Chương 14. Uyển Vực
Quay lại về với hiện thực năm nàng 16 tuổi bị một tên nam nhân giành Xuất Vân Trùng Liên.
- Chết tiệt, mở cửa ngay cho ta.
Bàn tay liên tục đập vào cửa khiến cho ám khí trong người vô tình rơi trúng vào chỗ cắm chìa khóa. Cánh cửa từ từ mở ra. Nam nhân đó dùng tay che bớt ánh sáng rồi nở một nụ cười nham hiểm.
- Đặc biệt thật. Tiếc là cô không chạy nổi nữa....
Về phần nàng sau khi chiếm được Xuất Vân Trùng Liên thì lại nhàn hạ hơn hẳn. Vì trước đó nàng đã chạy ra thác nước giấu vào khe đá trong đó. Xuất Vân Trùng Liên giữ bằng cách này thì tươi hơn bình thường rất nhiều. Hàm lượng tinh chất được giữ nguyên vẹn. Giờ đây nàng đang ngồi thong thả trên cây Trúc Đào gần đó thì cửa bắt đầu mở.
- Vượt từng đó ải mà không trúng lấy 1 mũi tên sao? Thú vị thật. Thiên hạ.....cũng chẳng có được mấy người nhỉ?
Nam nhân đó bước ra vô cùng tự tin nhưng rồi đôi mắt đó lại có phần choáng ngợp trước cảnh tượng nơi đây. Cũng phải thôi, phong cảnh như vậy sao có thể không ngạc nhiên được cơ chứ.
- Đẹp đúng chứ?
Nàng chống tay lên một bên má vẫn ung dung trên cây nhìn xuống rồi cười nhẹ.
- Cảnh trí không tồi. Chỗ này sẽ sớm là của ta thôi...
- Công tử tự tin vậy sao?
Nàng vừa nói vừa nhảy xuống.
- Dám hỏi công tử sao có thể vào mật thất của ta mà không trúng lấy một mũi tên vậy?
- Cái này có tính không?
Nam nhân đó vừa nói vừa giơ ám khí lên trước mặt rồi nhướn mày nhìn nàng.
- Thú vị đó chứ?
Nàng mỉm cười nhìn hắn có phần nghi hoặc. Ngay lúc ấy sẵn trên tay, hắn một mạch phóng về phía nàng. Nàng xoay ngang người tránh, ám khí lúc đó đã cắm vào cây Trúc Đào phía sau. Không lúng túng nàng bước về phía nam nhân đó vài bước. Phía sau Uyển Kỳ và Uyển Nhược vẫn ung dung nhìn. Dường như chúng chẳng có vẻ gì là lo lắng cho chủ nhân của mình. Cách vài bước chân nữa là tới chỗ nam nhân kia thì nàng dừng lại vừa cười vừa hỏi.
- Công tử nóng tính vậy sao? Xuất Vân Trùng Liên là do ta tìm thấy trước, sao công tử không nể mặt mà lại nổi hứng cướp của vậy?
- Nể mặt? Cô là gì để ta phải nể mặt? Xưa nay chưa từng có thứ kỳ hoa dị thảo gì mà ta muốn mà không được. Lần này cũng vậy Xuất Vân Trùng Liên chỉ có thể là của một mình ta.
Không nói không rằng, vừa dứt câu hắn liền rút đao ra làm hai rồi phi về phía nàng.
- Vậy đắc tội công tử rồi.
Nàng không có kiếm chỉ có dao ngắn trong người cũng phải rút ra tác chiến. Nam nhân này võ lực không tồi nhưng đường kiếm vội vã đặc biệt nóng nảy nên dễ chệch hướng bù lại hai lưỡi dao lại linh hoạt sắc bén khó lường. Với sự chênh lệch về vũ khí như vậy, nàng cũng gặp phải chút khó khăn nhưng không đáng kể. Lựa lúc hắn đổi tay liền đá lên khiến hắn rơi mất một bên đao.
- Giờ thì công bằng rồi nhỉ?
Hắn lúng lúng phải lui lại vài bước. Nàng nắm lấy thanh đao rồi thủ thế. Vừa lúc đó gió thoảng qua mang theo hơi nước từ thác bay xuống dưới Uyển Vực tựa những viên trân châu lóng lánh trong hoa Trúc Đào cũng đương bay. Hình như nam nhân đó không vui lắm. Trong đôi mắt đã ánh lên vài phần tức giận. Nàng nhìn cũng thấy được hỏa tâm của hắn nhưng cũng chẳng mấy để ý. Nàng đoán được rằng tên nhóc này phải nhỏ tuổi hơn nàng nên mới nóng tính thế. Tuổi trẻ bồng bột vô tri, nàng cũng từng như vậy nên nàng hiểu. Dù gì cũng nhỏ tuổi hơn không cần giết hắn làm gì. Hơn nữa Liễu Bạch tỷ còn đang ở trên kia, nếu không lên nhanh sẽ lớn chuyện. Có thể tỷ ấy sẽ tìm sư phụ để cứu nàng rồi lại còn thêm tên nhóc này nữa. Nhất định gặp sư phụ nàng xong thì hắn sẽ chết chắc. Nàng nghĩ trong đầu rằng bây giờ chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh thôi. Vừa dứt mạch suy nghĩ xong thì hắn cũng lao tới. Giờ đây cũng gọi là ngang tài ngang sức nhưng nếu cứ đánh như vậy thì thời gian đôi co lại càng dài. Chắc tỷ tỷ cũng chạy đi tìm sư phụ mất rồi. "Phải rắc thuốc mê thôi" nàng tự nghĩ như vậy rồi giả vờ trượt chân. Tên nhóc đó thấy nước thắng trước mặt bèn vội vàng chạy tới. Nàng lúc ấy cũng vừa lôi ra từ trong túi lập tức ném vào mặt hắn rồi lấy tay che lại. Ừ thì tên đó cũng có che đấy, nhưng không đáng kể cuối cùng vẫn dính.
- Cô chơi xấu...
- Ai chơi xấu cơ?
Vừa dứt câu thì tên nhóc đó liền ngất.
- Ấy, cẩn thận.
Nàng nhìn nam nhân đang dựa lên vai mình rồi cười nhẹ. Gió thoảng qua mang theo hương hoa Trúc Đào thổi ngang qua vực khiến tóc của nàng và hắn khẽ bay trong gió vang lên những tiếng leng keng nhẹ nhàng. Nàng nhìn lại hắn thì thấy tóc mái đang lệch qua một bên. Có lẽ là do ngọn gió lúc nãy. Nàng lấy tay vén qua rồi nhìn kỹ. Uyển Kỳ và Uyển Nhược cũng thong thả bước đến. Nhưng trông Uyển Nhược có vẻ khá hứng thú với hắn cứ dí mũi lại coi. Uyển Kỳ thì không. Trông nó có vẻ khó chịu ra mặt. Cứ thấy Uyển Nhược đến gần tên nhóc đó là lại gầm gừ nhẹ lên mấy tiếng như nhắc nhở.
- Trông hắn cũng đẹp trai mà đúng không?
Nàng đỡ hắn dậy rồi dìu vào trong Y Viện. Nói là nhà thì cũng không đúng bởi vì nơi đây chủ yếu để nàng chế độc dược nhưng nói là y quán thì cũng chẳng phải vì vẫn có giường ngủ, nhà tắm, phòng bếp như thường. Nàng cũng chẳng biết gọi nó là gì. Nhưng với quy mô không to không nhỏ này thì có thể gọi là Y Viện cũng đã không tồi rồi.
Bỗng từ trong núi vang vọng tiếng gọi của Liễu Bạch tỷ và sư phụ của nàng.
- BÍCH TRÀ. LÝ BÍCH TRÀAAAAAAAA
- Chết rồi, ta phải đi thôi. Nếu không sư phụ mà biết thì ta chết chắc. Hai nhóc ở lại trông hắn thay ta. Nếu hắn tỉnh thì đưa cái này cho hắn. Uyển Kỳ ta cảnh cáo ngươi đừng có động vào hắn. Nếu hắn chọc tức ngươi thì nhẫn nhịn một chút đợi ta quay lại sẽ làm chủ cho ngươi được chứ?
Nàng vừa nói vừa lấy bút giấy ghi vài dòng rồi đưa cho Uyển Nhược.
- Sáng mai giờ Mão ta sẽ đến. Chờ ta nhé!
Nàng nhìn Uyển Kỳ, Uyển Nhược rồi nhìn qua hắn, mỉm cười nhẹ rồi chạy đi mất. Nàng mở khóa cửa chạy theo hướng cũ. Lúc này đã trở về nơi hai người giành nhau Xuất Vân Trùng Liên. Nàng lấy chút nước bôi lên người ra vẻ vẫn luôn ở chỗ đó sau đó liền lấy hơi hét lên vài tiếng để tỷ tỷ và sư phụ nghe thấy.
- CON Ở ĐÂY NÀYYYYYYYYYY
Nghe thấy tiếng hai người chạy lại thì thấy nàng đang đứng đó. Họ liền thả dây cho nàng trèo lên.
- Sao nãy ta gọi muội không thưa vậy? Người lại còn ướt như này nữa chứ? Muội sẽ ốm mất!!!
- Không sao đâu. Nãy ta bị mấy con chuột nước dọa sợ nên không may đập đầu vào vách rồi bất tỉnh thôi. Xin lỗi tỷ...
- Được rồi...
- Lý Bích Trà. Con bảo con hái Xuất Vân Trùng Liên, vậy nó đâu?
- Ờm...À!!! Đó không phải Xuất Vân Trùng Liên mà là chỗ trú của đom đóm nên mới sáng như vậy. Trong đó có hơi tối nên con mới nhìn nhầm thôi.... Hahaha...
Nàng cười cho bớt quê thôi nhưng thực ra trong lòng sắp rớt nước mắt. Nhìn thấy sư phụ đăm chiêu nhìn nàng liền im bặt không cười nổi nữa. Chốc chốc đôi mắt đó lại lấm lét nhìn sư phụ đoán ý của người xem đã bị phát hiện hay chưa.
- Không sao là được rồi. Mau về thôi.
Sư phụ quay người bỏ đi nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Về thôi, Bích Trà.
Liễu Bạch nắm lấy tay nàng rồi dắt đi. Chân của nàng vẫn bước theo nhưng đôi mắt vẫn quay lại nhìn đôi lần. Nàng có hơi lo lắng, nàng lo rằng tên nhóc kia sẽ thực sự chọc Uyển Kỳ nổi đóa sau đó sẽ lĩnh mấy vết cắn to đùng, rớm máu vào tay. Nhưng cũng hơi an tâm vì tên nhóc đã trúng thuốc mê. Lỡ mà hắn có định làm gì hai nhóc đó thì chúng cũng có chỗ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip