Vì cậu là Trần Mai Hà My!

Đã bao giờ cậu bị xem là người vô hình chưa? Đã bao giờ bạn nói chuyện với ai đó mà người kia không thèm để ý đến bạn chưa? Đã bao giờ bạn cố bắt chuyện với ai đó mà người kia ngó lơ bạn chưa? Và đã bao giờ bạn nêu ý kiến với thầy cô mà đều bị bỏ qua chưa? Có lẽ là chưa nhỉ? Nhưng với tôi thì việc bị xem là vô hình như một điều hiển nhiên. Có người chê tôi gầy gò, xấu xí. Có người lại nói tôi tính tiểu thư giả tạo này nọ. Có sao? Tôi đã tự hỏi bản thân cả trăm cả nghìn lần về điều đó nhưng rồi cũng là không trả lời được.

Rồi một ngày kia, có lẽ ông trời thương hại tôi nên để tôi có một người chị. Điều lạ là chị ấy gần như giống tôi chỉ khác về màu mắt chị ấy màu đen còn tôi là màu nâu. Với cả chị tết tóc đuôi sam, còn tôi là mái tóc ngắn ngang vai. Chị Nguyệt Anh không biết nói hay nói đúng hơn thì chị ấy bị câm. Nhưng tôi chẳng ghét điều đó. Có chị, tôi có người chơi cùng. Có chị tôi tha hồ tâm sự kể lể những chuyện bí mật không thể cho ba mẹ biết. Có chị, vui thật là vui vì chẳng ai dám nói tôi này nọ nữa. Bởi vì, có chị bảo vệ tôi rồi.
Có những hôm tôi lỡ làm vỡ đồ của mẹ, là chị nhận thay tôi. Nhưng lạ là cả hai chị em đều bị phạt. Ba tôi bảo làm vậy để răn đe cả hai. Có lẽ ba biết tôi làm chứ không phải chị. Có lẽ ba muốn dạy chúng tôi cách tự nhận lỗi mình gây ra dạy chị không được bao che quá mức cho tôi khiến tôi có tính ỷ lại.

Tôi thấy mình ngoan mà, có ỷ lại ai đâu. Là ba làm quá ý, nhưng tôi chẳng thấy buồn bởi chị nhìn tôi cười, còn xoa đầu tôi nữa.

Những kí ức về chị, tôi nào quên được. Chị tôi tuyệt vời lắm.

Tôi học chung lớp với chị chỉ có hai năm đó là khi chị về nhà tôi và năm lớp năm. Những năm sau đó chỉ có chị với anh Phong học cùng lớp, còn tôi thì học lớp bên cạnh. Tôi có chút buồn, cũng có chút tủi hờn. Sao chị hai với Phong được học chung bỏ tôi bơ vơ ở lớp cạnh bên như vậy. Nghĩ mà tủi thân, tôi giận hờn làm mình làm mẩy cả một tuần liền. Nhưng ba mẹ lại chẳng tìm cách chuyển lớp cho tôi. Rõ là chán!

Vì thế mà suốt bốn năm cấp hai tần suất tôi sang ở lớp chị còn nhiều hơn tôi ở lớp.

Nhớ nhất những năm tháng ôn thi cấp ba. Chị với Phong giỏi sẵn rồi ý, còn tôi ôn hộc mặt. Đấy nghỉ hôm nào là Phong lại lăng xăng qua rủ chị em tôi đi chơi. Khổ nỗi, tôi làm gì mà có tâm trạng mà đi đây? Bao nhiêu đề, ôn đủ kiểu, thời gian đâu mà đi chơi?
Vậy mà chị tôi cũng không thèm để ý đến Phong, chị ngồi vẽ tranh cạnh tôi, thi thoảng chị hay ngó sang nhìn bài tôi xem có chỗ nào sai không. Lúc tôi làm xong đề, chị nhét vào tay tôi bức tranh nhỏ. Chị vẽ tôi, nhìn đẹp lắm luôn. Mái tóc được búi cao xinh xinh này, đáng vẻ thì chăm chú làm bài. Ôi sao mà cưng quá đi mất. Bức tranh đó là báu vật của tôi suốt cả một thời gian dài, nhưng bất chợt lại mất lúc nào tôi cũng chả hay.

Hình như tôi không có duyên học cùng lớp với chị thì phải. Cố gắng lắm tôi thi được vào cùng trường với chị. Nhưng tiếc là tôi chỉ thiếu 0,5 điểm nữa thôi là được vào cùng lớp A1 với chị. Buồn thật đấy, tôi chỉ đủ điểm vào lớp A2 thôi. Lớp A2 nằm ở dưới tầng trệt, mà A1 lại ở tầng hai cơ. Mỗi lần lên lớp chị là khổ vô cùng ý.

Có hôm đầu tôi lấp ló ngoài cửa đưa tiền ăn trưa cho chị ai ngờ vừa ló đầu ra các bạn cùng lớp chị nhảy ra vây quanh tôi trầm trồ đủ kiểu.

- Bạn ơi bạn học lớp nào?

- Bạn tên gì thế? Sao trông bạn có chút giống Nguyệt Anh lớp phó thế nhỉ?

- Bạn tìm ai? Tìm tớ hả?

- ...

Nhiều lắm, các bạn ấy hỏi liến thoắng ý. Lần đầu tiên cái cảm giác tôi là người vô hình biến mất khỏi đầu tôi. Vui lắm chứ, nhưng mà hơi ngượng tại chỉ toàn con trai. Lớp của chị 95% là trai ý, tại lớp chuyên của khoa tự nhiên mà làm sao lại ít trai cho được chứ.

- Tránh ra, tránh ra, My đến tìm Nguyệt Anh đấy, tránh ra nào.

- Phong lớp trưởng đại nhân, lớp có mỗi bà Nguyệt Anh xinh nhất ông chiếm giữ rồi giờ tụi tôi làm quen cũng không được à?

- Nép ra, đụng đến tiểu muội muội của hoàng hậu nhà trẫm là không xong với trẫm đâu đấy!

Èo ơi, Phong lúc nào cũng sến chết đi được. Tôi cười trừ với các bạn của chị rồi ngó đầu vào kêu nhỏ.

- Chị ơi chị...

Bất chợt tôi cảm thấy có ai đó nhìn tôi. Là cậu bạn cũng gọi là đẹp trai, nhưng là tóc nhuộm đỏ chót nhìn chói hết cả mắt. Chả hiểu sao cậu ta có thể vào cái lớp chuyên này nhỉ?

- Tiền ăn trưa của chị nè, à mà ba bảo ý nếu ở lại trưa bất tiện thì để ba bảo bác Tuấn đưa đi đưa về cho.

Chị lắc đầu rồi bảo: "Không cần, chị ở lại để có nhiều thời gian ôn bài!"

- Vâng, thôi em về lớp đây nha chị!

Cuộc sống của tôi như vòng tuần hoàn cứ thế trôi qua. Thi thoảng ghé qua lớp chị chơi cùng các bạn nam nói chuyện này nọ. Rồi tối về lại làm nũng chị đòi ngủ chung. Chị không thích có người ngủ cùng nhưng mà chị làm sao có thể chối từ cái miệng dẻo như kẹo của tôi đây?

Rồi đến một ngày bác sĩ nói tôi phải phẫu thuật thay tim gấp, nếu không tôi chỉ còn sống hai tháng nữa thôi. Tôi biết mình bị bệnh tim từ nhỏ, nhiều lúc đau đến nghẹt thở. Nhưng tôi không nghĩ đến việc mình sẽ chết.

Nói thay tim thì dễ nhưng kiếm đâu ra tim để thay bây giờ? Làm gì có ai ngốc đến nỗi đổi tim cho người sắp chết như tôi? Thất vọng. Chán nản. Nhưng rồi một ngày bác sĩ bảo có người đồng ý thay tim cho tôi. Là ai có lòng tốt đến vậy có lẽ sau ca phẫu thuật tôi nên đi cảm ơn người nhà họ mới được.

Nói là vậy cớ sao khi biết người thay tim là chị tôi sao tôi chẳng vui nổi. Cứ ngỡ có người tốt bụng cứu tôi ai dè là chị. Đau lắm. Tim tôi ý. Đau thật là đau. Lúc tôi vào phòng phẫu thuật chị còn nắm tay tôi dặn rằng hãy mạnh mẽ. Mạnh mẽ vượt qua cuộc phẫu thuật. Cớ làm sao chị lại thế tim cho tôi rồi ra đi như thế? Tôi chẳng tin đâu, có ai nói tôi biết chị tôi vẫn còn sống đi. Chẳng ai nói cả, cứ im lặng như tờ.
Đám tang chị, chẳng ai biết tôi nhốt mình hành hạ bản thân.

Các cậu biết không, có một thời gian tôi dường như chẳng còn là tôi nữa. Ban ngày tôi hóa trang thành chị, ban đêm lại trở về là tôi. Có lẽ sẽ có người nói tôi ngu ngốc ấu trĩ. Chẳng phải đâu, chỉ có như vậy tôi mới có thể thấy rằng chị vẫn luôn tồn tại.

Nhưng rồi một ngày cậu đến. Vẫn mái tóc đỏ chót, vẫn cái mặt sắc bén mang chút tinh nghịch của trẻ con, cậu như cơn gió nhẹ nhàng đến bên tôi.

- Hà My, cậu điên rồi sao?

"Nguyệt Anh, tớ là Nguyệt Anh không phải Hà My."

Tôi giơ cuốn sổ có vài ba chữ lên phủ định. Tôi là Nguyệt Anh mà, nhưng cậu ấy giằng lấy cuốn sổ nhỏ ném đi trước mắt tôi. Cậu nắm lấy vai tôi gằn từng chữ:

- Cậu không phải! Cậu là Trần Mai Hà My, không phải Nguyệt Anh. Nguyệt Anh đi rồi, nếu cô ấy trên trời thấy cậu như vậy liệu cô ấy có ra đi thanh thản được hay không?

Phải vậy không?
Tôi chẳng biết nữa.
Nhưng có cậu, tôi lại là tôi. Lại là cô bé Trần Mai Hà My nhút nhát. Khi xưa là chị bảo vệ chăm sóc tôi thì bây giờ là cậu chăm sóc bảo vệ tôi. Chẳng biết từ khi nào con tim tôi lại rung động vì cậu.

Từ lúc nào ý nhỉ? Tôi không nhớ nữa.

Chỉ nhớ là tôi yêu cậu vậy thôi.

"Có những cơn gió thổi tung những cánh hoa
Có những cơn gió đưa cánh hoa lại gần ta
Và cậu là cơn gió của tớ, chỉ tớ mà thôi."

--Trần Mai Hà My--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip