Chương 42
Ngày hôm sau Phác Trí Nghiên trên đường đi nhận được thư báo của Hàm Ân Tĩnh, báo thành Kim Châu bị nạn, dân chúng bị thủ thành Lưu Thanh nhốt ở bên ngoài không cho vào thành, mấy ngày nay dân chúng bên ngoài chết hơn chục người. Bao gồm người già và trẻ em. Chỉ còn những người lớn, hoặc thanh niên trai tráng mới đủ sức cầm cự. Thủ thành Lưu Thanh viện lí do nghi ngờ gián điệp Nam Lân, không chấp nhận mở cửa thành cho lưu dân tị nạn. Phác Trí Nghiên coi xong thư báo, sắc mặt đột nhiên xấu đi. Hiếu Mẫn giật lấy phong thư, xem qua một loạt. Biểu tình trên mặt cũng giống với Trí Nghiên. Lưu Thanh quả thật cầm quyền liền xem mạng người như cỏ rác.
"Bảo bối, Thiết Sát của nàng có ở gần đây không?"
"Nghiên, đảm bảo tới thành Kim Châu đúng hẹn." Hiếu Mẫn mỉm cười một cái. Không cần Trí Nghiên nói hết câu, nàng đã biết Trí Nghiên muốn cái gì. Mà cho dù Trí Nghiên không nhờ, nàng cũng sẽ cho Thiết Sát đi lấy mạng tên thành chủ Lưu Thanh đó.
"Được, vậy bây giờ chúng ta tiến thẳng Kim Châu. Giải quyết xong chuyện này, sẽ tới Nam Lân."Trí Nghiên trầm giọng ra lệnh cho Cuồng Phong đánh ngựa đi. Kim Châu lần này dự là sẽ thay đổi thành chủ.
Hai canh giờ sau thành Kim Châu đã hiện ra trước mắt. Quân lính thông báo, Lưu Thanh đích thân ra tiếp đón. Có điều thái độ vẫn ngạo mạn xem mình là lớn nhất.
"Hạ quan là thành chủ Lưu Thanh, không biết vương gia đến nên đón tiếp chậm trễ, xin vương gia thứ tội."
Lưu Thanh khi nói chuyện lại dám xếp vương gia sau thành chủ. Rõ ràng là có ý xem thường Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn trong lòng thay Trí Nghiên tức giận một phen. Trí Nghiên đương nhiên biết Hiếu Mẫn không hài lòng, chậm rãi mở miệng: "Bổn vương và thành chủ đây ai lớn?"
Lưu Thanh có chút không hiểu, nghi hoặc trả lời: "Đương nhiên là vương gia lớn."
"Vậy mà thành chủ đây khi nói chuyện vẫn xếp bổn vương phía sau. Quỳ gối một canh giờ. Bổn vương tự mình trở về dịch quán, một canh giờ sau, ngươi chịu phạt xong tự mình tới dịch quán."
Lưu Thanh có chút kinh ngạc, sau đó bất mãn quỳ xuống. Trong lòng dù tức giận vẫn không thể hiện ra mặt. Phác Trí Nghiên đưa Hiếu Mẫn trở về dịch quán nghỉ ngơi, rồi cùng với Hàn Vũ lên trên cổng thành. Lưu dân tập trung trước cổng thành đông như kiến, nhưng lại nằm vất vưởng như xác chết. Xa xa đã có vài nắm đất được tùy tiện bới lên chôn vùi xác của các lưu dân không chịu nổi khắc nghiệt. Tay Trí Nghiên đã nắm chặt thành đấm, khóe mắt nồng đậm sát khí. Lưu dân dưới thành nhìn thấy bóng dáng Trí Nghiên, đột ngột quỳ xuống van xin, không ngừng dập đầu
"Đại quan, cầu ngài thương tình mở cửa cho chúng thảo dân vào thành. Bên ngoài gió buốt, gia luyến của thảo dân thật sự sắp chịu không nổi rồi."
"Đại quan, thảo dân van xin ngài. Ngày hôm qua nương tử thảo dân đã chịu không nổi mà mất. Mộ cũng vừa đắp xong nhang còn không có đốt. Van xin ngài, thảo dân không phải gián điệp Nam Lân.."
"Đại quan, van cầu ngài...đại quan, ngài mở cổng thành cho chắt của lão vào thôi cũng được..đại quan, nó vừa được 2 tuổi, sức khỏe kém lắm..đại quan.."
Phác Trí Nghiên trong lòng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đưa tay ra hiệu cho lưu dân im lặng. Giọng nói lạnh lùng mang theo nội công vang lên: "MỞ CỬA THÀNH.!"
Quân lính canh gác thành nhìn nhau lưỡng lự, không biết có nên mở hay không. Bọn họ là nhận lương của thành chủ Lưu Thanh nha, mà hiện tại thành chủ không có ở đây, bọn họ thật sự không biết làm như thế nào mới đúng.
"Còn chưa nghe rõ hay sao? Hàn Vũ, lập tức mở cửa thành cho dân chúng vào thành. Phân phó thái y khám bệnh cho bọn họ, cấp thức ăn, tìm nơi ấm áp cho họ nghỉ ngơi. Còn các phần mộ kia, bắt quân lính xây đắp lại cẩn thận cho ta."
"Tuân lệnh vương gia." Hàn Vũ phi thân xuống bên dưới, đẩy hai tên lính gác cổng thành ra một bên, dùng kiếm chém tan nát thanh gỗ chắn ngang cửa thành. Tay nắm lấy hai bên cửa thành vừa định mở ra thì một thanh kiếm từ xa phóng tới cắm thẳng lên cửa thành.
"Không được mở cửa." Lưu Thanh từ xa chạy tới hét lớn. Bộ dáng thập phần tức giận.
"Vì sao bổn vương không thể mở cửa thành?" Trí Nghiên đứng trên thành nhìn xuống, khóe môi cong lên tựa tiếu phi tiếu tùy ý hỏi
"Bọn họ là gián điệp Nam Lân, hạ quan không muốn bọn họ gây ảnh hưởng xấu tới Tây Kỳ."
"Dựa vào đâu ngươi nói bọn họ là gián điệp Nam Lân?"
"Dựa vào trực giác của thành chủ ta. Xin vương gia trở về dịch quán, hạ quan liền sai người tận tình tiếp đón."
"Haha, nói nghe thật dễ. Hàn Vũ bắt hắn cho ta."Trí Nghiên cười to một tiếng, lại lạnh lùng ra lệnh
Hàn Vũ nhận lệnh, áp sát Lưu Thanh. Tay túm chặt lấy hai tay hắn, bẻ ngược ra phía sau trấn áp Lưu Thanh quỳ xuống.
"Vương gia, không biết hạ quan làm sai cái gì?"
"Không có gì. Bổn vương nghi ngờ ngươi là gián điệp Nam Lân muốn đem về đại lao tra khảo. Thế nào? Không phục?"
"Vương gia...ngài.." Lưu Thanh chính là bị Trí Nghiên chọc cho không nói được câu nào, liền bị áp giải về đại lao thành Kim Châu. Trí Nghiên vừa đến chưa được hai canh giờ đã hại hắn mất mặt trước toàn thể dân chúng thành Kim Châu. Lưu Thanh nghiến răng tự nói với bản thân, chỉ cần hắn rời khỏi đại lao. Phác Trí Nghiên sẽ không có cơ hội đi khỏi thành Kim Châu đâu.
Sau khi Lưu Thanh bị Hàn Vũ trấn áp lôi đi. Trí Nghiên đứng trên thành ra lệnh một lần nữa, lần này quân lính gác thành một chút cũng không dám chậm trễ lập tức mở cổng thành, lưu dân kéo nhau mừng rỡ chạy bán mạng vào thành, rồi cùng nhau quỳ lạy cảm tạ đại ân đại đức của Trí Nghiên. Trí Nghiên phất tay bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt rồi quay trở về dịch quán. Hiếu Mẫn đang ở trong thư phòng xem xét bản đồ Kim Châu thành. Nhìn thấy Trí Nghiên trở về liền quăng sang cho Trí Nghiên, còn bản thân thì nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ dài phủ lông cừu ấm áp coi những ghi chép về Kim Châu thành.
Được một lúc, Hiếu Mẫn lạnh lùng nhếch miệng, quăng cuốn sách đi, vươn vai nói: “Lật qua lật lại cũng chỉ có một kết luận.”
Ánh mắt Phác Trí Nghiên dời khỏi bản đồ, chuyển đến trên người Hiếu Mẫn, mang theo chút tò mò về câu nói của nàng.
Lúc này Hiếu Mẫn đang lười biếng, chuyển từ nửa nằm nửa ngồi sang nằm hẳn lên trường kỷ, khóe môi cong cong rất giống con mèo lười.
Trí Nghiên đứng dậy rời khỏi bàn đọc sách, vươn tay ôm lấy cả người Hiếu Mẫn vào lòng mình lại trở về bàn đọc sách, Hiếu Mẫn thuận thế rúc sâu vào trong lòng Trí Nghiên, cảm thụ sự ấm áp mà Trí Nghiên mang lại cho nàng, bĩu môi nói: "Cuốn sách này nên ghi chép về lịch sử Kim Châu thành, nhưng từ đầu chí cuối lại đều ca công tụng đức gì đó, Lưu Thanh giống như là chúa cứu thế của Kim Châu thành, phải ở một nơi nhỏ nhoi như Kim Châu thành thật là oan ức cho hắn."
Trí Nghiên ôn nhu vuốt mái tóc nàng, cười lạnh nói: "Nhưng Lưu Thanh lại là kẻ ngụy quân tử. Ngoài mặt làm bộ vì Kim Châu thành góp không ít công lao, bên trong lại đục khoét của công từ triều đình đưa xuống. Cầm quyền trong tay, liền xem mạng người như cỏ rác. Cuồng Phong điều tra được, đại đa số lưu dân bị nhốt ngoài cổng thành kia là có quan hệ với nhau, trước đây bọn họ từng chống đối Lưu Thanh trong một vụ tảo hôn. Vì vậy Lưu Thanh ra sức tìm cách đưa hết bọn họ ra khỏi thành rồi đóng cửa thành không cho trở vào."
Hiếu Mẫn mi tâm khẽ động, giễu cợt nói: "Dã tâm không nhỏ."
Lúc này bên ngoài cửa phòng Cuồng Phong gõ nhẹ cửa rồi cung kính nói: "Vương gia, thành chủ Lưu Thanh vừa được thả ra. Mở tiệc mừng vương gia đại giá Kim Châu thành, sai người đến đưa thiếp mời."
"Hahaha, ngươi đi truyền lời nói tối nay bổn vương nhất định đến."
"Tuân lệnh vương gia."
Hiếu Mẫn từ trong lòng Trí Nghiên ngồi bật dậy, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Trí Nghiên: "Lưu Thanh tốt tới như vậy sao? Vừa rồi Nghiên còn làm mất mặt hắn giữa chốn đông người mà."
Trí Nghiên đưa tay nắm lấy chóp mũi nàng cưng chiều nói: "Bảo bối, hắn dĩ nhiên sẽ không tốt như vậy. Lưu Thanh có một nữ nhi, hắn cưng chiều nàng ta nhất. Ở nơi này không ai là không biết. Khi nãy nàng xuất hiện cùng ta là trong trang phục nam nhân hắn nhất định nghĩ ta không đi cùng vương phi là nàng, cho nên Lưu Thanh làm cái trò này nhất định là muốn thả con tép bắt con tôm. Cố ý muốn ta nhìn thấy nữ nhi của hắn—Lưu Nguyệt.!"
"Nghiên, định thế nào?"
"Lưu Thanh tự cao tự đại coi trời bằng vung âu cũng là có nguyên do. Có thể hắn đang giấu giếm hùng binh chờ ngày tạo phản. Tối nay ta sẽ đến đó điều tra thử một phen."
"Ta đi cùng Nghiên."
"Thiện Anh, chốn nguy hiểm ta vốn không muốn nàng đi. Nhưng ta biết cấm tiểu quỷ nhỏ như nàng là không thể." Trí Nghiên đưa ngón tay thon dài chọt chọt lên trán Hiếu Mẫn, sủng nịnh nói tiếp: "Vậy đi, nàng đoán được kế sách của ta, ta liền dẫn theo nàng. Ta đếm 1 2 3 chúng ta cùng nói thế nào?"
"Được."
"1..2...3"
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc:
"Tương Kế Tựu Kế"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip