Chương 6. Bí mật
Cung Thượng Giác bước tới y quán. Trên đường đi đã gặp không ít vết máu. Mùi máu này có chút kì lạ. Y quán đã mở. Tiếng cửa vang lên nhẹ nhàng.
- Cung Viễn Chủy, sao Bích Trà cô nương lại ở đây?
Đôi bàn tay hắn đang đan vào tay nàng. Buông ra có chút luyến tiếc.
- Ca, nói nhỏ thôi tỷ ấy đang ngủ. Ra ngoài đã.
Cung Thượng Giác hiểu liền rời đi. Viễn Chủy kể cho Cung nhị nghe về tên áo đen qua góc nhìn của hắn. Nếu muốn biết rõ hơn thì đợi Bích Trà tỉnh rồi tính tiếp. Và tất nhiên hắn im bặt về chuyện thứ máu thần kỳ của nàng. Hắn muốn hỏi ý kiến nàng trước rồi mới kể. Từ bao giờ hắn lại quan tâm tới cảm xúc của người khác như vậy cơ chứ? Trong đầu Cung Thượng Giác hiện lên mười vạn câu hỏi vì sao. Rốt cuộc sao Bích Trà tự nhiên lại cắt tay? Cớ gì mà Cung Viễn Chủy lại gọi nàng là tỷ tỷ? Mùi thơm từ máu ở đâu mà có? Sao tên nhóc này đột nhiên dịu dàng với cô như vậy? Huyền Xích Kiếm biến mất rồi lại xuất hiện? Bộ y phục dính máu kia là ở đâu? Tên áo đen đó thuộc môn phái nào? Sao lại tới tìm Bích Trà cô nương? Những câu hỏi đó khiến Cung nhị đau đầu, thoáng chốc trầm tư. Việc có kẻ đột kích Cung môn ra tay như vậy là điềm báo, thấy sự tình không đơn giản. Thượng Giác bảo Viễn Chủy ở lại với Bích Trà cô nương còn mình đích thân đi báo tin cho Chấp Nhẫn, các vị trưởng lão và người trong hậu sơn. Một lúc sau, nàng dần tỉnh. Bên tai nàng thoáng nghe thấy tiếng của Viễn Chủy.
- Tỷ tỷ, tỷ đỡ hơn chưa?
Nàng mơ màng mở mắt. Viễn Chủy đỡ nàng dậy, đôi mắt hắn có phần đau xót.
- Ta không sao đỡ hơn chút rồi...
Hắn cúi xuống bên tai nàng thì thầm.
- Tỷ có muốn kể cho bọn họ nghe về thứ Huyết Dược kia không?
Nàng lắc đầu nhẹ. Mọi người đều vây quanh giường. Đông tới như vậy nàng có chút bất an. Ai nàng cũng đã được diện kiến vào hôm chọn tân nương. Duy chỉ có một vị trông vô cùng lạ mắt.
- Đây là....?
Nam nhân đó mái tóc mang màu xanh thẫm. Giữa trán có ấn hình tam giác. Vóc dáng nhỏ hơn nàng trông như chỉ 14 hay 15 tuổi gì đó.
- Ta là Tuyết Trùng Tử.
Nghe danh trên giang hồ đã lâu. Giờ nàng mới được gặp mặt. Quả có chút phong vị.
- Theo lời đồn đoán của thiên hạ. Ngài đã phế bỏ tâm kinh sao lại trẻ như vậy?
Tính nàng từ nhỏ đã thẳng thắn, không ưa gò bó. Nếu phát giác ra điều gì lập tức hỏi không chút ngần ngại. Tất nhiên là không phải lúc nào cũng vội vã như thế. Bởi vì nàng biết hoạ từ miệng mà ra. Muốn đạt được thứ mình muốn phải dùng trí óc và lớp mặt nạ có phần giả tạo kia. Tuyết Trùng Tử nhìn nàng đầy nghi hoặc nhưng vẫn ung dung trả lời.
- Tâm kinh phế được một ngày thì đột nhiên trở lại. Chỉ là đã đột phá tầng cuối cùng rồi...
- Vậy sao ngài vẫn còn nhớ chuyện cũ.?
- Cung Viễn Chủy đã chế ra được Lưu Trí.
Trong vòng tay của hắn, nàng quay đầu ra nhìn. Hắn cười nhẹ như trả lời. Nàng cũng hiểu nên không hỏi nữa.
- Thứ lỗi, ta thất lễ rồi...
Tuyết Trùng Tử ánh mắt không đổi, cúi đầu một cái như đáp lễ. Thấy tình hình bớt căng thẳng hơn, Cung Tử Vũ liền cất lời hỏi.
- Bích Trà cô nương à có thể kể rõ sự tình được không?
Nàng kể một mạch từ đầu đến cuối không thiếu một chữ. Còn chuyện về Huyết dược tối qua thì nàng giấu nhẹm đi. Nàng không muốn nhiều người biết. Trong 20 năm cuộc đời chỉ có duy nhất bốn người biết chuyện là Ngạn Lữ, Liễu Bạch, Cung Viễn Chủy và chính bản thân nàng. Thứ Huyết Dược đó có thể cứu mạng nàng. Nhưng cũng có thể khiến người vạn kiếp bất phục được săn đón rầm rộ như động vật hiếm có. Xuất Vân Trùng Liên là bảo vật nhân gian nhưng so với máu của nàng thì thua xa. Càng hiếm thì càng có giá trị lợi dụng cao. Nàng không muốn bản thân bị giam cầm như chim trong lồng. Ngày nào cũng phải mất máu. Hôm qua người Vô Phong đã biết tin, chắc chắn sẽ quay lại tìm nàng. Nếu còn ở lại, sớm muộn gì Cung Môn cũng sẽ đón một trận gió tanh mưa máu khốc liệt chỉ vì thứ Huyết Dược kì lạ này. Nàng không muốn để họ vạ lây vô cớ. Vì thế Bích Trà đã nghĩ ra một kế sách khác. Một kế hoạch tác chiến hoàn hảo sẽ không thể hoàn thành nếu cứ hoạt động đơn lẻ. Tất nhiên nàng có cần có thêm đồng minh với tấm lòng nhiệt huyết. Nghĩ tới nhiệt huyết nàng nghĩ ngay đến Cung Tử Thương tỷ tỷ cứ vậy mà kể lần lượt Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ, Kim Phồn và tất nhiên không thể thiếu Tiểu Độc Dược. Nàng chỉ kể qua qua về lí do còn chuyện bị đứt động mạch tay là không may trong lúc giao đấu bị đâm phải. Chỉ có thế thôi...
- Vô Phong!
Cung Tử Vũ khẽ run lên. Đôi bàn tay nắm chặt lại. Hắn biết Vân Vi Sam mất tích chắc chắn liên quan đến Vô Phong. Cứ như vậy một lúc lâu mọi người đều tản dần ai về nhà nấy. Tên Tuyết Trùng Tử cũng đã rời đi. Chỉ còn đám người của Cung Tử Vũ.
- Bích Trà cô nương, ta cũng nên về rồi...
Tử Vũ chào nàng vẻ cáo biệt. Cung Thượng Giác thấy vậy cũng định rời đi.
- Đợi một chút...
Nàng gọi với ra. Hai người họ dừng bước quay lại.
- Ta có chuyện muốn nói mọi người. Về chuyện vết cắt ở tay...
Cung Viễn Chủy nhìn nàng đôi mắt tròn xoe mang vẻ ngạc nhiên nhưng rồi bình thường trở lại. Chắc hắn đoán được vì sao nàng làm thế.
- Cung Viễn Chủy lấy hộ ta một lọ kịch độc loại nào cũng được thêm cả hoa và nhựa cây Trúc Đào nữa!
- Tỷ tỷ đợi một chút. Lấy độc Bách Vũ nhé.
Nàng gật đầu. Hắn buông tay đang đỡ sau lưng nàng ra. Nhanh nhẹn chạy đi lấy rồi trở về chỗ cũ. Nàng cầm Bách Vũ trên tay, uống hết không một chút do dự. Hắn nhìn theo nàng, ung dung cầm tay bên kia chỉ sợ nàng khiến miệng vết thương rách ra. Hắn biết thứ Huyết Dược ấy sẽ bảo vệ nàng. Tử Thương thì không. Cô hốt hoảng ngăn cản Bích Trà.
- Bích Trà cô nương, cô đang làm cái gì vậy? Cung Viễn Chủy rốt cuộc thời gian phát độc là bao nhiêu? Mau giải độc đi!!!
- Khoảng năm giây.
Hắn trả lời ánh mắt không rời nàng nửa bước. Tử Thương đứng chết trân. Năm giây sớm đã trôi qua còn nàng thì vẫn bình an vô sự. Nàng lại tiếp tục cho hoa và nhựa Trúc Đào vào miệng nhai từ từ rồi nuốt xuống. Tuy bọn họ không hiểu biết nhiều về y thuật như nàng và hắn nhưng từ lâu cây Trúc Đào đã vang danh giang hồ là kịch độc đệ nhất thiên hạ. Nhất là nhựa Trúc Đào. Bách Thảo Tụy cũng chỉ có thể giảm bớt độc tính. Thời gian tử vong không đến nửa giây. Mà nàng thì vẫn bình thản không mệt mỏi, khó chịu hay lờ đờ. Bọn họ đều sửng sốt và đỉnh điểm là khi nàng mở băng vết thương để nó rỉ máu vào bát rồi mới quấn lại. Lúc này hắn đã hơi nhăn mặt vì lo lắng. Mùi hương đó lại toả ra...
- Mùi máu này....
Cung Thượng Giác nhìn Bích Trà vẻ ngạc nhiên. Viễn Chủy lấy nhựa Trúc Đào cho vào miệng rồi lấy chén máu trên tay nàng mà uống, chỉ chừa lại một chút. Vẫn còn tiết mục sau mà... Quả nhiên vô sự. Nàng và hắn kẻ tung người hứng có chút hợp nhau. Lông mày của họ cũng dần giãn ra. Cách đơn giản nhất để chứng minh là hành động...
- Máu của cô có thể giải độc nhựa cây Trúc Đào?
- Đúng vậy, hơn nữa còn có thể tạo ra một kịch độc mới. Độc hơn chính nó.
- Vậy là nhựa Trúc Đào sẽ chỉ xếp thứ hai?
- Ừm...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip