùa, cuối cùng cũng tiễn cái vị thiếu gia không được bình thường kia ra khỏi nhà. Hắn thở hồng hộc đạp đến nhà cậu rước cậu đi học, vừa nhìn thấy người đã kích động muốn lao vào ôm nhưng soái ca phải kiềm chế. Cứ như vậy hắn đưa cậu đến trường trên chiếc xe đạp cũ, tiếng xe đạp kêu " cạch cạch" vang lên cả đoạn đường hòa cùng tiếng cười vang vọng của hai thiếu niên in lại dấu vết của thời niên thiếu tươi trẻ ngây ngô.
" Này, tụi mày thân nhau thế hả? Đi học cùng nhau kia mà"
" Ừm, lâu rồi không gặp ha"
Ngày đầu tiên đến trường sau ba tháng nghỉ hè, cậu vừa cười vừa hớn hở tám chuyện với đám bạn học một cách sôi nổi. Cũng phải thôi, cậu là lớp trưởng nổi tiếng ôn nhu thân thiện với tất cả mọi người mà, cậu đến đám kia không tụ tập mới chính là lạ.
Bảo Khánh trời sinh rất đáng yêu thoạt nhìn rất ôn nhu. Đôi mắt phượng với đuôi mắt dài xinh đẹp, khi chăm chú viết bài hàng lông mi dài phủ xuống cong cong nhu tình, vậy mà lúc ngước nhìn lên đôi mắt lại tỏa sáng lấp lánh. Gương mặt nhỏ, sống mũi lại cao cao thanh tú. Khiếu Phong nằm bẹp xuống bàn ánh mắt say sưa ngắm nhìn gương mặt người bên cạnh, bỗng chốc cậu quay sang nhìn hắn mỉm cười, ánh nắng ban mai phủ lên gương mặt cậu, rực rỡ mà êm dịu. Đẹp đến lòng hắn ngẩn ngơ.
Cậu cười tựa ánh nắng ban mai rực rỡ mà êm dịu, đẹp đến trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến khó thở. Nhẹ nhàng mà ương ngạnh vĩnh viễn chẳng thể làm mờ đi cái rực rỡ của nụ cười năm đó...
Chuông reo giữa giờ mà hắn từng phút từng giây mong đợi cuối cùng cũng điểm, hắn vui đến đập bàn kéo tay cậu muốn xuống căn tin ăn sáng, nhưng cậu ngượng nhập khựng lại.
"Tiểu Phong, hay là cậu rủ bạn khác đi...tớ đã mua mỳ rồi"
"Mỳ? Lại mỳ hả? Đầu năm tớ bao, cậu chỉ việc ăn thôi"
Bảo Khánh chần chờ suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng chịu thua cái tính ương bướng của con người trước mặt mà xuống căn tin. Kì thực cậu rất ít khi xuống nơi này, thực đơn ở đây thật sự đắt, cậu luôn mang bánh mỳ đến lớp để ăn sáng tiết kệm chi tiêu. Cậu cũng không muốn làm phật lòng hắn nên cũng ăn nhiệt tình, vừa ăn cười cười đùa vui vẻ.
" Bảo Khánh mày cũng thật khôn nhỉ? Mày mà cũng đủ tiền để ăn hả? Dụ dỗ cả Vương thiếu gia cơ à?"
Giọng nói vang lên khiến nụ cười trên môi cậu cứng đờ lại, tay cầm đũa cũng khựng lại nhưng lại chỉ miễn cưỡng cười cho qua, không gây chuyện thị phi là điều mà cậu được học lấy từ rất lâu rồi. Trái ngược với người điềm đạm mỉm cười đó, Khiếu Phong hắn như điên cuồng phẫn nộ vì câu nói vừa rồi, hắn thẳng tay đánh vào gương mặt thiếu nữ mỹ lệ một tát, lực tay quá mạnh khiến thiếu nữ mỏng manh vô lực ngã xuống. Hắn như chưa dừng lại lao vào như muốn đánh chết người, Bảo Khánh sợ hắn thật sự hại người hốt hoảng ngăn hắn lại. Khiếu Phong dừng lại xoay người ôm cậu an ủi, kéo cậu tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra. Cả căn tin như nín thở khi chứng kiến cảnh hắn không thương hoa tiếc ngọc mà đánh vào mặt hoa khôi như vậy mà vẫn ăn ngon lành, thật đáng sợ.
Thiếu niên mang trong mình sức sống tươi trẻ kêu ngạo mà sống, tuổi trẻ bồng bột là thế nhưng bảo vệ và yêu thương cậu chính là đều hắn nghiêm túc nhất những năm tháng đó...
Đầu năm học trường cấp ba ở Bắc Kinh đều tổ chức thi đấu giao hữu bóng rổ giữa các học sinh nhằm thắt chặt tình đoàn kết. Khiếu Phong đội trưởng đội bóng rổ trường trung học Nam Khai kĩ thuật đạt đến trình độ điêu luyện, khéo léo dẫn dắt đội bước vào chung kết. Bên dưới sân bóng đội trưởng hai bên như long hổ tranh hùng, ở ngoài sân đấu nữ sinh reo hò la hét vô cùng kích động. Bảo Khánh từ đầu đến cuối đều một mực an tĩnh ngồi xem, tầm mắt Bảo Khánh chỉ hướng mỗi Khiếu Phong mà nhìn. Hắn chơi bóng, mỗi khi nhảy lên ném bóng vào rổ, vạt áo thể thao đỏ lại tung lên, để lộ cơ bụng rắn chắc thân hình hoàn hảo khiến cậu nhìn ngây ngốc, gương mặt cậu thoáng chốc nóng ran đỏ ửng như trái cà chua. Hai đội kẻ tám lạng người nửa cân chẳng ai chịu nhường ai, trong mắt hai đội trưởng thấp thoáng hằn lên tia lửa như muốn ăn tươi nuốt sống nhau. Cuối cùng Khiếu Phong ném bóng vào rổ dẫn trước năm điểm dành chiến thắng khiến cả khán đài bùng nổ tiếng reo mừng. Hắn tiến đến bắt tay cùng đội trưởng đội bạn, môi nhếch mép cười gian tà khiêu khích.
"Cậu thua rồi thì tránh xa cậu ấy ra "
"Hừ, lần này tôi thua nhưng lần sau sẽ không thế"
Khiếu Phong chẳng buồn quan tâm đến lời nói bừa của tên kia hớn hở chạy đến bên cậu đang ngồi trên hàng ghế, cậu mỉm cười đưa hắn chai nước nhỏ, nhu thuận lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn. Tôi sẽ không nói trận này tôi cố gắng chính là để cậu xem.
Nỗ lực hết mình để chiến thắng chính là dùng hết sức để khẳng định khả năng của mình cho người kia thấy. Bồng bột mà cố chấp...Chính bọn họ không biết cái cố chấp năm đó thì ra lại đẹp đến chói mắt như vậy!
Thời gian kì thực trôi đi thật nhanh, vừa mới bắt đầu năm học nay học sinh đều tất bật chuẩn bị cho kì thi cuối kì. Không khí lớp học thật sự có điểm không thoải mái, cả lớp người người đều đọc sách giải bài hắn cũng nhìn cậu học chẳng dám nhúc nhích. Ngày thi môn cuối cũng xong, hắn kéo tay cậu đến phiá sau vườn, đốt luôn một đống tài liệu. Nhớ năm đó, cậu mở tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn, vẻ mặt vì sợ hãi mà tay chân luống cuống trông thật ngốc nghếch, hắn bật cười kéo tay cậu chạy thật nhanh ra khỏi đó. Bảo vệ mà bắt được nhất định mời phụ huynh. Cả hai hì hục chạy đến cổng trường khi chắc chắn phía sau chẳng còn ai mới dừng lại nhìn nhau cười phá lên, chỉ tội nghiệp cho bác bảo vệ vừa dọn đống rác vừa âm thầm nguyền rủa làm thầy giám thị vừa xót vừa buồn cười.
Mùa xuân về mang theo ánh nắng dịu nhẹ khắp nẻo đường góc phố, dường như cơn gió xuân tràn về khiến mọi vật đều tràn trề sức sống. Nhà nhà đều tất bật sắm sửa quần áo thật đẹp, treo những câu đối đỏ lên cửa nhà đón Tết. Bảo Khánh sau kì nghỉ đến làm nhân viên phục vụ cho một quán ăn nhỏ dành tiền mua cho tiểu Thụy nhà mình món đồ mà tiểu bảo bối yêu thích. Điều kì lạ chính là từ khi được nghỉ thiếu gia chẳng còn ăn cơm nhà nữa, ngày ngày đều đi từ sáng đến tối không chịu về nhà làm lão gia tức đến khó thở. Khiếu Phong ngồi vắt chân lên ghế ăn những món ăn mà hắn gọi đến chật bàn, ánh mắt dõi theo dáng người đang tất bật làm việc kia, chốc chốc lại không nhịn được lao ra bưng bê làm chủ quán cũng phải chịu thua.
" Tiểu Phong cậu sắp gọi hết thực đơn quán này rồi đó"
"Thì sao? Này ăn cái này đi"
Khiếu Phong chẳng quan tâm đến ánh mắt kì lạ của nhân viên quán, tay nhanh nhảu gắp thức ăn vào chén Bảo Khánh, có lẽ chỉ hận không thể đổ hết thức ăn này vào bụng cậu. Vừa gắp lại vừa luyên thuyên "Cậu lại không chịu ăn uống đầy đủ đúng không?" Bảo Khánh chỉ hận không thể hét lên tớ chính là vì cậu hôm nào cũng cho tớ ăn một đống thức ăn nên mới mập lên như thế này. Nhưng cuối cùng lời định nói lại chẳng nói chỉ mỉm cười lắc đầu.
Những năm tháng đó hắn vì sợ cậu làm việc sẽ mệt, sẽ bỏ ăn mà gầy đi. Thế nên hắn bất chấp chính là dùng hết tất cả yêu thương mà chăm sóc cậu. Bởi vì cậu ấy gầy lắm rồi, thật sự rất gầy...
"Tiểu Khánh tớ đến đưa cậu đi sắm tết"
Mặt trời còn chưa lên cao bên ngoài đã có người hưng phấn gọi um xùm, Bảo Khánh mắt nhắm mắt mở ra mở cửa cho hắn, miệng vẫn lầm bầm ngái ngủ.
" Sớm thế?"
Vương Khiếu Phong lần đầu nhìn thấy dáng vẻ say ngủ này của cậu, trông thật ngốc nghếch vậy mà bình thường lại tỏ vẻ điềm đạm thế ở cạnh hắn đăc biệt hoạt bát đáng yêu. Hắn vào nhà cậu ngồi trên ghế nhỏ chờ đợi cậu chuẩn bị tươm tất, hắn chợt phát hiện một tấm ảnh nhỏ trên kệ tủ, là gia đình cậu ấy. Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo vest đen hai mắt lõm sâu, người phụ nữ trên tay bế một đứa bé gái nhỏ là tiểu Thụy, và cậu bé nhỏ miệng cười chúm chím trông hoạt bát đáng yêu, một nhà bốn người trông mấy phần vui vẻ.
"Ừm...mẹ tớ mất lâu lắm rồi"
Tiếng nói nhẹ nhàng ngượng ngùng của Bảo Khánh phá tan không gian vốn yên tĩnh của hắn, khuấy đảo vào tâm can hắn. Khiếu Phong bất giác vương tay ôm cậu vào lòng an ủi, Bảo Khánh thấy thế cũng ôm ôm hắn .
"Tớ thật sự không sao, chúng ta đi nhé"
Khiếu Phong thật sự đưa bọn họ đi khắp cái thành phố xa hoa này, ghé vào nhiều tiệm quần áo để sắm tết mà kì thực cậu cũng chẳng còn nhiều tiền để sắm nhiều đồ như vậy. Hắn đặt ba vé xem phim hài hước mè nheo muốn cùng cậu đến rạp chiếu phim. Nơi này lần đầu cậu cùng tiểu Thụy được đến, cả hai phấn khởi ra mặt. Tiểu Thụy nhỏ chạy nhảy khắp nơi mà cái con người kia cũng một như đứa trẻ cười đến híp mắt nhìn cái này xem cái kia, trông đáng yêu thật nhiều. Bọn họ ba người trong rạp chiếu phim vừa xem vừa cười đến chảy cả nước mắt. Bảo Khánh chẳng quen đến những nơi ăn uống đắt tiền, hắn cũng chiều theo ý cậu đưa hai người đến một quán kem bình dân. Không khí phập phồng vui vẻ. Trời chập tối hắn mới đưa hai người bọn cậu trở về.
Lần đầu tiên sau bao năm quen biết và yêu thương cậu, hắn đã thực sự nghĩ mình hạnh phúc nhất khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ ấy của cậu. Năm đó, nụ cười của cậu chính là niềm hạnh phúc nhất trong trái tim hắn...
Xuân về tết đến tràn ngập rộn ràng khắp Bắc Kinh, kì thực ở cái nơi nghèo nàn này điều đó hết sức xa xỉ. Chỉ vọn vẹn vài câu đối đỏ dán trước cổng, tiểu Thụy vui vẻ mặc chiếc áo xanh thanh tú ăn những thức ăn ngon do anh trai chính tay nấu. Dù vui vẻ cũng không quên một người.
" Anh trai anh gọi anh Phong đến nha, em nhớ anh ấy"
"Bảo bối tiểu Phong bận đón tết cùng gia đình mà"
Tiểu Thụy từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, cậu chẳng cần dỗ dành nhiều em ấy liền vui vẻ gật đầu. Khiếu Phong những ngày tết đều phải cùng lão già nhà hắn đến Úc đế đón tết cùng ông bà nội, đón tết sao phải đến tận Úc chứ? Hắn cả ngày chán nản chỉ muốn tết nhanh hết để được trở về nước, để được gặp Tiểu Khánh.
Bảo Khánh đến công viên Thủy Trúc phía ngoại ô thành phố, nơi yên tĩnh mà những lúc cậu muốn nghỉ ngơi sẽ đến. Công viên kì thực đơn giản, chỉ là một bãi đất trống mà hồi còn sống mẹ thường dẫn anh em cậu đến chơi, sau khi mẹ mất bố cậu bỏ đi Bảo Khánh lúc nhớ mẹ sẽ đến đây ngắm cây đào nhỏ chính tay mẹ trồng ngày đó. Buổi chiều của mùa xuân nhẹ nhàng tĩnh lặng, cơn gió xuân khe khẽ lướt qua dịu dàng chính cậu vì khoảnh khắc tuyệt đẹp này mà mỉm cười. Bóng hình đơn độc mỏng manh đẹp tựa thiên sứ nhỏ nhẹ nhàng đi vào lòng ai đó, khắc ghi tận sâu trong tim.
" Tiểu Khánh, tớ thích cậu!"
" Hả? Tiểu Phong sao cậu lại ở đây? Cậu vừa nói gì ?"
" Không có gì, Tiểu Khánh cho cậu cái này"
Khiếu Phong đặt vào tay cậu một đồng xu nhỏ, thoạt nhìn chẳng có chút gì giá trị, cậu ngơ ngác khó hiểu nhưng cuối cùng nhìn hắn nở một nụ cười đẹp tựa cơn gió xuân mát mẻ êm dịu, trong gió vang lên thanh âm ngọt ngào trong trẻo.
"Tiểu Phong"
Khiếu Phong choàng tỉnh sau cơn mê miệng thất thanh kêu lên hai tiếng " Tiểu Khánh" vô vọng mà đau đớn, đáp lời chỉ là khoảng không vô định tịch liêu khiến lòng người hỗn loạn. Hắn khẽ đưa tay lau đi giọt mồ hôi đọng lại trên trán. Cây anh đào nở rộ tán hoa lung lay trước gió xuân êm dịu cậu ấy cúi người ngắt lên một bông hoa anh đào nhỏ nở nụ cười với hắn thanh âm trong trẻo gọi " Tiểu Phong", cảnh tưởng đẹp đến chói mắt mà hắn dành trọn mười năm để nhớ.
Sau ngày hôm đó, hắn đến nhà cậu tìm người mà chẳng thấy, ngôi nhà trống trơn cô quạnh như chẳng hề tồn tại người sống, chỉ duy hơi thở cậu còn xót lại mới khiến trái tim hắn quặn đau. Đã mười năm trôi qua, thời gian đủ dài để bào mòn đi sự tươi trẻ hống hách của thời niên thiếu, vẽ nên một người đàn ông trung niên cương trực lạnh lùng tàn nhẫn. Gọng kính trên sống mũi của Khiếu Phong khẽ lệch đi làm lộ ra đôi mắt đượm màu thời gian. Mười năm trôi qua hắn ngày nào cũng nhớ dáng hình đó, hắn kiên nhẫn đặt xuống cuốn sổ nhỏ nằm ngay ngắn trên kệ bàn, chính giữa cuốn sách khắc lên hai chữ " Tiểu Phong", đó là thứ duy nhất cậu để lại trước khi biến mất, chẳng có lời nào chỉ đơn giản khắc lên tên hắn, như vậy làm hắn vướng bận cả mười năm. Bên ngoài vang lên thanh âm, hắn bỗng chốc bị kéo về thực tại
" Khiếu Phong"
" Ừ cậu vào đi"
Người bên ngoài được sự đồng ý của hắn mới mở cửa đi vào, Thế Huy cậu ta chính là bạn học cấp ba năm đó cùng lớp với hắn nay cậu ta vào Vương thị làm trợ lý của Khiếu Phong bình thường khi làm việc vẫn chuẩn mực nhưng hết giờ làm bọn hắn lại làm bạn, người bạn duy nhất kể từ khi cậu bỏ đi. Thế Huy thoạt nhìn hoạt bát, cậu ta vẫn thích chí chóe hơn là nói chuyện một cách bình thường.
"Khiếu Phong tối nay lớp mình tổ chức tiệc tùng, cho nên cậu nhớ đến nhé. Tớ thật thích lâu rồi không gặp bạn học cũ. Lát tớ sẽ gửi cậu địa điểm và thời gian"
Cậu ta dứt lời thì cũng nhanh nhảu chạy biến đi mất chẳng trừa thời gian cho hắn từ chối.
Cánh cửa khép lại sau một hồi huyên náo của Thế Huy không gian trong phòng trở lại vẻ tĩnh lặng như ban đầu. Khiếu Phong đứng dậy trước cửa kính. Đây là tầng 25, văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Vương thị. Bàn làm việc đặt đối diện tấm kính lớn, đứng trong này có thể nhìn thấy dòng người tấp nập đi qua con phố ở Bắc Kinh, lại chẳng thể tìm thấy người hắn mong mỏi nhất.
Bên ngoài đã cuối hạ, học sinh sắp phải tất bật tựu trường mà hôm nay vẫn chính là ngày 10/8.
Không phải mà năm 2007, mà chính là năm 2017
Chẳng phải là sinh nhật năm mười tám tuổi, hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tám
Hắn ngày nay chính là Vương chủ tịch của tập đoàn Vương thị, chẳng thể là thiếu niên tiểu Phong của cậu nữa.
Khoảng lặng đơn độc này chảng thể là khoảng trời thuở đó.
Vương Khiếu Phong lặng lẽ nắm chặt đồng xu mà miết nhẹ, chính tay hắn lên chùa cầu duyên tặng cho Bảo Khánh một cái hắn giữ một cái, hẹn thề cả đời vinh viễn chung đôi. Thế mà chẳng ngờ được đã mười năm không gặp.
"Tiểu Khánh cậu rốt cuộc là ở nơi nào?"
Thời gian lẳng lặng mà chẳng yên bình cứ thể trôi qua không kịp với, mười năm hắn cùng cậu cách xa trăm vạn dặm, lúc nào mới có thể tương phùng? Người đã quên chưa mà cớ sao bọn bọn lại cố chấp để nhớ...
Vương Khiếu Phong ngồi ngửa mình trong quán bar, tay nhâm nhi một ly rượu vang nóng. Hắn lật ra cuốn sổ tuyển chọn ban cán sự lớp mười năm đó, nét chữ thanh thoát đọng lại trong tâm hắn " Lăng Bảo Khánh " lớp trưởng trường lớp A chuyên toán. Hắn khẽ siết chặt nút áo sơ mi bên trái. Năm tháng thanh xuân chầm chập ùa về.
Vương Khiếu Phong vác bản mặt lười biếng đến lớp, năm đó hắn chẳng muốn đi học chút nào, lớp mười toàn một đám mới lớn lao nhao ồn chết đi được. Hắn chính là không hứng thú. Giáo viên chủ nhiệm ba năm của hắn là một thầy giáo trung niên vừa qua ba mươi, tuyển chọn lớp trưởng được cả lớp bình bầu. Với thành tích thi vào trường đứng đầu, gương mặt khả ái ưa nhìn Lăng Bảo Khánh dĩ nhiên thuận lợi được cả lớp bầu làm lớp trưởng. Cậu ngồi cùng bàn với hắn, môi mỉm cười nhẹ đặt bút viết vào cuốn sổ đỏ của lớp " Lăng Bảo Khánh " dòng chữ thẳng tắp xinh đẹp. Hắn chậm chậm tiếp nhận cái tên đó vào trí óc. Năm đó, hắn chẳng thể hiểu được cái tên đó chính là chấp niệm mà hắn chẳng thể quên trong những năm tháng sau này. Cậu nhẹ nhàng ôn nhu tựa thủy, trong veo của tuổi niên thiếu không vướng bụi trần, giờ ra chơi chẳng cùng đám người khác xuống căn tin, một mình ngồi gặm cái bánh mỳ nhỏ. Bảo Khánh ngây thơ nhìn bạn cùng bàn ngáp ngắn ngáp dài, cậu đưa tay chia một nửa cái bánh mỳ trên tay cho hắn. Cậu nghiêng nghiêng mặt trưng ra bộ mặt lúng túng ngây thơ, dáng vẻ ngốc ngốc đó thật sự rất đẹp. Khiếu Phong hắn lần đầu tiên biết rung động trước dáng vẻ non nớt đó.
Vương Khiếu Phong càng uống lại càng thanh tỉnh, từng hồi ức như lần lượt ùa về trong tâm trí hắn, đau đớn thổn thức.
"Khiếu Phong"
"Ừm"
" Cậu biết không, Bảo Khánh đó cậu ấy về rồi"
Vương tổng từ bảy năm trước sau khi bố hắn qua đời để lại trên vai hắn gánh nặng cả một tập đoàn, dù vậy hắn chưa từng nhíu mi lại vì một câu nói làm tâm hắn chấn động. Cậu ấy trở về rồi lại chẳng hề đến tìm hắn, từ bao giờ cậu học người khác tàn nhẫn với tôi đến vậy? Hắn đứng dậy bước ra khỏi nơi ồn ào nhất Bắc Kinh, lên chiếc xe màu đen bóng lái nhanh về nhà. Nằm trên chiếc giường lớn mà tâm trí thanh tỉnh đến lạ, hắn kích động vì người chiếm giữ tim hắn cả quãng trời thanh xuân đã trở về? Hắn mỉm cười mỉa mai, mỉa mai cho cái cố chấp tuyệt vọng của hắn. Người kia chắc hắn sớm đã quên.
"Lăng Bảo Khánh" cái tên mang bao yêu thương vọng nhớ của hắn, chính là chấp niệm thuở ban đầu mà hắn dùng cả thanh xuân chẳng muốn quên đi. Vĩnh viễn khắc ghi!
Vương Khiếu Phong kiên quyết dẹp hết lịch trình hôm nay, hắn một mình trở về trường cũ. Năm tháng thanh xuân đọng lại thì ra chỉ tồn tại mỗi bóng hình cậu ấy. Hắn đánh cược may mắn một lần lại chẳng thể ngờ thật sự nhìn thấy Bảo Khánh, cậu đứng ở sân bóng rổ chăm chú nhìn vào đó một hồi lâu vẫn không hề phát hiện có người đã đến cạnh mình từ lúc nào. Vẫn là gương mặt khả ái dịu dàng đó, chiếc áo pull màu trắng khẽ lệch qua một bên để lộ xương quai xanh dưới lớp thịt trong trẻo, tựa như thiếu niên năm mười tám tuổi, chưa hề bị bào mòn bởi thời gian.
" Tiểu Phong"
" Tôi là Vương Khiếu Phong"
Dường như bị câu nói vừa rồi làm kích động, gọi cậu ấy bằng cái tên thân thuộc đó cậu có tư cách sao? Bảo Khánh khẩn trương mỉm cười che đi tâm tư vào tận đáy tim. Cậu chẳng hề rõ tự bao giờ cậu lại học được cách che dấu tâm tư kín kẽ như thế chẳng như thiếu nhiên năm đó, tiếu ý phi thiên tâm tư đều hiện ra bên ngoài. Bọn họ gặp nhau nói yên ổn đi bên nhau suốt quãng đường dài chẳng một ai lên tiếng, thời gian trôi qua giữa bọn họ đã tồn tại khoảng cách lớn như vậy.
" Tiểu Phong tớ lại muốn trở về cạnh cậu"
Cuối cùng cậu cũng lấy hết dũng khí của mình nói câu cầu xin hắn. Còn hắn? Đôi mắt đào nhìn thẳng vào cậu tràn ngập tiếu ý khinh thường, hắn chẳng còn là thiếu niên năm mười tám tuổi vì cậu mà cuối mình buộc chặt sợi giây giày.
" Tôi có người yêu rồi, cậu muốn là bạn giường của tôi?"
Cậu còn lựa chọn nào khác sao? Chẳng phải mười năm không chợp mắt chính vì kẻ ở trước mắt mình sao? Vậy sao có thể không đồng ý?
Vương Khiếu Phong thật sự xem cậu là một bạn giường không hơn không kém, hắn cho phép mình làm tổn thương chính người hắn yêu.
Căn phòng trang trí theo phong cách cổ điển lãng mạn như dành cho những cặp tình nhân mà hai kẻ đang say sưa hôn nhau trên giường lại chẳng coi nhau mà người yêu của mình. Môi hắn quấn quýt lấy môi cậu mà hôn sâu, chẳng nhẹ nhàng mà cuồng bạo như dã thú, lưỡi mềm mại không ngừng càng quét bên trong khoang miệng, đến khi người dưới thân thật sự không chịu được mới buông ra. Khiếu Phong cuồng bạo xé rách chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh trên người cậu, động tác hắn chợt dừng lại khi nghe tiếng chuông điện thoại. Sau khi nghe điện thoại hắn vội vã rời đi, để mặc một mình Bảo Khánh chìm trong bóng tối của căn phòng đơn độc, cái yên tĩnh như muốn nuốt chửng lấy cậu, đưa cậu về những năm tháng đau đớn đó.
Mùa xuân năm 2007, bố Bảo Khánh trở về sau bốn năm bỏ mẹ cậu mà ra đi, bà vì thương tâm mà sinh bệnh không lâu sau thì qua đời. Ông ta trở về kéo theo một đám người và một tờ giấy bán thân, ông ta đem bán chính đứa con gái năm tuổi non nớt luôn mong nhớ về bố. Ông ta cầu xin cậu trả lấy món nợ mà ông ta cá cược bị thua, một câu xin lỗi đền bù được sao?
"Bố xin lỗi, Bảo Khánh con cứu bố"
Tiếng vang khóc đau đớn, tiếng bé gái khóc nức nở đến xé rách cả tâm can cậu. Gia đình của cậu, tiểu bảo bối còn nhỏ như vậy sao cậu có thể bỏ mặc.
"Tôi sẽ thay em gái bán mình, các người phải cho em ấy đi học, tiền tôi sẽ lấy thân để trả"
"Mày đến Mỹ để làm trai bao tụi tao không bạc đãi em gái mày"
Thiếu niên năm đó quật cường liều chết bảo vệ em gái. Bọn chúng bắt tiểu Thụy làm con tin, hẹn hai ngày sau sẽ đến đưa cậu đi. Bọn chúng vừa đi khỏi, thiếu niên ngã gục xuống sàn nhà đau đớn cắn môi kìm nén đi tiếng khóc bi thương làm tân can vỡ vụ.
Bất lực mà thương tâm nhất chốn bình yên cậu tìm đến vẫn chính là mẹ, người mẹ đã bỏ lại hai đứa con của mình, tức tưởi mà ra đi.
Năm đó, dưới tán hoa anh đào lung lay trong gió cậu nghe thấy hắn nói thích cậu,thanh âm ôn nhu ấm áp làm tim cậu rung động. Nhưng ngoại trừ phớt lờ đi cậu chẳng thể làm gì. Cuốn sổ cậu dùng cả tâm tư đặt ở trên bàn, dùng hết yêu thương viết lên cái tên đó mang nó tặng cho hắn.
"Tiểu Phong" cái tên mà cậu dùng cả tâm tư đang dần chết lạng mà viết nên, mang yêu thương gửi lại bằng hai tiếng quen thuộc. Liệu hắn có hiểu không? Hắn chính là tất cả tình yêu mà cậu ấp ủ trong tim. Đau đớn và tuyệt vọng...
Những đêm lang thang ở NewYork, con đường quá sức xa lạ đối với cậu, dòng người tấp nập qua lại chẳng thể tìm thấy bóng hình thân thương luôn bảo vệ cậu. Chẳng còn nụ cười ấm áp dành cho cậu tất cả yêu thương che chở. Ngày đó, giữa nơi đông người Bảo Khánh luôn tìm kiếm một bóng lưng, trên môi lẩm bẩm hai tiếng nhỏ vụn.
"Tiểu Phong"
Đáp lại nỗi đau đớn đó vẫn chính là thành đô hoa lệ ồn ào tập nập. Giữ những âm thanh ồn ào vọng lại, chẳng thể nghe thấy tiếng nói quen thuộc đó nữa.
Thiếu niên mười tám tuổi không vướng bụi trần, lần đầu tiên cậu cảm thân đau đớn như thế, hạ thân bị xâm hại như xé rách cơ thể cậu, tâm can theo đó mà vỡ vụn. Cậu mang thân thể cho người khác không tiếc thương mà chà đạp, cái thân thể mà cậu đã nghĩ nhất định tới chết sẽ là của người cậu yêu.
Lăng Bảo Khánh lang thang ở nơi xa lạ, tâm can chỉ vì một người mà sống, đem yêu thương gửi vào từng trang sách. Nỗi đau đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu, in dấu ở một nơi nào đó trong những cuốn tiểu thuyết cậu viết lên. Bác sĩ tâm lý bảo cậu điên rồi, đúng thế cậu vì nhớ thương một người đến phát điên rồi, những đêm chẳng thể chợp mắt ngồi một mình trên giường tay nắm chặt lấy đồng xu, nó là tín vật duy nhất là hơi ấm của người cậu yêu. Thanh âm và dáng hình hắn quanh quẩn trong tâm trí như muốn nuốt chửng lấy cậu, nhưng chết rồi những người mà cậu yêu thương phải làm sao? Cậu chẳng biết rốt cục nỗi đau đớn đến xé lòng này cậu phải chịu đựng đên bao lâu. Lặng người trong căn phong tăm tối, cậu hoảng sợ khóc nấc lên, tiếng khóc xé tan không gian yên tĩnh của căn phòng. Trở về rồi, gần đến như vậy lại chẳng thể cảm nhận được hơi ấm năm đó.
Thân thể không trong sạch, rốt cục " Lăng Bảo Khánh của năm đó giờ cậu ở đâu?"
Hai ngày hắn chẳng đến nhà cậu, Bảo Khánh cũng chuẩn bị xong mọi thủ tục trở về Mỹ với tiểu Thụy. Trở về, cậu dùng mười năm để đánh cược lại mang đau đớn mà muốn rời đi. Đêm Bắc Kinh tràn ngập trong ánh đèn lộng lẫy, Bảo Khánh vô thức đi đến con đường quen thuộc, sáng mai cậu sẽ mang yêu thương cất vào tâm trí, vẫn muốn nhìn thấy hắn lần cuối. Hắn cùng một người trước cửa nhà hôn sâu, cậu quay người đi nhất định không ngoái đầu nhìn lại. Vẫn tưởng đau đớn kia sẽ chẳng còn như ngày đầu tiên, thế nhưng lại cứ âm ỉ trường tồn như vậy. Khiếu Phong nhanh tay định thân lại, đẩy người trước mặt ra, Thế Huy cậu ta thật sự say rồi, tối hôm đó cậu ta cãi nhau với người yêu suýt chút nữa làm hỏng hợp đồng của công ty.
" Thế Huy sao cậu lại đòi đến nhà tôi, cậu nên về đi"
" Hừ cậu thật keo kiệt mới uống rượu an ủi tôi một chút đã muốn đuổi người"
Bảo Khánh bước lên máy bay, một lần chẳng hề quay đầu nhìn lại cứ như yêu thương dằn vặt trong tâm trí kia chẳng phải là của cậu.
Lăng Khiếu Phong nhận được cuộc gọi của tiểu Thụy liền lái xe điên cuồng đến sân bay, cuối cùng người hắn muốn giữ hắn vẫn lại chậm một bước. Hắn vẫn như năm đó làm cậu tổn thương, không bảo vệ được cậu, chỉ làm một kẻ vô dụng mà thôi.
Hai người bọn họ là mối tình đầu, là hồi ức tươi tươi trẻ của tuổi thanh xuân nhưng lại lỡ đánh mất nhau giữa dòng người tấp nập. Có lẽ sau này nhớ lại họ vẫn chính là giấc mộng thuở ban đầu của nhau, ấp áp tươi mát. Kiếp này họ nợ nhau chính là yêu thương trọn đời trọn kiếp, nợ một lời tỏ tình chưa kịp ngỏ, đánh mất nhau có phải là một đời?
Mỗi chuyện mà cậu đã từng trãi qua chính là nổi đau đâm thẳng vào tim hắn. Một chuyến bay đến Newyork sớm nhất chính là con đường tìm lại người hắn yêu. Vương Khiếu Phong sải trước trên con đường rộng lớn, trên môi nở nụ cười ấm áp ôn nhu, người đối diện lại chính là chấp nhiện cả đời này hắn theo đuổi.
" Tiểu Khánh tớ đến chính là đón cậu về nhà"
Người đối diện vì bất ngờ mà chật vật nhíu mi, bày ra bộ dáng đặc biệt ngốc tử, hắn ôm cậu vào lòng như sợ người trong vòng tay hắn sẽ biến mất một lần nữa.
" Tiểu Khánh, tớ yêu cậu! Anh yêu em!"
Năm tháng thanh xuân bỗng chốc tươi đẹp vì có nhau, lại chẳng muốn nợ cậu một lời tỏ tình đến kiếp sau. Buông tay cậu, hắn không làm được. Vậy thì, kiếp này ở cạnh nhau đi!!!
------
Cám ơn bạn đã theo dõi đoản văn này của Thỏ. Hãy follow Thỏ+thêm mục này vào danh sách đọc để cập nhật đoản văn của Thỏ nhanh nhất.
À đừng quên để lại cho Thỏ một nụ hôn nếu như đã đọc truyện nhé.
Yêu thương bạn đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip