3
Cô thôi không giãy, ngoan ngoãn để cậu ôm, tự nhiên thấy nóng nực khó thở quá, cô lại đang ở tư thế buồn cười nữa chứ! Còn cậu thì tựa vào vai cô, thở đều đặn, lên cơn sốt rồi mà vẫn chịu được đấy, đúng là đại ca có khác!
Một lúc lâu sau, vai cô tê rần rần...
"Này, ah ngủ rồi à?"
" Tên ác ma kia!"
Gọi không trả lời có lẽ ngủ rồi, cô nhẹ nhàng nằm dịch ra, quay mặt nhìn cậu, lúc này sao trông cậu bình yên thế, không còn có vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, thật ngoan mà! Khoan Đã...cô đang nghĩ gì vậy chứ!
Vài ngày trôi qua.....
Cô bắt cậu phải ở nhà không cho đi đâu, đàn em có việc thì cứ đến nhà mà hỏi, còn không thì miễn, làm đại tẩu kia mà, chức cũng oai gớm!
" Anh ăn canh gà đi! Tôi mới nấu đó!"
" Không ăn canh gà đâu! Có cháo gà không?"
Cô nhăn mặt nhìn cậu rồi lại ậm ờ xuống bếp, chả hiểu sao bà giúp việc đột nhiên về quê chứ, tại hắn bị thương nên Đông Ni mới xuống bếp đấy nếu không đừng hòng...
Cuộc sống cứ thế từ từ trôi qua, 1 tên cáo già cứ hết lượt nằm trên giường sai bảo, còn 1 con thỏ ngốc thì cứ im lặng làm theo, không biết mình bị là mình bị lừa.
...............................
Tháng sau cậu khoẻ hẳn, đang ngồi trên ghế thì thằng em Minh Đức chạy vô:
"Chuyện,......chuyện....lớn....đại ca....nguy....rồi...."
" Bình tĩnh"
" Không thể bình tĩnh....Đại ca.....thằng An hôm nay đi viện....không may....gặp đại tẩu đang.... Nói chuyện thân thiết với.....với....1 thằng "con,...trai....."
" Gì???"
"Rầm" cánh cửa bị đập mạnh, Minh Đức há mồm nhìn,....chuyện lớn rồi, cửa sắp nát ra thế này là đủ biết anh tức giận đến mức nào.....Nãy có nói sai gì không nhỉ?
Lục Phong phóng xe nhanh chóng đến bệnh viện, ánh mắt căm thù nhìn một màn trước mặt:
Đông Ni vui vẻ nói chuyện với người đó, chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm, nụ cười ấy, hình như chưa bao giờ cô có khi ở bên cậu...!
Cô chưa kịp cùng Hiếu lên xe thì đã bị ai đó cầm tay giật lại, Hiếu bị ăn 1 đấm ngay bên má.
" Phong, anh làm gì ở đây?" cô hoảng hốt ôm cánh tay chuẩn bị đánh tiếp.
" Cái này phải hỏi em, có chồng rồi mà leo lên xe đi với thằng khác, vui không?" Cậu quát.
Hiếu lúc này mới đứng dậy: " Này anh kia, tôi mời Đông Ni đi ăn bộ không được sao?"
" Đúng đó, đây là đồng nghiệp mới của tôi, anh đâu cần phải nói khó nghe thế?"
" Hừ, dắt vợ người ta đi hiên ngang giữa đường thế này, lại còn đi ăn, liệu ăn xong rồi có vô khách sạn luôn không?"
" Anh vừa phải thôi, không ngờ cô ấy lại lấy phải 1 người như anh!"
"Bốp" Lục Phong đấm thêm 1 phát, làm Hiếu loạng choạng , đứng không vững.
" Anh thôi đi...." Cậu khựng lại nhìn cô chắn ngang trước mặt :
"Em tránh ra!" Cậu gằn giọng!
"Không"
" Hắn là gì của em?"
" Chỉ là bạn!"
" Tránh ra nếu không tổn thương đừng trách!"
Đông Ni vẫn đứng chắn, nhất quyết không đi, tay cậu nắm chặt giơ lên, cô thì nhắm mắt chịu trận.
" Chỉ vì 1 thằng đồng ngiệp mới quen?"
Anh cau mày.....cô không trả lời.
" Được coi như anh thua!"
Lúc này cô mới mở mắt nhìn cậu, vẻ mặt cười nửa miệng ấy của cậu làm cô sợ...., Lục Phong quay lưng bước thẳng, trưa hôm ấy, không khí trầm lặng hẳn, cô xin nghỉ buổi chiều, về nhà....
2 đứa kia bảo cậu không về, ở băng nhóm, cậu không có tới, vậy....cậu đi đâu?
