16. Màu nắng anh đào
[Đoản: Màu nắng anh đào]
Ngoài sân gió thổi hiu hiu, bay là là từng cánh anh đào đậu lên bệ cửa sổ. Mùa xuân đến rồi và Trương Gia Nguyên hoàn toàn không có tâm trạng để nghe giảng. Đôi mắt anh lim dim, tay chống cằm dường như cũng sắp không chịu được nữa. May rằng giảng đường rộng, anh lại ngồi bàn cuối nên cũng tiện lợi nếu như muốn đánh một giấc thật dài.
Chỉ tội cho em người yêu ngồi kế bên anh đang rướn người híp mắt để có thể nhìn rõ được những dòng chữ trên bảng. Doãn Hạo Vũ bực dọc mắng thầm người yêu mình trong đầu, đã bị cận thì chớ, lại còn ì èo cả sáng rốt cuộc đến được trường cũng đã gần sát giờ vào lớp làm giảng đường cũng kín gần hết chỗ. Thế là bị anh lôi xuống tận bàn chót ngồi, có thấy đường chi đâu. Thêm cả sáng nay gấp gáp thế nào quên mang cả kính, hại cậu cực khổ nhìn chữ nãy giờ.
Trương Gia Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, vò rối mái tóc của mình rồi nhẹ nghiêng người tựa lên vai Hạo Vũ. Nhưng tâm tình cậu đang không tốt, lại còn đang dỗi người yêu nên nhanh chóng nhích người lên trên để mặc anh xém tí nữa đã ngã khỏi ghế.
“Anh tránh ra nha, em đang bực mình”
“Ơ, em làm sao lại dỗi anh rồi”
“Biết em bị cận không có thấy đường rồi mà còn lựa chỗ xa tít tắp thế này nữa ! Anh có tâm quá đấy Trương Gia Nguyên”
Trương Gia Nguyên dùng tay dụi mắt, cố gắng cho bản thân tỉnh táo để nghĩ xem người yêu đang bị cái gì. Đến khi nhìn thấy cậu mắt híp một đường mà mày chau lại sắp dính cả vào nhau mới nhận ra em mình hôm nay không đeo kính. Trương Gia Nguyên lục lọi trong ba lô lôi ra hộp nhựa màu hồng, cẩn thận mở ra rồi không nói không rằng choàng tay qua vai em giúp đeo kính vào. Xong xuôi còn nhân lúc giảng viên không để ý mà ghé sát thơm vào má cậu một cái.
“Kính của em đây. Anh xin lỗi vừa nãy anh quên. Không dỗi nữa nhé”
Hạo Vũ liếc xéo người kia rồi chậc lưỡi ghi ghi chép chép, cũng xem như anh còn chu đáo.
Trương Gia Nguyên che miệng ngáp thêm một cái nữa, xác định bản thân không thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa bèn nằm dài ra bàn, từng ngón tay thon dài của anh lần tìm đến bàn tay trắng nõn của ai kia kéo về phía mình rồi mới yên tâm nhắm mắt mà ngủ. Doãn Hạo Vũ không quá lạ gì với biểu hiện này của anh, dù sao thì đi học 5 ngày cũng hết 3 ngày Trương Gia Nguyên ngủ gật trong lớp. 2 ngày còn lại dùng để vừa nghe giảng vừa ngắm em người yêu rồi.
Gia Nguyên cứ thế mà ngủ, tay vẫn đan chặt lấy tay em để gần miệng mình. Hơi thở nhè nhẹ của anh phả vào tay em nhồn nhột, không những thế còn có mấy lúc vô tình hữu ý mà kề phiến môi lên mu bàn tay em thật khẽ.
“Này Hạo Vũ, sao Gia Nguyên cứ khi ngủ lại phải nắm tay cậu thế”
Doãn Hạo Vũ vốn đang tập trung nghe giảng, lại bận ghi chép kiến thức từ ban nãy nên nghe không rõ câu hỏi của bạn bàn bên. Chưa kịp lên tiếng hỏi lại đã nghe thấy tiếng gắt ngủ vô cùng quen thuộc của kẻ đang nắm tay cậu hôn nãy giờ kia.
“Do thói quen. Để yên cho Hạo Vũ học bài”
Cậu bạn cùng bàn trề môi một cái rồi quay người đi, mặc kệ hai người họ dù không làm gì cũng đủ rải tim hồng quanh góc lớp.
Cả trường này ai mà chẳng biết tay ghita đẹp trai Trương Gia Nguyên và học bá ngoan ngoãn Doãn Hạo Vũ là người yêu của nhau. Nếu không biết thì cũng chính là bị sự đáng yêu của họ làm cho biết. Nào ai không yêu nhau mà sáng người này dắt tay người nọ vào lớp, trưa lại dẫn nhau ngồi một góc ăn cơm tự mang rồi có khi lại ôm nhau tự vào gốc cây mà nghỉ mệt. Đến chiều lại khoác vai nhau vào nhà xe rồi đèo nhau cùng về. Đó là còn chưa kể những buổi gần đến buổi kiểm tra quan trọng, sinh viên trong trường lại được dịp mê mẩn trong dáng vẻ tập trung ôn bài của hai bạn trẻ trong thư viện đến tận tối muộn. Hạo Vũ lúc ấy sẽ vô cùng kiên nhẫn chỉ bài cho Trương Gia Nguyên, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau sửa sai và còn có cùng nhau đói bụng nữa. Trương Gia Nguyên thường sẽ luôn giục cậu về nhà ăn tối nhưng lâu lâu phá lệ lại chạy ra ngoài mua cho người yêu của anh ấy bánh bao kim sa hoặc chiếc bánh hamburger thơm lừng nóng hổi. Như thế thì không yêu nhau mới lạ.
Quay về với hai bạn trẻ, mãi đến khi hết tiết, Trương Gia Nguyên vẫn ngủ ngon lành không chịu dậy và tay vẫn đan chặt lấy tay em không rời. Doãn Hạo Vũ xoay bút, bụng cảm thấy có chút hơi đói mà nhà hôm nay lại hết sữa, sáng sớm vội quá cũng chẳng ghé qua căn tin mua được nên bây giờ trong ba lô của cậu ngoài sách vở bút viết cũng chẳng còn gì khác.
“Anh Nguyên ơi”
Doãn Hạo Vũ dùng tay chọt lên gò má trắng cũng không kém gì mình của anh mà gọi.
“Hở? Anh đây”
Trương Gia Nguyên giật mình hé mở mắt, đầu tóc rối bù như vừa đi chinh chiến về ghé sát lại mặt em người yêu hỏi xem có chuyện gì.
“Anh buông tay em ra một tí”
“Không”
“Em đói”
“Ngồi đó đi anh xuống mua cho em hộp sữa, căn tin xa tòa nhà mình lắm, đi mệt. Để anh mua cho”
Doãn Hạo Vũ cũng lười nên gật đầu đồng ý, còn có kéo đầu anh xuống ngang tầm mắt mình, dùng tay chải chuốt cho gọn gàng rồi mới để anh đi. Trương Gia Nguyên ấy thế mà khoái, ngồi cười hì hì cứ như cún con được xoa đầu cho. Gia Nguyên rất thích được Hạo Vũ chải tóc, được kề sát mặt vào người Hạo Vũ và còn được lén lút thơm em nữa. Ai biểu người yêu anh đáng yêu quá làm gì, người gặp người mê, hoa gặp hoa đổ, lại chẳng trách Trương Gia Nguyên cũng thuộc dạng lắm người đuổi theo, một tiếng gảy ghi ta của anh thôi cũng đủ khiến người người mê đắm. Còn nói đến độ chiều người yêu, ôi thôi đi khắp cả trường cũng chẳng ai bằng được Trương Gia Nguyên, khối cơm cún to xù của họ có mà ăn cả năm cũng không hết. Hợp nhau không chỗ nào chê được.
“Chậc chậc, chiều người yêu thế Trương Gia Nguyên. Đang ngủ mà bị gọi dậy đi xa thế mà cũng chịu à”
“Tôi thích chiều người yêu tôi, quen rồi”
Xong xuôi liền ngáp thêm một cái thật dài rồi sải bước ra khỏi cửa. Tựa như vô cùng quen thuộc đến thành một thói quen đáng yêu mà không phải ai cũng có được.
Nếu hỏi Trương Gia Nguyên về nhạc lý, anh có thể dành hàng giờ say mê giảng giải và đánh những bài nhạc thật hay làm mẫu. Nếu hỏi Trương Gia Nguyên về cách nấu ăn ngon, anh có thể dành ra cả một buổi để chỉ ra cách nêm nếm và chọn rau tươi quả sống ngon lành. Và nếu hỏi Trương Gia Nguyên về cách thương người yêu mà cụ thể ở đây là Hạo Vũ, anh có thể sẽ không trả lời nhiều nhưng ánh mắt đằm thắm cùng những cử chỉ thân mật nuông chiều đã nói lên tất cả. Cần gì câu chữ xa hoa, họ thương nhau thế nào ai ai cũng đã cảm nhận được hết.
Chiều hôm ấy, trong lúc Trương Gia Nguyên đang phụ thầy cô bưng bê tài liệu thì Hạo Vũ đứng nói chuyện vui vẻ cùng các bạn học khác. Em cười rất tươi, nói cũng rất nhiều. Giọng em không trầm như Gia Nguyên, cũng không bổng như tiếng đàn piano nhưng nó đặc trưng theo một kiểu rất khác. Cái khác ấy làm tiếng hát của em mỗi khi cất lên đều khiến mọi người mê mẩn và nhất là Trương Gia Nguyên. Đó cũng là lý do mà anh rất thích nghe em hát nhưng cũng đồng thời lo lắng mỗi khi em cất lên âm. Quá nhiều tình địch rồi !
Chẳng hạn như bây giờ, Hạo Vũ ngồi cùng đám bạn trên sân cỏ, vu vơ nói chuyện, ngẫu nhiên hát hò những bài thật quen thuộc nhưng chưa bao giờ là cũ. Mọi người say đắm trong tiếng hát của em, thầm nghĩ sao mà hay quá, nghe được một lần lại bất giác muốn nghe nhiều hơn.
Trương Gia Nguyên xong việc liền chạy đi tìm Doãn Hạo Vũ, phát hiện em ngồi cùng chúng bạn bèn nhẹ nhàng bước tới ôm lấy em từ phía sau. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu em tì xuống, dù cho em bảo rất nhiều lần rằng làm như thế em sẽ lùn đi mất nhưng cũng chưa lần nào thực sự đẩy anh ra. Trương Gia Nguyên khẽ cúi đầu hít hà mùi linh lan ngọt dịu trên tóc em, lại nhịn không được mà hôn xuống một cái, hoàn toàn mặc kệ những vẻ mặt bất lực của bạn bè đồng trang lứa.
Doãn Hạo Vũ không cần quay lại cũng biết phía sau lưng mình là ai. Em nhẹ ngả người ra sau để anh đỡ lấy tựa vào lồng ngực. Hát xong xuôi còn ngước lên nhìn anh hỏi nhỏ 'em hát hay không' để đổi lại ánh mắt tình sâu và cái thơm má thật nhẹ như gió 'hay lắm, rất tự hào về em'.
"Trương Gia Nguyên, cứ ôm Hạo Vũ mãi thế à"
"Thật xin lỗi, thói quen của tôi rồi"
Doãn Hạo Vũ nghe mà cũng thấy ngại, hai vành tai được anh xoa xoa cũng ửng đỏ cả lên. Thích chết đi được ấy chứ ! Doãn Hạo Vũ cũng chết mê chết mệt với vẻ lãng tử bên đàn ghita của Gia Nguyên kia mà. Không những thế còn có chút ỷ lại vào sự nuông chiều của anh nữa. Ví như lười mua thức ăn thì sẽ vòi anh mua giúp cho. Ví như trời lạnh quá mà không muốn mặc áo khoác sẽ nhúc nhích chui tọt vào áo len rộng của anh mặc chung hoặc gỡ khăn choàng cổ của anh ra rồi quấn cho cả hai người cùng ấm. Hay ví như mỗi buổi sáng dậy sớm hơn anh đều mè nheo kéo anh dậy cùng để làm đồ ăn sáng cho mình. Mặc cho anh có hơi gắt ngủ nhưng vẫn sẽ ôm em gục lên vai khi em dùng bữa sáng. Tất thảy những điều đó làm em yêu anh đến bùng lửa nở hoa luôn ấy chứ.
"Thói quen nào của anh cũng dính tới em nhỉ. Còn điều gì của anh có em nữa không thế"
Doãn Hạo Vũ tiếp tục ngửa đầu lên hỏi, hai mắt to tròn chớp chớp làm Gia Nguyên phải cúi xuống thơm một cái mới chịu.
"Nắm tay em là thói quen, chiều em là thói quen, ôm em là thói quen và thích em cũng là thói quen chỉ mình anh mới có"
Dưới tán cây anh đào lộng gió, phát ra tiếng cười giòn tan cùng tiếng ồ ồ vui vẻ của những người bạn học. Có hai chàng trai cười tít mắt ôm lấy nhau. Một người co chân ngả ra sau ngại ngùng cười tươi lộ ra hai chiếc răng hổ, một người vòng tay ôm lấy người kia từ phía sau, đỡ lấy người em vào vòm ngực rắn chắc, miệng cũng cười toe không kém, đều rạng rỡ dưới ánh chiều tà nhuốm màu hồng của cánh đào đang bay. Họ lại ôm, lại nhìn nhau cười và lại hôn nhau thật tình tứ.
Gió vẫn thổi và anh đào vẫn cứ bay
Lên bệ cửa sổ, lên bờ giậu tâm hồn
Hay e dè trên phiến môi hồng em khẽ mở
Mà che đi cái giao luồn hơi thở của đôi nhân.
Hết.
-nguyetbanhtieu-
[221501]
Tâm sự nhỏ xíu:
Chuyện là mình đang thi học kỳ nên là tính sủi tới tuần sau luôn đó nhưng mà do hôm nay là ngày đặc biệt 💖 hehe là sinh nhật tủi 18 của mình éeeeee 🥳 thành ra mới ngồi viết con fic nầy mở đầu cho tủi 18 cutoe nè hihi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình cuối tuổi 17, tym mình luôn đập padapum khi thấy sự yêu thích và góp ý và khi mình rep còm mân mọi người đó 🥺 mãi iu mọi người 💖
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip