1
Văn Hoàng mệt mỏi tra chìa khóa vào ổ, nhà không quá lớn, có được một khoảng sân rộng, trồng được vài chậu hoa, thêm vài cây cảnh, xung quanh treo vài chậu Lan cảnh, tím tím, hồng hồng, ngọt ngào như chính chủ nhân nó vậy.
Văn Hoàng 23 tuổi, là một chàng trai cao lớn, khôi ngô, nước da trắng sứ càng tô thêm vẻ điển trai của anh.
Từ Sài Gòn bay ra Đà Nẵng, giờ cũng đã gần 21h tối, người kia vẫn chưa về nhà, nên anh mới phải tự mở cửa thế này đây.
À, có vẻ như anh vẫn chưa kể nhỉ?
Cậu ấy là một chàng trai bằng tuổi anh, nhỏ con, da ngăm, ngốc ngốc, có răng thỏ, cười rộ lên là cả một vùng trời nở hoa, ngọt ngào giống như chính cậu vậy, à, chắc còn có cái tật nhắn tin lúc nào cũng viết tắt, khiến đôi lúc anh không hiểu rằng mình đang nói chuyện với người nước ngoài hay sao ấy.
Anh và cậu đều là thủ môn, ngang tài, ngang sức, và tình yêu cũng ngang ngửa nhau.
Cậu tên Ngọc Tuấn, xinh đẹp như cái tên của chính mình, dịu dàng và thấu hiểu như cái cách mọi người vẫn hay nói.
Hiếu thảo, hiểu chuyện, biết quan tâm, và yêu thương mọi người xung quanh.
Đôi lúc anh nghĩ, bao nhiêu đức tính tốt đều hiện hữu trên người cậu rồi, vậy anh có cần trở nên phá cách tí không nhỉ?
Đẩy cửa vào nhà, giàn hoa Lan vẫn êm đềm đung đưa trong gió, mấy chậu hoa kiểng trong nhà hơi rậm, chắc người kia lại không có thời gian tỉa cành rồi.
Kéo vali theo dọc con đường nhỏ vào nhà, ngôi nhà được sơn màu trắng nho nhã bên ngoài, bên trong nội thất trắng đen lẫn màu, vừa thanh lịch lại huyền bí.
Ngọc Tuấn thích kiểu thiết kế ấy, bảo rằng nhìn thuận mắt, không chói lòa, thế nên anh mới cố gắng kiếm thêm tiền, mua góp được ngôi nhà này.
Ngọc Tuấn đến giờ vẫn chưa biết, cứ tưởng rằng giá của ngôi nhà này, vừa đủ tầm với của Văn Hoàng, nên anh mới đưa cậu đi xem.
Mở cửa ra, một mảnh u tối vây quanh anh, lần tìm chỗ công tắc, mở đèn.
Không tìm được sự ấm cúng gì cả, khẽ thở dài, lại ngước nhìn đồng hồ, đã 21h10 rồi.
Vác vali lên phòng, rồi quay xuống nhà dưới, xắn tay áo somi của mình lên, lục tìm tủ lạnh có gì nấu không.
Người này mua một đống thức ăn dự trữ, mà anh không rõ còn hạn sử dụng hay không nữa...
Anh soi xét từng thứ được đóng gói kĩ lưỡng, chọn được vài thứ còn ăn được, mấy thứ kia nếu không hết hạn từ tháng trước thì cũng cách đây vài ngày, đem vứt hết vào thùng rác mà thấy tiếc cực kỳ!
Người ngốc ngốc kia đã lười nấu ăn rồi, còn mua về nhiều thứ như vậy làm gì? Để anh về đây đem vứt hộ à?
Bực bội lảm nhảm vài câu, đeo tạp dề hình con thỏ vào, bắt đầu thái thịt, rửa rau, và nấu cơm.
Đang loay hoay thì nghe tiếng mở cửa, bước ra phòng khách xem thử thì thấy Ngọc Tuấn đã về, người mướt mồ hôi, lại còn cái chân đi cà nhắc nữa...
Vội vàng lau hai tay vào tạp dề, chạy đến bên Ngọc Tuấn, bồng cậu đến ghế sofa ngồi.
Khụy xuống một chân, chân còn lại để chân bị thương của cậu lên soi xét, thổi thổi vài cái rồi đau lòng nói.
- Đã bảo cậu cẩn thận rồi còn gì? Sao không biết nghe lời thế?
Ngọc Tuấn bị bất ngờ vì sự có mặt của Văn Hoàng, nên đờ người, bị người ta ôm lên cũng không kịp phản ứng, giờ bị hỏi mới giật mình trả lời.
- Tui có bị gì đâu, trầy sơ thôi à, ông không cần lo.
Anh không tin lời người trước mặt, vẫn tiếp tục nhìn vào vết thương tấy đỏ, để chân cậu xuống, anh đi đến hộc tủ, lấy ra hộp y tế, đem đến gần cậu, cẩn thận thoa thuốc, dán băng bông lại cẩn thận.
Sau đó không nói không rằng đem cất hộp y tế, đi một nước vào nhà bếp, không thèm để ý người đang ngồi ngốc ngoài kia nữa.
Ngọc Tuấn vẫn không hiểu mình bị giận điều gì, cũng không biết vì sao hôm nay anh xuất hiện ở đây, bĩu môi ủy khuất lết thết cái thân bẩn bẩn, dơ dơ lên phòng. Ngọc Tuấn ghét Văn Hoàng lắm, tự nhiên bơ người ta à!
Tắm rửa, thay đồ xong xuôi, mái tóc ẩm ướt chưa kịp sấy khô, lò mò đi xuống bếp xem anh làm gì.
Mùi thơm dậy lên làm Ngọc Tuấn thấy đói, bụng nhỏ kêu ọt ọt vài tiếng xấu hổ, Văn Hoàng quay sang nhìn người nào đó cúi đầu vò áo, bặm môi lộ hai cái răng thỏ nhỏ, kết luận đáng yêu!
Văn Hoàng thấy đáng yêu là một chuyện, giận lại là một chuyện, anh ghét cái sự không có trách nhiệm với bản thân của Ngọc Tuấn, lúc nào cũng luôn miệng bảo không sao, cậu không đau lòng, anh cũng đau lòng mà?
Biết con thỏ kia đã đói, đem mấy món mình vừa làm xong bày ra bàn nhỏ, lấy hai cái chén, tự ngồi xuống bàn, bới cơm cho người nào đó đang lết lết lại gần ghế.
Ngọc Tuấn cầm bát cơm ăn, cười cười tít mắt, không ngừng khen ngon, bảo rằng lâu lâu mới lại được ăn đồ anh nấu, đáng yêu thế cho ai xem? Văn Hoàng anh đã hết giận đâu, lấy lòng làm gì.
Người kia tự đọc thoại mãi cũng chán, im ỉm ăn cơm, vừa ăn vừa xem sắc mặt của anh, tên này thấy ghét, ỷ cao hơn cậu nên bắt nạt à?!
Cơm nước xong xuôi, người nào đó ăn no căng da bụng, chùng da mắt, ngáp ngắn ngáp dài nhìn đồng hồ, haizzz, 21h57 rồi.
Anh vẫn đang dọn dẹp, rửa tay xong rồi quay lưng tắt đèn nhà bếp, dợm bước lên phòng, Ngọc Tuấn thấy thế cũng lọ mọ theo sau anh.
Nhà chỉ có ba phòng, một phòng của Ngọc Tuấn, một phòng của Văn Hoàng, một phòng nữa là dành cho khách.
Nhưng mà hai người đã sớm ngủ cùng nhau, căn phòng của Văn Hoàng bỏ trống, nhưng Ngọc Tuấn vẫn sẽ thay anh quét dọn.
Ngọc Tuấn tưởng rằng hai người sẽ ngủ chung, ai ngờ người kia lôi vali tính sang phòng bên cạnh, hốt hoảng níu tay anh lại, nói.
- Ơ, đi đâu đó! Ai cho đi!
Văn Hoàng cao hơn Ngọc Tuấn một tí, người lại to con, khí thế ngất trời, nhíu mày áp đảo nói.
- Không ai cho tôi cũng đi, tránh ra.
Ngọc Tuấn bị anh lớn giọng, còn bắt gặp người kia khó chịu nhíu mày, dậm dậm chân nói.
- Bị khùng hả! Tự nhiên giận người ta rồi bỏ đi... Hic
Văn Hoàng vốn không hay nổi nóng, chỉ muốn người kia tự mình kiểm điểm, nhưng thấy dáng vẻ như sắp khóc đến nơi thì đau lòng buông vali ôm lấy cậu.
Haizz, được rồi, là do anh không thể làm Tuấn khóc, thì sao chứ, khi yêu rồi thì ai lại muốn người mình yêu đau lòng đâu cơ chứ.
Ngọc Tuấn được ôm, bản thân đã nhỏ con, lọt thỏm vào trong lòng anh, tham lam hít hà mùi hương trên người anh, mùi khói bụi, mùi thức ăn, mùi dầu mỡ, và mùi mồ hôi của anh, bao lâu rồi không gặp, nhớ thật...
Văn Hoàng thấy người kia dụi vào lòng ngực mình thì bật cười, rõ ràng bằng tuổi nhau, nhưng người này lúc nào cũng trẻ con như thế cả.
Thở dài một cái, buông cậu ra, nhéo mũi một cái rồi bảo.
- Lần sau cấm không lo cho bản thân như thế, được rồi, tôi đi tắm, cậu giúp tôi cất đồ nhé?
Ngọc Tuấn không trả lời, gật gật cái đầu nhỏ, lấy vali từ tay anh, kéo gần đến bên tủ, lôi ra một đống quà, làm cứ tưởng anh lại phí tiền mua quần áo.
Văn Hoàng tắm xong, mang theo mùi bạc hà từ sữa tắm, nhè nhẹ thoảng hương quanh phòng, quấn quýt lấy cánh mũi của Ngọc Tuấn, làm người ta thích chết đi được.
Vốn Ngọc Tuấn thích mấy mùi hương dịu nhẹ thế này, lại the mát nữa, nên Văn Hoàng vẫn luôn giữ thói quen tắm sữa tắm bạc hà, dầu gội cũng thế, đều theo ý Ngọc Tuấn.
Anh lấy máy sấy, tự mình sấy tóc, nhìn sang thấy Ngọc Tuấn đang bóc kẹo ăn, kẹo dẻo mềm, anh được fans tặng khi ở CLB.
Sấy xong rồi đến gần, vương tay lấy lại hết quà, đem cất vào tủ lạnh trong phòng, bảo là tối rồi, không cho ăn đêm nữa.
Ngọc Tuấn bĩu môi giận dỗi, xớ, người đâu thấy ghét dễ sợ, làm như ai ăn hết của ông vậy!
Văn Hoàng thấy hành động ai kia thì cười, vương tay xoa xoa đầu cậu, tắt đèn phòng đi, chỉnh điều hòa lên một chút, mở đèn ngủ, nằm xuống giường.
Ngọc Tuấn cũng nằm xuống giường, miệng còn chưa ngậm hết cục kẹo dẻo, Văn Hoàng thấy thế kéo con người nhỏ bé này vào lòng, môi hôn phớt nhẹ lên môi Ngọc Tuấn, vương chút ngọt ngào của kẹo, hay đôi môi người kia đây?
Ngọc Tuấn thì vẫn còn đơ người, bị người ta hôn bất chợt nên não hóa đá rồi.
- Ăn nhanh một chút rồi ngủ, khuya rồi đấy.
Văn Hoàng nói câu cuối cùng rồi ôm người kia thật chặt trong lòng, nhắm mắt ra vẻ ngủ.
Ngọc Tuấn cười ngốc một cái, cũng dựa vào lồng ngực anh ngủ, trước khi ngủ còn lơ ngơ nói.
- Có ông ở đây tốt ghê, bình thường ngủ một mình sợ lắm á.
Văn Hoàng nhếch khóe môi, không trả lời, chỉ hôn lên trán người kia, xem như chúc ngủ ngoan.
Trong thâm tâm tự nghĩ.
Biết thế là được rồi, đời này ngoài ba mẹ cậu ra, tôi thương cậu nhất còn gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip