Chương 39
Đại hội xuân săn kết thúc, các sứ thần ở các nước cũng thay phiên nhau cáo biệt trở về. Phạm Thiên và Thôi Tuyết Lê đã thu dọn hành lý trở về ngay trong ngày hôm đó. Thôi Tuyết Lê cáo bệnh, nói mình cả ngày ngoài nắng nên có chút không khỏe không đến chánh điện được, chỉ có một mình Phạm Thiên đến. Phác Tố Nghiên đương nhiên biết lý do của Thôi Tuyết Lê chỉ là cái cớ nhưng cũng không chấp nhất nàng ta. Tiễn được bọn họ trở về là tốt lắm rồi.
Ngô Thế Huân trước khi trở về còn đặc biệt đến Lãnh vương phủ. Phác Trí Nghiên bận họp chính sự ở ngự thư phòng của Phác Tố Nghiên không có ở trong phủ. Nhưng Ngô Thế Huân vừa tới cửa đã bị Phương Mộc ngăn lại. Nếu tự ý gây náo loạn sẽ tới tai Phác Trí Nghiên khiến việc hắn gặp Hiếu Mẫn càng thêm khó khăn. Ngô Thế Huân trước mắt lùi một bước, không gây sự với Phương Mộc. Phương Mộc bảo hắn trở về, hắn liền ngoan ngoãn mang hạ nhân trở về một chút cũng không oán trách. Nhưng chỉ có hạ nhân trở về, Ngô Thế Huân ở phía sau Lãnh vương phủ trèo tường vào trong. Một bước thẳng tới Tây Hồ uyển của Hiếu Mẫn. Lúc này Hiếu Mẫn đang vẽ tranh bên bờ hồ, bộ dáng thập phần mê hoặc khiến người ta không thể gời mắt khỏi nàng. Nhận thấy có hơi thở khác thường, Hiếu Mẫn liền buông bút trong tay, mi tâm nhăn lại, lạnh giọng: "Ai—?"
"Hiếu Mẫn, là ta. Thế Huân.!"
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Nàng căm ghét ta đến thế sao?"
"Câu trả lời đau lòng, có muốn nghe không?" Hiếu Mẫn không trả lời câu hỏi của Thế Huân, trực tiếp hỏi lại một câu khiến hắn nhất thời trong lòng nổi lên một trận đau đớn..
"Ngày mai ta trở về Đông Sở rồi."
"Rời đi sớm một chút."
"Hiếu Mẫn, nếu có một ngày Phác Trí Nghiên đối nàng tệ bạc. Hãy đến Đông Sở tìm ta. Vị trí hoàng hậu ta để cho nàng."
"Thái tử, ngài sắp là vua của một nước. Ăn nói cho cẩn thận, ta là người đã có chồng, sống làm Lãnh vương phi ở Tây Kỳ, chết cũng làm ma ở Tây Kỳ. Còn nếu có một ngày Trí Nghiên đối xử tệ với ta, ta sẽ tự tay giết Nghiên trước rồi tự sát.! Cũng không cần ngôi vị hoàng hậu ở Đông Sở của ngươi.! Mau chóng đi đi, ta không muốn Nghiên trở về nhìn thấy ngươi sẽ không vui."
"Nàng thật sự yêu hắn nhiều tới như vậy sao?" Ngô Thế Huân chua xót hỏi, trong lòng đau đớn như vỡ ra từng mảnh nhỏ..
(Quá si tình là tự mình làm khổ mình a *thở dài*)
"Đúng, ta yêu Nghiên hơn cả bản thân ta. Câu trả lời của ta khiến ngươi hài lòng rồi chứ. Đã không có việc gì nữa thì đến như thế nào, đi như thế đó. Cáo từ." Hiếu Mẫn nói xong quay lưng đi trở vào bên trong phòng. Giấy vẽ trên bàn cũng không thu dọn, Ngô Thế Huân cầm lấy tờ giấy vẽ, Phác Trí Nghiên hiện lên trên đó. Dưới ánh nắng càng thêm phần tiêu sái, nét ôn nhu, cao ngạo, lạnh lùng đều được Hiếu Mẫn vẽ rất tỉ mỉ. Bức tranh sống động như người thật càng khiến sự tức giận trong lòng Ngô Thế Huân tăng cao, nhưng tới khi hắn nhìn thấy bên góc bức tranh viết cẩn thận một câu thơ
"Ba ngàn con sông ta chỉ lấy một gáo nước..
Trải qua hai kiếp ta cũng chỉ yêu mỗi mình chàng..."
Thì mới chính thức không kìm chế được cơn giận nắm chặt bức tranh trong tay, tới khi bình tĩnh được thả tay ra thì bức tranh đã bị nhào nát không còn ra hình dáng gì nữa..Ngô Thế Huân mới phất tay áo ly khai khỏi Lãnh vương phủ. Đợi Ngô Thế Huân rời khỏi, Phác Trí Nghiên mới bước ra trên mặt còn lộ rõ vẻ hài lòng với câu trả lời của Hiếu Mẫn. Hắn quả nhiên không nhìn lầm nàng, cuộc đời này của hắn, có nàng liền trở nên hoàn hảo. Cuối người nhặt bức tranh bị Ngô Thế Huân quăng khi nãy, sắc mặt Phác Trí Nghiên liền có chút thay đổi, lạnh giọng
"Hàn Vũ, Cuồng Phong."
"Vương gia." hai thân ảnh lập tức xuất hiện ôm quyền chờ lệnh
"Đuổi theo phá hư xe ngựa của Ngô Thế Huân cho ta. Tới tranh Mẫn nhi vẽ hắn cũng dám động thủ."
"Tuân lệnh vương gia."
Hai thân ảnh nhanh chóng biến mất, Phác Trí Nghiên đặt bức tranh lên bàn tay cẩn thận dùng nội công vuốt thẳng lại bức tranh, động tác vô cùng ôn nhu, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Hiếu Mẫn đứng dựa lưng vào cửa phòng, nhìn chăm chú hình ảnh Phác Trí Nghiên từ tức giận đến ôn nhu, khóe môi cong lên một chút lộ ra nụ cười đắc thắng. Trận đấu này, nàng mới là người chiến thắng. Lúc nãy nàng đã nhìn thấy bóng Trí Nghiên đứng ở xa, mới cố tình để lại bức tranh chọc tức Ngô Thế Huân. Sau đó mượn tay Trí Nghiên chỉnh hắn. Dám vào tận vương phủ loạn ngôn với nàng sao? Xem nàng là loại nữ nhân gì vậy? Đáng chết đáng chết mà. Nay Trí Nghiên đã giúp nàng chỉnh hắn, thật tốt quá rồi hahaha..!
Trí Nghiên đang chăm chú nhìn ngắm bức tranh, sau lưng truyền tới một cổ ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến tay Trí Nghiên ngừng lại..à không..là ngừng mọi hoạt động chỉ để cảm nhận cái ôm từ phía sau của Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn áp mặt lên tấm lưng vững chãi của Trí Nghiên. Tuy không to lớn vạm vỡ như của nam nhân nhưng với nàng, tấm lưng, bờ vai của Trí Nghiên là nơi bình yên nhất, vững chắc nhất..
"Bảo bối, sao vậy?" Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói ngập tràn sủng nịnh
"Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn ôm Nghiên."
"Bảo bối, nàng cứ như vậy sẽ khiến ta chết vì ngọt mất." Trí Nghiên quay người ôm lấy nàng, tay đưa lên nắm lấy chóp mũi nàng cưng chiều nói.
(Em cũng sắp chết vì ngọt với hai vợ'chồng' anh chị rồi ><" )
"Vậy sau này không nói nữa." Hiếu Mẫn giả vờ giận dỗi buông tay, Trí Nghiên đâu dễ dàng để nàng loạn như vậy, nắm lấy cổ tay nàng kéo một cái. Lại như cũ ôm lấy nàng vào trong lòng.
"Chết vì ngọt cũng muốn nghe nàng nói nha." Trí Nghiên nhìn thẳng vào Hiếu Mẫn, đôi mắt Trí Nghiên trong veo sâu thăm thẳm bất giác hiện lên hình ảnh Hiếu Mẫn...
"Nghiên, dẻo miệng."Hiếu Mẫn đỏ mặt cuối thấp đầu tránh ánh nhìn của Trí Nghiên.
"Ehèm.. Hai người các ngươi có thể bớt tình chàng ý thiếp không? Ta đứng ở đây đã một khắc trôi qua cũng sắp ngọt tới chết rồi." Hàm Ân Tĩnh (bóng đèn sáng nhất vũ trụ) bất mãn lên tiếng.
"Ngươi chạy tới đây làm gì?" Hiếu Mẫn lườm lườm Hàm Ân Tĩnh
"Ta tới đây để bàn giao 4 con thỏ cho Trí Nghiên cũng không phiền tới nàng."
"Ngươi tìm phu quân ta tức là đã phiền tới ta rồi."
"Nàng.." Hàm Ân Tĩnh bình thường mồm mép không thua bất kỳ ai mà chỉ cần đối đầu với vị tiểu vương phi này liền thua trận thảm hại. Rõ ràng cũng là bao nhiêu đó từ ngữ mà qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền khiến hắn cứng họng không đối đáp được.
"Được rồi, bảo bối đừng loạn. Ân Tĩnh, không phải ta đã giao 4 con tiểu quỷ đó cho ngươi cùng Lý Nhã Lâm rồi hay sao?"
"Trí Nghiên a Trí Nghiên, Cư Lệ ngày hôm qua trở về Lý gia nhìn thấy 4 con thỏ lập tức nổi giận. Còn bảo ta hôm nay mang nó trở về đây cho ngươi. Nếu ngươi còn đem giao người khác sẽ trừng trị ngươi."
Hàm Ân Tĩnh khổ sở nói. Sắc mặt Trí Nghiên càng lúc càng khó coi nhìn chầm chầm 4 con thỏ đặt dưới đất. Giống như chỉ cần không ai chú ý Trí Nghiên sẽ liền đem bọn chúng đi vào bếp vậy.
"Nghiên, 4 con thỏ là sao vậy?"Hiếu Mẫn tò mò hỏi
"Là của Cư Lệ bắt ép ta nuôi." Trí Nghiên miễn cưỡng trả lời, chân tựa hồ muốn đá đá vào mấy con thỏ.
"Hahaha, để ta nói rõ cho nàng nghe. Hỏi tên đầu gỗ này cũng vô dụng thôi." chỉ cần là nhắc tới chuyện xấu của người khác Hàm Ân Tĩnh liền trở nên hào hứng cộng nhiệt tình tới lạ thường.
"Ngưng, ai cho ngươi mắng phu quân ta đầu gỗ? Không muốn sống phải không?” Hiếu Mẫn trừng mắt tay miết nhẹ Tuyết Liên kiếm, Hàm Ân Tĩnh mồ hôi liền tuôn ra. Thật là nữ nhân khó chọc mà.
"Được rồi, không mắng không mắng. Ngày trước Trí Nghiên trầm mặc không có bạn, cũng không muốn giao tiếp với ai, càng không biết cách quan tâm người khác nên Cư Lệ nhân ngày sinh nhật hắn, tặng hắn một con thỏ làm bạn."
"Là một con trong số này à?" Hiếu Mẫn cắt ngang chỉ tay vào 4 con thỏ, nghiêng đầu hỏi Trí Nghiên
"Không phải." Trí Nghiên chậm rãi lắc đầu, mặt không biểu tình : "Ta mang nó cho lão thúc thường chở củi vào vương phủ đãi tiệc sinh thần cháu ông ta."
Hiếu Mẫn: "....."
"Hahaha, sau đó Cư Lệ sai Nhã Lâm mang đến cho hắn 2 con thỏ khác."
"Hai con đó hiện tại ở đâu vậy Nghiên?"
"Ta cùng Nhã Lâm, Ân Tĩnh ra sau núi nướng ăn." Trí Nghiên vẫn rất cao ngạo trả lời, giống như chuyện bản thân làm là hoàn toàn đúng (==")
Hiếu Mẫn khóe môi giựt giựt, không biết phải mắng như thế nào..
"Chưa hết, chưa hết. Hahhaa Cư Lệ lần này tức giận sai ta đem đến cho hắn 3 con thỏ. Nàng đoán thử xem lần này Trí Nghiên làm gì.!"
Hiếu Mẫn nghiêng đầu liếc Trí Nghiên một cái: "Đừng nói với ta, chàng lại ăn nó nha?"
"Không có, ta chỉ mang cho quân lính đãi tiệc." Trí Nghiên gờ gờ sóng mũi, đáp lời.
Hiếu Mẫn: "......" chính là không nói nên lời nữa
"Lần cuối cùng, Cư Lệ đích thân mang đến 4 con thỏ. Trí Nghiên lần này không dám ăn cũng không dám mang cho vì sợ số thỏ sẽ liên tục tăng lên nên mang nó giao cho Nhã Lâm còn bản thân thì chạy đi biên cương lánh nạn." Hàm Ân Tĩnh nói xong, cười lớn mấy tiếng. Đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, chưa kịp định thần thì cả người đã bị Trí Nghiên nắm lấy quăng ra phía xa, Hàm Ân Tĩnh khó khăn tiếp đất, ánh mắt ai oán nhìn Trí Nghiên.
"Mang 4 con tiểu quỷ này về phủ của ngươi đi. Nhắn với tiểu Cư Cư, ta lập nương tử rồi, hằng ngày đều rất bận chăm sóc nàng, không có thời gian đâu. Kẻ độc thân giống ngươi cùng hồ ly Lý Nhã Lâm thì nên chăm sóc bọn chúng." Trí Nghiên vươn tay ôm Hiếu Mẫn vào trong lòng, lạnh lùng hướng Ân Tĩnh mở miệng. Hiếu Mẫn từ trong lòng Trí Nghiên vùng ra, ngồi xổm xuống đất đưa tay vuốt vuốt bộ lông mượt mà ấm áp của 4 con thỏ, môi cong lên ẩn hiện nụ cười nhẹ nhàng. Hàm Ân Tĩnh ủy ủy khuất khuất cuối người tính ôm lấy mấy con thỏ trên tay Hiếu Mẫn trở về Hàm gia liền nghe được thanh âm trầm ấm của Trí Nghiên vang lên
"Ân Tĩnh, cứ để lại 4 con tiểu quỷ đi. Xem ra bảo bối rất thích chúng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip