Phiên ngoại 2,3
"Kinh hỉ gì ? Kinh hỉ gì a? ? "Phùng Kiến Vũ vừa lên xe liền dùng đôi mắt phát sáng nhìn Vương Thanh
" ừ. . . . . Về nhà sẽ nói cho em, em chơi điện thoại di động trước đi " Vương Thanh suy tính một hồi vẫn là quyết định về nhà mới nói cho cậu nghe, vạn nhất đứa trẻ nhà hắn giận dỗi nhảy xe thì phải làm thế nào...
Vào cửa đổi giày, Phùng Kiến Vũ đi đến ghế sa lon khoanh chân ngồi nhìn Vương Thanh" tới tới tới, cùng Vũ ca nói một chút, có kinh hỉ gì ? "
" cái đó, tôi từ bên lão Ngũ lấy ít đồ cho em. "
"Ừ ? Cái gì? "
Vương Thanh từ trong túi quần cầm ra bình thuốc bột màu hồng nho nhỏ . Phùng Kiến Vũ làm sao không biết đó là cái gì, trước đây khi chỉnh Bành Trạch vẫn là cậu tự mình đi tìm Ngô Trường Khải lấy.
" Vương Thanh, anh mẹ nó có phải bị bệnh hay không a! Anh muốn vật này làm gì ."
" ừ... Nâng cao chất lượng một chút mà... " Vương Thanh nhỏ giọng nói, giống như một hài tử làm sai chuyện.
" bây giờ chất lượng không đủ cao sao! " Phùng Kiến Vũ mỗi lần nhớ tới buổi tối hai người phiên vân phúc vũ, mặt cũng sẽ không khỏi đỏ lên
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ mắc cỡ nghiêng người ôm lấy cậu , ở hõm cổ cậu cọ a cọ " Ừ... Nâng cao chất lượng vĩnh viễn không có giới hạn mà "
" cút cút cút cút " Phùng Kiến Vũ đẩy đầu Vương Thanh ra
"Vậy... buổi tối chúng ta thử một chút? " Vương Thanh thử thăm dò
Phùng Kiến Vũ cầm cái ly trên bàn lên uống một ngụm , nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng Vương Thanh biết cậu là ngầm cho phép, đặc biệt hưng phấn tiến tới ở trên mặt cậu " chu~ " một cái
Sau khi bị Phùng Kiến Vũ vả cho một cái thì đắc ý đi nấu cơm. Bữa cơm này Phùng Kiến Vũ ăn rất thận trọng, rất sợ Vương Thanh bỏ thuốc cho cậu, Vương Thanh nhìn cậu cẩn thận liền cười " yên tâm đi, chưa bỏ thuốc em đâu " vì vậy cái này miệng thiếu đánh này lại nhận được một bạt tai.
Hai người ăn cơm xong thì xem một bộ phim điện ảnh, Vương Thanh hâm nóng hai ly sữa bò, đưa cho Phùng Kiến Vũ một ly, người nọ một lòng xem phim, đã sớm quên mất chuyện bỏ thuốc , nhận lấy không hề nghĩ ngợi liền uống một hớp, sau đó vẫn còn cùng Vương Thanh thảo luận tình tiết bộ phim , Vương Thanh cũng không nóng nảy, liền theo cậu thảo luận , cái ly sữa bò này Phùng Kiến Vũ càng uống càng khát, còn tưởng rằng là mình nói nhiều, không lâu lắm cả ly sữa bò đã thấy đáy.
Vương Thanh nhận lấy ly đi phòng bếp rửa ly , lúc trở lại, Phùng Kiến Vũ ở trên ghế sa lon sâu kín nhìn hắn, sắc mặt có điểm đỏ bất thường
" Vương Thanh, anh có phải đã bỏ thuốc trong sữa bò của em hay không " xem như Vương Thanh không trả lời cậu, cậu cũng xác định, trong thân thể truyền tới cảm giác khô nóng khó hiểu này làm cho cậu khát cầu cái gì.
" ngọa tào, nhanh như vậy? " Vương Thanh tiến lên sờ gương mặt đỏ ửng của Phùng Kiến Vũ , hắn mới vừa rửa xong ly nên tay lành lạnh, nội tâm Phùng Kiến Vũ muốn đẩy ra, nhưng bản năng thân thể lại nghịch phản cầm lấy tay Vương Thanh , dùng mặt cọ lên tay hắn , giống như một con mèo khao khát vuốt ve
Phùng Kiến Vũ giương mắt nhìn về phía Vương Thanh, trong mắt thủy quang xao động, Vương Thanh còn đắm chìm ở trong đôi mắt cậu , Phùng Kiến Vũ liền đưa tay vòng qua cổ Vương Thanh , môi nóng rực phong bế môi hắn , nắm tay Vương Thanh đưa vào trong quần áo mình. Thật lạnh, thật thoải mái, muốn nhiều hơn. . .
" Ân... ân... Ngô... " chẳng qua chỉ là hôn môi cùng vuốt ve, lại để cho Phùng Kiến Vũ không dừng được lên tiếng rên rỉ. Vương Thanh nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của Phùng Kiến Vũ vang lên bên tai , hạ thân liền bắt đầu sung huyết, hắn ngủ Phùng Kiến Vũ, căn bản không cần thuốc kích dục, chỉ cần mấy tiếng thở dốc lúc động tình của Phùng Kiến Vũ cũng đủ làm cho hắn mê mệt
Vương Thanh mắt thấy lửa sắp cháy lan ra đồng cỏ, không thể không đẩy Phùng Kiến Vũ ra, thanh âm khàn khàn hàm chứa tình dục nồng đậm " đến phòng ngủ được không bảo bối? "
Phùng Kiến Vũ nắm lấy tay Vương Thanh , bắt chước động tác khẩu giao mút ngón tay hắn , cậu bây giờ hiển nhiên không có năng lực suy tính điều gì nữa, trong đầu ngoại trừ làm tình thì vẫn là làm tình
Vương Thanh mâu sắc tối sầm lại, rút tay ra, đem Phùng Kiến Vũ ôm lấy đi về phía phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực của Phùng Kiến Vũ cách áo ngủ của Vương Thanh cọ a cọ , nhiệt độ nóng thẳng đến trong lòng Vương Thanh
Tình yêu đối với người này , nếu như có thể so sánh, sợ là sắp tràn ra ngoài.
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đặt lên giường, vừa muốn đứng dậy cởi quần áo , Phùng Kiến Vũ nhanh hơn hắn một giây dùng hai chân giữ chặt thắt lưng cứng rắn của hắn, hướng mình đè xuống
Vương Thanh cúi người dùng đầu lưỡi liếm môi Phùng Kiến Vũ , không ngoài sở liệu, một giây kế tiếp đầu lưỡi liền bị Phùng Kiến Vũ hút vào trong miệng, mút mấy cái, đưa ra đầu lưỡi cùng hắn dây dưa
Động tác của Vương Thanh cũng không dừng lại, từng cái từng cái cởi ra nút áo ngủ của Phùng Kiến Vũ , thân thể nóng như lửa chạm vào gra trải giường hơi lạnh, thoải mái khiến cho Phùng Kiến Vũ hừ nhẹ một tiếng, Vương Thanh dùng ngón tay chậm rãi xoa nắm hạt đậu nhô ra trước ngực Phùng Kiến Vũ , với Phùng Kiến Vũ mà nói, cậu giờ phút này nhận được khoái cảm hơn ngày thường gấp mấy lần
Hai tay Phùng Kiến Vũ kéo áo ngủ của Vương Thanh , dùng sức, thanh âm nút áo rơi đầy đất cũng dường như là tiếng tình dục kêu gào trong cơ thể cậu
" nhanh lên một chút, tôi không chịu nổi" Phùng Kiến Vũ lột áo Vương Thanh, nắm tay hắn cho vào trong quần đặt lên phân thân nóng như lửa của mình, Vương Thanh cảm nhận được hôm nay trym nhỏ của cậu lớn hơn bình thường, chóp đỉnh rỉ ra chất lỏng làm quần lót ướt một mảng lớn
Vương Thanh lột quần của cậu xuống, quỳ một chân trên đất ngậm vật nóng như lửa của cậu
Mới vừa bị ngậm vào thân trụ ở trong miệng Vương Thanh nhảy lên hai cái, Vương Thanh tỏ ý tính động hai cái, hóp hai gò má lại một chút , Phùng Kiến Vũ một tiếng kêu khóc bắn vào trong miệng Vương Thanh
Vương Thanh cũng là kinh ngạc, hôm nay mức độ mẫn cảm của cậu hiển nhiên là làm cho hắn bất ngờ. Nhìn bộ dạng Phùng Kiến Vũ chảy nước mắt trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng thật tình cảm thấy rất thỏa mãn, tâm tình dường như giống mỗi lần bọn họ ở trên giường hắn làm cậu đến bật khóc
Vương Thanh dùng dịch nhờn trong miệng liếm khe mông Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi thăm dò vào lỗ nhỏ, chất lỏng màu trắng sữa trên thịt mềm màu đỏ, dâm mỹ cực kỳ, Phùng Kiến Vũ cảm nhận được khoái cảm từ hậu huyệt , phân thân lại đứng lên
Hôm nay Phùng Kiến Vũ căn bản không cần khuếch trương, cả người rất mềm, giống như quả chanh ngâm nước . Nước ở hậu huyệt đã sớm thấm ướt gra trải giường, Vương Thanh cũng không kềm chế được súng của mình , bấu thắt lưng Phùng Kiến Vũ liền đem phân thân mình vùi vào
Nội bích trơn trợt, ấm áp hút thật chặt phân thân của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ cảm nhận được cảm giác trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, liền không nhịn được nâng cao eo mình di chuyển , Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ vội vàng đến mức này nhẹ cười ra tiếng, trong lòng nghĩ nếu là không bỏ thuốc cũng có thể chủ động như vậy thật tốt
Vương Thanh đem cậu ấn trở về giường, ở bên tai cậu phun khí nóng" tôi đến "
Vừa dứt lời ngay sau đó đúng là mạnh mẽ dứt khoát mà thao, khí thôn sơn hà, phong quyển tàn vân
"A a a a a a a a, thật thoải mái, Thanh nhi, a a a a" Phùng Kiến Vũ một bên không cầm được rơi lệ một bên lớn tiếng gào thét, trym cứng rắn tùy ý vung vẫy chất lỏng
Cậu bị bỏ thuốc, nhiệt độ trong cơ thể tựa như là phải đem Vương Thanh thiêu đốt.
" Thanh nhi, hôn tôi hôn tôi" Phùng Kiến Vũ đưa cánh tay hướng Vương Thanh tìm hôn, Vương Thanh đem tay đang đỡ thắt lưng cậu đưa cho cậu, Phùng Kiến Vũ không chần chờ bỏ vào trong miệng, liếm láp, mút, phun ra nuốt vào... Ánh mắt mê ly nhìn Vương Thanh
" Thao con mẹ nó" Vương Thanh mắng một tiếng, lấy ngón tay ra, thô bạo hôn lên môi Phùng Kiến Vũ , Phùng Kiến Vũ ôm cổ Vương Thanh , phối hợp nụ hôn sâu của hắn
Vương Thanh xoay người Phùng Kiến Vũ lại , dùng tư thế từ phía sau lần nữa đem mình tiến vào, cái tư thế này dễ dàng chạm vào điểm nhạy cảm của người kia hơn, Phùng Kiến Vũ chống tay nghênh hợp va chạm của người sau lưng
"Bảo bối em thật ẩm ướt a, kẹp tôi thật thoải mái "Vương Thanh một bên động hông một bên đưa tay đến trước người Phùng Kiến Vũ, vuốt ve cơ bắp xinh đẹp và hai cái điểm đỏ sung huyết trước người
" Ân hắc. . . . . A a. . . Thanh nhi... A" Phùng Kiến Vũ quay đầu tìm hôn" ngô. . . . . " Phùng Kiến Vũ theo tần suất luật động của Vương Thanh trong lúc hôn ngô ngô lên tiếng
Trong không khí tràn ngập khí tức tình dục , Phùng Kiến Vũ ngửa đầu rên rỉ, phía sau là Vương Thanh thở dốc nặng nề, chỗ nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ truyền tới giòng điện một lần một lần xuyên qua toàn thân,cậu theo bản năng muốn an ủi phân thân đang sung huyết của mình . Vương Thanh ngăn chận tay cậu lại
" Thanh nhi, để cho tôi bắn để cho tôi bắn "
" Đâu có nói không để cho em bắn, tôi chẳng qua là không để cho em đụng vào "
" a a a a, Thanh nhi... Không được... A a a a" Phùng Kiến Vũ trong một trận đĩnh lộng đạt cao trào, theo từng cổ tinh dịch đồng thời bị ép ra là một dòng chất lỏng màu vàng cùng tiếng khóc của Phùng Kiến Vũ , đây là lần đầu tiên Vương Thanh đem cậu làm đến không thể khống chế
Nhưng Phùng Kiến Vũ không khỏi không thừa nhận, thoải mái kinh khủng
Tiếng khóc của Phùng Kiến Vũ cùng lúc mất khống chế thì hậu huyệt co rút kẹp chặt khiến Vương Thanh tê cả da đầu, đem người kia xoay ngược lại, mặt đối mặt tiến vào, nhìn Phùng Kiến Vũ khóc đỏ khóe mắt, lại là một đợt va chạm
Có thể là dược liệu quá mạnh mẽ, phân thân Phùng Kiến Vũ không lâu sau lại có tinh thần. Vương Thanh dừng lại, chống cánh tay nhìn người dưới thân, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống trước ngực Phùng Kiến Vũ " còn muốn sao? "
" muốn, tôi muốn " thật ra thì sau khi Phùng Kiến Vũ bắn qua hai lần thân thể đã rất mệt mỏi, nhưng về tinh thần vẫn muốn vô cùng , muốn Vương Thanh tung hoành mãnh liệt thao mình, muốn khoái cảm hắn mang lại
" Em sao lại dâm như vậy a, Ân ? Anh mệt rồi làm sao bây giờ? "
" không muốn, Thanh ca, cho tôi... "
" Thanh ca của em không muốn động "
Phùng Kiến Vũ biết mình bây giờ đã mềm nhũn rồi , dù cho cậu ở phía trên hắn cũng không có khí lực động" Thanh ca, cầu anh, tôi muốn. . . . . " Phùng Kiến Vũ cũng gấp đến khóc nức nở rồi
" Gọi là gì? " Vương Thanh rút phân thân ra, chỉ lưu lại đầu khấc mềm mại ở bên trong
Phùng Kiến Vũ sốt ruột kéo tây Vương Thanh qua liếm lòng bàn tay của hắn" lão công... Thao em "
"Hôm nay lão công liền hảo hảo thu thập em "
" a a a a a a a a... Ân hắc... A a thật thô a, lão công... ... A a a "
Tình yêu toàn tâm toàn ý đến từ hai phía, có lẽ là một lần vui sướng mãn nguyện nhất suốt cả cuộc đời. . Trước đây trên giường Vương Thanh có rất nhiều loại, bây giờ mặc dù chỉ có một mình Phùng Kiến Vũ , nhưng cùng người yêu của mình toàn tâm kết hợp tư vị quá mức mỹ hảo. Đời này, trừ cậu ra, người nào cũng không được
Nhất nhất nhân thế gian hữu bách mị thiên hồng, duy độc nhĩ thị ngã tình chi sở chung. ( Một đời người có trăm mối duyên tình, duy chỉ có em là người anh yêu bằng cả tấm lòng mình)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip