Kristao
Câu chuyện nhỏ về Phàm Phàm và Thao Thao.
Nhà Phàm Phàm có một căn gác nhỏ, ban đầu nhóc chẳng biết nơi đấy cho đến khi Thao Thao đến chơi và muốn tham quan nhà nhóc. Căn gác nhỏ là do cả hai cùng tìm được và dần trở thành căn cứ bí mật của riêng hai người.
Từ khi phát hiện nơi này, Phàm Phàm chuyển hầu hết mọi vật dụng bao gồm cả truyện tranh, tập vở, quần áo ngay cả đồ chơi vào. Nhóc đã quyết định biến nơi này thành ngôi nhà nhỏ thứ hai cho nhóc và Thao Thao.
Lại nhắc đến Thao Thao, một cậu bé khả ái đáng yêu, làn da bánh mật, mái tóc ngắn màu hạt dẻ ôm sát gương mặt, khi cười lại rộ lên chiếc răng nanh nhỏ khiến mọi người ai cũng mến. Thao Thao là người Thanh Đảo, nói tiếng Phổ thông và tiếng địa phương. Phàm Phàm là người Quảng Châu, ngôn ngữ chính là tiếng Quảng, nhóc chẳng biết tiếng Phổ thông đâu. Hè năm nay Thao Thao được bố mẹ dẫn sang Quảng Châu chơi và trong 3 tháng ngắn ngủi đã trở thành bạn của Phàm Phàm. Ban đầu gặp mặt, ấn tượng của Phàm Phàm đối với Thao Thao là bánh bao. Hai má Thao Thao nộn thịt, mắt sáng long lanh, cả người thơm thơm nộn nộn thực giống bánh bao, Phàm Phàm bèn chạy đến cắn một ngụm bên má phải khiến Thao Thao bật khóc rõ to. Cùng lúc đó Thao Thao nghĩ Phàm Phàm chính là tiểu ác ma.
Sau đó cả hai trở thành hàng xóm thế nào thì không ai biết được nhưng hai đứa trẻ dù không cùng tiếng nói lại chẳng hề sợ rào cản ngôn ngữ mà chạy nhảy cùng nhau cả ngày. Không nói được thì dùng tay, dùng mặt mà biểu hiện. Không dùng ngôn ngữ thân thể thì lại đến lấy giấy bút ra vẽ, chú thích thêm vài gương mặt biểu cảm thế là đối phương hiểu ý sau đó cười phá lên. Phàm Phàm và Thao Thao làm quen với nhau thế đấy, đáng yêu không từ gì tả nổi.
***
Hôm nay mẹ Thao vì bận nên phải ra ngoài chút việc, bố thì đi làm rồi, để Thao Thao một mình ở nhà lại chẳng yên tâm nên mẹ Thao đành gửi Thao Thao sang nhà Phàm Phàm ở chơi một ngày. Thao Thao từ nhỏ đã rất nhu thuận, không nháo, không quậy, chỉ thích tìm tòi học hỏi những thứ mới lạ mà bản thân chưa khám phá nhưng khi Thao Thao ở cùng Phàm Phàm lại là một trời một vực ...
Mẹ Phàm ở phòng bếp nấu ăn cười nhẹ bảo, bọn trẻ thật hiếu động.
Tiếng cười lanh lách từ phòng Phàm Phàm truyền xuống nhà khiến mẹ Phàm cũng yên lòng, dù sao hai đứa nhỏ vẫn vui vẻ.
Đến giờ cơm Phàm Phàm và Thao Thao lại cùng giấy với bút màu xuống nhà, cả hai ngồi cạnh nhau, mặt đỏ gay, cả người mồ hôi nhễ nhại, xem ra hẳn đã chơi rất vui.
Mẹ Phàm thấy thế lại bảo, ăn xong cả hai tắm rửa một chút rồi cùng ngủ.
Thao Thao nghe không hiểu, gật đầu cho có lệ sau đó nhìn sang Phàm Phàm đang bận rộn vẽ lại những thứ mà mẹ Phàm nói. Phàm Phàm vẽ rất nhanh, đầy ngắn gọn xúc tích, sau đó đưa cho Thao Thao xem, Phàm Phàm dùng ngón tay bé bé chỉ vào từng hình vẽ nào là người ướt sũng vì mồ hôi, rồi đến ăn trưa, rồi đến đi tắm, sau đó là hình ảnh cả hai cùng nhau nằm ngủ. Thao Thao nhìn vài giây liền hiểu ý gật đầu cười tươi tỏ vẻ đồng ý.
Cả hai ăn trưa rất ngon miệng, đương nhiên là nhờ mẹ Phàm rồi, tài nghệ của mẹ Phàm rất tuyệt. Thao Thao vì muốn cám ơn liền vẽ một bức tranh, nhờ Phàm Phàm giải thích. Mẹ Phàm sau khi nghe xong liền hướng Thao Thao xoa đầu mỉm cười.
Sau khi ăn xong cả hai lại nghỉ ngơi sau đó cùng đi tắm. Bởi vì Thao Thao đến không mang theo quần áo nên mượn tạm đồ của Phàm Phàm. Vốn dĩ tác giả cũng nghĩ hai bé cùng tắm nhưng do Phàm Phàm lớn hơn Thao Thao cho nên người cũng phát triển hơn Thao Thao một tí, mẹ Phàm cũng khó khăn tìm được một bộ quần áo của Phàm Phàm vừa vặn với kích cỡ người Thao Thao, thế là Phàm Phàm đi tắm trước sau đó đến Thao Thao. Sau khi tắm xong Phàm Phàn thấy tóc Thao Thao còn ướt nên đã lấy khăn mà lâu khô tóc hộ. Chẳng biết Phàm Phàm lau thế nào mà Thao Thao có cảm giác nhồn nhột sau gáy, cười phá lên, Phàm Phàm nghe Thao Thao cười cũng cười theo mặc dù không biết là chuyện gì.
Đến lúc đi ngủ, Phàm Phàm chờ mẹ ra khỏi phòng sau đó lại lôi tập giấy bút ra hí hoáy vẽ vời, vài giây sau lại đưa sang cho Thao Thao xem. Thao Thao nhìn thấy thông điệp trên tờ giấy chẳng nói chẳng rằng gật đầu liên tục khiến Phàm Phàm nhìn theo mỏi cả mắt nhịn không được liền lấy hai tay ôm chặt đầu Thao Thao. Đưa một ngón tay lên miệng hàm ý im lặng, Phàm Phàm dẫn Thao Thao ra khỏi phòng, chạy theo hướng hành lang bên phải rồi biến mất.
***
Mẹ Thao hoàn thành xong việc cấp tốc đến nhà Phàm Phàm để đón Thao Thao về, hai người mẹ trò chuyện với nhau một chút rồi lên phòng ngủ xem hai nhóc nhưng nào ngờ đến nơi lại thấy chăn nằm dưới đất, giường không bóng người. Mẹ Phàm chạy hết khắp các phòng để tìm Phàm Phàm và Thao Thao. Mẹ Thao lo sợ hai nhóc hiếu động trốn ra ngoài rồi lại ham chơi mà quên đường về nên chạy ra khỏi nhà tìm kiếm.
Trong khi cả hai mẹ sốt ruột đầy lo lắng thì hai bạn Phàm Phàm và Thao Thao tay nắm chặt, đắp chung chăn nằm ngủ cùng nhau trên căn gác không mảy may thế sự. Hai bạn chuẩn bị chịu phạt nặng rồi đó, thôi thì chúc hai bạn ngủ ngon, chúc mọi người ngủ ngon ♥
HẾT.
--
Sau khi Hắc Miêu Ly Kì Truyện hoàn thành thì tớ sẽ beta lại nên cũng xoá cái đoản này bên đó thôi, giờ đăng trước để mốt không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip