Mười lăm

Tôi của năm 16 tuổi, ngây ngô với những rung động đầu đời. Tôi trót lỡ đem lòng thương cậu, người bạn cùng bàn. Chúng tôi của những năm tháng thanh xuân ấy, vô tư vui vẻ. Trở thành bạn thân, cùng nhau đồng hành, có vui có buồn...còn có cả tình cảm của tôi cứ lớn dần từng ngày.

Tôi cứ ôm ấp tình cảm đơn phương ấy suốt 4 năm. Đến lúc chúng tôi đã vào Đại Học năm nhất, tôi mới ngỡ ngàng nhận tin cậu đã có bạn gái. Ngày ấy, tôi khóc đến kiệt sức, chẳng còn tâm trạng nào để học hành cả. Tôi cúp tận 3 buổi học. Đến khi quay trở lại lớp thì cũng chẳng khá hơn là bao. Cứ suốt ngày buồn bã, rồi suy nghĩ lung tung thì sóng mũi lại cay cay. Tôi và cậu vẫn thường hẹn nhau đi ăn, đi coffee vì dù gì chúng tôi cũng là bạn thân mà. Tình cảm của tôi, cậu vẫn chưa biết. Dù nhiều lần tôi có cố ý thể hiện đôi chút nhưng cậu lại nghĩ rằng tôi đùa giỡn thôi. Tôi cũng nghĩ tốt hơn không nên nói ra, vì người ta thường nói " Tình bạn tiến một bước là tình yêu, còn tình yêu lùi một bước chỉ có thể là người dưng thôi " Tôi sợ trở thành người dưng của cậu, tôi không muốn đâu nên cứ để như vậy cũng chẳng sao.

Đến hôm sinh nhật cậu, tôi hẹn cậu ra quán ăn gần trường. Tôi tặng cậu một khung hình, có ảnh mà hai chúng tôi đã chụp chung hồi kỉ yếu cuối cấp 3. Cậu thích lắm, còn bảo sẽ để nó trên bàn học để lúc nào buồn thì vẫn nhớ là còn có một đứa bạn thân như tôi bên cạnh. Tôi nghe xong cứ buồn cười, mà lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Ừm, chúng tôi là bạn thân mà.

Tôi vẫn thường kể cho cậu nghe về người mà tôi thương thầm. Cậu nào biết đó chính là cậu đâu chứ. Cậu cứ gặng hỏi mãi đó là ai. Tôi chỉ biết cười cười rồi nói đến lúc thích hợp sẽ nói cho cậu biết.

3 NĂM SAU.

Năm nay, tôi đã 22 tuổi rồi. Tôi đang làm thư kí Tổng Giám Đốc ở công ty CBS. Hôm nay, cậu gọi điện hẹn tôi đi coffee, chỉ nói là có chuyện gấp.

Chúng tôi ngồi vào bàn tại quán coffee Universe, nơi mà khi còn học Đại Học chúng tôi vẫn thường ghé. Tôi mở lời trước.

"Có việc gì mà hẹn đột xuất thế anh bạn?"

"Có việc gấp mới thế chứ. Dạo này bạn tui bận rộn quá nên khó gặp mặt thật chứ." Cậu đùa.

"Sao nào, có chuyện gì thế?" Tôi nói xong, cầm ly nước ép lên nhâm nhi.

"Ừm...mình sắp kết hôn." Cậu ngại ngùng, rồi cười tươi.

Tôi bị sặc nước, nên ho khan vài tiếng.

"Nè, không sao chứ?" Cậu rút khăn giấy đưa cho tôi.

"À không sao. Mà cậu....kết...kết hôn sao? Với ai? Khi nào?" Tôi ấp úng, sau đó lại hỏi một tràng dài.

"Đúng rồi, là bạn gái của mình năm Đại Học đó. Cậu đã gặp cô ấy rồi mà. Tụi mình sẽ kết hôn vào đầu tháng sau."

*A, là cô ấy* Tôi thầm nghĩ. Mắt tôi đột nhiên có một tầng nước. Chỉ trực chờ khi tôi nhắm mắt thì sẽ rơi xuống. Tôi chớp mắt, rồi vội lấy khăn giấy lau đi tránh để cậu nhìn thấy. Sau đó, tiếp lời cậu.

"À, ừm vậy cậu hẹn mình ra đây để?"

"Để gửi thiệp mời, cậu là bạn thân nhất của mình mà, nhất định phải báo đầu tiên hề hề" Cậu nói mà cười tít mắt, rồi lôi ra một phong bì màu đỏ tươi.

Tôi "À" lên ý đã hiểu. Cũng cố vui vẻ mà nhận thiệp từ tay cậu.

"Nhất định mình sẽ tới, quà cưới sẽ thực lớn nha." Tôi trêu cậu.

"Hahaha, còn phải dẫn cả người thương tới nữa đấy nhé. Định giấu mình đến bao giờ?" Cậu cười.

Tôi sững người vài giây, rồi cũng lấy lại tinh thần.

"Người thương? Cậu muốn biết người mình thương là ai hả?"

"Muốn chứ, chờ lâu lắm rồi đấy."

"Ừm, cậu còn nhớ món quà sinh nhật hồi năm nhất mình tặng không? Câu trả lời ở trong đó." Tôi cười, nụ cười mang nhiều ẩn ý.

"Uầy, nhớ chứ nhớ chứ. Mà sao bí mật thế. Tò mò thật nha."

Sau đó chúng tôi trò chuyện vài câu nữa, rồi cũng ra về.

Cậu về nhà, liền tìm khung hình năm đó. Hình ảnh chúng tôi cùng ngồi trên 1 chiếc xích đu bằng dây leo, và hoa xung quanh. Cả hai cười thật tươi, nhìn thật bình yên làm sao. Cậu gỡ khung hình ra. Lật mặt sau của tấm ảnh, cậu nhìn thấy một dòng chữ nắn nót ở đó. Vì thời gian mà đã bị phai màu đôi chút.

"TỚ THÍCH CẬU, BẠN THÂN ❤️"

Tay cậu run run, cảm xúc cũng thật hỗn loạn. Đêm đó, cả hai chúng tôi đều không hề biết, người kia cũng không thể ngủ.
Lúc chúng tôi gặp lại nhau, đã là chuyện của 1 tháng sau.

Tại hôn lễ của cậu, tôi mặc một chiếc đầm voan trễ vai màu xanh lá nhạt, thân váy phồng nhẹ và dài chạm gối. Với đôi giày cao gót màu be. Tóc dài qua vai, được nhuộm màu xám rêu và uốn xoăn ở phần đuôi. Đôi giày ấy, là cậu đã tặng cho tôi vào sinh nhật lúc năm nhất Đại Học. Tôi trân quý như báu vật, đâu nghĩ sẽ mang nó vào dịp như thế này. Thật sự không biết nên vui hay buồn. Đứng trước cổng nơi tổ chức tiệc, cảm giác đau lòng như sóng gợn đang vang lên nhè nhẹ trong tim tôi. Chỉ là đau lòng thôi, chứ không đến nỗi khóc lóc thảm thiết như năm đó.

Tôi bước vào, cậu cùng cô dâu của mình đang đứng tiếp khách ở cổng lớn. Tôi đứng phía xa, ngắm nhìn người con trai ấy lần cuối. Người con trai mà tôi thầm thương bấy lâu, đến nay phải mở cửa để anh bước ra khỏi trái tim rồi. Haizz, trong lòng sao khó chịu quá. Chỉnh trang lại một chút, rồi bước vào cổng lớn.

Cậu thấy tôi, ánh mắt hiện ý cười. Tôi vui vẻ lại gần.

"Ôi, bạn tui đẹp trai thật nha. Cô dâu cũng xinh đẹp như vậy." Tôi cười hì hì.

"Cảm ơn cậu đã tới." Cậu cảm ơn tôi, nhưng rồi lại cúi đầu ngại ngùng. Chắc có lẽ là vì chuyện khung hình.

"Cảm ơn gì chứ. Chúng ta là bạn thân mà." Tôi đánh nhẹ vào vai cậu, rồi nói.

Cậu nghe thấy vậy, đột nhiên nét mặt có chút sa sầm. Nhưng cũng nhanh chóng bình ổn trở lại.

Khi khách mời đã ổn định chỗ ngồi bên trong. Cô dâu được gọi vào để chỉnh trang chuẩn bị lên lễ đường. Chỉ còn tôi và cậu ấy. Tôi nói.

"Cậu đã biết câu trả lời rồi chứ?"

"Mình...ừm mình xin lỗi" Cậu cúi gằm mặt.

"Xin lỗi gì chứ, cậu có lỗi gì đâu. Đừng như vậy." Tôi vỗ vai cậu.

"Cô ấy đã nói với mình, cô ấy ghen tị vì mình đã cùng cậu trải qua quãng đường thanh xuân ấy." Tôi nói đều đều, rồi ngập ngừng.

"Cậu..." Cậu chưa kịp tiếp lời, tôi lại nói tiếp

"Còn mình, lại ghen tị với cô ấy vì được cùng cậu đi tiếp quãng đời còn lại. Thật sự ghen tị." Tôi nói mà thấy mắt mình ươn ướt.

Cậu im lặng, rồi tiến tới ôm chầm lấy tôi. Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, đã nghe giọng nói trầm ấm bên tai.

"Xin lỗi cậu, người con gái mình đã vô tình bỏ lỡ." Giọng cậu gần như đứt quãng. Cậu khóc sao?

Tôi ngẩn người, tay cũng vô thức ôm lấy lưng cậu. Nước mắt tôi cũng rơi rồi, chúng tôi cứ ôm nhau như thế một lúc lâu. Đã đến lúc cậu lên lễ đường, chúng tôi rời vòng tay nhau. Lau đi những giọt nước mắt. Cậu nhìn tôi mỉm cười, rồi quay lưng bước đi. Thấy cậu đã đi xa, liền hét lớn.

"CẬU NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC." Tôi hét mà nước mắt lại bắt đầu tuôn lã chã trên má.

Cậu đang đi, nghe tiếng hét thì dừng lại nhưng không quay đầu. Tôi thấy vai cậu chợt run lên nhè nhẹ. Rồi cậu cũng bước tiếp.

Giây phút cậu bước vào cánh cổng ấy, chúng ta đã bỏ lỡ nhau cả một đời....
——————————————————

#Yu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip