7

Trong một phòng bao xa hoa tại quán bar 1990 nổi tiếng tại thành phố Seoul.

Lee Yeji ngồi trên băng ghế, bên cạnh cô ta là đám lâu la đang hát hò ầm ĩ và chuốc nhau rượu.

Gương mặt xinh đẹp hôm nay lại phá lệ u ám. Cô ta chỉ đơn giản là ngồi đó, nhấm nháp ly rượu vang sóng sánh ánh đỏ trên tay mình, trầm mặc.

"Chị Yeji, ra đây hát với chúng em đi!"

"Không có hứng."

Lee Yeji cộc lốc trả lời.

Đám lâu la ở bên cạnh Lee Yeji đã lâu, làm sao không thấy được rằng cô ta đang khó chịu. Chúng buông micro trên tay xuống, chạy chân chó đến nịnh nọt cô ta.

"Chị Yeji, chị đừng bận tâm về con nhỏ T/b quê mùa kia làm gì. Việc hôm nay chắc cũng chỉ là do tiền bối Park nhất thời nổi hứng trêu chọc con nhỏ đó mà thôi! Chị Yeji mới là xinh đẹp nhất! Thích hợp đứng cạnh tiền bối Park hơn cả!"

"Đúng vậy chị Yeji là nhất!"

"Phải đó!"

Đám còn lại liên tục hưởng ứng.

"Câm mồm!"

Lee Yeji quăng ly rượu trên tay xuống đất, quắc mắt nhìn đám lâu la, rống to:

"Tất cả bọn mày! Cút ra ngoài hết cho tao!"

Đám lâu la sợ hãi muốn tè ra quần, ngay lập tức thu dọn đồ đạc rồi chạy biến.

Chỉ còn lại một mình Lee Yeji ở lại. Cô ta mò mẫm trong túi quần, lấy ra điện thoại của mình.

Cô ta vuốt ve màn hình điện thoại của mình, âu yếm nhìn người con gái mà cô ta đã tốn rất nhiều công sức để chụp trộm rồi đặt làm ảnh nền điện thoại.

Đó là Kim T/b.

Lee Yeji thích Kim T/b, từ cái ngày đầu năm học năm thứ nhất, cô ta bắt gặp nụ cười dịu dàng của T/b trong chiếc váy trắng tinh khôi. Lúc đó cô ta cuối cùng cũng hiểu được, hoá ra chỉ cần con tim rung động thì mọi tiêu chuẩn đều trở thành vô nghĩa.

Lee Yeji đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô. Ngay cả việc chỉ chăm chăm vào cô để bắt nạt Lee Yeji cũng đã làm, cô ta chỉ muốn gần gũi T/b được phút nào thì hay phút đó. Vì Lee Yeji biết, cô ta không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Cô ta phải trở về Pháp và kết hôn. Đó là cách duy nhất để cứu được công ty đang trên bờ vực phá sản mà ba mẹ cô ta đã dành cả đời mới có thể gây dựng lên được.

Lee Yeji là một cô tiểu thư cứng đầu, nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt 20 năm sống trên đời này, cô ta quyết định từ bỏ một thứ gì đó, có lẽ điều này sẽ tốt cho cô ta và tốt cho cả người cô ta yêu nữa.

Cô ta chấp nhận buông tay, chôn giấu đoạn tình cảm này tận sâu nơi đáy lòng, cô ta muốn T/b được hạnh phúc.

Nhưng, Park Jimin có thể khiến cho T/b hạnh phúc chứ?

Anh ta theo đuổi T/b là do hứng thú nhất thời hay là vì con tim chỉ đường dẫn lối?

Lee Yeji sợ, thật sự rất sợ, cô ta sợ quyết định này của mình là một sai lầm, cô ta sợ mình sẽ hối hận, cô ta sợ T/b sẽ bị tổn thương.

Thế nên cô ta đã nói thẳng với Park Jimin rằng:

"Tôi sẽ giúp anh theo đuổi T/b, nhưng nếu anh khiến em ấy bị tổn thương thì liệu hồn đấy! Tôi sẽ quay trở về Hàn Quốc và giành lại người tôi yêu!"

Điện thoại trên tay Lee Yeji bỗng rung lên.

Là Park Jimin gọi tới.

"Đã chuyển tiền chưa?"

Anh ta hỏi.

"À!"

Lee Yeji giả bộ như mình đang ngạc nhiên, rồi nói:

"Quên rồi."

Câu trả lời này của cô ta hoàn toàn khiến cho Park Jimin phải câm nín.

Anh ta hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ muốn đánh người của mình xuống, nhắc nhở Lee Yeji:

"Đừng quên chuyển tiền cho T/b."

"Đừng lo, mọi việc liên quan đến em ấy tôi đều không bao giờ quên."

Park Jimin ngờ ngợ ra có cái gì không đúng.

Sao câu nói này của Lee Yeji lại giống tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình thế nhỉ?!?

Anh ta bác bỏ ngay suy nghĩ điên rồ đó trong đầu mình.

Làm sao một đại tiểu thư kiêu kì, bướng bỉnh như Lee Yeji lại có thể có dáng vẻ băng lãnh của các tổng tài bá đạo trong truyền thuyết được? Điều này là không thể!

Park Jimin thầm trấn an chính bản thân mình như vậy.

"Phải rồi, chuyện tình cảm của hai người, tiến triển đến đâu rồi?"

"Tiến triển cũng khá tốt. Em ấy đã đồng ý ngày mai cùng tôi đi hẹn hò!"

Park Jimin đắc ý nói.

"Ồ? Thế thì tốt. Không uổng công tôi vất vả làm đá kê chân cho hai người."

Lee Yeji nghĩ nghĩ một chút rồi lại chêm vào một câu.

"Đừng quên gửi tiền thù lao cho tôi."

Cô ta vừa dứt lời thì điện thoại 'ting' lên một tiếng.

Thông báo: "Tài khoản 571xxxx đã gửi cho bạn 100 triệu won."

Lee Yeji nhìn số tiền mà ngân hàng vừa thông báo có chút không nói nên lời.

"Nhận được chưa?"

Park Jimin hỏi.

"Nhận được rồi."

Lee Yeji cứ nhìn chằm chằm vào thông báo, không dám tin đây là thật.

"Chỉ là....."

"Chỉ là?"

Park Jimin không kiên nhẫn hỏi lại.

"Số tiền anh gửi cho tôi, đại ca à, lớn quá rồi!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp.

"Số tiền này liệu có lớn bằng sự hy sinh của cô đối với cả gia tộc không hả, Lee Yeji?"

"............."

"Tôi biết 100 triệu won này không đủ để vực dậy công ty của ba mẹ cô, nhưng nó vẫn có thể giúp cô xoay sở được phần nào đó số nợ của công ty."

Lee Yeji trầm mặc, hốc mắt cô ta đỏ ửng cả lên, cô ta ngước nhìn trần nhà hoa lệ trước mắt mong sao ngăn lại được những giọt nước mắt yếu đuối của mình.

"Yeji này."

Anh ta khẽ gọi tên cô ta, dịu dàng và ấm áp, khiến cho cô ta nhớ đến ba của mình, ông ấy cũng thường cưng chiều gọi tên cô ta như thế.

"Cô hãy yên tâm mà trở về Pháp, tôi sẽ ở lại Hàn Quốc chăm sóc cho T/b, chăm sóc em ấy, thay cả phần của cô nữa."

Lee Yeji muốn nói gì đó nhưng cổ họng của cô ta như có thứ gì đó chắn ngang, bỏng rát và khó chịu.

Qua hồi lâu, cô ta mới khó khăn trả lời:

"Được. Anh hứa rồi đấy nhé, phải chăm sóc cho em ấy thật tốt, bằng không tôi sẽ quay trở về nơi này và giành lại em ấy đấy! Lúc đó hy vọng Park thiếu đừng cảm thấy nuối tiếc."

"Ừ, tôi biết rồi."

Một câu đó của Park Jimin cũng đã đủ khiến cho Lee Yeji an lòng.

Cô ta cúp máy và ngồi trong phòng bao thẫn thờ một lúc lâu, cô ta nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi linh tinh đủ thứ.

Thời điểm cô ta đứng lên trả tiền rượu đã là 10 rưỡi đêm.

2 tiếng nữa là chuyến bay sang Pháp của cô ta sẽ khởi hành.

Lee Yeji bắt một chiếc Taxi về nhà, ít nhất cũng phải mất 15 phút để cô ta có thể về đến nhà.

Vậy là còn hơn một tiếng rưỡi nữa để cô ta nói lời chào tạm biệt với T/b.

Cô ta mở khóa điện thoại của mình, gửi vào tài khoản của T/b 1 triệu won kèm theo dòng tin nhắn:

"1 triệu won này, 500 ngàn won là tiền cá cược, còn 500 ngàn won nữa là chúc mừng em đã thành công khiến tiền bối Park Jimin say đắm."

"Và em cũng khiến cả tôi say đắm nữa."

Câu này Lee Yeji chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, không dám viết ra vì sợ nếu cô ta lỡ tay ấn gửi đi thì cô ta sẽ trở thành một kẻ quái dị trong mắt T/b mất!

Cô ta trở về nhà, bắt đầu thu thập hành lý của mình.

Cũng không có nhiều thứ để thu dọn cho lắm, chỉ là vài bộ quần áo mà cô ta yêu thích, vài đôi giày cùng ít tiền thông hành tại Pháp.

Cô ta không đem theo quá nhiều đồ đạc trong chuyến đi xa lần này, vì cô ta chắc chắn tương lai cô ta sẽ trở về Hàn Quốc một lần nữa, trở về để thăm người con gái mà cô ta yêu.

Lee Yeji xách theo chiếc vali màu vàng nhạt ra khỏi căn hộ mà cô ta đã gắn bó trong suốt 2 năm qua, lòng thầm nhủ:

"Đây sẽ là một chuyến đi dài đây."

Cô ta chậm rãi xách va li dạo bước trên con phố tĩnh lặng không người qua lại.

Cô ta lại tiếp tục suy nghĩ.

Liệu T/b, em ấy sẽ hạnh phúc chứ?

Liệu quyết định này là đúng đắn chứ?

Liệu Lee Yeji, cô ta sẽ hạnh phúc chứ?

Không! Cô ta phải hạnh phúc! Vì T/b, cô ta sẽ phải thật hạnh phúc!

Khi Lee Yeji ngẩng đầu lên lần nữa, cô ta mới phát hiện mình đã đứng trước cửa nhà T/b từ lúc nào.

Cô ta đứng đó, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ cứng rắn đóng chặt của nhà họ Kim, lại thẫn thờ.

"Hay là gặp em ấy một chút rồi đi nhỉ?"

Nghĩ đến đây Lee Yeji lại không khỏi khó xử suy nghĩ, suy nghĩ xem nên lấy lý do nào để gặp mặt T/b.

Vào lúc cô ta còn đang đắn đo xem có nên gõ cửa nhà T/b vào lúc 11 giờ đêm hay không thì bất chợt, cánh cửa nhà họ Kim mở ra, gương mặt xinh đẹp mà cô ta nhung nhớ bấy lâu nay lấp ló đằng sau cánh cửa gỗ.

Em ấy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như ngày đầu tiên cô ta gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bts#jimin