Chap 7: Tổng tài xin đừng nói yêu tôi
"Nhạc Thiên Vy, nếu như có một ngày em cô độc trong chính căn nhà của mình, lẻ loi trên bước đường đi hay chông chênh không một phương hướng trong cuộc sống. Anh sẽ ở đây đợi em, vẫn luôn có anh bên cạnh."
"Kỷ Đình Dực, thật sao? Nhưng... em sợ."
"Ngoan, đã có anh ở đây."
Hắn vân vê chiếc cằm nhỏ, áp lên môi cô một nụ hôn nồng cháy mãnh liệt.
Đột nhiên, Nhạc Mẫn Nhi từ đâu xuất hiện, trên tay cầm con dao, tóc tai rối bời, mặt mũi nóng bừng như đang phóng hoả. Cô ta đay nghiến nhả chữ ken két qua kẻ răng.
"Mày dám cướp chồng tao. Tao sẽ giết mày."
"Con khốn. Mau chết đi."
Mẫn Nhi vung tay định cắm mũi nhọn vào người cô, tiếng phập vang lên cùng dòng máu tươi chảy dài tạo ra cảnh tượng man rợ.
Cơn ác mộng điều khiển toàn thân Nhạc Thiên Vy, hai đầu mày nhíu lại, mồ hôi chảy dọc ở cổ, chân tay vô thức vung loạn xạ trên không.
Cứ thế cô bật dậy thở hồng hộc như thể muốn cướp lấy khí oxi trong không khí, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Đầu óc còn đang nghi ngờ xem đó có phải mơ hay thực.
Hồi ở Nhạc Gia, cô chưa từng như thế này bao giờ.
Có khi nào đây là điềm báo không?
Nhạc Thiên Vy đưa mắt sang nhìn đồng hồ điểm tám giờ sáng.
Giờ này ở bên dó mà dậy là chắc đã nện cây chổi vào đầu rồi. Lần đầu tiên mà được ngủ ngon như thế này, có gì đó khá xa lạ.
Nhạc Thiên Vy xuống giường, bóp hai chân một lúc rồi mới di chuyển vào phòng tắm. Thay đồ xong, cô ra khỏi phòng thì chạm mặt Kỷ Đình Dực, Nhạc Thiên Vy giật thót lùi ra xa.
"Gì vậy? Bộ tôi đáng sợ lắm hay sao?"
Cô lắc đầu.
"Xuống ăn sáng đi." Hắn hờ hững nói vài câu rồi đi.
Nhạc Thiên Vy cũng chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau nhưng vẫn giữ khoảng cách không quá gần. Chính vì thế, cô phát hiện ra chiều cao giữa hai người chênh lệch nhau khá nhiều. Kỷ Đình Dực cao to, lưng dài vai rộng, mỗi lần mặc vest đều rất phong độ và lịch lãm như quý ông ở giới thượng lưu. Hắn ở địa vị cao quý như vậy mà chịu giúp đỡ một đứa thấp hèn vô danh vô phận ở Nhạc Gia như cô quả là chuyện khó tin.
Ngồi ở bàn ăn một lúc lâu, đôi bàn tay cầm đũa của Nhạc Thiên Vy vẫn không động. Toàn bộ đều làm từ vàng, bát dĩa đũa muỗng kể cả món ăn đều phủ một màu rực sáng.
Sống xa hoa tiện nghi quá đành ra cô vẫn không quen, cảm giác mình như là một nàng công chúa vậy.
''Không dùng bữa là tôi ép cô ăn đấy.''
Quản gia đứng bên cạnh khuyên hắn.
''Kỷ Tổng, Nhạc tiểu thư bị ảnh hưởng tâm lý. Ngài nên nói nhẹ nhàng hơn.''
Bữa sáng rất quan trọng, lúc trước ở Nhạc Gia bị bỏ đói nhiều ngày nên kiệt sức sắp ngất đi.
Nhớ lại quá khứ đó, thần sắc cô nhợt nhạt đi, run rẩy cầm đũa gắp ăn.
Kỷ Đình Dực chống cằm nhìn cô, duy trì tư thế đó rất lâu.
Thật tình, đây là lần đầu tiên hắn tự ý đem một nữ nhân về ân cần chăm sóc như người thân của mình vậy. Bởi vì cô quá đơn thuần, nhút nhát lại vô hại trong mắt hắn, bản thân cũng không phòng bị gì nhiều. Có lúc Kỷ Đình Dực còn nghi nghi ngờ ngờ cho rằng đây là âm mưu của Nhạc Gia, cài cô vào làm gián điệp nhằm thu thập thông tin hay theo dõi hắn nhưng những sự việc xảy ra mấy ngày qua, có lẽ hắn quá nghĩ ngợi nhiều rồi.
Nhìn cách cô từ từ gắp thức ăn, xem cách cô nhai nhẹ nhàng miếng thịt trong miệng làm hắn khó chịu, bừng bừng hoả khí. Y chang một đứa trẻ lên ba tập ăn.
"Xong chưa?"
Cô mỉm cười gật đầu.
Kỷ Đình Dực búng tay một cái, ngay lập tức ba bốn người hầu đứng sau mang đồ phục ra.
"Mau thay đồ rồi đi với tôi."
Nhạc Thiên Vy còn đang hoang mang chưa hiểu rõ ý hắn, liền bị kéo đi. Đám người hầu rối rít nói.
"Tiểu thư, để chúng tôi giúp cô mặc trang phục."
"Bộ váy rất đẹp, nếu ướm trên người cô chắc chắn sẽ toả sáng."
Chỉ sau vài phút, Nhạc Thiên Vy dường như thay đổi. Chiếc váy màu xanh ngọc bích may bằng tơ lụa từ núi Yên Sơn làm nổi bật nước da trắng ngần của cô, mái tóc còn được búi cao, đính thêm phụ kiện trang sức cực kỳ quý giá. Ước lượng số tiền tính cả ngàn đô.
Đối với cô, không ngờ có ngày bản thân may mắn thay đổi diện mạo, chỉ có dùng từ xinh đẹp tuyệt trần để mà hình dung.
Nhạc Thiên Vy mải mê ngắm nhan sắc chính mình trong gương, cô bỗng giật mình khi nghe tiếng cạch cửa.
"Sao rồi? Lâu quá vậy."
Kỷ Đình Dực đi vào, đôi mắt ngẩn ra vài giây, khó tin điều ở trước mặt.
Đây là cô sao?
Đẹp thật.
Rất nhanh sau đó, hắn khôi phục lại trạng thái ban đầu, bảo cô chuẩn bị nhanh lên rồi xuống, xe đang đợi.
Nhạc Thiên Vy cẩn thận nhìn tới nhìn lui, định ngồi ghế trước thì hắn đã nắm tay cô kéo vào ghế sau ngồi cùng.
"Cho xe chạy đi"
"Vâng ạ."
Chạy một quãng đường xa, cả hai người ngồi cách xa nhau, mặt hướng ra cửa sổ ngắm trời quang cảnh động, khiến không khí bí bách ngột ngạt vô cùng, mặc dù điều hoà đã bật.
Không biết Kỷ Đình Dực đưa mình đi đâu nữa, dù hắn có vẻ rất tốt và hiện tại là chỗ dựa cuối cùng của cô nhưng... quen biết chưa bao lâu và chính hắn là người cùng cô lăn lộn trên giường, triền miên một đêm. Một lời xin lỗi từ hắn cô cũng chưa hề nhận được. Tốt nhất là nên cảnh giác, dè chừng bởi...người thân còn đối xử ác tâm thì người ngoài là cái gì cơ chứ?
Đến nơi, là một toà nhà cao chọc trời ngay giữa trung tâm thành phố.
Hắn đưa cô vào bên trong, mọi thứ trong mắt đều mới lạ. Nhạc Thiên Vy cứ ngẩn ngơ nhìn, mặc kệ Kỷ Đình Dực nắm tay kéo đi.
Để tránh lời ra tiếng vào, hắn đã dùng áo vest che chắn, là sao khó có ai nhìn được cô.
"Bây giờ, cô vào phòng này đợi tôi. Nhớ tránh ra ngoài."
Lời dặn của hắn lập tức phun ra sau khi nghe tin từ vệ sỹ có đối tác đến gặp.
Rất nhanh đã rời đi. Nhạc Thiên Vy chỉ còn cách ngồi đợi trong căn phòng chờ này. Ngoài sofa, một chiếc giường và bàn làm việc chuyên dụng cho dân văn phòng thì xung quanh tẻ nhạt vô cùng.
Hai tiếng, ba tiếng trôi qua dài dằng dẵng.
Quá mệt mỏi nên Nhạc Thiên Vy phải ra ngoài tìm phòng wc để rửa mặt tỉnh táo một chút. Cô bắt buộc phải làm trái lời hắn.
Theo sự hướng dẫn của ban lễ tân, Nhạc Thiên Vy vòng qua vài cái hành lang mới đến được. Bất chợt, cô nghe được âm thanh quen thuộc, toàn thân vì thế mà cứng đơ không sao nhích nổi.
"Trịnh Tổng, Ngài thật dung túng cho em quá mà. Màn hợp tác lần này đều nhờ ơn của Ngài."
"Sau này em cần gì cứ nói với ta, miễn là em phục vụ ta chu đáo một chút là được."
Là giọng của Nhạc Mẫn Nhi mà?
Sao chị ta xuất hiện ở đây được.
Khoảng cách rất gần, Nhạc Mẫn Nhi đã nhanh chóng thấy cô. Thay vì dáng vẻ tức giận, hống hách và ta đây thường ngày, cô ta lại mỉm cười yêu kiều, gọi cô một tiếng thân thương.
"A, em gái yêu quý của chị. Sao em lại ở đây?"
"Cô ta là em gái của em à?" Một lão già trạc tuổi ba cô lên tiếng.
"Vâng thưa Ngài, đó là em gái kết nghĩa của em đó ạ. Con bé mới 18 tuổi, xinh đẹp, lại biết câu dẫn người khác và đặc biệt còn trinh nguyên đó ạ." Nhạc Mẫn Nhi nhấn mạnh câu cuối khi thỏ thẻ vào tai lão.
Mắt lão rực sáng, khuôn mặt toan tính sặc mùi nguy hiểm quét từ trên xuống dưới, nảy lên một ham muốn cao tột độ.
"Chà xem ra cũng không tệ."
Nhạc Thiên Vy lùi ra xa, liền bị Nhạc Mẫn Nhi xông lên giữ lại. Cô ta đẩy cô trước mặt lão Trịnh.
"Thay vì để em phục vụ Ngài, sao Ngài không thử em gái này trước. Đảm bảo Ngài sẽ rất thích."
Nhạc Thiên Vy, tao sẽ cho mày nếm mùi nhục nhã thêm một lần nữa. Để xem mày nhuốm sự dơ bẩn... Kỷ Đình Dực còn có ý định bảo vệ mày nữa không?
Đây là cái giá đắt cho kẻ cướp chồng tao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip