11
Văn Hoàng đêm qua đã điện thoại Ngọc Tuấn, bảo cậu rằng ở nhà thêm vài hôm đi, sáng hôm nay anh sẽ đến nhà cậu sớm.
Ngọc Tuấn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại mè nheo anh mua quà vặt về quê cho cậu ăn, bảo rằng muốn ăn vặt nhưng lười ra ngoài.
Anh cũng rất chiều người, ghé cửa hàng mua một đống quà vặt rồi bắt xe về nhà cậu.
Đường làng quê gập ghềnh đầy sỏi đá, chiếc xe bon bon trên lộ trình dài, anh mỉm cười chói lọi, soi sáng cả một góc trời thanh bình của quê hương cậu.
Đường vào nhà Ngọc Tuấn không phải là đường nhựa, nên có hơi khó đi vì đất đỏ và bùn mưa.
Xa xa là hàng rào hoa giấy và cây xoài nặng trĩu quả xanh đung đưa theo ngọn gió chiều.
Văn Hoàng dừng chân trước cánh cửa, hít thật sâu một hơi mới dám gọi.
"Tuấn ơi, mở cửa cho tôi với!"
Ngọc Tuấn đang giúp mẹ nhặt rau làm cơm tối, nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhảy từ sập gỗ xuống sàn nhà, chân đất chạy ra trước sân, hớn hở mở cửa rào.
"Hihi tới gồi hả, dô dô, chờ sáng giờ á"- Ngọc Tuấn tay xanh mấy túi quà giúp anh, sau đó chờ anh bước vào trong rồi cẩn thận đóng cửa.
Xoay lại thì thấy anh nhìn chân cậu, mày kiếm nhíu thật sau, giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu, nói.
"Dặn bao lần rồi? Có gấp cách mấy cũng không được quên giày dép! Nhỡ dẫm phải miểng chai hay đinh, đá gì thì sao?!"
"... Xin lỗi mừ, do ngừ ta chờ ông sáng giờ chớ bộ..."- Ngọc Tuấn cúi đầu vò vạt áo, bĩu môi làm ra vẻ ủy khuất lắm!
Chưa để anh trả lời, cậu đã lôi tay anh vào trong nhà, miệng không ngớt nói về mấy ngày ở quê, vui vẻ ra sao, nhớ Đà Nẵng thế nào...
Quan trọng là, mong chờ gặp lại anh đến mức nào.
Lôi anh vào phòng mình, cất hết đồ đạc, sau đó mang anh xuống bếp, đặng chào hỏi mẹ cậu.
Văn Hoàng ngoan ngoãn lễ phép đến lạ khi đứng trước mặt bà Phúc, anh chào hỏi xong xuôi thì bắt tay vào phụ việc cho bà, để cậu ngồi trên sập gỗ nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Tiếng cười giòn giã vang vọng cả một góc nhà.
Chiều tà dần tan, màn đêm dần buông xuống, ông Ẩn từ nhà chú tư Lành hàng xóm trở về, tay cầm một mớ trái cây xanh mướt tươi ngon, vui vui vẻ vẻ mà đem cho Ngọc Tuấn.
Ông ấy thấy Văn Hoàng ngồi trước sân nhà, đèn vàng lờ mờ soi sáng, không nói gì hết, nhưng bản thân ông cũng âm thầm chấp nhận đi chăng?
Văn Hoàng sau khi thấy ông Ẩn về, chờ ông vào nhà rồi mới vội vàng đứng dậy nối bước theo sau, ông Ẩn rẽ hướng về phòng, còn anh thì vào bếp phụ bà Phúc bày biện thức ăn.
"Ta nói không phải khen bây chứ con trai mà giỏi dữ dằn nghen!"- Bà Phúc cười tươi, thuận miệng khen anh vài tiếng.
"Dạ con không dám ạ, con còn chưa bằng một góc của bác trai"- Văn Hoàng đặt tô canh chua xuống sập giường, tay gãi gãi đầu cười xấu hổ.
"Má tui khen thì cứ nhận đi! Má tui xưa giờ ít khen ai lắm đó!"- Ngọc Tuấn ngồi trên sập giường xếp bằng, hất mặt nói với anh.
Ông Ẩn có vẻ vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ươn ướt, bước ra ngồi xuống sập giường cùng cậu, cũng không nói năng gì, cười cười khích lệ cho gia đình thêm vui.
Có Văn Hoàng thì có khác, nhà bốn người cười cười nói nói không ngót, anh cũng thật biết pha trò, làm bậc phụ huynh cũng động lòng mà thương.
"Bác gái, con thấy bác hơi gầy, ăn nhiều một chút đi ạ"- Văn Hoàng vừa nói vừa gắp một ít thịt bò xào hành tây vào bát bà Phúc.
"Ái chà, cảm ơn bây nghen, này mua cho thằng Tứn ăn, sợ nó ăn không đủ chất nên mới mua thim thịt bò á chứ!"- Bà Phúc cười hiền hòa, tay cũng cầm đũa gắp cho Ngọc Tuấn.
Văn Hoàng cười, không nói gì, vừa ăn vừa quan sát lại pha trò, lâu lâu gắp thức ăn vào bát cho bà Phúc cùng ông Ẩn, một khung cảnh gia đình dịu êm đến khát khao.
Bữa cơm xong xuôi, nhà bốn người ra ngoài sân ngồi hóng gió, anh cùng bà Phúc tay cầm nước sâm mát lạnh ra sân, mỗi người một chai ngồi mà nói chuyện.
"Bây ở đây rồi chừng nào dzề lại trển?"- Ông Ẩn im im ít nói từ chiều giờ đột nhiên lên tiếng.
Câu hỏi này khiến anh cũng đờ người, không rõ hỏi anh hay cậu, nhưng lại đành mạn phép trả lời.
"Dạ bọn cháu ở đây thêm ngày mai nữa thì về lại Đà Nẵng ạ, công việc của Tuấn vẫn còn khá nhiều."- Văn Hoàng vừa nói vừa tháo nắp chai nước sâm thơm mát kia cho Ngọc Tuấn, tự nhiên như thể ở nhà.
Ông Ẩn nhìn thấy hành động đó thì tự nhiên thấy ngại, ngó trời ngó mây chứ không thèm nhìn hai đứa nhãi con đó nữa!
Bà Phúc ôn hòa cười, vỗ vỗ tay ông, sau đó nhìn hành động của cả hai mà khóe môi lại cong thêm chút nữa.
Bây giờ mẹ có thể yên tâm giao con cho một thằng con trai rồi, vì suốt hôm nay mẹ để ý rằng nó lo cho con còn hơn nó, đời này của con, như vậy là hạnh phúc rồi.
Ngọc Tuấn hôm nay ngoài loi nhoi nói mấy câu thì cũng hiền lành đến lạ, nghe lời đến mức ba mẹ cậu không dám tin, ông Ẩn lại phải nói.
"Phải chi ngày nào bây cũng hiền dzậy tao dzới má bây đã hao hơi tốn sức chửi!"- Ông Ẩn vừa nói vừa trừng mắt nhìn cậu, giống kiểu dọa trẻ con.
Làm cậu thật nhớ về nhiều năm trước, lúc nào cũng quậy phá, đá bóng thì không vỡ cái này thì cũng sứt cái kia, khiến ba mẹ cậu mắng suốt ngày không thôi.
Mãi đến sau này thì đã bớt hẳn, nhưng chắc đã chấm dứt luôn từ khi gặp anh, vì có lẽ bên cạnh anh, Ngọc Tuấn kiên cường kia lại biến thành Tuấn Thỏ một cách nhẹ nhàng.
Văn Hoàng cười cười, tay đan tay cậu, nói chuyện phím với ông bà, không biết vô tình hay hữu ý, kiểu xưng hô bác trai, bác gái, từ khi nào lại thành ba và mẹ mất rồi.
Mà hai người kia cũng không nói gì, vẫn hưởng ứng mấy câu đùa của cậu, vẫn sẽ cùng cậu trêu chọc mà ức hiếp Ngọc Tuấn.
Nhà bốn người như vậy cũng tốt, không sao cả, con trai con gái gì rồi cũng là con, miễn bọn nó hạnh phúc là được rồi.
Đèn vàng le lói ngoài sân, ánh trăng tô điểm thêm vẻ đẹp gia đình ấm cúng thơ mộng.
Nhà của Ngọc Tuấn hôm đó tối muộn mới tắt đèn, ai ai cũng mang trong lòng những câu chuyện, mà là những câu chuyện vui và hạnh phúc.
Có những kết thúc quá bi thương, có lẽ cả tôi và em nên thấy may mắn, vì ít nhất khi tôi bên em bây giờ, đã được sự chấp thuận của cả ba và mẹ.
Thương em, thương em cả một đời người dài đằng đẵng, thương em, thương một Đặng Ngọc Tuấn nhiều đến như vậy.
Câu chuyện của người khác thế nào, anh không rõ, cũng không có ý định sẽ biết, nhưng may mắn là, câu chuyện của anh, có em.
Đêm nay hãy trôi thật chậm thôi, để anh tận hưởng khoảng khắc hạnh phúc nhất đời người này.
Nguyễn Văn Hoàng thương Đặng Ngọc Tuấn.
Đặng Ngọc Tuấn cũng thương Nguyễn Văn Hoàng.
Câu chuyện của hai ta chưa từng là cổ tích, nhưng nó là kỳ tích giữa một câu chuyện không có viễn cảnh về tương lai.
----------------END---------------------
Aigo, cuối cùng truyện cũng hoàn rồi...
Phần kết có phần hấp tấp thực sự, nhưng với trình của tôi, tôi biết rằng nếu kéo dài nữa thì nó sẽ thành một mớ nhảm nhí và nhạt nhẽo =))
Bởi vì đây là fic, mà đối với mình thì đã là fic thì nó phi thực tế lắm, giống như nhân vật trong đây vậy =))
Vì bên ngoài ngược tâm con tim tớ quá, nên tớ quyết định HE =))
Và em camcảm ơn chị Mew nhé ạ, chị là người đầu tiên ủng hộ và đọc fic em từ những ngày đầu mới viết :3
Cảm ơn chị thật nhiều vì đã cho em học hỏi được nhiều thứ, cũng như biết được nhiều thứ ^^
Cảm ơn chị Chanh cũng đã đọc fic của em từ những ngày đầu tiên, và ủng hộ nó ^^
Cảm ơn chị đã cho em học hỏi được một số thứ có ích, và đã luôn chiều ý bọn em, cũng như đáp lễ em một fic 2322 :'>
Và cảm ơn những bạn đọc của tớ, đây thực sự là một kết thúc đẹp mà tớ mong ước đến :v
Và...
Còn một phiên ngoại nữa, tớ sẽ viết vào những hôm sau nhé ạ ^^
Yêu thương ❤🌸
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip