Chương 40

Khóe môi Hàm Ân Tĩnh giựt giựt, Trí Nghiên quả thật đã cưng chiều Hiếu Mẫn tới tận mây xanh rồi. Cái gì nàng yêu thích Trí Nghiên đều vì nàng giữ lấy. Ngay cả 4 tiểu quỷ Trí Nghiên ghét cay ghét đắng này cũng chỉ vì một nụ cười của nàng mà giữ lại...

Ngô Thế Huân rời đi, trên đường xe ngựa liên tiếp bị phá hư không rõ nguyên do. Chỉ cần dừng xe nghỉ ngơi liền bị phá hỏng. Thời gian dự định ba ngày lại bị chuyện này mà kéo dài thành bảy ngày mới về tới Đông Sở. Ngô Thế Huân mặc dù tức giận cũng không dám làm càng, chưa về tới Đông Sở, tính mạng của hắn vẫn chưa thể gọi là an toàn. Chỉ có thể đốc thúc quân lính sửa sang lại xe ngựa để tiếp tục lên đường. Tới khi đặt chân vào Đông Sở, Ngô Thế Huân sai người kiểm tra lại xe ngựa mới phát hiện một chữ Lãnh khắc rõ ràng ở trên nóc xe ngựa. Ngô Thế Huân lập tức hiểu chuyện tốt này là do Phác Trí Nghiên gây ra, tức giận một chưởng đánh tan nát chiếc xe. Mảnh vỡ của chiếc xe văng ra còn khiến không ít hạ nhân đứng gần bị thương. Phủ thái tử của Ngô Thế Huân nhất thời loạn thành một mảnh.

Lại nói về Thượng Quan Tuấn sau khi trở về tới Nam Lân đã hạ lệnh giết chết toàn bộ quân lính theo hắn tới Tây Kỳ. Bởi vì lí do rất đơn giản, ngay cả hắn, bọn chúng cũng không phân biệt được ai thật ai giả thì giữ làm gì những kẻ vô dụng. Trên dưới gần cả ngàn người đều bị lôi thẳng ra pháp trường đồng loạt trảm thị uy. Sau đó lại ra sức tập dợt quân lính. Khi giao ước tứ quốc vừa được xé bỏ, thì quân lính Nam Lân đã hạ trại cách biên cương Tây Kỳ chỉ còn 2ngày đường. Nếu không có thiết sát phía ngoài bảo hộ, thiết kỵ bên trong ngày đêm canh gác thì không biết chừng Thượng Quan Tuấn đã một đường đánh vào Tây Kỳ.

Phác Tố Nghiên xem mật thư gửi về từ biên cương đập bàn tức giận hét lớn:

"Thượng Quan Tuấn thật to gan mà. Biết hắn ngông cuồng như vậy lần trước ta đã không dễ dàng thả hắn trở về Nam Lân."

"Hoàng huynh vẫn là nên bình tĩnh. Hắn chủ động, chúng ta đáp trả là được." Trí Nghiên thổi bớt hơi nóng trên ly trà đưa lên miệng nhấp một chút rồi nhàn nhạt trả lời.

"Hoàng thượng, xin cho thần lãnh binh đi trừ Nam Lân." Hàm Ân Tĩnh ôm quyền hướng Phác Tố Nghiên kiên định nói.

"Ân Tĩnh, chỉ có mấy người chúng ta ở đây. Xưng hô không cần quá cầu kỳ. Ta xem ngươi như đệ đệ của mình. Chuyện trừ Nam Lân là việc sớm hay muộn mà thôi. Trí Nghiên, đệ cho một kế sách đi. Tây Kỳ ta tuy lớn mạnh nhưng nếu không tính toán kỹ lưỡng thì chuyện thua trận cũng có thể xảy ra." Phác Tố Nghiên từ tốn nói, bộ dáng cợt nhã thích đùa giỡn đã không còn nữa, chỉ cần vào chính sự Phác Tố Nghiên như biến thành con người khác.

"Trước mắt, ngày mai ban quân kỳ (cờ lệnh) cho Hàm Ân Tĩnh cùng Lý Nhã Lâm dẫn theo 20vạn binh đi trước ra quân doanh. Trước cố thủ cho chặt, sau bí mật di chuyển ra ngọn núi cạnh quân doanh Nam Lân. Đường núi khó khăn, vạn nhất phải cẩn trọng. Tránh làm động đến quân địch. Trong vòng 2 ngày ta sẽ đến sau."

"Được, ta trở về chuẩn bị. Ngày mai sẽ dẫn quân đi trước. Cáo từ." Hàm Ân Tĩnh nghe được ban quân kỳ trong lòng sảng khoái. Hắn là chờ ngày đánh Nam Lân chờ tới sắp già rồi.

"Trí Nghiên, đệ đã nói với Hiếu Mẫn sẽ đến quân doanh chưa?"

"Không cần nói, bởi vì nàng sẽ đi cùng ta."

"Quân doanh khắc nghiệt, nữ nhân như nàng sẽ không chịu nỗi."

"Mẫn nhi không phải nữ nhân tầm thường, hahaha. Hoàng huynh cứ yên tâm lo chính sự ở đây chờ ngày ta mang Nam Lân về. Việc khác không cần phải lo." Phác Trí Nghiên cười to sảng khoái, chỉ cần nhắc tới Hiếu Mẫn, khóe môi lại không thể tự chủ được cứ muốn mỉm cười. Đứng lên hướng Phác Tố Nghiên ôm quyền một cái rồi rời khỏi hoàng cung trở về phủ của mình.

Hiếu Mẫn đang loay hoay làm gì đó trong phòng cũng không nhận ra Trí Nghiên đã trở về. Tới khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Trí Nghiên, thì cả người nàng đã bị Trí Nghiên ôm lấy

"Thiện Anh, làm gì vậy? Phu quân trở về cũng không biết." giọng nói mang đầy vẻ trách móc..

"Lão công, đừng loạn. Mau ngồi xuống có cái này cho chàng."

Hiếu Mẫn kéo tay Trí Nghiên ngồi xuống ghế rồi lôi mấy món đồ nãy giờ nàng chăm chú làm ra. Kéo tay áo Trí Nghiên lên một chút, lại lấy món đồ trên bàn cẩn thận đeo vào tay Trí Nghiên, thấy món đồ kia vừa vặn với Trí Nghiên liền mỉm cười hài lòng. Trí Nghiên giơ tay mình lên nhìn hồi lâu vẫn không xác định được là cái gì mới quay sang hỏi nàng

"Thiện Anh, đây là gì vậy?"

"Đây là Tử Thần Chi Tiễn gọi ngắn gọn là Tử Tiễn. Một lần bắn ra được 10mũi tên. Trong cái hộp nhỏ xíu này là 1ngàn mũi tên làm bằng vàng. 1 mũi tên chỉ nhỏ như cây kim châm cứu nhưng có thể giết chết một con gấu lớn."

"Đây là do nàng làm?"

"Kim là do ta làm, nhưng Tử Tiễn là của người khác làm. Lần này ra trận nhất định phải chuẩn bị chu đáo cho chàng. Dù sao cũng là nam nhân(nữ nhân) có vợ rồi."

"Thiện Anh, cảm ơn nàng." Trí Nghiên ôm lấy Hiếu Mẫn vào lòng, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt. Từ trước tới nay mỗi khi ra trận Trí Nghiên luôn một mình chuẩn bị, có bị thương cũng là tự mình băng bó vết thương, ngày trước còn có mẫu phi vừa khóc vừa chăm sóc cho Trí Nghiên. Nhưng mà..mẫu phi cũng không còn..Trí Nghiên đột nhiên nhớ chuyện cũ, mắt đã hiện rõ một tầng sương mỏng. Vùi đầu sâu vào cổ nàng, tránh không để nàng biết Trí Nghiên sắp rơi lệ..Hiếu Mẫn đương nhiên cảm nhận được, nàng vẫn luôn nhạy cảm như vậy, tay đang đặt trên lưng của Trí Nghiên cũng nhẹ vỗ vài cái, rồi siết chặt một chút. Đúng là khi yêu một người, chỉ cần người đó không vui, bản thân cũng thấy thật khổ sở. Hiếu Mẫn ở bên tai Trí Nghiên khẽ nói

"Nghiên, nghỉ ngơi sớm trưa mai còn lên đường. Giao phó tất cả cho Ân Tĩnh, Nhã Lâm cũng không phải là tốt nhất."

"Được được, nương tử nàng vào trong nghỉ ngơi trước. Ta đến thư phòng viết quân lệnh xong sẽ lập tức trở vào với nàng." Trí Nghiên kéo Hiếu Mẫn vào bên trong vén màn để nàng ngồi trên giường, cuối người hôn lên trán nàng một cái rồi nhẹ nhàng nói.

"Được, trở về sớm. Không có Nghiên, ngủ không ngon."

"Ta biết rồi, nương tử." Trí Nghiên mỉm cười, lại cuối người kéo mền đắp kỹ cho nàng rồi mới rời đi.

Hiếu Mẫn nhìn xung quanh, chắc chắn Trí Nghiên đã rời đi mới huýt sáo một cái. Thuận Khuê lập tức xuất hiện.

"Thiếu chủ."

"Ngươi từ bây giờ trở về nói Lăng Vũ làm cho ta 1 ngàn cánh diều. Ta đã vẽ sẵn ra giấy rồi. Khung làm bằng tre, xung quanh bao lại bằng vải, lựa loại vải nhẹ nhất, gặp gió có thể bay cao. Khi làm phải cẩn thận, vạn nhất 1 cánh diều cũng không được xảy ra sai xót. 1 cánh diều là 1 mạng người.!" Hiếu Mẫn lấy trong tay áo ra một cuộn giấy nhỏ đưa nó cho Thuận Khuê. Thuận Khuê nhận lệnh, cẩn thận bỏ vào trong ngực áo rồi không nói một lời liền nhanh chóng ly khai khỏi phòng.

Trưa ngày hôm sau, Hiếu Mẫn trong trang phục nam nhi cùng Trí Nghiên tiến thẳng biên cương Tây Kỳ. Lãnh vương phủ giao lại cho Phương Mộc nắm giữ. Cư Lệ đang mang thai, sức khỏe lại không tốt. Hiếu Mẫn là tỷ muội tốt đương nhiên có chút không yên lòng liền sai hai người Tô My Băng Lam tiến cung ở bên cạnh chăm sóc Cư Lệ. Dù sao người của mình vẫn là yên tâm hơn rất nhiều.

Xe ngựa của Trí Nghiên đi tới chiều thì dừng lại ở quán trọ lớn. Hiếu Mẫn suốt cả buổi ngủ trong lòng Trí Nghiên cả người vẫn mơ màn chưa tỉnh. Trí Nghiên vén màn đỡ Hiếu Mẫn xuống xe. Hàn Vũ vào trước đặt phòng . Trí Nghiên đưa Hiếu Mẫn lên phòng sau đó pha nước ấm cho nàng tắm, cả ngày đi đường, xe ngựa dù tốt cách mấy cũng ê ẩm người, tắm thay y phục nữ nhi vẫn là tốt nhất cho nàng.Xong lại trở xuống dưới ngồi cùng Hàn Vũ Cuồng Phong nói vài chuyện chính sự. Bởi vì Trí Nghiên hiện tại vận thường phục cũng không đeo kim bài vương gia nên mọi người xung quanh vẫn không thể biết được bọn họ đang ngồi cùng nhân vật lợi hại gì.

Mất khoảng nửa canh giờ, từ trên bậc thang bước xuống một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc, như tiên tử hạ phàm. Đôi mắt to trong suốt như dòng suối lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh đầy tinh nghịch, hàng mày phượng phi, miệng anh đào chúm chím ướt át căng mộng. Bao ánh mắt dưới lầu dòm nàng chăm chú. Thiếu nữ đó không ai xa lạ chính là Lãnh vương phi của chúng ta—Hiếu Mẫn.

"Cô nương xinh đẹp, lại đây ngồi cùng bọn ta nè." dưới lầu có hai tên nam tử vừa nhìn thấy Hiếu Mẫn liền buông lời trêu chọc, ánh mắt thòm thèm, giọng nói phát ra mang đầy vẻ cợt nhã cùng dâm ô.

Trí Nghiên hung hăng đặt ly trà trên tay xuống bàn, thanh âm băng lãnh vang lên, sát khí ngập tràn:

"Móc hết mắt bọn chúng cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip