Đoản đam 120

#Đoản_đam

" Anh à, hôm nay sinh nhật anh... nên em có tự chuẩn bị quà cho anh nè..."

" Cái gì đây?"

" Là khăn len ạ, mùa đông đến rồi nên em có tự tay đang khăn tặng anh."

Dịch Hàng nở nụ cười đưa hộp quà tự gói sẵn trước mặt Lam Phong. Nhưng nhanh chóng bị anh giật lấy, quăng vào thùng rác.

" Mấy thứ nghèo hèn, dẻ rách này mà muốn tặng tôi sao? Mấy thứ này chỉ xứng đáng làm dẻ chùi chân thôi."

Dứt câu anh ném cho cậu một nụ cười khinh bỉ rồi bỏ đi. Cậu ngơ ngác đứng đó, dù đây không phải là lần đầu bị từ chối nhưng tim cậu vẫn đau lắm, cứ như bị ai đó nhẫn tâm cầm dao đâm một nhát.

[.......]

"Này, mau đi mua cho tôi chai nước."

" Vâng, em đi ngay đây ạ..."

Dịch Hàng ngồi ngoài sân bóng xem anh chơi bóng chuyền, nghe anh nói vậy liền chạy đi mua nước cho anh.

"Nước của anh đây."

Cậu cầm chai nước lọc đưa cho anh rồi cúi để ổn định lại hơi thở vì phải chạy một quãng đường khá xa.

" Sao lâu quá vậy, muốn tôi chết khát à?"

" Em xin lỗi..."

Khi cậu bối rối xin lỗi thì anh lại tức giận giật lấy chai nước, không thèm hỏi han cậu có mệt không mà tiếp tục trận bóng.

[.......]

" Này... tôi bị thầy phạt chép bài 50 lần, cậu chép giúp tôi đi... nhớ sáng mai phải có để tôi nộp."

" Vâng ạ, em sẽ cố gắng xong sớm giúp anh"

Dịch Hàng cười cười, có lẽ với cậu được Lam Phong nhờ hay quan tâm một chút là cậu vui rồi. Nhưng cậu không hề hay biết anh chỉ đang lợi dụng lòng tốt của cậu.

Lần ấy cậu thức cả đêm chép bài cho anh, không kịp ăn uống nên bị cơn đau dạ dày hành hạ, còn anh thì chẳng chút quan tâm.

Cậu theo đuổi anh từ những năm cấp ba đến mãi tận khi lên đại học, từ bỏ cả ước mơ để được ở bên anh...

Ngay cả những khi anh dùng phao, đánh nhau bị kỷ luật cậu sẵn sàng nhận thay. Không những thế cậu còn thay anh xách nước tưới cây, làm trực nhật, chép phạt... mỗi lần anh bị điểm kém.

------------

" Anh à, em... em thật sự rất yêu anh..."

Ngày tốt nghiệp đại học cậu lấy hết cam đảm để thổ lộ tình cảm với anh. Anh sắp đi du học rồi, nếu cậu không nói thì sau này sẽ không có cơ hội để nói nữa.

Bốp!

" Yêu tôi, tởm quá vậy? Cậu là đàn ông đó... sao đã nghèo nàn lại còn bệnh hoạn như vậy?"

" Em yêu anh mà, cũng không biết tại sao lại yêu anh nữa... nhưng thật sự nó không phải là bệnh đâu..."

Bốp!

" Cậu câm miệng lại... mấy cái thứ tình yêu này khiến tôi ghê tởm lắm, nên làm ơn cút khỏi đây đi!"

Chưa để cậu nói hết câu Lam Phong đã thẳng tay tát Dịch Hàng. Nhưng vẫn chưa hả giận mà dồn cậu vào tường, tay bóp chặt cổ cậu, anh hận không thể giết chết cậu ngay tức khắc...

" Khụ... khụ... xin anh... đừng đối xử với em như vậy..."

" Nói cho cậu biết cậu dám tỏ tình với tôi một lần nữa tôi sẽ giết chết cậu..."

Ánh mắt anh trở nên đỏ ngầu, mặt giận đến mức đáng sợ, cuối cùng là dùng lực mạnh đẩy cậu ngã xuống đất.

Đầu cậu bị đập vào tường, đau lắm nhưng không bằng nỗi đau trong trái tim. Yêu anh là sai sao? Rốt cuộc cậu đã làm gì sai mà bị đối xử như thế này chứ?

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh công khai người yêu còn cậu thì vẫn mặt dày bám theo. Có lẽ bản thân cậu vẫn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ động lòng...

Dịch Hàng lặng lẽ quan sát Lam Phong khắp nơi, nhưng chưa bao giờ dám đứng trước mặt anh để ba mặt một lời... mà chỉ khi không có người yêu anh ở đó, cậu mới dám đến bên cạnh chăm sóc anh. Có lẽ cậu sợ người yêu anh hiểu lầm, sợ bản thân trở thành người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của anh.

Nhưng cậu đâu có biết ngay cả việc làm người thứ ba cậu cũng không đủ tư cách.

" Sao cậu cứ bám theo tôi mãi vậy? Không thấy mệt sao?"

" Em không mệt, em sẽ mãi ở bên cạnh anh"

" Đúng là mặt dày mà..."

Anh chán ghét đáp, cũng không đuổi nữa vì có đuổi hay chửi cậu cũng không chịu đi. Anh chỉ cầu mong có một ngày nào đó kẻ phiền phức này biến mất.

Hơn một năm sau, trong một lần Lam Phong dẫn người yêu đi mua nhẫn cưới. Trong lúc sang đường người yêu anh không để ý có một chiếc xe tải đang lao về phía mình. Anh mới gửi xe xong, mọi thứ nhanh đến mức anh không định hình kịp hay ứng cứu nữa, chỉ biết đứng đó hai nhắm tịt lại để không thấy những gì trước mắt.

Nhưng khi nghe tiếng hét của mọi người, mở mắt ra thì lại thấy người yêu mình vẫn đang ngồi bên lề đường, người bị tai nạn lại là một người khác.

Anh vô thức chạy về phía người kia, vẫn không biết ai mà tốt đến mức như vậy...

" Này cậu..."

Khi trông thấy mặt của người nằm đó tim anh thắt lại, thì ra đó lại là cái người mình từng rất căm ghét.

" Dịch Hàng... cậu có sao không..."

Vừa nói anh vừa đỡ cậu, lần đầu tiên hắn gọi tên cậu. Vẫn không hiểu sao máu chảy nhiều quá, cơ thể cũng trở nên lạnh dần đi...

" Cậu tỉnh lại đi, đừng có dọa tôi..."

".........."

" Em mở mắt ra đi... cầu xin em cố lên... đừng ngủ, đừng ngủ nữa..."

" Lam... Lam Phong... cô ấy... người yêu anh sao rồi..."

Khoảnh khắc ấy khiến anh như chết lặng, trước giờ anh luôn nghĩ cậu tiếp cận mình vì tiền. Cho đến bây giờ vẫn không thể tin cậu đã cứu người yêu anh, lại không ngờ cậu bị thương đến mức này vẫn hỏi thăm người khác.

" Cô ấy không sao... em tỉnh là tốt rồi, cố lên chút nữa nhé, xe cấp cứu sắp đến rồi..."

" Vậy... vậy thì tốt quá... khụ... khụ... anh có thể ôm em một cái được không..."

Dịch Hàng yếu ớt nói, cố gắng đưa tay sờ khuôn mặt Lam Phong. Cậu hạnh phúc lắm cuối cùng thì cũng được nghe những lời này rồi.

Anh gật đầu cố gắng ôm chặt cậu vào lòng, anh sợ lắm, sợ bản thân đánh mất đi một thứ gì đó mà trước giờ chưa từng biết trân trọng.

" Anh với cô ấy... hai người phải thật hạnh phúc nhé... em... em trả tự do cho anh đó... từ nay sẽ không làm phiền anh nữa..."

Tay cậu buông xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại, rồi mặc cho mọi sự gào thét của anh cậu vẫn không chịu tỉnh lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu không nghe lời anh, cũng là lần đầu tiên anh lo lắng như vậy.

Nước mắt bỗng nhiên rơi, hòa lẫn với máu của cậu. Suốt cả đoạn đường đến bệnh viện anh luôn ôm chặt cậu, cố gắng truyền chút hơi ấm và một chút yêu thương chỉ hi vọng sẽ có một phép màu xảy ra, nhưng cuối cùng lại vô vọng...

Bác sỹ nói cậu bị máu khó đông, lại không có ý thức sống nên đã mất trước khi đến bệnh viện. Cái khoảnh khắc đó tim anh như bị xé thành trăm mảnh, đau đến mức cơ thể chẳng còn chút sức lực nào mà ngã khuỵu xuống đất.

Cậu đi rồi anh mới nhận ra cậu quan trọng đến nhường nào. Anh đã quỳ gối xin lỗi, cầu xin, thậm chí là nói hàng vạn câu yêu thương nhưng cậu vĩnh viễn không tỉnh lại.

" Là anh sai rồi, em quay về có được không?"

Đứng trước bia mộ của một chàng trai trẻ, anh thốt ra một câu từ tận đánh lòng... nhưng vẫn không một ai đáp trả. Có lẽ giờ anh mới biết thế nào là đau khổ, thế nào là hối hận nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

[........]

" Hức... hức... "

Anh dịu dàng xoa đầu cậu, lau nước mắt tèm nhem trên mặt cậu, xé ngay tờ giấy trước mặt...

" Con mẹ nó biên kịch, chú đổi kịch bản ngay cho anh. Anh và bà xã chuẩn bị kết hôn mà chú bắt diễn cái kịch bản máu chó này, chú muốn anh đánh sập cái phim trường luôn không?"

" Em xin lỗi, để em sửa ạ!"

Người kia cúi đầu chuyện là đạo diễn của hắn sắp kết hôn - muốn diễn một bộ phim kỷ niệm 5 năm yêu nhau cùng bà xã trước lễ cưới. Nhưng vì nghĩ muốn bộ phim lấy nước mắt của khán giả nên hắn đã viết kịch bản này. Nhưng cuối cùng thì lại bị chửi một trận.

" Không sao rồi, chỉ là kịch bản thôi mà... em đừng khóc, anh thương..."

Vừa nói ôn nhu ôm người trước mặt vào lòng, bà xã của anh nhỏ nhắn, mít ướt và dễ tổn thương lắm nên cả đời này hắn tự nhủ phải yêu thương trân trọng cậu.

#end
#cre_ảnh: Pinterest

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đoản