Cậu có biết cô lo lắng lắm không? Hôm trước mới ra ngoài đã bị bọn kia vác dao chém rồi.....bây giờ lại đi lâu như vậy!
Mấy tiếng trôi qua, đàn em bắt đầu tìm kiếm, cô đi theo thì bị Minh Đức chặn lại không cho ra ngoài.
Chiều.....vẫn không có tin tức.
"Đại tẩu, chị ăn gì đi!"
" Bỏ đi, tìm được chưa?"
" Chị phải ăn bọn em mới yên tâm tìm....."
" Anh Đức....anh Đức....tìm được rồi....đại ca đang ở trong quán bar cách đây không xa, anh ấy ở phòng đặc biệt thảo nào tìm mãi không ra....mà hình như anh ấy không chịu về!" An hớn hở chạy vào.
" Mẹ cái thằng....bé mồm thôi....thích chết à?"
" Dẫn đường!" cô đứng phắt dậy, ra lệnh cho An.
Quán bar Minh Cầm.
" Đại ca.....đại ca về đi mà!"
" Đại ca...."
" Một lần nữa, cút!!!"
Phong nhoài người ra ghế, cầm ly rượu lắc lắc.
" Đại......"
" Im đi"
Đông Ni bước vào đuổi hết mấy con nhỏ kia ra, từ từ tiến lại chỗ cậu.
" Em đến đây cười nhạo tôi ư?"
" Không phải, sao anh không về?"
" Hừ, tôi không dám giữ em nữa, dù sao em cũng chẳng yêu tôi, từ giờ tôi trả em tự do......"
" Anh uống say quá rồi!" cô ngồi xuống cạnh cậu, cầm lấy ly rượu, mùi nồng nặc rượu nặng quá đi.
" Sao anh lại muốn lấy tôi?" cô hỏi.
" Vì....anh yêu em.......yêu cái người con gái lần tiên anh gặp đã cứu anh một mạng. Nhưng mà....." cậu cười khổ " Mà em lại không yêu anh....anh biết....anh ích kỉ...có phải em rất hận anh?"
" Phải, tôi cực kì hận anh...nhưng mà tôi...tôi..." cô nhỏ giọng " Tôi cũng yêu anh..."
" Yêu? Em nói dối, về đi, anh không muốn nghe!"
" Tại sao, không phải anh bảo yêu tôi sao?"
" Phải, haha...anh sợ...chỉ vì....hôm nay người con gái anh yêu đi bênh vực người khác!....."
" Sao lại cố chấp thế chứ?" cô cau mày, cậu lại tiếp tục uống rượu...
" Anh còn yêu em ...không?
Lục Phong quay lại nhìn thẳng vào cô: " Chưa bao giờ là hết!"
Đột nhiên cô ôm lấy cổ cậu, cánh môi nhỏ nhắn chạm nhẹ vào môi cậu, ma sát.....
Cậu như bị điện giật, đầu óc hơi choáng váng, lúc sau mới đáp trả lại cô, 2 người cứ thế cuốn lấy nhau, gần như hoà quyện, vị rượu cay nồng làm đầu óc cô mơ màng, mãi sau khi không còn sức lực nữa cậu mới tha cho cô.
Đông Ni mặt đỏ bừng, cúi xuống , còn Phong thì chăm chú nhìn cô.
" Em với Hiếu không có gì hết, anh ấy có người yêu rồi...nãy em giúp ảnh phẫu thuật cho bệnh nhân hộ nên trả công mà...đừng giận nữa...."
" Anh xin lỗi"
Cô sững sờ nhìn cậu, đây là lời của đại ca đấy ư???
" Á....." cô chưa kịp nói gì thì anh ngủ gục ngay đây vai cô, haizz, đành phải kêu cái lũ đang hóng hớt ngoài cửa đem đại ca tụi nó về vậy!
1 năm sau đó...
" Đại ca...đại tẩu kêu đại ca về gấp....nếu không....nếu không tẩu ấy.....tẩu ấy Đốt nhà...."
" Chú nghĩ cách giúp anh...."
" Thôi đại ca ơi, thằng An với thằng Hiếu đang bị đại tẩu hành gần chết rồi kìa,...em mà về nữa thì.....chết đấy!!"
" Bà bầu rắc rối thật !"
"Reng reng"
Mặt tên đàn em tái mét..." Đại....đại..... ca...., tẩu ....gọi...."
Anh nuốt nước miếng cầm điện thoại lên: " A lô"
" ANH MÀ KHÔNG VỀ THÌ ĐỪNG CÓ NHÌN MẶT TÔI!!!!"
hoàn đoản
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip