Vẫn đợi em về

"Ngồi đơn anh lặng thầm khóc than, tại vì sao anh lại khác người?
Màu tóc trắng, màu mắt xám đâu do anh lựa chọn
tại sao người người xua đuổi anh

Có cơn gió nhẹ nhàng đưa em đến
Nụ cười xinh làm tim anh bao xao xuyến
Vậy tại sao gió đưa em đi, để lại anh một mình nơi chốn xưa...

Kỉ niệm cùng em nơi chốn nao
Nở nụ cười và ngọt ngào gọi anh

"Cùng chơi với em nhé, anh trai tóc trắng ơi"

anh trai của em đây, em quên rồi hay không muốn nhớ?
Lẽ nào em không biết, anh yêu em đến nhường nào
Lời hứa năm xưa, em đã hứa
Rằng bên anh, bên anh trọn đời
Nhưng người nỡ vội vàng quên đi

thời gian cứ lặng lẽ trôi
Con tim anh giờ đang hao mòn
Thanh xuân của anh chỉ để đợi em
sao em lại nỡ quên mau
Nụ cười em thấp thoáng trong anh
Làm sao mới thể thấy...bóng hình em

Về đi nhé gái của anh, anh vẫn sẽ luôn nơi đây, đợi em về..."

*****

Có một cô gái khiến tôi phải chờ đợi. Cô gái đó là em.

Người ta thị tôi, ghét bỏ tôi bởi tôi khác họ. Với mái tóc trắng, đôi mắt xám pha chút đỏ đã thành nỗi sợ hãi của họ với tôi. Nhưng em thì không, em chẳng hề sợ tôi. Em luôn gọi tôi là "anh trai tóc trắng".

14 năm rồi, tròn 14 năm, hơn 5100 ngày tôi chẳng còn nghe thấy giọng nói của em. Chẳng còn nghe thấy gọng nói non nớt gọi tôi. Nhớ em, nhớ đến kiệt quệ!

******

14 năm trước khi tôi còn là một cậu bé. Tuổi thơ của tôi chẳng tốt đẹp như bao người khác mà đó là ác mộng. Bởi tôi như lời người ta nói chỉ là một thằng bị bạch tạng, là sao chổi, ác ma. Tôi chẳng hiểu tại sao ba mẹ tôi đều bình thường, đến cả em trai tôi cũng bình thường vậy mà tại sao chỉ mình tôi bị bạch tạng?

- Biến đi, đồ dị dạng không ai thèm chơi với mày đâu.
- Lêu lêu đồ bạch tạng, biến đi cho tụi tao chơi, hahaha...
.....

Có ai từng nghĩ đến cảnh chỉ cần ra khỏi cổng nhà là bao nhiêu thứ bị ném thẳng vào người chưa? Có ai mới bước chân vào cửa lớp đã nghe thấy người ta gọi là rác rưởi chưa? Đã ai từng nghe thấy phụ huynh nhà người ta bảo con họ tránh xa mình ra chưa? có lẽ là chưa đâu nhỉ?

Nhưng tôi lớn lên dưới sự xỉ nhục của người khác.

Vậy đấy!

Tôi cũng đã từng rất ghét mẹ tôi, định là sẽ bỏ nhà ra đi chẳng bao giờ trở lại nữa. Nhưng...11 tuổi tôi biết đi đâu về đâu?

Từng suy nghĩ vẩn vơ của tôi bất giác đã đưa tôi đến công viên gần nhà. Thẫn thờ ngồi một góc trong công viên bất chợt tôi nghe thấy tiếng từng chiếc lá ngân nga ca hát , đùa vui với gió. Tiếng chim đùa vui ngân nga. Bất giác có thứ gì đó mềm mại bò vào lòng tôi. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào mắt tôi săm soi, má phúng pha phúng phính hồng hồng. Em nhìn thật lâu vào mắt tôi rồi nói:

-" Anh trai tóc trắng mắt anh đẹp ơi là đẹp ý."

Tôi bất ngờ. trước giờ chưa ai khen mắt tôi đẹp cả, bởi nó xám xịt lại pha chút màu đỏ nhìn rất dị. Đến cả tôi còn chẳng muốn nhìn vào gương nữa là người khác. Ấy vậy mà em lại khen nó đẹp.

- "Em gọi anh hả?"

- " Vâng ạ anh trai tóc trắng"

- "Mà sao em lại gọi anh là anh trai tóc trắng? "

_ "Thì tóc anh màu trắng này, trắng y như tuyết ý. Với cả anh lớn hơn em nên em gọi anh là anh trai tóc trắng thôi"

Em cười thật hồn nhiên, tựa như những tia nắng mỏng manh. Ấm áp.

-" Em không sợ anh sao?"

-"Dạ anh đâu có đáng sợ như ông ba bị đâu mà em phải sợ?"

-"Ông ba bị?"

-"Dạ, anh không biết à. Ba em bảo ý ông ba bị hay đi bắt những đứa trẻ hư về rồi bán đi đó anh"

Tôi bật cười. Thật tình thì tôi chưa nghe ba hay mẹ tôi nói về ông ba bị. Tôi cũng chẳng biết ông ta là ai cả, nhưng cái điệu bộ khoa chân múa tay của em cực kì dễ thương . Em ngồi trong lòng tôi, trong cái đầm công chúa màu hồng phấn, đôi mắt đen láy to tròn nhìn tôi thi thoảng lại khẽ liếm cây kẹo que trên tay.

- " Em tên gì thế cô bé?"

- "Dạ em tên Vi Vi đó anh, tên em đẹp nhờ anh nhờ. Mẹ em đặt cho em đấy, me bảo em đẹp như đóa tường vi nở rộ trong nắng ý, hi hi. Còn anh tên gì?"

- "À anh tên Phong"

- "A anh giống tên anh Phong nhà bác Thảo á, hi hi. Anh là con của thần gió"

Giọng nói non nớt của em dần dần in đậm vào trong tôi.

Năm tháng khiến hình bóng của em trong tôi mờ dần, nhạt dần.

Gió, nhẹ nhàng đưa em đến, hà cớ gì lại bắt em đi?

Em của hiện tại có lẽ đã trở thành một cô gái xinh xắn, liệu rằng em còn nhớ đến tôi?

Đợi em 14 năm, tìm em cũng 14 năm, chẳng biết từ khi nào, em luôn chiếm trong tim tôi một vị trí rất quan trọng. Phải chăng điều đó có được gọi là tình yêu?

14 năm tôi cố gắng nỗ lực dấn thân vào showbiz. Để làm gì à? Câu trả lời duy nhất của tôi chính là tìm em. Nếu em thấy tôi với mái tóc trắng này, với đôi mắt này có lẽ em sẽ tới tìm tôi.

14 năm nỗ lực cuối cùng tôi cũng được có cơ hội đứng trên sân khấu qua chương trình "Tìm kiếm tài năng trẻ". Cuối cùng tôi cũng có cơ hội để nói với em qua bài hát chính tay tôi sáng tác rồi.

" ...Có cơn gió nhẹ nhàng đưa em đến

Nụ cười xinh làm tim anh bao xao xuyến
Vậy tại sao gió đưa em đi, để lại anh một mình nơi chốn xưa...

Kỉ niệm cùng em nơi chốn nao
Nở nụ cười và ngọt ngào gọi anh

"Cùng chơi với em nhé, anh trai tóc trắng ơi"

anh trai của em đây, em quên rồi hay không muốn nhớ?
Lẽ nào em không biết, anh yêu em đến nhường nào
Lời hứa năm xưa, em đã hứa
Rằng bên anh, bên anh trọn đời
Nhưng người nỡ vội vàng quên đi....."

Lời hứa năm xưa em quên mất rồi, em đã quên mất. Em hứa sẽ trở lại công viên kia chơi cùng tôi. Vậy mà em chẳng hề trở lại. Tôi đã đến công viên kia chẳng biết bao nhiêu lần vậy mà sao chẳng thấy em trở lại?

".....Và thời gian cứ lặng lẽ trôi
Con tim anh giờ đang hao mòn
Thanh xuân của anh chỉ để đợi em
sao em lại nỡ quên mau
Nụ cười em thấp thoáng trong anh
Làm sao mới thể thấy...bóng hình em

Về đi nhé gái của anh, anh vẫn sẽ luôn nơi đây, đợi em về..."

*****

Chẳng biết đến bao giờ, tôi mới có thể tìm thấy em? Cũng chẳng biết đến bao giờ em mới có thể thấy tôi trên màn ảnh nhỏ?

Nhưng cho dù như thế nào, em có nhìn thấy tôi trên màn ảnh kia hay không, thì tôi nơi đây vẫn luôn đợi em trở về...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~~

<<Nhật kí một thời thanh xuân - Vẫnđợi em về>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip