Chương 34 (thượng)
Buổi chiều, khi Hiếu Mẫn đang dùng cơm cùng Trí Nghiên thì Tô My trở về. Vừa trông thấy nàng đã hấp tấp nói
"Tiểu thư, tìm được rồi..."
Hiếu Mẫn trừng mắt một cái, Tô My biết mình làm lộ chuyện cũng tự nhiên im bặt. Hiếu Mẫn bây giờ rất muốn một đường cạo sạch chân mày Tô My, thấy Trí Nghiên còn ngồi đó mà cũng dám nói cho được.
"Bảo bối, nàng tìm cái gì sao?"
"Haha, chuyện nữ nhân, chàng đừng bận tâm."
"Bảo bối, mấy ngày nay ta bận việc không ở trong phủ, nàng cũng đừng chạy ra ngoài quậy phá."
"Từ khi nào chàng đem ta nói như tiểu hài tử vậy?" Hiếu Mẫn bĩu môi tỏ ý không hài lòng
"So với tiểu hài tử thì vương phi của ta vẫn là nghịch ngợm hơn." Trí Nghiên ôn nhu nói, xong liền đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo sát vào người hắn. Không cho có khoảng cách giữa hắn và nàng.
Tô My trông thấy một màn tình cảm giữa hai vị chủ nhân, sóng lưng liền nổi lên một trận gai góc. Rùng mình một cái, có nên tiếp tục đứng xem không? Có gì hay mà xem. Tô My cuối đầu hành lễ cũng không đợi ai cho phép thẳng một đường chạy ra ngoài, hai tay không ngừng quạt vào mặt để giảm bớt nóng, nhìn mấy cái hành động đó của Trí Nghiên, Tô My quả thật tim cũng đập nhanh hơn một nhịp. Nếu Trí Nghiên không phải là nam nhân mà tiểu thư của nàng nhận định thì chắc Tô My cũng sẽ nằm trong số những nữ nhân muốn tranh giành Trí Nghiên rồi.
Canh lúc Trí Nghiên tới thư phòng bàn việc cùng Hàm Ân Tĩnh, Tô My mới chạy vào phòng Hiếu Mẫn bẩm báo tình hình.
Hiếu Mẫn sau khi nghe xong, biểu tình trên mặt liền thay đổi, trầm mặc nói
"Ngày mai, sau khi Trí Nghiên rời phủ. Chúng ta sẽ đến chỗ bà ấy."
"Ân, tiểu thư."
Theo đúng kế hoạch, ngày hôm sau khi Trí Nghiên vừa lên xe ngựa rời khỏi vương phủ, Hiếu Mẫn cũng thay y phục nam nhân cùng Tô My trèo tường ra ngoài (nhà có cửa, có cửa, có cửa -> chuyện quan trọng nói ba lần =="). Vị cung nữ đó ở tại ngôi nhà nhỏ trên núi cách kinh thành không xa nên nửa canh giờ sau Hiếu Mẫn đã tới nơi. Căn dặn Tô My ở bên ngoài canh chừng, sau đó tự mình đi vào bên trong ngôi nhà. Vừa vào nhà Hiếu Mẫn liền nhìn thấy một lão ẩu (bà già) ngã quỳ bên giường. Vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lão ẩu nằm lên giường, sau đó đặt tay vào mạch đập ở cổ tay lão ẩu, lớn tiếng gọi Tô My ở bên ngoài.
"Tiểu thư, sao vậy?"
"Ngươi chạy đến hiệu thuốc gần đây nhất, mua cho ta hai thang thuốc trị phong hàn, mười thang thuốc bổ cơ thể. Gạo, đường, muối, trứng, gà, vịt cứ bảo người ta bỏ lên xe kéo lại đây. Trong vòng một canh giờ nhất định phải chuẩn bị xong. Nếu không..."
"Aaa được rồi, lại cạo chân mày đúng không tiểu thư?" Tô My bất mãn nói
"Hahaha, vẫn là ngươi hiểu ta hơn Băng Lam rất nhiều." Hiếu Mẫn bật cười xua xua tay cho Tô My đi nhanh một chút. Tô My rời đi, Hiếu Mẫn đi ra phía sau bếp lấy khăn rồi nhúng nước lau trán giúp lão ẩu hạ sốt rồi thay y phục ướt đẫm cho bà ấy. Một lát sau lão ẩu cũng tỉnh lại, thấy nàng liền giật mình hoảng sợ
"Ngươi..là ai, sao lại ở trong nhà ta."
"Bà bà đừng sợ, ta là nữ nhân cũng không phải người xấu. Khi nãy ta đến trong thấy bà ngã trên đất nên giúp một tay, thuộc hạ của ta cũng đã mua đầy đủ mọi thứ trong nhà cho bà. Sau này ăn uống đầy đủ một chút, lớn tuổi rồi sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
Thấy Hiếu Mẫn ân cần, lão ẩu trong mắt cũng không còn nét sợ hãi nữa, trầm giọng hỏi
"Đa tạ cô nương cứu mạng. Nhưng mạn phép hỏi cô nương đến đây chẳng hay có chuyện gì sao?"
"Bà bà, ta có một chuyện quan trọng cần hỏi bà."
"Cô nương xin cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời."
"Bà có phải từng làm cung nữ trong hoàng cung hay không? Chủ nhân của bà chính là Dương Quý phi được hoàng thượng sủng ái năm đó phải không? Và điều cuối cùng, lai lịch Phác Trí Nghiên.!"
Lão ẩu nghe xong ba câu hỏi của Hiếu Mẫn sắc mặt lập tức trắng bệt ra, mồ hôi tuôn ra như tắm, cả người giống như gặp ma, cứ lui về góc giường.
"Cô nương, ta không biết..tha cho ta..tha cho ta..."
"Bà bà, đừng hoảng sợ. Ta sẽ không bao giờ làm hại Phác Trí Nghiên, bởi vì ta chính là nương tử của hắn."
"Cô nương...là... Lãnh vương phi?"
Hiếu Mẫn gật đầu, sắc mặt lão ẩu mới giản ra một chút, lại nhìn Hiếu Mẫn nghi hoặc hỏi: "Làm sao ta có thể tin tưởng cô?"
Hiếu Mẫn biết thế nào lão ẩu cũng hỏi câu đó, mỉm cười nhẹ nhàng lấy cây trâm cài tóc ở trên đầu xuống, đặt vào tay lão ẩu. Nhìn thấy cây trâm, lão ẩu chợt mỉm cười, thân hình dù đang bệnh cũng quỳ xuống hành lễ đối với cây trâm: "Nương nương cát tường, thuộc hạ cuối cùng cũng nhìn thấy lại được cây trâm này."
"Bà bà, người không nên như vậy. Thân thể còn chưa khỏe."
"Vương phi, cây trâm này là vật yêu thích nhất của Dương Quý phi, mẫu thân của tiểu vương gia. Thấy trâm như thấy người, huống hồ ta và người đã cách biệt nhau quãng thời gian rất xa rồi. Nay vương phi lại tìm được đến nơi này, còn cho ta gặp lại cố nhân, chuyện kia ta biết cũng không thể giấu mãi được. Đành cáo lỗi cùng Dương Quý phi, sau đó sẽ nói rõ cùng vương phi đây."
"Bà bà, lẽ nào năm đó, Dương Quý phi không sinh hạ hài tử?"
"Không, nương nương sinh hạ hài tử rất khỏe mạnh. Có điều, không phải nhi tử (con trai) mà là nữ nhi (con gái)."
"Nói như vậy..Phác Trí Nghiên là.." Hiếu Mẫn như không tin vào tai mình, mắt cứ mở to, ngay cả một câu đơn giản cũng không thể hỏi rõ ràng.
Lão ẩu gật đầu, thở dài một cái. Không ngờ cuối cùng Phác Trí Nghiên cũng động tâm với nữ nhân. Chuyện đã xảy ra không ai muốn nhớ đến thì bây giờ cũng phải đem ra nói lại một lần nữa, lão ẩu trầm giọng kể: "Đúng, tiểu Nghiên là nữ nhi cải nam trang, việc này đã bắt đầu từ khi tiểu Nghiên vừa được sinh ra. Đây chính là định mệnh của tiểu Nghiên không thể thay đổi được."
...ta chính là quá khứ của Nghiên 'ca'...
Năm đó, Tây Kỳ rơi vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng. Bên ngoài là giặc dữ muốn tấn công cướp nước. Bên trong là loạn thần xàm ngôn. Hoàng thượng ngày đêm lo nghĩ chính sự cả người mụ mị hết đầu óc. Tâm trạng luôn luôn bất ổn. Ngày 23 tháng 5 trên trời đột nhiên xuất hiện ngôi sao lạ. Hoàng thượng lập tức triệu tập những quan thiên văn cùng lên triều bàn luận. Mộ Dung Hách thời đó chính là người được hoàng thượng tin tưởng nhất, hắn ta xem tới xem lui, bấm tay tính tháng sau đó nghiêm trọng nói
"Bẩm hoàng thượng, ngôi sao này vừa xấu lại vừa tốt. Xấu khi là nữ nhi, tốt khi là nam nhi."
"Thái sư, xin nói rõ một chút."
"Ngôi sao này dự định sẽ tồn tại ở trên trời trong thời gian 15 ngày. Nếu trong thời gian đó, hoàng thất có người hạ sinh con trai, Tây Kỳ sẽ như diều gặp gió, có tiên nhân phò trợ, nam nhi này khi được sinh ra đã ấn định là thiên tài sau này, hắn trên vạn người cũng không cuối đầu trước một ai. Là người cứu cả Tây Kỳ. Ngược lại nếu hạ sinh nữ nhi, chính là điềm xui xẻo của Tây Kỳ chúng ta. Tóm gọn trong 4 từ 'nữ nhân vong quốc'.."
"Thái y hiện tại trong hậu cung, có vị nương nương nào đang mang thai hay không?" Phác Tể Phàm nghe xong lập tức quay sang thái y gấp gáp hỏi
"Tâu hoàng thượng, hiện tại chỉ có duy nhất Dương Quý phi là đang mang thai, trong vòng 15 ngày có thể sẽ sinh."
Phác Tể Phàm trầm mặc trong giây lát, Dương Tú Yên là phi tần hắn yêu thương nhất, nàng cũng là người hiểu rõ hắn nhất. Lần này nàng mang thai hài nhi của hắn, hắn thật sự không thể bảo vệ nàng hay sao? Vạn nhất lần này là nữ nhi..hắn phải làm thế nào bảo hộ mẫu tử nàng đây? Tây Kỳ nằm gọn trên vai hắn, ngày càng đè nặng, như muốn rút cạn sức lực hắn..quân vương như hắn, ngay cả nương tử cùng hài nhi của mình cũng không thể tự ý bảo hộ có phải rất vô dụng hay không? Phác Tể Phàm nhất thời rơi vào trầm mặc
"Hoàng thượng, người định thế nào? Nếu nương nương chẳng may hạ sinh tiểu công chúa, chúng ta phải làm sao? Đây chính là 'nữ nhân vong quốc' không thể giữ.."
"Im ngay cho trẫm. Hài tử của trẫm bao giờ tới phiên các ngươi phán xét?" Phác Tể Phàm tức giận đập bàn hét lên..
"Hoàng thượng tha mạng, chúng thần cũng chỉ là một lòng lo nghĩ cho Tây Kỳ mà thôi.." các quần thần lập tức quỳ xuống đồng loạt nói
"Được...Trẫm hiểu rồi. Truyền thánh chỉ, nếu Dương Quý Phi sinh hạ nữ nhi..Giết tử tha mẫu..bãi triều.." câu nói đó như rút toàn bộ sức lực còn lại của Phác Tể Phàm. Không đợi thái giám thông cáo liền tự mình trở vào bên trong.
Rõ ràng hài tử vô tội, rõ ràng hắn là người có quyền nhất, rõ ràng nếu hắn làm chuyện này Dương Tú Yên cả đời cũng sẽ hận hắn..mọi thứ đều rõ ràng thế nhưng vẫn là hắn bất lực..hắn không thể cho hài tử sắp chào đời của mình một cái hứa hẹn sinh mạng, chỉ đơn giản là được sống hắn cũng không thể bảo đảm. Giờ phút này Phác Tể Phàm ngoài hai từ 'vô dụng' cũng thể nghĩ thêm cái gì. Hất đổ toàn bộ văn thư trên bàn xuống đất, Phác Tể Phàm gục mặt lên bàn, hai tay không ngừng đập xuống mặt bàn, giọng nói mang đầy vẻ chua xót, thương tâm
"Yên nhi, trẫm có lỗi với nàng..hài nhi...phụ hoàng có lỗi với con..trẫm vô dụng..trẫm vô dụng..ngay cả mẫu tử nàng trẫm cũng không bảo vệ được..thứ lỗi cho trẫm..trẫm vô dụng..."
Giọng nói đứt quãng, mang theo những tiếng nấc nghẹn..vị vua của một nước bây giờ khóc nấc không khác gì một tiểu hài tử..
Ở bên ngoài, một nữ nhân chăm chú nhìn nam nhân ngồi gục mặt xuống bàn khóc thảm thiết bên trong cũng không kìm được nước mắt, hai tay vịn chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng nấc phát ra bên ngoài. Nhìn thấy hắn khóc..tim nàng bị vỡ ra từng mảnh nhỏ..nàng hiểu đây rõ ràng cũng không phải lỗi do hắn..nhưng còn hài tử sắp chào đời trong bụng nàng thì sao?..
"Dương Quý phi, người làm gì ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip