Quy tắc của tớ và cậu
(Series "Crush của tôi là một tên mặt lạnh")
___
Tuần trước, tôi kêu ca với Đô Khánh Tú vì việc giảm cân.
"Sao chẳng có hiệu quả gì hết."
Nó liền bĩu môi.
"CMN. Hiệu quả cái gì. Mày mới bắt đầu ăn kiêng từ sáng hôm qua."
Tôi giật mình thảng thốt.
"Hả. Đã lâu vậy rồi cơ à."
Vừa nói xong, liền bị Đô Khánh Tú khinh bỉ một đường dài gần bằng Vạn Lý Trường Thành.
Thật ra, năng lực kìm chế của tôi quá kém. Nói giảm cân cho vui mồm vui miệng vậy thôi, để nếu thiên hạ nhìn vào thì ít ra cũng cảm thấy bản thân cũng đã có chút cố gắng. Mỗi lần đứng lên cân, nhìn kim đồng hồ chạy một vòng, tâm trạng tôi đều sẽ hết sức tiêu điều.
Mân Thạc ôm múi mỡ bụng của mình an ủi, giống như một cách để huynh đệ tình thâm cùng vượt lên "số phận."
"Thôi em ạ. Bọn mình mũm mĩm thế này là vừa đẹp."
Ừm. Đó là câu chuyện của một tuần trước.
Hôm chủ nhật, bạn học Phác không hiểu lấy tiêu chuẩn ở đâu, tự dưng bóp người tôi, lầm bầm đánh giá.
"Hình như gầy đi rồi."
Tôi lúc đầu còn không tin. Hóa ra là gầy đi thật. Tôi đứng trước gương nhào nặn hai má vốn tròn như hai cục mochi, biểu cảm đủ năm mươi sắc thái, cuối cùng đi đến một kết luận.
"Chắc tại vì công ty sắp ra sản phẩm mới. Mấy hôm vừa rồi tớ chỉ ngủ được ba tiếng một ngày. Còn lại chẳng có tâm trí chợp mắt luôn. Gầy thật rồi này. CMN, gầy thật rồi."
Suýt nữa kích động đến bắc loa hét ra ngoài cửa sổ.
Thế nhưng, tôi cảm thấy bộ dạng bây giờ cũng ổn. Không mập quá. Không ốm quá. Lượng mỡ tích trữ như gấu ngủ đông cuối cùng cũng có dịp tiêu hao. Với tâm trạng lạc quan, tôi tự hoang tưởng, biết đâu sau đợt bận rộn này, cơ thể sẽ thon thả vừa xinh như các vận động viên khiêu vũ.
Bạn học Phác thì có vẻ trăn trở về vụ này lắm. Tâm tư hệt như gia chủ có cún nuôi lâu ngày, đang béo tốt mơn mởn tự dưng bị sụt cân do quá trình lao động nhọc nhằn. Với cách nhìn cực đoan của cậu ấy, chỉ một thời gian ngắn ngủi, cái gì cũng đắt đỏ, lại bị mất không ba kí thịt.
Dân tư bản như cậu ấy nào chịu nổi sự hao hụt này.
Thế là Xán Liệt tối nào cũng tự giác đi pha một cốc sữa nóng, mang vào phòng, sau đó mặt lạnh ép tôi uống hết.
Tôi chỉ thấy buồn cười. Hồi còn đi học, tôi nỗ lực uống không biết bao nhiêu sữa cũng chẳng thấy cao thêm chút nào, càng ngày càng thấy mập.
Rõ ràng, đợt tôi béo đỉnh điểm, mỗi ngày uống vài cốc, bạn học Phác còn chân thành khuyên.
"Hay thay bằng trà xanh đi. Sắp không bế nổi rồi."
Khánh Tú hóng hớt nghe được, cười ngả nghiêng, lan truyền chuyện ấy khắp bán kính 500 dặm.
Xán Liệt không bào chữa cũng chẳng buồn thanh minh, cứ im im đi tập G.Y.M ở trung tâm. Sau đó nhân một ngày đẹp trời, Đô Khánh Tú vô tình nhìn thấy bắp tay cuồn cuộn của bạn học Phác, liền kinh sợ bảo với tôi.
"Đừng nói là mày, cái tay ấy nhấc voi cũng được luôn ấy chứ."
Bạn học Phác đúng là cao thủ. Với mọi lời dị nghị, thì cái gì cũng phải chứng minh bằng thực lực.
*
Xán Liệt cao hơn mét tám. Ngày đi học, cậu ấy đẹp kiểu thư sinh. Tay chân thon gầy trắng trẻo. Dù mặt lạnh lại còn cool ngầu nhưng đúng kiểu mĩ nam như hoa. Đi đến đâu, ong bướm sẽ bay theo đến đấy. Bây giờ bạn học Phác trưởng thành, toàn thân chỗ nào cũng thấy "đàn ông", mùi vị nam tử hán đích thực tỏa ra nồng đậm.
Nếu cao trung, vẻ ngoài của Xán Liệt thích hợp cho việc quay Tiktok câu view, da trắng, mắt to, xinh đẹp thì bây giờ tướng tá dung mạo gần giống với những soái ca Hongkong của những năm 90, tuấn lãng, phong trần.
Xán Liệt véo má tôi lật qua lật lại.
"Ai cũng già. Sao chẳng thấy cậu thay đổi cái gì thế."
Tôi liền đùa.
"Tớ là hồ ly. Lấy tim người nên trẻ dai sống lâu."
Bạn học Phác quay sang nhìn một lúc, sau cũng chẳng có ý kiến gì, tôi vốn nghĩ cậu ấy nhất định không thể thích ứng với trí não phong phú của mình, thì Xán Liệt nói.
"Ừ."
Tôi phì cười.
"Ừ cái gì."
"Cậu là hồ ly. Cậu lấy tim của tớ là được rồi. Tuyệt đối đừng lấy tim ai nữa."
Lúc ấy ngực tôi như vỡ ra một đàn ngân điệp.
*
Tuy rằng Đô Khánh Tú có hơi khoa trương, nhưng công bằng mà nói, bắp tay của Xán Liệt rất lớn. Một cái tạ 100kg cậu ấy chỉ cần nhấc một tay. Tôi nghĩ để mình đạt đến trình độ thượng thừa ấy thì xa lắm, vì vậy nếu le te cùng bạn học Phác tới phòng tập, chỉ nghịch mấy tạ bé bé xem như giải trí.
Xán Liệt nhiều lúc toàn mắng tôi không nghiêm túc, lại còn thích bày trò. Tất cả mọi nơi từ bãi trượt tuyết đến phòng bóng rổ đều có thể biến thành sân khấu kịch. Có lẽ, từng ấy năm, để tôi đu theo khắp các chiến trường, bạn học Phác cũng mệt mỏi lắm chứ chả đùa.
Hôm nọ, tôi đến sau, thấy huấn luyện viên thể hình đang hỏi chuyện Xán Liệt.
"Cậu nhỏ nhỏ hôm trước không tới à."
Mặt bạn học Phác không khác gì cốc trà sữa trân châu nhiều đá.
"Chưa tới."
Huấn luyện viên tên Chung Hiền không nhìn ra thái độ vẫn thân thiện gãi cằm nói tiếp.
"Nghe cậu gọi là Tiểu Bạch đúng không. Đáng yêu nhỉ."
Bạn học Phác cứ thế muộn tao tập tạ, nâng lên nâng xuống, diện vô biểu tình trả lời.
"Ừm."
Hôm trước, tôi và gã này nói chuyện hợp gu lắm. Chung Hiền cười ha hả bảo chúng tôi cùng tên, suy ra đều đẹp trai, sáng sủa, năng động, vui vẻ y như nhau. Huấn luyện viên cười cười.
"Cho tôi số cậu ấy được không."
Tôi ở phía ngoài suýt phun ra một ngụm. Bạn học Phác đáp gọn lỏn.
"123456789."
"Hả???"
"Sắp xếp thế nào tùy cậu."
Chung Hiền ôm trán bất mãn.
"Tìm ra được cái số thì tôi cũng chết vì đau não."
Bạn học Phác vẫn giữ vững khí tiết của một bình C2H50H đậm đặc.
"Ừ. Còn gọi vào số đó thì cậu chết với tôi."
*
Hôm thứ năm, bạn học Phác đi làm về, không biết được ai cho một chai rượu Nhật. Tôi mới mon men xin uống một ngụm, Xán Liệt lúc đầu định không đồng ý nhưng sau đó mặc cả xuống nửa ly.
Tôi hí hửng nhấp một hơi, mặt lập tức còn nhăn hơn đệ tử của lão Tôn.
"Aaa. Cay quá."
Bạn học Phác thấy buồn cười, có lẽ đã đoán trước được sự việc, trong tay sớm đã chuẩn bị một ly nước.
Tôi giãy nảy, chép chép mãi mùi vị kia mới tiêu tan, liền bảo.
"Cậu xem. Cậu yêu được tớ thật tốt biết bao nhiêu. Không rượu chè, không cờ bạc, không hút thuốc, không friendzone, không em gái nuôi, không người yêu cũ. Vừa ngoan lại vừa thương người, tính tình thật thà, hiền hậu, đoan chính."
Bạn học Phác gật gù.
"Ừ. Tốt nhỉ."
Tôi mới vỗ ngực đáp.
"Cậu thích tớ cũng vì thế chứ gì."
Xán Liệt nhẹ đặt tay lên gáy tôi, lắc đầu.
"Nếu một ngày cậu phạm phải những điều ấy, chả lẽ tớ có thể không thích cậu nữa sao. Đã thích rồi thì sẽ chẳng còn tiêu chuẩn nào nữa cả."
Tôi lâng lâng rượu, rón rén bảo.
"Thật ra cái bình hoa hôm trước ở nhà là tớ làm rơi ý, không phải Toben đâu."
"Tớ biết."
"Với lại tớ có lén uống một ít bia trong tủ."
"Tớ biết."
"Hôm qua tớ thua cược với Mân Thạc, phải mạo danh nhắn tin tán một em thư kí xinh đẹp ở công ty dưới tầng."
"..."
Bạn học Phác sau đó không thèm nói chuyện với tôi ba tiếng đồng hồ.
Cái gì mà bao dung vị tha, tất cả là giả dối.
*
Tôi hỏi Xán Liệt làm sao biết là tôi gầy đi, cậu ấy thành thật đáp.
"Sờ là biết."
Tôi suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi. Thành thật theo kiểu của bạn học Phác rất không tốt chút nào.
Cậu ấy giải thích cặn kẽ.
"Cậu biết vì sao trước đây người ta gian lận được bài không. Trong bộ bài cổ, độ dày và kích thước của mỗi lá vốn dĩ khác nhau, sai số cực kì nhỏ. Thế nhưng, nếu các thần bài chạm vào nó đủ nhiều, người ta sẽ đoán được sự chênh lệch ấy cực rõ ràng."
Tôi thì thấy kiến thức của bạn học Phác quá rộng mở, liền gãi cằm.
"Có khi nào tớ gầy là vì cậu sờ mòn đi không."
Bạn học Phác đang giở thói muộn tao cũng phì cười, ý vị thâm trường đáp.
"Nếu mòn đi thật thì cậu biến thành tờ giấy từ lâu rồi."
Tôi rùng mình lườm qua. Cái tên này thật sự là lưu manh ẩn thân, công phu vô cùng lợi hại.
*
Hồi cao trung, lúc hẹn hò, tôi và bạn học Phác đi dạo, đi chơi, đi xem phim, cậu ấy đều đi sát bên cạnh, có khi sẽ chủ động nắm tay. Tôi khi đó hạnh phúc cực kì. Cậu ấy lại "vô tình" bảo.
"Bé quá. Không làm thế, tớ sợ cậu lạc mất."
Tôi bĩu môi.
Dù hay lạc thật, tôi cũng là nam tử cao hơn mét bảy, nặng gần 60kg thịt, đâu thể nói tiêu biến là tiêu biến được.
Có lần, đi với nhóm, cậu ấy đi nhanh, không thấy tôi liền quay đầu gọi.
"Tiểu Bạch."
Tôi đang nói chuyện với Khánh Tú, liền lạch bạch chạy lên, hớn hở.
"Đây nè."
Bạn học Phác mặt lạnh không hài lòng, sau đó bảo.
"Đi cạnh tớ."
Tôi ngơ ngác rồi cười tít mắt.
Cái cách khẳng định chủ quyền của bạn học Phác đôi khi cũng đáng yêu và trẻ con lắm.
Có những quy tắc mà hai chúng tôi không cần nói cũng sẽ ngầm hiểu với nhau.
Nếu cậu đi chậm, tớ sẽ chờ.
Nếu tớ đưa tay ra, cậu phải lập tức nắm lấy.
Nếu tớ sờ lên gáy cậu, có nghĩa cậu chính là của tớ.
Và nếu tớ có vô tình làm mặt lạnh, thì không phải là tớ giận, mà chỉ là hãy đến và làm tớ cười đi.
*
Công việc ở công ty tạm ổn. Tôi mới thở phào bảo với Xán Liệt.
"Cuối cùng cũng có thể ra mắt sản phẩm thiết kế mới rồi."
Cậu ấy dịu dàng động viên tôi.
"Làm tốt lắm."
Bạn học Phác, dù thích ra vẻ tsundere, khi cần cũng sẽ hào phóng và chân thành ngợi khen tôi.
Tôi được bổ nhiệm làm Giám đốc sáng tạo bèn sụt sùi bảo.
"Tớ thật sự muốn mình có thể giỏi giang. Thật đấy. Tớ ngốc nhưng không muốn mình trở thành một tên kém cỏi."
Thật ra, tôi là một đứa con trai có tính hiếu thắng và lòng kiêu ngạo rất lớn. Chỉ là đôi khi, nó được che đi bởi khuôn mặt vô tâm vô tư, suốt ngày hi ha vui vẻ. Tôi muốn có thể đường đường chính chính sánh vai cùng với Xán Liệt, trở thành một sự tự hào và hãnh diện của cậu ấy.
Xán Liệt vẫn ôn nhu, ôm tôi, hôn tôi.
"Cậu giỏi lắm. Cố lên."
Chỉ cần cậu ấy nói thế, tôi đã cảm thấy mình sở hữu năng lượng của một viên đạn bạc.
Sau đó, tôi cùng cậu ấy tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc trọn vẹn của hai người. Ngủ một giấc thật ngon, thật say, thật đã...
Tôi rúc sâu trong người Xán Liệt, ấm áp bảo.
"Tớ nhất định sẽ ngủ từ giờ đến tận trưa mai."
Bạn học Phác gật đầu, nhìn đồng hồ, thế là nói.
"Ừ. Nhưng mà để một tiếng nữa đi."
"Tại sao."
Xán Liệt nhún vai, ý vị thâm trường đáp.
"Để ngủ nhau, trước hết phải "thức" cùng nhau đã chứ."
*
Có thể nói...khi ở cùng bạn học Phác, có các quy tắc khác, không cần nói, chỉ cần hiểu. Đó là mỗi ngày cũng chính là "mỗi ngày".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip