Untitled Part 55
Chương 69: Lãnh chủ làm bạn với thần thú
Nhìn những gì diễn ra trước mắt, người lùn Galland lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi đối với cảm giác phương hướng của mình.
Rãnh dài ngàn vạn, ngói vụn đầy đất, hố sâu cực đại gần như nối tiếp nhau. Tất cả nhà cửa trên mặt đất đều không thấy bóng dáng, ngay cả tiêu chí của Grilan, phủ lãnh chủ, cũng trở thành một đống phế tích.
Đây là Grilan? Hắn không phải đã đi lộn chỗ chứ?
Một bộ xương rồng khổng lồ nằm trên đống các đá vụn đầy đất, nhìn đội thương buôn của Galland đến, ngẩng đầu, mở miệng liền phả ra long khí màu đen.
Galland vội vã đánh xe ngựa né tránh, nhưng áo khoác trên người vẫn bị thiêu thủng một lỗ lớn, râu trên mặt cũng xém chút bị xém lửa.
May mà cốt long chỉ phả long khí vào họ, không trực tiếp truy đuổi, nếu không, đội thương buôn của Galland, rất nhanh sẽ trở thành lịch sử.
"Trời ạ! Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Galland ngồi trên xe ngựa, không hiểu nhíu mày, râu đầy mặt che kín biểu cảm của hắn, nhưng không thể che đi lo lắng trong mắt hắn. Ở đây rõ ràng đã trải qua một trận chiến đáng sợ, một bên trong đó rất có khả năng tới từ thế lực tà ác của vực sâu hắc ám, con cốt long khổng lồ này chính là chứng minh!
Dưới tình huống này, tất cả người sống tại đây, chỉ sợ đều không thể tránh khỏi.
Galland nhớ Rode trước kia nói muốn lưu lại Grilan, nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, không khỏi chảy hai hàng lệ nóng, "Rode, bạn già của ta, ngươi chết thật thảm mà..."
Khi Galland đang ai điếu cho Rode, một giọng nói tràn đầy tức giận đột nhiên truyền tới, "Ngươi nói ai chết hả?!"
Galland nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước xe ngựa đột nhiên xuất hiện một cái động, nửa thân trên của Rode lộ ra khỏi mặt đất, đang trèo dần ra ngoài.
Galland giật mình sợ hãi, "Xác chết vùng dậy?!"
"Xác chết mẹ mi!" Rode cuối cùng leo lên, cầm một cục đá ném tới chỗ Galland, "Ông còn sống!"
Cùng Rode trèo ra khỏi động còn có mấy địa tinh, cuối cùng là lão quản gia John và tùy tùng Johnson của lãnh chủ.
Galland nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía Rode, "Cảm ơn trời đất, ngươi còn sống!"
Rode đấm mạnh lên vai Galland, "Ngươi trễ mất hai ngày so với thời gian đã định."
"Thời tiết tồi tệ này, ta đã cố sức rồi." Galland đấm lại Rode, "Hơn nữa lãnh chủ Grilan muốn lượng khoáng thạch quá lớn, để gom cho đủ, ta phải phí không ít sức lực."
"Đừng nói mấy thứ này với ta. Chúng ta từ khi vừa mở mắt đã quen biết, lời của ngươi không lừa được ta." Rode kéo kéo râu, "Nhưng ngươi cũng coi như may mắn, nếu thật sự tới Grilan đúng như thời gian đã hẹn, chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy..."
"Có liên quan tới Grilan biến thành thế này?"
"Nói ra dài lắm, chuyện này không phải nói hai ba lời thì có thể nói rõ."
Rode nói tới đây, đột nhiên dừng lại, lão quản gia John đi tới, lấy ra khế ước Tống Mặc và Galland đã ký trước kia, "Ngài Galland, chúng ta có phải nên giao dịch trước không? Ngài có thể tìm hiểu tình tiết chuyện với Rode sau."
"A, đúng!" Galland gật đầu, "Quả thật nên như vậy."
Galland lấy ra một phần khế ước khác, tỉ mỉ đối chiếu điều khoản trên hai bảng khế ước, sau khi xác định không sai lầm gì, Galland liền giao mười xe khoáng thạch cho lão John.
"Đây là một phần khoáng thạch trong khế ước với lãnh chủ đại nhân, phần còn lại nửa tháng sau ta sẽ đưa tới."
"Được, ngài là thương nhân đáng tin, tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Lão John giao số kim tệ đã thỏa thuận cho Galland, hai túi kim tệ nặng trình trịch tới tay, ngay cả gió lạnh thổi lên người cũng dường như ấm áp lên rất nhiều. Nhưng Galland lại không thu hết hai túi kim tệ, mà trả một túi cho lão John.
"Ngài Galland?"
"Là thế này, ngài quản gia." Galland nói, "Lần trước sách lãnh chủ đại nhân giao cho ta làm đại lý, năm mươi quyển đã bán hết toàn bộ. Ta nghĩ, nếu có thể, cho ta thêm một chút được không?"
Lão John cười gật đầu, nói: "Đương nhiên, lãnh chủ đại nhân trước đó đã từng phân phó rồi."
Địa tinh vừa rồi không lên tiếng bước lên, trong tay mỗi người đều cầm một cái túi.
"Trong này là một trăm quyển, lãnh chủ đại nhân nói, ngài có thể lấy đi trước, không cần trả tiền cọc." Lão John vừa để địa tinh đem tiểu x thư bỏ lên xe ngựa của Galland, vừa đưa kim tệ Galland vừa trả cho ông lại cho hắn, "Ngoài ra, lãnh chủ đại nhân hy vọng có thể mua được vài vật liệu xây dựng ở chỗ ngài, ngài cũng thấy tình hình của Grilan hiện tại rồi đó."
"Ta hiểu rồi." Galland an bài thỏa đáng kim tệ và túi đồ, trịnh trọng nói với lão John: "Xin ngài truyền đạt cho lãnh chủ đại nhân, Galland nhất định sẽ không phụ ủy thác."
"Nếu vậy, thì phần khế ước bổ sung này, cũng xin ngài ký một chút."
Lão John lấy ra khế ước Tống Mặc đã viết xong từ trước, Galland xem qua một lượt nội dung bên trong, không chút do dự ký tên mình xuống. Lão John cất khế ước đi, dẫn địa tinh và Johnson xuống đất. Mười xe khoáng thạch, chỉ có bọn họ thì không thể vận chuyển xuống kho dưới đất, nhất định tìm nhiều nhân loại tới giúp đỡ.
Sau khi đám người lão John đi rồi, Galland vừa dỡ xe, vừa nghe ngóng từ chỗ Rode rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng liếc nhìn cốt long ở không xa, hình như Rode đối với con vật khổng lồ này không để ý lắm, nó cũng không công kích Rode như công kích đội thương buôn của mình trước đó, lẽ nào, một bọn?
Nhưng, chỉ có vong linh pháp sư và ma tộc mới có thể triệu hoán ra cốt long thì phải? Tộc người lùn trước giờ không có hảo cảm gì đối với vong linh pháp sư và ma tộc, sự chán ghét đối với họ, gần như không hề thua kém tinh linh.
Rode ngồi trên một tảng đá, nói: "Chuyện là thế này..."
Theo tường thuật của Rode, vẻ mặt Galland trở nên càng lúc càng kỳ quái.
Grilan và hành tỉnh tây bắc liên hợp diễn tập quân sự? Đoàn kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội muốn chen chân vào, kết quả bị diệt gọn, kỵ sĩ vàng còn được khuyên hàng thành công, bỏ minh phò ám?
Cự long quốc vương Hắc Viêm của Obi ngự giá thân chinh, tình nhân ma tộc cường hãn của lãnh chủ giáp trụ lên trận, cự long và ma tộc đại chiến tám trăm hồi, khiến Grilan trở thành như bây giờ?
"Rode, ngươi đang kể chuyện cười à?"
"Ta cũng hy vọng đây là chuyện cười." Rode thở dài, "Nhìn trước mặt đi, ngươi sẽ biết sức phá hoại của ma tộc và cự long lớn cỡ nào. Nhưng, cường hãn nhất, vẫn là lãnh chủ đại nhân." Trong mắt Rode tựa hồ xuất hiện vì sao lấp lánh, nếu hai tay chắp lại, ngẩng đầu mười lăm độ nhìn phía trước, quả thật là khắc họa chân thật nhất của thiếu nữ đang trong tình yêu, "Y dùng một loại vũ khí đáng sợ, đánh cả ma tộc và cự long!"
Còn về nét bút thần Gerrees khiến phần lớn mọi người trừ Hắc Viêm và Rhys đều ngất đi, bị Rode cố ý bỏ qua. Người lùn và tinh linh trước giờ không hợp nhau, nói cái tên Gerrees từ miệng ra, cũng khiến Rode toàn thân không thoải mái.
"... Vậy hiện tại tình trạng thế nào?" Trên thực tế, Galland rất muốn hỏi một câu, lãnh chủ đại nhân đơn độc khiêu chiến ma tộc và cự long, còn sống không? Nói không chừng đã bị trọng thương, nếu không, người tới giao dịch với hắn sao lại là một quản gia?
"Tình trạng hiện tại rất phức tạp." Rode sờ cằm, kéo râu.
"Thế nào?"
"Ma tộc và cự long đều đang ở trong thành ngầm của lãnh chủ đại nhân. Đều đang bận rộn trùng kiến thành ngầm, nhưng thực tế, phá hoại, còn nhiều hơn trùng kiến nhiều..."
Galland nhíu mày tổng kết lại lời của Rode, cho ra kết luận như sau: Cự long phá hoại Grilan, ma tộc ưỡn ngực bước ra. Cự long và ma tộc chiến đấu, tạo nên đả kích mang tính hủy diệt với Grilan. Lãnh chủ Grilan phát điên, bắt đầu tấn công không khác biệt với hai người, kết quả lại biến thành cự long và ma tộc cùng giúp lãnh chủ trùng kiến thành ngầm?
Trên logic hoàn toàn nói không thông!
"Đừng nghĩ nữa, nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra đâu." Rode vỗ vai Galland, "Ngươi chỉ cần biết, Tống Mặc Grilan là người thần kỳ, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người y, đều không cần cảm thấy kinh ngạc.
"..."
Tống Mặc được Rode xưng là 'lãnh chủ thần kỳ', lúc này đang ai điếu cho kim tệ đã sắp cạn khô trong tiểu kim khố.
Vì khiến Galland nhanh chóng đưa khoáng thạch và nguyên liệu còn lại tới, Tống Mặc không thể không nhịn đau bảo lão John đưa đủ số kim tệ cho Galland. Nhìn lão John lấy kim tệ ra khỏi tiểu kim khố, tim Tống Mặc cũng nhỏ máu, vì tránh cho trái tim yếu ớt bị đả kích hai lần, y dứt khoát không đi gặp Galland, ủy thác toàn bộ chuyện giao dịch cho quản gia trung thành như nhất.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng nhớ tới số lượng kim tệ cần tiêu hao để xây lại thành ngầm, Tống Mặc liền không khỏi dựng ngón cái. Vốn cho rằng mình đã dẫn các lãnh dân bước được bước lớn trên con đường mức sống bậc trung, không ngờ, giữa chừng xuất hiện một cái chân lớn, trực tiếp đá y trở về điểm xuất phát.
Không đúng, không chỉ là một cái chân, là hai cái! Mọe bà nó, sớm muộn cũng có một ngày, y sẽ chặt luôn hai cái chân này!
Nhưng nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải chặt chân, mà là kim tệ! Tiền còn lại trong tiểu kim khố, căn bản không đủ để duy trì việc trùng kiến cả thành ngầm. Cho dù Rhys có thể giúp đỡ, không có nguyên liệu, thì cũng như không.
Tiểu x thư tuy có thể kiếm tiền, nhưng so với số lượng kim tệ Tống Mặc cần, chỉ là như muối bỏ biển.
Phương pháp kiếm tiền nhanh nhất, trừ ăn cướp, chính là làm đường và rượu nho. Kế hoạch của Tống Mặc trước đó rất tốt, chỉ cần có thể ký khế ước với Hắc Viêm, có dù bảo vệ của Obi, đường trắng trong kho dưới đất, và mấy chục thùng rượu nho, lập tức có thể mang tới cho y lượng lớn kim tệ.
Nhưng ai có thể ngờ được, Hắc Viêm không xuất bài theo kế hoạch, hắn trực tiếp mang đại binh tới nhà y giở trò lưu manh!
Lưu manh không thành, dứt khoát lợi dụng 'thiện tâm' nhất thời của Tống Mặc chiếm cứ thành ngầm, thuận tiện chiếm lĩnh luôn kho trữ đường trắng, chỉ một ngày ngắn ngủi, đường trắng trong kho đã ít đi một phần năm!
Tống Mặc lần đầu tiên thấy bộ dáng Hắc Viêm ăn đường, mắt xém chút lọt tròng, hối hận muốn cào tường. Y phát dương phong cách gì chứ, giả thánh mẫu gì chứ, để những tên này ở bên ngoài bị mưa đá đập chết thì tốt biết bao?
Hiện tại thì hay lắm, thỉnh thần dễ đưa thần khó, dẫn rồng vào nhà, đường trắng khó giữ.
Vì an toàn tài sản của mình, Tống Mặc chỉ có thể đóng cửa thả Rhys. Ma tộc và cự long lại lần nữa xuất thủ, tuy rằng có khắc chế sức mạnh, nhưng kho vẫn bị sụp...
Tống Mặc đã không muốn suy nghĩ có thể làm ăn với Hắc Viêm nữa không, y chỉ muốn sớm tiễn con ôn long này đi, cùng lắm, thì đưa hết số đường trắng cứu được trong kho cho hắn!
Nhưng Hắc Viêm lại nói với Tống Mặc, trong thời gian ngắn, hắn không định ly khai.
"Nơi này rất tốt, ngươi cũng không tồi."
Nói xong câu nói mờ ám không rõ này, quốc vương tùy tính không chỉ đuổi quan viên hành tỉnh tây bắc tới đón hắn, còn hạ lệnh hắc giáp kỵ binh ở lại thành ngầm giúp đỡ 'nghĩa vụ lao động', xây lại thành ngầm.
Hành động của Hắc Viêm khiến Tống Mặc khó hiểu, Rhys thì lại trực tiếp đỏ mắt. Ma tộc và cự long lại lần nữa đối đầu, phế tích vừa dọn dẹp một nửa, lại bị sụp một góc.
Gerrees đi tới cạnh Tống Mặc nước mắt đầy mặt, nói: "Cần ta giúp đỡ không?"
Tống Mặc mang hai hàng nước mắt quay dầu, y sẽ không bao giờ nói tinh linh và sinh vật phúc hắc bá đạo nữa, tuyệt đối là người tốt mà!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Gerrees vừa mới được phát thẻ người tốt, dây mây triệu hoán ra trực tiếp hủy đi con đường chính yếu của thành ngầm.
...
Địa tinh và chu nho mặt xám mày tro bắt đầu ôm nhau mà khóc, tiếp tục như thế, năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành công việc xây dựng chứ...
Cõi lòng Tống Mặc như có một đàn ngựa chạy qua, ba phi nhân loại này toàn bộ đều có thù với y sao hả?!
Chương 70: Cuối cùng cũng bàn được chuyện làm ăn
Dưới sự liên thủ nỗ lực của ba phi nhân loại, qua một tuần, diện tích bị tổn hại của thành ngầm lên tới hai phần ba.
Cho dù hiệu xuất công việc của địa tinh và chu nho có cao, cũng không thể so với tốc độ thành ngầm bị phá hoại. Cứ luôn là một khu vừa được chỉnh lý xong, khu khác sẽ bị nổ ầm đổ sụp.
Nước mắt địa tinh và chu nho đã chảy thành sông.
Tiếp tục như thế, không cần một tháng, công việc 'tháo dỡ' thành ngầm có thể hoàn thành thuận lợi, Tống Mặc cũng không cần phải phí sức lo lắng cho việc trùng kiến, hoàn toàn có thể vui vui vẻ vẻ cùng các lãnh dân của mình gói ghém hành trang ra ngoài đường ngủ.
Tống Mặc đã quen cuộc sống có nhà có cửa, không muốn màn trời chiếu đất tiếp xúc thân mật với đại tự nhiên. Thời tiết thế này, ngủ ngoài đường sẽ chết.
"Không thể tiếp tục như thế!"
Tống Mặc siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bàn, hiện tại gần như toàn bộ người Grilan đều bị công việc trùng kiến thành ngầm quấn chân tay. Căn bản không rảnh lo tới chuyện khác.
Tiểu x thư đã rất lâu không đổi mới rồi, một trăm quyển giao dịch cho Galland, đã là toàn bộ những gì vẽ được trong thời gian trước đó, Saivans thì đã bị ngừng hàng. Nhưng hiện tại Hắc Viêm chiếm cứ nhà của y phá hoại, tính ra tổng đốc đại nhân cũng không có tâm tư tới cùng y thảo luận vấn đề trái ước định.
Anh em người lùn giúp địa tinh và chu nho chỉnh lý cùng trùng kiến thành ngầm. Xưởng rèn và lò nung của họ đã bị hủy diệt triệt để trong trận ẩu đả của ma tộc và cự long không lâu trước đó, cùng trở thành lịch sử với phủ lãnh chủ Grilan.
Công tước Nelson trước đó bị nhốt trong phòng nhỏ đã chạy thoát được ra ngoài như kỳ tích khi phủ lãnh chủ bị hủy. Là chủ lực sáng tác tiểu x thư duy nhất, lại lần nữa bị Tống Mặc nhốt vào phòng tối nhỏ trong thành lũy của thành ngầm.
Công tước đại nhân dậm chân kháng nghị, Tống đại lãnh chủ chọn lựa làm lơ.
Kỵ sĩ vàng Airth đã có thể tự do hoạt động, hơn nữa bất ngờ là, trong công tác trùng kiến thành ngầm, hắn phát huy tác dụng to lớn.
Chẳng hạn, chỗ nào đó bị sụp tường đá, gọi Airth một tiếng, kỵ sĩ vàng lập ức khoác áo ra trận, đấu khí màu vàng ngùn ngụt, mọi người thành công chạy thoát.
Có điều, chỉ vậy thôi, một mình Airth vẫn là cây đơn khó chống, chuyện đổ sụp liên tục diễn ra, không ít người đều bị thương, phòng bệnh chui của Harold lại lần nữa gặp họa chen chút.
Còn về mía và nho...
Gerrees cũng có tới hỏi Tống Mặc, Tống Mặc chỉ có thể lắc đầu. Xưởng chế tạo đường đã không còn rồi, có trồng cũng vô dụng.
Nghĩ tới đây, Tống Mặc đứng lên, "Tiếp tục như thế, thành ngầm vĩnh viễn không thể dựng lại, cho dù có dựng lại, mọi người cũng phải đi ăn gió tây bắc."
Nói cho cùng, đầu sỏ tạo nên tất cả, vẫn là con rồng bụng bự đó. Chỉ cần xử lý hắn, tất cả có thể được giải quyết. Còn về sau khi thành ngầm trùng kiến, vấn đề Rhys và giường, bị Tống Mặc cố ý bỏ qua.
Định xong chủ ý, Tống Mặc quyết tâm đi nói chuyện đàng hoàng với đầu sỏ gây họa tạo nên tất cả.
Lấy lý thuyết phục lấy tình đả động, thực sự không được, thì y bỏ chút máu, cho dù không thể lập tức đuổi con rồng bụng bự đó đi, ít nhất cũng không thể để hắn tiếp tục 'giúp đỡ'.
Kết quả Tống Mặc ưỡn ngực nâng hàm đến trước cửa, nắm chắc tay nắm cửa, vừa kéo cửa ra, đã xém chút đụng vào người đang đứng trước cửa.
Trường bào đen, thắt lưng khảm bảo thạch, tóc đen dài tới tận eo...
Tống Mặc hơi cứng người ngẩng đầu lên, nhếch môi, "Quốc vương bệ hạ, xin chào." Đây là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới sao?
Hắc Viêm cúi đầu, nhìn Tống Mặc chỉ cao tới cằm mình, cằm lên một lọn tóc đen giống với hắn, thần sắc không rõ.
"Xin chào."
Tống Mặc siết chặt nắm tay, vừa cổ vũ mình, vừa nói: "Bệ hạ, ta có chuyện muốn bàn với ngài."
"Vậy sao?" Hắc Viêm buông tóc Tống Mặc ra, "Ta cũng có chuyện, muốn bàn với ngươi."
"Cái gì?"
Tống Mặc có chút khó hiểu, lẽ nào, là đường không đủ ăn?
"Tranh vẽ trên nóc tầng một của tòa chủ thành, ngươi có thể giải thích một chút không?"
Tống Mặc chớp chớp mắt, không hiểu lắm, hình khắc trên nóc?
"Cần ta nhắc nhở ngươi một chút không?" Hắc Viêm nâng cằm Tống Mặc lên, "Dũng sĩ giết rồng, hử?"
Tống Mặc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi.
Một góc chủ thành dưới đất tổn thất, là bị đạn pháo đại bác Tống Mặc tự bắn nổ sụp. Một phần chủ thành nơi đó, cũng là hình thức ban đầu của cả tòa thành. Ban đầu là xây dựng làm nơi ở riêng của lãnh chủ, trên vách tường và nóc nhà, đều có khắc lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan.
Ăn cướp, phản kháng bạo chính và giết rồng... tồi tệ hơn là, nhân vật địa tinh khắc ra, đều lấy Tống Mặc làm mẫu.
Cả tòa chủ thành dưới đất, chỉ có một chỗ.
Hôm nay phần kiến trúc đó vừa mới được địa tinh chỉnh lý lại, hắc giáp kỵ binh cũng giúp đỡ. Khi nhìn thấy hình khắc trên nóc bị tàn phá, sắc mặt các đại binh lập tức trở nên trắng như tuyết.
Thế là, con rồng bụng bự chiếm cứ trong thành cuối cùng cũng thấy được lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan do Tống đại lãnh chủ chế ra.
Thân là quốc vương cự long, nhìn thấy hình khắc này, không lập tức dỡ cả tòa thành này, đã là rất nể mặt Tống Mặc.
Nhưng, Tống Mặc thì rất bi thúc.
"Ta nghĩ, ngươi nên cho ta một lời giải thích thật tốt." Hắc Viêm trực tiếp giữ eo Tống Mặc, nâng y lên cao ngang tầm nhìn với mình, đôi mắt màu vàng lóe qua tia hàn lạnh khiến Tống Mặc sợ hãi, "Nếu không..."
Tống Mặc mở miệng, y thật oan uổng. Lúc đó bảo các địa tinh khắc nội dung này, chẳng qua là tùy tiện nói thôi, y căn bản không ngờ được, một ngày nào đó thật sự sẽ có một con rồng vào nhà của mình.
Nếu biết thế, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không khắc những bức ảnh giết rồng đó. Còn khắc y thành dũng sĩ giết rồng, cái này trừ tìm chết ra còn có cách giải thích nào khác sao?
Cánh tay Hắc Viêm càng lúc càng chặt, Tống Mặc cảm thấy eo mình sắp gãy.
"Nói."
Khóe môi Tống Mặc giật giật, chứng cớ bày ra ở đó, trong mắt Hắc Viêm, y khẳng định là kẻ vô cùng xấu xa! Hiện tại y nói gì cũng đều sai. Rhys bây giờ không có đây, súng lục không tác dụng đối với con rồng bụng bự da dày thịt thô này, y gần như vô kế khả thi.
Nhưng mà, nhìn Hắc Viêm, tựa hồ không có ý định bóp chết y....
Tống Mặc đảo mắt, thầm hạ chủ ý.
"Quốc vương bệ hạ, tranh vẽ gì đó, hoàn toàn là bịa đặt, ngài bụng bự rộng lượng, đừng tính toán với ta được không? Vì sự rộng lượng khoan dung của ngài, ta sẽ giới thiệu cho ngài một vụ làm ăn kiếm nhiều tiền, ngài thấy thế nào?"
"Vụ làm ăn kiếm nhiều tiền?"
"Đúng, một khi bắt đầu làm, dùng kim tệ và bảo thạch trải giường tuyệt đối không còn là giấc mơ!"
Dùng kim tệ và bảo thạch trải giường...
Không thể không nói, bản tính yêu tiền của cự long là điểm yếu lớn của họ. Nếu Tống Mặc tiếp tục giải thích vấn đề tranh vẽ với Hắc Viêm, hôm nay y sẽ không có quả ngon mà ăn, nhưng nhắc tới kim tệ, lập tức thành công chuyển dời lực chú ý của Hắc Viêm.
"Vụ làm ăn gì?" Hắc Viêm vô thức hỏi, tiếp theo nhớ tới đồ ăn của mình thời gian này, "Đường?"
"Không chỉ là đường." Thấy Hắc Viêm đã mắc câu một nửa, biểu cảm của Tống Mặc lập tức chuyển thành kiểu gian thương, vỗ tay Hắc Viêm, "Ngài buông ta ra trước, ôm ta như vậy, ngài không mệt sao?"
"Không mệt."
"... Ta mệt."
"Được rồi."
Hắc Viêm buông Tống Mặc ra, Tống Mặc không chút dấu tích xoa eo, mọe, khẳng định là xanh một vòng. Cự long gì đó, quả nhiên hung tàn, sau khi thỏa thuận làm ăn nhất định phải giữ khoảng cách an toàn!
Tống Mặc muốn dẫn Hắc Viêm đi xem, là hầm rượu may mắn sống sót trong công tác 'tháo dỡ' thành ngầm. Hầm rượu được đào sâu hơn cả kiến trúc chủ chốt, nơi được chọn vô cùng ẩn mật. Tuy hiện tại thành ngầm đã tổn hại hơn nửa, nhưng hầm rượu và thùng rượu bên trong vẫn an nhiên vô sự.
Sau khi bỏ thùng rượu vào, thì hầm rượu liền bị phong kín, sau đó ngay cả Tống Mặc cũng chưa từng tới, hôm nay là lần đầu tiên mở cửa.
Trên vách tường hầm rượu khảm đá đỏ, không cần đuốc, đã có thể chiếu sáng cả căn phòng. Hơn năm mươi thùng rượu đặt chỉnh tề, giống như binh sĩ xếp hàng, đợi kiểm duyệt.
"Đây chính là vụ làm ăn ngươi nói?"
"Như ngài thấy." Thời gian chắc đã xấp xỉ, nhưng chất lượng của rượu nho thế nào, Tống Mặc cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Tống Mặc đi tới cạnh thùng rượu gần nhất, đặt một thùng gỗ nhỏ bên dưới, hít sâu một hơi, sau đó tháo nút gỗ đậy trên thùng rượu. Lập tức, một mùi hương ngọt đậm đà tràn đầy phòng.
Tống Mặc hít hít mũi, cái này hình như hơi khác với rượu nho y từng uống, hoặc nên nói, rất khác.
Lẽ nào là vì chủng loại nho? Dù sao, trên trái dất không có hoa nho biết cắn người, và dây nho thích chơi trò trói người.
Tống Mặc hứng được nửa thùng rượu màu đỏ yêu dị, rồi nhét nút gỗ lại, Hắc Viêm đã không thể chờ đợi đi tới trước mặt y, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm thùng gỗ trong tay Tống Mặc, yết hầu di chuyển lên xuống, không ngừng nuốt nước miếng.
Tống Mặc dùng muỗng gỗ múc dịch thể sền sệt không giống rượu nho, mà giống như mật ong, bỏ vào miệng. Nếu không phải mùi vị này mê người, y sẽ cho rằng rượu này đã biến chất rồi. Rượu vào miệng xong, Tống Mặc lập tức mở to hai mắt, cái này có còn là rượu nho không?!
Hắc Viêm thấy Tống Mặc ngậm muỗng ngây ra tại chỗ, dứt khoát cướp thùng gỗ từ tay Tống Mặc, nhanh chóng gọn lẹ giải quyết sạch.
Uống xong rồi, liếm chút tia đỏ dính lại bên khóe môi, tựa hồ còn chưa thấy đã.
Tống Mặc hoàn hồn lại, nhìn thùng gỗ đã rỗng, nói với Hắc Viêm, "Bệ hạ, trước kia ngài có từng uống loại rượu này chưa?"
"Không có." Hắc Viêm dứt khoát lắc đầu.
"Vậy sao?" Tống Mặc hiện tại có hơi không nắm chắc, thứ này trừ màu sắc, căn bản không giống rượu nho, thật sự có thể đem đi bán sao? Vạn nhất uống rồi xảy ra vấn đề gì thì làm sao? Y chỉ nếm một miếng nhỏ, đã có cảm giác say túy lúy rồi. Còn sản sinh cả lỗi giác, nhìn thấy Hắc Viêm giơ thùng rượu lên đổ vào miệng...
Đợi đã!
Tống Mặc lập tức nhéo mình một cái, đau đớn khiến y biết cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải là lỗi giác, lập tức đờ ra.
Rượu đỏ tươi chảy qua đôi môi, men theo chiếc cổ trắng tuyết chảy vào cổ áo, cảnh tượng vốn nên làm cho huyết mạch sôi sục, nhưng trong mắt Tống Mặc, lại đại biểu một nghĩa khác.
Năm mươi thùng rượu nho của y, sắp đi theo vận mệnh của đường, không thể bảo vệ...
Nhưng, mối làm ăn này, chắc có thể thành công chứ? Không phải có câu tục ngữ, làm ăn trên bàn nhậu là địa điểm tốt nhất sao?
Nhìn Hắc Viêm trút rượu ừng ực, Tống Mặc xoa tay, cười híp mắt nói: "Bệ hạ, có muốn thêm chút đồ nhắm không?"
Đại trượng phu biết co biết duỗi, chân chó không sao, kim tệ mới là thật!
Có lẽ thái độ của Tống Mặc và rượu nho đã đả động Hắc Viêm, Hắc Viêm cuối cùng cũng gật đầu với những điều khoản hợp tác Tống Mặc đưa ra.
Thế là, vào buổi chiều tuyết bay lất phất, lãnh chủ Grilan và quốc vương Obi, trong hầm rượu dưới dất, bước đầu đạt thành hiệp nghị hợp tác, hơn nữa không lâu sau đã ký một bảng mật ước, xem như hiệp nghị bổ sung cho khế ước hợp tác của Tống Mặc và Saivans trước đó.
Ngoài cửa hầm rượu, Rhys tựa lên tường, chân chống lên tường, khoanh tay nghe Tống Mặc và Hắc Viêm trả giá, ngẩng đầu, khóe môi cong lên độ cong làm người tâm động.
1igZH9zX�t�c~�
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip