Chương 134: (2)

Ba giờ sáng, Ngũ Hạ Cửu đúng giờ trở lại khách sạn Ngũ Tinh, bắt đầu tuần tra.

Thời Thương Tả, với tư cách là NPC "Tá Hữu", cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Nhưng trên thực tế, anh đã lấy được thẻ phòng dự phòng của Triệu Tài, Trần Hưng và những người khác từ Phương Tử. Sau khi vào phòng, anh nhảy ra khỏi cửa sổ, tìm vị trí phòng Triệu Tài, chờ đợi cơ hội...

Khi Ngũ Hạ Cửu đang đi tuần tra gara ngầm thì gặp được nhóm người Tô Trụ, Hứa Cửu và Sơ Bát.

Sơ Bát tuần tra xong khách sạn Ngũ Tinh, thấy hai người bạn đồng hành của mình từ trung tâm bách hóa vẫn chưa trở về, liền ra ngoài tìm, nửa đường thì gặp được.

Mà Hứa Cửu thì bị thương nặng, được Tô Trụ cõng trên lưng, đang hôn mê bất tỉnh.

Sơ Bát và Tô Trụ hiển nhiên không có nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu ở chỗ ngoặt mà cõng Hứa Cửu một đường về phòng.

5 giờ sáng, cuộc tuần tra dài dằng dặc không có chuyện gì xảy ra của Ngũ Hạ Cửu đã hoàn thành, Tượng Bì và Tường Tử đi tuần tra trung tâm bách hóa cũng trở về.

Nhưng tối nay, rõ ràng hai người không có thong dong như đêm qua, trên người có vết thương, vẻ mặt sợ hãi còn chưa bình tĩnh lại.

Đường Vân Tư, Chung Nam và Hồ Điệp Lan cùng nhau quay lại, khi nhìn thấy bộ dạng của họ, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đã ngạc nhiên trong giây lát.

Đường Vân Tư rũ bỏ góc áo dính đầy bụi đất, cong cong khóe môi bất lực nói: "Tôi vô tình lăn vào đường hầm, Hồ Điệp Lan kéo tôi lại nhưng không giữ được, nên rơi vào đó chung với tôi, cũng may Chung Nam đã đến cứu hai chúng tôi."

Chỉ có quần áo của Chung Nam là sạch sẽ hơn thôi.

Nhưng câu này chỉ là một lời nói dối để đối phó với người khác.

Sau khi vào phòng trực, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tôn Thịnh, Triệu Tài và những người khác, Đường Vân Tư và Chung Nam vẫn bình tĩnh, không để lộ chút sơ hở nào.

Mặt khác, Hồ Điệp Lan quay người rời đi mà không thèm nhìn đám người Triệu Tài.

Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy Hứa Cửu, anh ta đã tỉnh lại từ trong hôn mê, sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt, phải để Tô Trụ và Sơ Bát dìu mới có thể đi đến phòng trực.

Vết thương này có vẻ nghiêm trọng, tối mai...

Triệu Tài cười chế nhạo ba người Tô Trụ, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ như đang xem một vở kịch.

Nhân lúc vẫn còn thời gian, vẫn chưa đến điểm giao nhau giữa 7 giờ sáng và 7 giờ tối, đám người Ngũ Hạ Cửu lại tụ tập trong phòng để giải thích tình hình và phát hiện của nhau.

Sau khi Thời Thương Tả trở lại khách sạn Ngũ Tinh, anh đi vào kiểm tra phòng bốn người Triệu Tài, Trần Hưng lúc bọn họ không có trong phòng, nhưng không tìm được manh mối có ích nào.

Đường Vân Tư nói: "Trong đường hầm quả thực rất nguy hiểm, tôi nghi ngờ rằng vì đường hầm được đào để nối với tàu điện ngầm nên tầng ngầm được xây dựng ở đó đã bị phát hiện từ lâu."

"Chúng tôi đã bị tấn công không lâu sau khi bước vào đường hầm."

Trong đất có vô số xương lẫn lộn, dường như đang muốn kéo họ xuống vực thẳm, anh, Chung Nam và Hồ Điệp Lan đều dùng đạo cụ mới có thể vùng vẫy thoát ra.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là đạo cụ của Chung Nam và Hồ Điệp Lan, đạo cụ của anh có nhược điểm nghiêm trọng nên vẫn chưa được sử dụng.

Nhờ đạo cụ cấp S "Gấu trúc may mắn" của Chung Nam dẫn dắt, cuối cùng bọn họ đã tìm được "đàn tế" và " giếng".

Khi nói về điều này, vẻ mặt của Đường Vân Tư trông có vẻ hơi kỳ lạ.

Chung Nam nói: "Ài, tôi nghĩ chúng ta đều đã bỏ qua một điều, Quảng trường Ngũ Tinh đã được thành lập từ lâu, mà khi đó chưa có tàu điện ngầm."

"Trước khi có tàu điện ngầm, chắc hẳn đã có những tòa nhà khác ở đó."

"Mà sau khi việc xây dựng tàu điện ngầm bắt đầu, tầng ngầm ở đó có lẽ đã được đào ra ngoài."

"Nhưng có lẽ đội xây dựng lúc đó đã không coi trọng, họ xây ngay trên đàn tế, còn giếng thì lộ thẳng ra bên ngoài..."

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói: "Không có khả năng, năm cái giếng này có quan hệ với nhau, nếu một cái giếng bị hư hại, toàn bộ Quảng trường Ngũ Tinh sẽ bị ảnh hưởng."

"Nếu giếng trong đường hầm bị hư hại khi tàu điện ngầm lần đầu tiên được xây dựng, Quảng trường Ngũ Tinh đã không đợi đến bây giờ mới xảy ra những điều kỳ lạ, vô số người chết, thậm chí bị bỏ hoang."

Cậu nói rồi trầm tư trong chốc lát.

Thời Thương Tả hỏi: "Đàn tế đã bị phá hủy rồi sao?"

Đường Vân Tư suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Có lẽ là không, bức tường bên kia được xây phía trên đàn tế, đàn tế trở thành nền móng, còn giếng ở trong khe hở."

"Chúng tôi quan sát bên ngoài thấy phần lộ ra ngoài của đàn tế vẫn còn nguyên vẹn."

Phương Tử: "Vậy thì sao?"

Ngũ Hạ Cửu: "Chẳng lẽ... bảo vật đặt trong đường hầm ga tàu điện ngầm không thể lấy đi được?"

"Có ý gì?" Chung Nam lộ ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Anh nói gặp vô số xương cốt tấn công trong đường hầm tàu ​​điện ngầm, bọn chúng chui ra khỏi lòng đất muốn chôn anh trong đó đến chết ngạt phải không?"

Chung Nam gật đầu: "Đúng vậy."

Ngũ Hạ Cửu: "Tôi nghĩ rằng trong quá trình xây dựng tàu điện ngầm, cái giếng trong đường hầm không bị hư hại, bảo vật cũng không bị phát hiện hay lấy đi, bởi vì bảo vật ở đó không thể lấy đi được."

"Rốt cuộc, trong cuốn bút ký tìm thấy trong phòng Tôn Thịnh, chỉ có một căn phòng dưới tầng ngầm mà trưởng bối của Tôn Thịnh và một công nhân khác mang theo một chiếc hộp bước vào."

"Mà hắn ta chỉ nhìn thấy bảo vật trong một hoặc vài chiếc hộp bạc chứ không phải tất cả."

"Có lẽ nghĩ đến có năm cái giếng nên theo phản xạ hắn mới đoán là có năm bảo vật tồn tại."

"Sự thực là bảo vật trấn áp trên giếng không nhất thiết là đồ vật có thể lấy đi, mà còn có thể là các loại hoa văn được khắc xung quanh giếng."

"Mãi đến sau này, một cái giếng bị hư hại, bảo vật bị lấy đi, xảy ra biến hóa, lần lượt ảnh hưởng đến những cái giếng khác."

"Đàn tế dung nhập vào đường hầm, giếng tồn tại trong vết nứt, xương cốt trong giếng hòa tan vào đất đường hầm..."

"Tôi có thể đại khái đoán được thuộc tính của năm cái giếng này, ngũ hành, cái giếng trong đường hầm của ga tàu điện ngầm nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là Thổ."

"Thổ? Là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ sao?" Đường Vân Tư cau mày suy nghĩ: "Vì thuộc tính giếng của đường hầm trong ga tàu ​​điện ngầm là Thổ, vậy thuộc tính giếng trong các tòa nhà khác là gì? Có trình tự gì không?"

"Tôi không biết nhiều về khía cạnh này, thuộc tính nào củng cố lẫn nhau, còn thuộc tính nào không tương thích với nhau." (tương sinh – tương khắc)

"Ngoài ra, còn có một cái giếng khác mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy."

Ngũ Hạ Cửu tìm thấy một mảnh giấy, vẽ vị trí của bốn cái giếng trên đó, bốn tòa nhà được nối chéo nhau.

Cậu nói: "Trông nó có giống cái giếng không?"

"Toàn bộ quảng trường Ngũ Tinh là hình vuông, bốn tòa nhà này được kết nối với nhau, Quảng trường Ngũ Tinh là một cái giếng hình vuông."

Đường Vân Tư, Phương Tử và những người khác đi tới nhìn thử, gật đầu xác nhận.

Thời Thương Tả nhìn tờ giấy, nheo mắt, nói thẳng: "Ở giữa miệng giếng là đài phun nước."

Hai mắt của Phương Tử sáng lên nói: "Đài phun nước, là giếng có thuộc tính Thủy phải không?"

Ngũ Hạ Cửu: "Đúng vậy."

"Điều chúng ta cần phải xác nhận bây giờ là liệu có một tầng ngầm dưới đài phun nước ở quảng trường hay không, có đàn tế và giếng nước tồn tại không."

Vừa nói, cậu vừa cầm bút lên đánh dấu trên giấy, ga tàu điện ngầm là "Thổ", bên cạnh dòng chữ tòa nhà văn phòng Hoàn Vũ là "Kim", trung tâm bách hóa Tân Huy là "Mộc" và khách sạn Ngũ Tinh là "Hỏa".

Một khi tất cả chúng đều được đánh dấu, toàn bộ tình huống sẽ trở nên rõ ràng.

Cậu dùng bút nối nó lại rồi nói: "Chỉ có sự tương tác của ngũ hành mới có thể tạo ra sức sống, vòng tuần hoàn là vô tận, tương sinh là mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy và thủy sinh mộc."

"Còn lại tương khắc là mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, kim khắc mộc."

"Năm liên kết này được kết nối với nhau, nếu thiếu một liên kết, những liên kết khác cũng sẽ bị ngắt kết nối."

Nói xong, Ngũ Hạ Cửu đặt bút xuống, gấp tờ giấy lại nói: "Bây giờ thử xem chúng ta làm cách nào để tìm ra sự tồn tại của cái giếng dưới đài phun nước."

...

Khi 7 giờ vừa đến, mỗi người lại bất tỉnh, rồi tỉnh dậy trong phòng riêng của mình vào đêm thứ ba.

Ngũ Hạ Cửu mở cửa đi ra khỏi phòng, lần này những người khác đều đã trải qua đêm thứ hai, hiện tại đã bình tĩnh tiếp nhận.

Lý Thú, Lão Tào và Mạn Mạn bước ra, nhìn thoáng qua trước khi quay lại phòng, mà Tô Trụ và Sơ Bát, một người lo lắng, một người bất an, còn sắc mặt của Hứa Cửu đã tái nhợt, trên người có vết thương, rõ ràng đã rất yếu.

Về phần ba hành khách mới, Tượng Bì và Tường Tử đều mang vẻ mặt sợ hãi trước nhiệm vụ tuần tra sắp tới.

Dường như Lâm Na cũng không thể chịu nổi những cuộc tuần tra đêm này qua đêm khác dường như vô tận như vậy.

Tóc cô ta không còn được chải tỉ mỉ nữa, những lọn tóc xõa ngang tai hơi rối, mắt nhìn quanh, có vẻ rất bồn chồn.

Cô ta là thành viên của tổ 2 tuần tra ga tàu điện ngầm. Đây là khoảng thời gian tuần tra dễ dàng và an toàn nhất đối với mọi người, miễn là cô ta không đi vào đường hầm của ga tàu ​​điện ngầm là được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng bồn chồn của Lâm Na dịu đi một chút, cô ta quay trở lại phòng.

Tô Trụ liếc nhìn Hứa Cửu, người này ngay cả đứng cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, anh ta cắn răng, suy nghĩ một chút rồi đi về phía nhóm người Ngũ Hạ Cửu.

"Chúng ta có thể... hợp tác được không?"

Lúc 7 giờ 30 tối, Tô Trụ đến phòng trực, nghĩ cách lừa Tôn Thịnh nói chuyện, hỏi thăm ra được hệ thống kiểm soát nước ngầm của đài phun nước nằm trong trung tâm bách hóa.

Tô Trụ cười khổ nói: "Tôn Thịnh rất cảnh giác, hắn chỉ nói, trước đây đài phun nước ở quảng trường là do nhân viên trung tâm bách hóa quản lý, những chuyện khác hắn không hề muốn nói thêm."

"Nhưng nếu trong trung tâm bách hóa có phòng điều khiển đài phun nước, nên dưới đáy đài phun nước nhất định phải có đường dẫn đến sửa chữa đường ống, chúng ta có thể đến trung tâm bách hóa tìm thử một chút."

Thời Thương Tả nói: "Tầng ngầm thứ nhất hoặc thứ hai của trung tâm bách hóa."

Ngũ Hạ Cửu gật đầu: "Đúng vậy, hai nơi này chính là nơi có khả năng dẫn tới đài phun nước nhất."

Trung tâm bách hóa Tân Huy khá lớn, mặc dù bọn họ đã ghé thăm tầng ngầm thứ nhất và thứ hai nhưng lại không có di chuyển hết xung quanh.

Không chần chừ thêm nữa, thừa dịp thời gian tuần tra an toàn của tổ 1 còn chưa trôi qua, mọi người vội vã đến trung tâm bách hóa.

Ngoại trừ Đường Vân Tư phải ở lại khách sạn Ngũ Tinh chờ tuần tra ở tổ 2, tất cả mọi người bao gồm Chung Nam đều đi đến trung tâm bách hóa, kể cả Tô Trụ, Hứa Cửu và Sơ Bát.

Để tránh thu hút sự chú ý không cần thiết, bọn họ tách nhau ra rời khỏi phòng.

Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả là những người cuối cùng rời đi.

Mà khi hai người biến mất trong hành lang của khách sạn, một cánh cửa phòng lặng lẽ đẩy ra, hai người bước ra khỏi đó là Lý Thú và Lão Tào.

Bọn họ cũng tận dụng thời gian này để rời khỏi khách sạn.

Nhưng Lý Thú và Lão Tào cũng không để ý rằng khi mình vừa mới rời đi, cửa phòng khác cũng đã được nhẹ nhàng đẩy ra...

Hồ Điệp Lan kẹp điếu thuốc chưa châm lửa giữa các ngón tay, búng ngón tay sơn móng màu đỏ, làm động tác theo thói quen, dựa vào khung cửa, nhìn vào bóng lưng hai người, nhỏ giọng nói: "Thời gian tuần tra đều ở phía sau, ra ngoài sớm thế..."

Hết chương 134.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip