Cuộc Tình 12 Năm - Lychee Mận Đỏ

"Thỏ không ăn cỏ gần hang." Lúc cởi cúc áo cho Giang Nguyên, tôi khẽ lẩm bẩm.

Anh hơi ngẩng đầu lên, dừng lại động tác xé lại, dứt môi ra, vươn tay ôm eo tôi rồi giữ chặt: "Nếu em không ăn thì thôi vậy."
Tôi nhìn đôi mắt khó chịu dưới mái tóc gãy của anh, nuốt nước miếng: "Ăn, ăn chứ."
Giang Nguyên cười một tiếng, nhạo báng dáng vẻ không có chín kiến của tôi, nụ cười quyến rũ.
Lúc bàn tay lạnh lẽo của anh ấy đưa lên, tôi chợt nhận ra rằng, anh ấy nói gì thì nói, nhưng tôi đã không thể rời đi rồi.
Giang Nguyên che miệng tôi không cho tôi la hét, đầu ghé sát vào một bên tai tôi, cao giọng uốn nắn, sửa chữa câu từ cho tôi: "Em gái à, anh không phải cỏ gần hang, anh là cỏ trong hang, emcó thể ăn tùy thích."
Tôi không nhịn được, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như tạc tượng của anh ấy, âm thầm cầu xin lòng thương xót, hy vọng anh ta sẽ không gò bó tôi quá.
"Không, nếu bây giờ buông tay, thì ngày mai sẽ bị phát hiện." Ánh mắt Giang Nguyên lấp lánh như những vì sao, tất cả đều là ý cười.
"Thỏ thích ăn cỏ gần hang."
(1)
Nửa đêm, tôi chịu đựng cơn đau nhức, đứng dậy khỏi giường và nhìn vào Giang Nguyên dưới ánh trăng.
Mái tóc hơi bồng bềnh, lông mi dài và da trắng hơn ánh trăng, đẹp đến mức khó mà tin được.
Nhặt quần áo trên mặt đất rồi bắt đầu mặc vào, nhưng một đôi bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trên eo tôi, cả người bị kéo trở về, vẻ mặt Giang Nguyên có chút không tốt, "Lại muốn đi?"
"Về nhà."
Giang Nguyên buông tôi ra, cơ thể lười biếng dựa vào đầu giường, mong manh mà yếu ớt, vô thức bày ra dáng vẻ dụ dỗ người khác, "Chu Cận, tôi thấy não cậu có chút vấn đề rồi."
Giang Nguyên lớn lên cùng tôi từ khi tôi còn nhỏ, chính là nhân vật "Con nhà người ta" trong tuyền thuyết, tôi phải sống trong cái bóng của anh ấy mãi cho đến khi lên cấp ba.
Đột nhiên nhận ra cảm xúc của mình có gì đó không ổn, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy.
Trốn chạy cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học rồi trở về, lạ hơn là, tôi lại càng thích.
Tôi thực sự hèn nhát, tự ti, không dám thổ lộ ra là mình thích người ta, vì tôi sợ, sau cùng đến cả bạn bè cũng không làm được.
"Chúng ta chỉ thử chút xem sao? Ngày hôm qua cậu uống rượu, sau đó có ôm tôi, chúng ta......" Nghe cậu ta nói, tôi thực sự không biết làm thế nào để vặn lại, nói đầu óc tôi có vấn đề, vì thực ra tôi cũng không thông minh lắm.
Tôi rời khỏi anh ấy rồi cố gắng lao vào học hành chăm chỉ, nhưng cuối cùng vẫn khác nhau một trời một vực.
"Thử cái mẹ nó, cút." Đôi môi mỏng của Giang Nguyên nở một nụ cười cực kỳ châm biếm.
Lại tức giận với tôi.
Tôi hèn nhát bỏ chạy.
Dù sao chuyện hôm qua tôi vẫn còn bị mê hoặc, nên tôi cũng không dám lên mặt mũi gì.
Tôi vừa mới chán nản bước ra cửa để xỏ giày vào thì có tiếng bước chân vang lên ở đầu cầu thang.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, đôi chân thon dài thẳng tắp của Giang Nguyên đã đập vào mắt tôi, lên trên nữa thì...phi lễ chớ nhìn, rồi trên nữa là vòng eo thon gầy, cuối cùng là đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy xui xẻo.
"Đưa cậuvề." Giang Nguyên lợi dụng lợi thế địa lý và lợi thế chiều cao của mình rồi nhìn tôi bằng ánh mắt ngạo nghễ.
Tôi móc gót giày vào chân, "Chỉ là... Cách có vài bước chân." Nhìn như thể, việc anh ta nhìn tôi như vậy là một thông điệp quốc tế vậy.
"Vừa ngủ với nhau xong đã để cậu đi về một mình, đừng khiến tôi trở nên cặn bã như vậy chứ?"
Nhìn vẻ mặt cậu ta trông như sắp nổi giận, tôi chỉ có thể lắc lắc cái đầu.
Ánh trăng hiền dịu rải rác trên người anh, tôi nhìn cái bóng thon dài của anh ất rồi vươn tay ra, nhưng không bắt được.
"Cái cậu bạn trai thời đại học của cậu, tại sao lại chia tay?" Giang Nguyên dừng lại nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, như là đang phát biểu trên bục lớn.
May là vừa nãy tôi còn dừng lại sớm, nếu không bị nhìn thấy thì đúng là rất ngu ngốc.
Không phải vì anh ta trông hơi giống đâu, tôi chỉ đang chọn một phiên bản thấp hơn thôi, vì dù sao trình độ của tôi cũng không dùng được hàng chính hãng.
"Bị bỏ rơi." Người đàn ông kia nói tôi không thích anh ta.
"A, hóa ra là tính tình." Sự mỉa mai tràn ngập trong mắt Giang Nguyên, tròng mắt anh ấy đen láy, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, nhưng ngoại trừ chế giễu, tôi cũng không nhìn ra được cái gì khác.
Ai, không đúng.
Tôi chưa bao giờ công khai trên mạng là tôi đang yêu, mà tôi cũng không nói cho ai ngoài ngoài mấy người bạn học đại học, làm sao Giang Nguyên biết?
"Sao cậu lại biết chuyện này?"
Đôi mắt dài của Giang Nguyên nheo lại, đứng ngược chiều gió nên lúc nói, tiếng bị gió thổi, không hiểu sao có chút ác độc "Tôi không được biết sao?"
Trước câu hỏi hợp tình hợp lý, lại thẳng thắn của anh ta, trong một lúc tôi không biết nên nói gì.
Con gió mùa hè ấm áp thổi đến làm cho người đàn ông đi trước mặt tôi có chút hư ảo, bao gồm cả giọng nói của anh ấy.
"Tôi đến đại học A."
"Cậu đến đại học A để làm gì? Tại sao cậu không tìm tôi?"
Giang Nguyên dường như bước đi chậm hơn một chút, tôi tình cờ cũng đuổi kịp anh ta khi tôi nói, tôi nghe thấy anh ấy hít một hơi, sau đó lại nói như mọi khi: "...ngu ngốc."
Bị anh ấy mắng xong, tôi cúi đầu xuống, có cảm giác lạc lõng không thể giải thích được, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều, nhưng đôi khi tôi thực sự không thể hiểu ý của anh ấy là gì.
Vừa đến cửa nhà, tôi gần như không do dự bước vào bên trong, vì sợ rằng anh ấy sẽ nhìn thấy cảnh tôi xấu hổ, "Tôi về đây."
Cuộn tròn trong bồn tắm, ngơ ngác sững sờ nhìn chằm chằm vào những vết hằn trên cơ thể của chính mình.
Hình như con trai ai cũngnhư vậy, chỉ cần gái xinh, cho dù không thích thì người ta dâng lên cửa rồi cũng sẽ không từ chối.
Đột nhiên tôi cảm thấy tình yêu mà tôi đã cẩn thận che đậy giống như một trò đùa, bởi vì dù sao Giang Nguyên cũng sẽ không từ chối, phải không? Cũng giống hệt như ngày hôm nay vậy.

(2)
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy Giang Nguyên đang ngồi ở đầu giường chơi điện thoại.
Bàn tay nhàm chán đùa nghịch tóc tôi, lông mi dài rũ xuống.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, "Cậu đang làm gì ở đây?"
"Tôi không thể ở đây sao?" Giang Nguyên chuyển ánh mắt từ điện thoại sang tôi, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nếu không phải người này vẫn đang đan tóc tôi vào tay thì thật sự sẽ rất lạnh lùng.
Tôi đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh ta, ngăn động tác của anh ta lại, "Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo."
Giang Nguyên vừa nghe thấy lời này, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười nho nhỏ, "Em gái, thay quần áo còn muốn trốn tránh tôi sao? Hôm qua..."
Trước khi anh ta nói xong, tôi đã nhấc chăn bông lên, ánh mắt Giang Nguyên chạm vào những vết bầm tím và xanh đỏ trên cơ thể tôi, anh dừng lại, đôi mắt tối sầm lại, yết hầu sắc bén và xinh đẹp cuộn lên cuộn xuống.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, phát ra một tiếng "đụ" thật thấp, rồi bỏ chạy với đôi tai đỏ bừng, đóng sầm cánh cửa lại.
Không hiểu sao, lúc này tôi muốn cười.
Sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ, Giang Nguyên thu đôi chân dài không còn chỗ nào để đặt vào, đứng từ ghế sofa dậy, lười biếng móc ngón tay về phía tôi, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đưa cậu ra ngoài chơi."
Tôi dừng lại, lẳng lặng đi theo Giang Nguyên, như mọi lần trước đây, bất cứ nơi nào anh ta đi, tôi đều đi theo, giống y như cái đuôi nhỏ vậy.
Nhưng khi anh ấy dừng xe trong rạp chiếu phim, tôi khá ngạc nhiên, trong lòng có một chút phấn khích không thể diễn tả nổi, một người đàn ông độc thân và một cô gái chưa chồng vào rạp chiếu phim, đây không phải là đang đi hẹn hò sao?
Tâm hồn tôi còn rất trẻ, dái tai không khỏi nóng lên, nhưng khi bước vào rạp chiếu phim, thấy những cặp đôi khác đang nắm tay nhau, tôi và anh ấy đi cùng nhau, tôi mới hiểu rằng chúng tôi khác nhau.
Bước chân của Giang Nguyên dừng lại, trong lúc choáng váng, tôi đụng phải lưng anh, gầy, cao và khỏe mạnh.
Anh xoay người lại xoa trán tôi, nheo mắt nhìn có chút xấu xa, "Đi mà không nhìn đường hả?"
Nói xong, anh nắm lấy tay tôi, như thể sợ tôi lại đụng phải ai đó, nhưng bất kể lý do là gì, tôi cũng không thể không dùng tầm nhìn còn sót lại của mình lén nhìn khuôn mặt bên cạnh gọn gàng của anh ấy, trong lòng thì cố gắng hết sức để kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên.
Phim rất hay, bỏng ngô rất ngọt, Giang Nguyên cũng rất hấp dẫn tôi.
Đến khi xem xong ra ngoài, anh đi phía sau tôi, hơi cúi xuống, tay đặt vào vai tôi rồi đi về phía trước. Trông chúng tôi bây giờ, gần gũi không kém cặp đôi nào
Ra khỏi rạp số 7, tôi gặp lại người quen cũ, bạn trai cũ Hà Mặc.
Ánh mắt tôi rơi vào người anh ta, hiển nhiên Giang Nguyên cũng nhận ra, liếc nhìn sang, tôi vô thức kéo Giang Nguyên trở lại rạp chiếu phim số 7.
Người yêu cũ gặp nhau sẽ rất khó xử, nhất là khi Hà Mặc thấy anh ta và Giang Nguyên trông giống nhau đến như vậy......
Dù sao bây giờ anh ta cũng đã có bạn gái, vẫn nên tránh gây phiền phức cho đôi bên.
Rạp chiếu phim số 7 đã vắng người, ánh đèn trắng nhợt nhạt và màn hình phim trắng trở thành nền, khiến bầu không khí vô cùng ngưng tụ, lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, trong chốc lát, tôi phát hiện anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, nét mặt cũng hơi căng cứng, dường như anh đang chịu đựng cái gì đó, đôi mắt hẹp bị mái tóc gãy trên trán che khuất, không nhìn ra anh ấy đang nghĩ gì nữa.
"Cậu ta là ai?" Giọng nói của Giang Nguyên có chút khàn khàn, dường như nói ra ba chữ này rất khó.
Tôi sợ anh ấy sẽ thấy Hà Mặc trông giống anh ấy, tôi cũng rất sợ anh ấy phát hiện ra tâm tư lộn xộn của tôi.
Vừa rồi kéo Giang Nguyên vào nhanh như vậy, ngoài không muốn gây rắc rối cho Hà Mặc, mà còn không muốn Giang Nguyên tìm ra manh mối.
Nhưng... dường như anh ấy đã phát hiện ra.
Tôi lo đến mức sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay siết chặt lại, "Là... Bạn trai cũ."
"Cậu ta và tôi... hình như có chút giống nhau." Giang Nguyên nói những lời này rất chậm rãi, nhưng mỗi một chữ lại như nướng tôi trên ngọn lửa rực cháy.
Tôi lo lắng nói: "Cậu đang nói gì vậy, chỉ là trùng hợp thôi, người ta lớn tuổi hơn cậu, nên nhìn hai người có chút tương tự thôi."
Đôi môi mỏng của Giang Nguyên khẽ nhếch lên, trông vô cùng châm chọc, anh ấy giễu cợt: "Hừ, đúng vậy." "
Nói xong, anh ấy xoay người đi ra ngoài, bước nhanh đến mức lúc tôi phản ứng lại đuổi theo anh ấy, thì anh ấy đã đến lối ra của cổng soát vé rồi.
Lúc nhận ra mình không thể theo kịp anh ấy tôi có hơi nản, vốn nghĩ sẽ rất vui vẻ ai ngờ lại bị phá hỏng.
Tại sao tôi lại xem cùng một bộ phim với Hà Mặc trong cùng rạp chiếu phim chứ, đúng là nhân duyên tồi tệ.
Tính tình Giang Nguyên nóng nảy như vậy, chắc chắn sẽ không đợi tôi, tôi cố chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi, lấy điện thoại di động ra bắt taxi.
"Didi-" Âm thanh chói tai của tiếng còi xe vang lên, tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn xe của Giang Nguyên đang đậu trước mặt mình.
Tôi chưa kịp mừng vui mừng vì nghĩ anh ấy đang đợi tôi, thì đến lúc kéo ghế sau ra và chuẩn bị ngồi vào lại đau lòng nhận ra cửa đã bị khóa.
Chơi... Tôi?
Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt hôi hám của Giang Nguyên lộ ra, nói lời vô cùng lạnh lùng và gay gắt: "Tôi là tài xế của cậu à? Ngồi phía trước."
Trước chuyện khó chịu vừa rồi, tại sao tôi không trốn đi nhỉ.
Ngoan ngoãn đi vòng qua ghế phụ ngồi xuống, Giang Nguyên đạp ga lái xe ra ngoài, nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của anh nắm chặt vô lăng, ngay cả khớp xương cũng có chút trắng bệch, tôi không khỏi an ủi, "Lái xe... Cậu không cần siết chặt quá đâu."
Lúc nghe thấy câu này, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, như đang kiềm chế cơn tức giận: "Chu Cận, tôi hiểu lầm cậu rồi, hóa ra cậu không phải là không có não."
Nói xong, anh ta hơi quay mặt đi, từ chối giao tiếp với tôi, thờ ơ chờ đợi cái đèn đỏ dài dằng dặc này.
Trong lòng có chút khó chịu, chua xót. Nhưng tôi không biết phải làm gì, làm thế nào để khiến anh ấy chú ý đến tôi, để gần gũi với tôi như lúc chúng tôi mới đến đây, không xa như mặt trời, để tôi thậm chí còn không dám nhìn vào anh.
(3)
Sự tức giận của Giang Nguyên lên đến đỉnh điểm khi phát hiện ra chiếc xe bị hỏng.
Anh đỗ xe bên đường, lấy một điếu thuốc trên xe ra rồi châm lửa, ánh sáng của đèn đường chiếu vào mặt anh qua làn khói xoáy vập vờ, khiến anh trông có chút u ám, chán nản, nhưng ngay cả ngoại hình ốm yếu này, anh vẫn vô cớ thu hút mọi người.
"Cậu... Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào?" Tôi đứng bên cạnh Giang Nguyên nhìn anh, cảm giác có chút khó chịu và xa lạ.
Lẽ ra không nên rời đi, không che giấu tình yêu của mình với anh ấy, tôi đã xa anh ấy bốn năm. Anh ấy đã lớn lên trong môi trường mà không có tôi, và rồi trở thành một kiểu người mà tôi thấy, tôi không quen chút nào.
Đôi mắt hẹp của Giang Nguyên hơi nheo lại, trông có vẻ tức giận hơn một chút, vẻ mặt không rõ ràng nhìn tôi một cái, anh dập tắt tàn thuốc rồi ném đi, "Nếu cậu không thích thì cứ nói đi."
Cách anh ấy bảo tôi không thích thì cứ nói không thích thật sự rất cảm động.
Rõ ràng, bầu không khí vẫn không tốt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào đến xấu hổ, tôi tiến lên nửa bước, chuẩn bị nắm lấy cổ tay anh rồi nói mấy câu, nói gì cũng được, chỉ cần im lặng như vậy, phá vỡ cuộc chiến tranh lạnh này là được.
Nhưng lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt bên hông của Hà Mặc, người trông giống Giang Nguyên năm đến sáu phần bên trong.
"Chu Cận? Có chuyện gì sao?" Mặc dù Hà Mặc rất giống Giang Nguyên, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, rất ôn hòa.
Tôi lén lút liếc nhìn Giang Nguyên, không hiểu sao, tôi cảm nhận được sự chán nản của anh, toàn thân anh có chút căng thẳng, như thể tôi đang chịu đựng điều gì đó khiến anh không thể chịu đựng được.
Tôi có chút mất mát, lúc quay lại nhìn Hà Mặc cũng có chút lo lắng, "Xe hỏng rồi, tôi đang đợi ......"
Còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Giang Nguyên nắm lấy, anh hơi siết chặt, ánh mắt hạ thấp nhìn Hà Mặc trong xe, "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi và Tiểu Cận đang chờ xe kéo tới."
Khuôn mặt anh ấy tỏ vẻ như kiểu người sống đừng đến gần, với hàm ý "Biến đi, đừng làm phiền tôi.".
Hà Mặc khẽ nhíu mày, "Đã như vậy, thì làm phiền rồi."
Tôi nhìn xe của Hà Mặc lái đi, không khỏi khẽ thở dài, anh ta vẫn không né tránh, nhưng bạn gái anh ta thật sự rất im lặng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta quan sát, không nói một lời.
Giang Nguyên buông bàn tay đang nắm lấy tôi ra, mím chặt môi mỉa mai: "Còn muốn quay lại à? Còn muốn nhét người ta vào xe à?"
"Tại sao cậu lại hung dữ như vậy? Không muốn ở cùng tôi thì sao lại đến nhà rồi đưa tôi ra ngoài chơi? Cậu làm như thế không phải tự khiến bản thân thấy ngột ngạt sao?"
Đến cả tượng đất thì cũng có 3 phần nóng tính, từ trước đến nay vẫn luôn sống trong cái bóng của Giang Nguyên, cuối cùng cũng không nhịn được mà đánh trả.
Nói xong thì lại bắt đầu sợ hãi, đáng ra lúc nãy tôi không nên xúc động như vậy.
Tôi véo véo tay mình, cố ngẩng lên nhìn anh, không muốn để anh ấy phát hiện ra rằng, tôi chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, miệng cọp mà gan lại là gan thỏ.
Lông mi dài của Giang Nguyên rũ xuống, sắc mặt lạnh như băng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khác, "Được, được, vậy cậu đi về đi, tôi đứng đợi một mình cũng được."
Giọng nói này của anh gần như có thể coi là dịu dàng, sự dịu dàng hiếm có, nhưng chính sự dịu dàng hiếm có ấy đã cắt đứt mạng cuộc sống của con người.
Nó mau chóng đâm vào tim tôi, sau đó từ từ nghiền nát, để lại vị chua xót và khó chịu, lúc nhận ra có thứ gì đó sắp rơi ra khỏi hốc mắt một cách không kiểm soát, tôi vội vàng tránh Giang Nguyên rồi đi về phía trước.
Tôi không muốn anh ấy thấy dáng vẻ cố tỏ ra kiêu ngạo của tôi hay anh ấy phải quan tâm tới tôi, bởi vì chỉ bằng một lời nói của anh ấy cũng có thể khiến tôi không thoải mái.
Cho dù tôi bước nhanh thế nào, nhưng trong lòng tôi cũng đang thầm mong chờ, mong chờ Giang Nguyên đuổi theo, nhưng thật đáng tiếc, mãi đến khi rẽ vào góc phố, cuối cùng tôi mới có cơ hội liếc nhìn anh.
Anh vẫn đứng đó, dưới ánh đèn đường trầm ấm, cô đơn và lạc lõng.
Tầm nhìn bị bức tường che khuất, đến lúc này tôi không thể kìm nén được nữa rồi, tôi vẫy chiếc taxi đi ngang qua rồi vừa khóc vừa vội vã trốn vào.
"Cô gái à, thất tình cũng không phải chuyện gì to tát." Chú của người lái xe thấy tôi khóc thì tốt bụng thuyết phục tôi.
Thất tình cũng không phải chuyện gì to tát, điều quan trọng nhất là mình phải dám yêu, nhưng đến chuyện đơn giản như yêu thì tôi cũng không dám.
Nghe ông chú lái xe nói, tôi càng buồn hơn, lúc đầu chỉ là những tiếng nghẹn nấc kìm nén, nhưng sau đó đã là những tiếng nức nở.
Sau khi xuống xe, tâm trạng của tôi đã ổn định được phần nào, tôi chạy đến cửa nhà Giang Nguyên, như mọi lần trước ngồi xổm xuống, chuẩn bị chờ anh về để hòa giải với anh.
Dù sao thì, tôi là người thích anh ấy, nên tôi không có quyền tức giận, mà chưa kể rằng, tôi không xứng với anh ấy.

(4)
Tôi ngồi xổm cho đến khi điện thoại hết pin, tay chân tê dại thì một bóng người bao phủ lấy tôi.
Tôi ngước lên nhìn đôi mắt đen láy của anh, đột nhiên dâng lên trong lòng có chút uất ức, nghe giọng như nũng nịu, "Sao bây giờ cậu mới quay về?" "
Giang Nguyên rũ mí mắt, ngồi xổm xuống, dựa sát vào tôi, "Sao cậu lại ngồi xổm trước cửa nhà tôi?"
"Cậu nghĩ sao? Không phải cậu đang giận tôi sao? Tôi đến để dỗ dành cậu có được không?" Tôi nắm lấy bàn tay anh đặt trên đầu gối rồivéo ngón trỏ anh.
"Dỗ dành tôi?" Giang Nguyên nhìn ngón tay bị tôi nhéo, cười nhẹ.
Lúc đó tôi mới phát hiện ra anh ấy đã uống rượu.
Hút thuốc, uống rượu, đã thành thạo mọi thứ rồi.
Giang Nguyên đứng dậy kéo tôi lên, nửa vòng tay qua eo tôi, đưa tay mở cửa, môi mỏng áp vào tai tôi: "Tôi muốn em dỗ dành tôi theo cách khác."
Trước hành động này của anh, tôi hơi sững sờ, chưa kịp hiểu anh ấy muốn gì thì cả người đã bị kéo vào, áp vào cửa và hôn.
Rõ ràng là anh ta uống rượu, nhưng người say thì lại là tôi.
Đáng lẽ phải xấu hổ rồi đẩy anh ta ra, lần đầu tiên thì còn có thể gọi là lú lẫn, nhưng đến lần thứ hai thì đã bị gọi là vô sỉ rồi.
Tôi đang làm cái quái gì với anh ấy đây?
Nhưng người này lại là người mộng của tôi nhiều năm như vậy, tôi không có dũng khí đẩy anh ta ra, thậm chí còn đang chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nước mắt của sự xúc động, nhưng nhiều hơn lại là sự ghê tởm bản thân.
Những giọt nước mắt mặn chát len lỏi vào môi giữa tôi và anh, Giang Nguyên cứng đờ, anh từ từ buông tôi ra, giữ khoảng cách nhỏ với tôi, nhìn thẳng vào tôi, giọng nói rất khàn khàn, dường như sắp sụp đổ, "Khó chịu lắm hay sao?"
Khó chịu, rất khó chịu khi anh ấy không tôn trọng tôi, vậy mà, tôi vẫn thích anh ấy một cách rẻ tiền như vậy.
Tôi ôm lấy vai anh, không kìm được nước mắt nữa, "...Ừ."
Bàn tay Giang Nguyên đặt trên eo tôi dùng sức siết chặt, rồi lại run rẩy mà buông tôi ra, quay đầu lại không nhìn tôi, che giấu hết cảm xúc, "Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Không hiểu sao xấu hổ, tôi nén tiếng nức nở, đổi chủ đề: "Vậy anh còn giận nữa không?"
Giang Nguyên nghe tôi nói như vậy, anh không khỏi cười chế giễu, nửa đùa nửa thật: "Hừ, không tức giận nữa."
Lúc này, bầu không khí giữa hai chúng tôi cứng ngắc, nhưng cũng không còn lý do gì để ở lại thêm, tôi vuốt lại tà váy, nắm lấy tay nắm cửa rồi nói lời tạm biệt: "Vậy thì tôi về trước đây."
Phía sau không có phản ứng nào, nhưng tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn anh ta nữa, xoay tay cầm mở cửa đi ra ngoài.
"Tôi có vị trí như thế nào trong lòng em? Em có quan tâm đến chuyện tôi tức giận không hay sao?" Giọng nói của Giang Nguyên ở phía sau vang lên có chút thận trọng.
Là người tôi đã thích từ lâu.
Câu này nói ra không khó chút nào, nhưng cổ họng tôi lại nghẹn lại, tôi gắng thu lại biểu cảm bối rối trên mặt, nở nụ cười chân thành, quay đầu lại nói với anh: "Bạn tốt." "
"Vậy em lại ngủ với bạn tốt hay sao?" Sắc mặt Giang Nguyên có chút tối sầm, nhìn vô cùng khó coi, còn thấp thoáng một tia xấu hổ khó có thể hình dung.
Tại sao anh ấy có thể nói mấy lời như vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã rất xấu hổ.
Cả người tôi run lên một chút, mặt kính của tủ rượu phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi, tôi nắm chặt lòng bàn tay, bị người mình yêu nhục mạ, bản thân lại không biết phải phản bác thế nào.
Tôi cắn môi, cố kìm nén sự nghẹt thở trong lòng, đau, không đau về thể xác nhưng đau về tâm hồn, tôi gian nan gập cả người xuống, "Vậy thì...... Chúng ta..."
"Đừng làm bạn" Tôi còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn ở phía sau của Giang Nguyên: "Chúng ta thử một lần được không?"
Nghe câu này của anh, tôi kinh ngạc đến mức quên cả hô hấp, ngẩng đầu nhìn lên nhìn Giang Nguyên, đôi mắt dài và lạnh lùng của anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, như thể sợ bỏ sót bất kỳ một biểu cảm của tôi.
Không hiểu sao, trên khuôn mặt như ngọc của anh, tôi cũng nhìn thấy một vài cảm xúc y hệt chính mình?
"...... Được." lúc này, trong đầu tôi còn không thèm suy nghĩ xem, có phải anh ấy uống rượu nhiều quá, làm cho đầu óc không được tỉnh táo, rồi sáng mai ngủ dậy sẽ hối hận hay không.
Giời khắc này, tôi chỉ biết rằng nếu tôi không bắt lấy khoảnh khắc này, tôi sẽ hối hận đến chết.
Đừng hỏi tại sao, tôi chỉ muốn được gần gũi với anh ấy hơn thôi.
(5)
Ánh mắt Giang Nguyên lấp lánh như hàng ánh sao vỡ vụn, anh chính là vũ trụ, mênh mông, bí ẩn, im lặng và khó hiểu.
Mặc dù không hiểu anh lắm, nhưng giờ phút này, tôi biết rõ ràng, biết anh đang vui vẻ, khóe mắt hơi nhướng lên, cho dù khóe môi anh cố nén xuống, cũng không thể kiềm chế được một vòng cung xuất hiện.
Giang Nguyên để cảm xúc bộc lộ ra ngoài là do anh không quan tâm đến chuyện có bị người khác biết bản thân anh đang vui buồn, hay tức giận gì không. Nếu anh đã không muốn cho người khác biết, thì anh có thể giấu đi hết thảy, không ai là ngoại lệ cả.
Nhưng bây giờ, đêm nay, vào lúc này, đây là một tai nạn.
Tai nạn này khiến tim tôi đập nhanh, nhanh đến mức muốn chạy trốn, "Vậy tôi đi trước đây."
"Để anh tiễn em." Giang Nguyên tiến lên nửa bước, đặt bàn tay lạnh lẽo lên sườn mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi thật cẩn thận, dịu dàng.
Tôi khéo léo đặt tay mình lên tay anh, giữ chặt nhưng không buông, nụ cười của anh càng đậm hơn.
Nắm tay Giang Nguyên đến tận cửa, trong lòng tôi run lên, sự căng thẳng quấn quanh cả trái tim, trong lòng thì đang lo sợ rằng, tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ.
"Chúng ta đến rồi." Tôi nắm lấy tay Giang Nguyên.
Anh ấy hạ mi mắt xuống, liếc nhìn tôi: "Ừ."
Ban đêm, chúng ta không được đưa ra bất kỳ quyết định nào, bởi vì lúc này con người sẽ trở nên vô lý hơn, đại khái chính là, lòng dũng cảm lớn hơn suy nghĩ của mình.
Tôi dùng hết sức kéo Giang Nguyên lại, nhắm mắt hôn lên cằm anh, sau khi hôn xong thì nhanh chóng chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng cổ áo sau bị túm mạnh lại, tôi chỉ có thể đỏ mặt đối mặt với Giang Nguyên vừa bị tôi quấy rối.
Vành tai anh hơi đỏ, đôi mắt đen láy, ngoài màu đen ra thì không nhìn thấy gì khác, tôi còn chưa kịp cảm thấy thất vọng thì đã nghe thấy anh nói, trong giọng nói ấy đem theo chút cảm xúc khó tả, trông có chút đen tối nhưng cũng lại có chút kiềm chế, "Làm xong là muốn chạy hay sao?"
"Vậy em phải làm sao đây?" Vừa nói xong tôi đã thấy hối hận, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, sao tôi có thể nói ra những lời ngọt ngào, béo ngậy như mật đến vậy chứ, như thể đang làm nũng vậy.
Giang Nguyên nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng có chút nghịch ngợm, cúi người ôm lấy eo tôi, đưa tay che mắt tôi, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn anh như vậy."
Sau đó còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, đôi môi mỏng mềm mại, mát lạnh của anh đã tiến công thẳng về phía tôi, sau khi miệng bị răng và lưỡi của anh chọc mở ra, tôi cảm nhận được sự cuồng bạo và điên cuồng thuộc về Giang Nguyên, trong cơ thể anh giống như có một con thú bị nhốt vậy, chỉ khi nào tôi không nhìn anh, anh mới để con thú đó phóng ra, y như bây giờ vậy.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi tôi, "Vào nhà đi."
Này, như thế này thì ai dám ở lại lâu hơn nữa chứ?
Vẻ mặt anh ấy dịu dàng và gợi cảm đến mức tôi thậm chí không dám nhìn anh ấy một giây nào nữa. Tôi đi mà như chạy vào nhà, đến khi đã ở trong nhà rồi, lưng áp lên cửa, từ từ trượt xuống. Tôi không kiềm chế nổi nữa rồi: "AAAAA. Mình chết mất thôi."
Rất hạnh phúc.
"Mẹ nghĩ con đúng là cũng muốn chết thật rồi, bây giờ là mấy giờ rồi hả? Mà vừa vào nhà đã hét lên như thế là sao hả?" Mẹ tôi đeo khẩu trang, tay đang bám vào tay vịn cầu thang và dùng một cái nhìn chết chóc từ trên tầng hai nhìn xuống tôi.
Sau đó, mẹ bật công tắc, chầm chậm bước xuống, dáng vẻ trông hệt như nữ thần hạ phàm, ngay cả ánh mắt cũng không buồn liếc đến tôi.
Thành thật mà nói, mẹ tôi là người rất sắc sảo và thông minh, không có gì có thể thoát khỏi ánh mắt bà ấy, đến khi nhận ra bà ấy đang chú ý đến mình, tôi không tránh khỏi chút chột dạ.
Thật ra, tôi không nhận được chút gen truyền thừa lại từ cha và mẹ chút nào, thế nên từ nhỏ đã bị bà ấy ghét bỏ cả vạn lần.
Nhưng may mắn thay, tôi lại giỏi nghiên cứu vật lý, bây giờ quay về tôi cũng dự định vào viện nghiên cứu để tiếp tục nghiên cứu khoa học, thế nên tôi cũng không phải quan tâm tới mối quan hệ rắc rối này nữa rồi.
"Nói đi, hơn nửa đêm trở, lúc về lại còn đem dáng vẻ này về, có phải là con lại đang làm hư gen tiểu tử nhà họ Giang kia không?" Mẹ tôi ngồi lên chiếc ghế sô fa dài, đôi chân dài vắt chéo vào nhau, liếc nhìn tôi một cái nhìn keo kiệt.
"Hư gen là sao, mẹ, mẹ không hài lòng với Giang Nguyên sao?" Tôi bước hai, ba bước về phía trước, đi đến trước mặt mẹ thì ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bà.
"Người ta thông minh như vậy, con lại ngu xuẩn như thế, con lại yêu đương với cậu ta, thì không phải là con làm hư gen nhà người ta à?" Mẹ tôi xoa đầu tôi một cách yêu thương.
Cảm ơn rất nhiều, con thật sự rất cảm ơn mẹ.
"Ai, thực ra người ta khá tốt, còn cái người không ổn phải là con đấy, nhưng mà ngu ngốc một chút cũng tốt. Tuy nhiên, người thông minh đến đâu thì cũng không thể hiểu được suy nghĩ của con đâu. Thế nên, sau này nếu con có bất cứ suy nghĩ gì thì nhớ chia sẻ với người ta. Phải chăm chỉ giao tiếp với nhau. Đừng nghĩ rằng người ta thông minh thì người ta hiểu con nghĩ gì. Bởi vì con có thấy, người thông minh hiểu lợn đang nghĩ gì bao giờ không?"
Có lẽ mẹ tôi cũng nhận ra rằng lời khuyên này sẽ xúc phạm tới tôi khá lớn, vì vậy sau khi dặn dò tôi xong thì cũng không có ý định nghe tôi nói, bà rút tay ra rồi đứng dậy đi lên lầu: "Đừng gây ồn ào nữa. Nếu muốn phấn khích thì nên về phòng rồi phấn khích đi."
Ngọn lửa tình yêu của tôi đã bị mấy câu nói của mẹ dập tắt, tắm rửa xong leo lên giường, trong lòng vẫn còn buồn bực, nghĩ tới bây giờ Giang Nguyên là bạn trai của mình, tôi đành phải thực hiện quyền làm bạn gái của mình, hưng phấn mở WeChat ra rồi hào hứng gửi tin nhắn cho anh ấy.
"Anh có thấy em ngốc lắm không?"
"......"
"Nói đi!"
"Nó không quan trọng."
Câu này nghĩa là gì? Là tôi rất ngốc, nhưng anh ấy không ghét tôi sao?
Assi, mặc dù bị nói là ngu ngốc, nhưng tôi lại vẫn rất hạnh phúc, có phải tôi đã ngốc đến mức không cứu được rồi hay không?
Đột nhiên, điện thoại lại reo lên.
"Em rất thông minh, chỉ là em không để ý đến người khác mà thôi."
Anh khen người cũng giỏi đấy.
Sau đó, như thể hiện bản thân là người lịch sự, tôi cũng gửi cho anh ấy một tin nhắn, "Bây giờ em sẽ đặt hết tâm trí của mình vào anh, em sẽ chia sẻ cho anh tất cả suy nghĩ của em, ngoại trừ vật lý."
Trước đây, tôi không dám nghĩ hay nói quá nhiều trước mặt Giang Nguyên, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy đã cho tôi cơ hội.
Sau khi gửi xong, tôi tắt điện thoại rồi ném nó sang một bên, lấy chăn bông kéo lên che đầu, nghiến răng nghiến lợi, kìm nén sự ngại ngùng và ý cười khó tả trong lòng.
Sau một lúc rất lâu mới bình tĩnh lại, tôi phát hiện ra Giang Nguyên đã trả lời tôi được sáu, bảy phút trước rồi.
"Em nói được thì phải làm được đấy."
Vẫn là phong cách quen thuộc, không hổ là Giang Nguyên.
(6)
Kết thúc kỳ nghỉ, lúc đến viện nghiên cứu để báo cáo thì tôi lại thấy Hà Mặc, chuyện này có chút xấu hổ.
Tôi gượng cười: "Thật là trùng hợp."
"Cậu không cần gượng cười như vậy đâu, cứ đối xử với nhau như bạn học bình thường là được." Hà Mặc nhìn thấy tôi như vậy, thì đưa tay lên môi mỉm cười, nhẹ nhàng giải tỏa bầu không khí khó xử giữa người yêu cũ với nhau.
Tôi mặc áo trắng của phòng thí nghiệm, gật đầu.
Có vẻ cũng không khó xử lắm, dù sao thì khi anh ta đuổi theo tôi, tôi vui vẻ đồng ý, sau đó cũng chỉ nắm tay rồi được một thời gian thì chia tay.
Nhớ đến câu nhắc nhở phải nói chuyện với Giang Nguyên nhiều hơn, nên chuyện gặp lại người yêu cũ ở chỗ làm, tôi cũng khôn ngoan tìm cơ hội nói cho anh ấy nghe.
Tôi đi siêu thị mua một ít rau, trái cây và thịt, gõ cửa nhà Giang Nguyên.
Trên đầu Giang Nguyên còn đang cuốn một chiếc khăn màu trắng, áo choàng tắm màu đen nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh tinh tế, cả người trông vô cùng ướt át và hấp dẫn.
Lúc nhìn thấy tôi, khóe môi anh bất giác cong lên, bàn tay lau tóc dừng lại, ánh mắt anh dời đến tay tôi, anh mỉm cười: "Em đến sớm vậy."
"Ừ, không phải bạn gái đều như vậy sao?" Tôi mỉm cười chen vào rồi đóng cửa lại, lại thấy vẻ mặt Giang Nguyên đã nhạt đi một chút.
Anh rót nửa ly rượu, lười biếng ngả người vào ghế sô pha.
Sao tâm trạng người này lại thay đổi như trời tháng sáu vậy?
Anh ấy tự dưng nhớ bạn gái cũ của mình sao?
Còn nữa, sao Giang Nguyên lại cứ có dáng vẻ quyến rũ không ngừng nghỉ như vậy thế, tôi đặt túi xuống rồi đi tới lấy khăn, lau đầu giúp, "Sao nhắc đến bạn gái anh lại không vui. Anh nhớ người yêu cũ của anh đấy à?"
Giọng điệu tôi chua chát đến mức chính tôi cũng không ngờ tới.
Giang Nguyên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, lúc tôi vừa nói xong thì anh cũng kéo ngay tôi lại, làm tôi hơi lo sợ mà hét lên một tiếng.
Ngạc nhiên ngước lên, trong đôi mắt dài đầy sao nhưng lãnh đạm của anh đang nở một nụ cười "Em có ngửi thấy mùi chua không?"
Hả, hừ, tôi ngửi thấy rồi.
Ừ đấy, không phản bác được, nên tôi chỉ có thể tức giận rồi đưa tay gạt anh đi: "Làm như này anh không thấy phiền à?"
Nhưng phản hồi lại sự tức giận của tôi chỉ có tiếng cười sâu lắng và quyến rũ của Giang Nguyên.
Đến khi anh ấy cười đủ rồi, mặt tôi thì cũng đỏ ửng lên, người đàn ông này mới buông tôi ra, xoay người tôi, vòng tay qua eo tôi, chỉ để cằm anh tựa vào bên cổ tôi, "Anh cũng phiền lắm chứ, sao anh lại chỉ có một cô bạn gái duy nhất như này nhỉ."
"Bạn gái duy nhất." Đầu óc tôi đột nhiên nổ tung, bất ngờ, vô cùng bất ngờ. Nó y như thể bản thân trúng vé số vậy, mà chuyện càng khoa trương hơn là, bản thân tội lại không mua vé số, vì bản thân cũng không mong đợi trúng xổ số chút nào.
Tôi quay đầu lại, môi cơ hồ chạm vào sườn mặt anh, nhìn hàng lông mi dài của anh rung rung, tôi có thể cảm nhận được một tia lo lắng không thể giải thích được.
"Em thì sao?"
"Chỉ có một, chính là người mà hôm trước anh gặp, anh ta tên là Hà Mặc, bạn học của em, lúc đó anh ta đang đuổi theo em......"
Tôi thực sự đang muốn kể hết cho anh nghe, nhưng không hiểu sao, anh lại ngắt lời tôi.
Bàn tay Giang Nguyên đặt tay trên eo tôi hơi siết chặt, giọng nói cũng bị kiềm chế: "Được rồi, anh không muốn nghe nữa."
Haiz, được thôi, tôi cũng hiểu mà, vì nếu Giang Nguyên nói cho tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không muốn nghe.
"Nhưng mà, có chuyện em vẫn phải nói, em và cậu ta làm cùng nhau."
Trong nháy mắt, bầu không khí đông cứng lại, cho dù tôi có ngu ngốc đến đâu, cũng có thể cảm nhận được sự không vui của Giang Nguyên.
Tôi hơi đẩy anh ra, điều chỉnh lại tư thế, ngồi xổm bên cạnh đùi anh, thận trọng nói: "Anh không vui sao?"
"Đây là lý do em ở đây à?"
Tôi có chút hoài nghi, "Anh đang nói nhảm gì vậy, em cũng không biết cậu ta đang làm việc với em mà, em chỉ là sợ anh sẽ tức giận, cho nên mới mua đến chỗ anh......"
"Vậy là vì cậu ta mà em nấu ăn cho anh à?"
Tôi chưa kịp phản bác, đôi mắt dài của Giang Nguyên đã ngước lên, hung tợn nhìn tôi: "Em đối tốt với tôi một chút, nhưng có nhất thiết phải là sự bố thí của cậu ta như này không?"
Tôi bị anh ta dọa cho sợ đến mức muốn khóc, cảm giác oán hận len lỏi khắp người, tôi cố hết sức chịu đựng, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy gai góc của anh, "Người em thích là anh, những suy nghĩ này của anh thật khó hiểu."
Vào lúc này, tôi cũng không biết phải nói gì, nhưng tôi biết, chỉ có suy nghĩ tầm thường của tôi, vào lúc này mới có thể giải quyết cuộc chiến tranh ngột ngạt này.
Tôi không muốn anh ấy tức giận chút nào chứ đừng nói đến việc phải buồn.
Tôi cũng không biết tại sao anh lại nghi ngờ như vậy, là do thích tôi quá, hay là suy nghĩ muốn chiếm hữu.
Vẻ mặt Giang Nguyên sững sờ, anh vươn tay đặt vào khóe mắt tôi, xoa nhẹ, "Sao em còn tỏ ra oan uổng như vậy?" Trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ, tựa như đang thở dài.
Thái độ đột nhiên dịu đi như vậy khiến trong nháy mắt, sự bất bình của tôi lập tức tăng lên, tôi ôm eo anh, mặt chôn vào hõm vai anh, nước mắt vô thức trào ra: "Anh bị thần kinh rồi, không hiểu sao tự dưng phát bực với em, em không yêu anh ta, không yêu, anh hiểu không?"
"Anh xin lỗi, đừng khóc nữa."
"Sao em vẫn khóc...... Để anh nấu cơm cho em ăn nhé?"
"Tiểu tổ tông, anh sai rồi...... anh để cho em đánh nhé, được không?"
Giang Nguyên dùng lời lẽ dịu dàng và kiên nhẫn cầu xin thương xót của tôi, xoa dịu những bất bình vì bị hiểu lầm của tôi từng chút một.
Vừa rồi tôi thật sự rất sợ, sợ anh ấy không tin tôi, dù sao cũng mới ở bên nhau vài ngày như vậy mà đã bị khủng hoảng lòng tin, thì sau này, tôi phải cố gắng như nào mới có thể bước tiếp cùng anh.

(7)
Tôi dựa vào cửa phòng bếp, ôm ngực nhìn bóng dáng bận rộn của Giang Nguyên.
Anh cúi đầu xào thịt bò trong nồi, vẻ mặt ôn nhu nói: "Sao anh lại giỏi như vậy, em nhớ trước đây anh chưa từng để ngón tay chạm vào nước cơ mà."
Nhưng mặc tôi nói và cười đến mức khóe miệng cứng ngắc, Giang Nguyên cũng không lên tiếng, tôi nghĩ ít nhất thì anh cũng nên lấy lệ đối phó tôi chứ.
Nhưng cách cư xử này, làm tôi đột nhiên không còn muốn thưởng thức vẻ đẹp trước mắt nữa.
Lúc tôi đang định rời đi, ngồi ở phòng khách đợi anh, thì nghe thấy giọng nói có phần khàn khàn của anh, "Lúc còn là sinh viên, bạn đã đăng một bài trên Wechat nói, em thích những người đàn ông đức hạnh."
Chết tiệt, đòn này đánh đau quá rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn Giang Nguyên, lông mi anh không ngừng run rẩy, trông anh còn lo lắng hơn cả tôi.
"Em có thích anh không?"
Câu này, có vẻ rất vô nghĩa.
"Em thật sự... Ngốc nghếch. "
Lúc nói từ ngốc nghếch, Giang Nguyên có dừng lại một chút, anh hơi nghiến răng, sau đó đặt đĩa xuống, quay lại xào món thứ hai, thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
Sau khi âm thanh thủy tinh va chạm trong đầu tôi biến mất, tôi mới bất tri bất giác nhận ra, vội vàng chen vào phòng bếp, "Giang Nguyên, anh thích em khi nào vậy?"
Giọng nói ngọt ngào đến mức chính tôi cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
Nhưng đáng tiếc, phản ứng duy nhất tôi nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Giang Nguyên.
Bây giờ đã yêu nhau rồi, vấn đề này cũng đâu còn đáng bàn nữa, đúng không?
Mặc dù địa vị của tôi đã tăng lên kha khá, nhưng trước những câu hỏi mà anh ta không muốn trả lời, tôi vẫn không có khả năng ép anh ấy.
Lúc ngồi lên bàn, chờ đợi để nếm thử tay nghề của anh.
Tôi lập tức quên mất tâm trạng chán nản vừa rồi, cắn đũa rồi nheo mắt thở dài: "Ngon quá, đúng là chồng em có khiếu..."
Rượu vào thì con người thường trở nên dâm tục hơn, tôi cũng bị mỹ thực trước mắt làm gan to hơn chút, nói năng không chút kiêng kị.
"... Em vừa gọi anh, là cái gì?"
Đôi mắt đen dài của anh chạm vào mắt tôi, khiến mặt tôi vô thức đỏ bừng, "... Không có gì cả. "
"Lần sau, lần sau em sẽ làm cho anh anh." Tôi cầm lấy hai chiếc khăn giấy rồi đứng dậy thay đổi chủ đề.
"Ừm, nếu ngon thì anh sẽ gọi em ......"
"Gọi gì?" Tôi nhìn anh chằm chằm, không nhịn được hỏi, tim đập như trống.
"Em đoán xem." Giang Nguyên đẩy bát đĩa và đũa ra, mỉm cười nheo mắt lại, vẻ mặt có chút nghịch ngợm.
Anh ấy có gọi tôi là vợ thì tôi cũng không quan tâm đâu! Bệnh à mà quan tâm.
Ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng tối đến, lúc về nhà, mỗi khi nghĩa lại, tôi lại không kìm được mà mỉm cười.
Không biết có phải là muốn nghe hay không, mà hai ngày sau tôi lại mua rau đến nhà Giang Nguyên, nói lần trước không làm được, cho nên lần này tôi lại đem đến, nhưng Giang Nguyên lại nhíu mày nhìn tôi, giống như đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của tôi.
Sau rồi tôi thẹn quá hóa giận, cực kỳ táo bạo đập mạnh cửa phòng bếp đóng lại, cố gắng dùng cánh cửa ngăn cản ánh mắt trêu trọc của người đàn ông đeo kính kia.
Lúc đồ ăn được bưng lên, tôi dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Giang Nguyên.
Anh di chuyển đũa một cách cao thượng, nếm một miếng rồi lại hơi dựa sát vào tôi, ánh mắt mơ hồ đó, không ai có thể chịu đựng được.
Nhưng không ngoài dự liệu, lời nhận xét mà tôi nhận được cũng không có gì ngoài hai chữ: "... Không tồi. "
Có thể mở mồm nói câu khen ngợi mà, sao cứ phải nói như vậy làm gì?! Anh đúng là điên rồi!
Trong lòng không vui, lúc đứng rửa bát, tôi thấy rất khó chịu, chợt nghe thấy giọng nói lười biếng của Giang Nguyên: "Em tức giận cái gì? Ai lại vừa làm bạn gái được mấy ngày đã muốn thăng cấp rồi chứ? Hay là, em về nhà lấy sổ hộ khẩu đi, anh sẽ suy nghĩ lại chuyện này thử xem."
Loảng xoảng...., tôi sợ đến mức đánh rơi cái bát xuống đất, vô thức ngồi xổm xuống định nhặt lên, nhưng Giang Nguyên lại nắm lấy cổ tay tôi, "Để anh làm cho."
Đứng dậy nhìn đỉnh mái tóc bồng bềnh của anh, tôi vẫn còn sửng sốt, có phải bây giờ về nhà lấy sổ hộ khẩu quá nhanh không, mới được vài ngày thôi mà nhỉ.
Cũng không phải là tôi không muốn, ai nha, mà là, nó nhanh quá.
"Cái đó, em ......" Tôi đang định nói gì đó, nhưng lại bị Giang Nguyên ngắt lời.
Anh ta nhặt chiếc bát vỡ lên, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, vì mí mắt hơi khép lại nên vẻ mặt có chút dữ tợn, không thể với tới: "Nãy anh nói đùa thôi, em hoảng sợ cái gì?"
Ồ.
Tôi kìm nén sự chua xót không thể giải thích được trong lòng, đẩy tay anh ra rồi đổi chủ đề, "Anh ném bát vỡ đi, cẩn thận đứt tay."
Giang Nguyên vừa nói vừa ném cái bát vỡ đi, tôi nhân cơ hội đi tới rửa bát, chủ đề khó chịu này lại bị bỏ qua một cách tự nhiên, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc cất bát xong, quay đầu lại thì thấy Giang Nguyên vẫn đứng ở đây, vẻ mặt khó hiểu.
"Anh bị làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là đứt tay rồi." Giang Nguyên thu hồi vẻ mặt ảm đạm kia lại, duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, trên đó đang có chút máu đỏ tươi.
Tôi cơ hồ không cần suy nghĩ, nắm lấy tay và kéo anh đi đến phòng khách, lấy bộ dụng cụ y tế ra rồi dán lên tay anh.
Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh, "Trong phim truyền hình, hình như mọi người đều... ngậm trong miệng."
Đây là lời của loại lang sói gì vậy?
"Không hợp vệ sinh! Mà sao bây giờ anh vẫn xem phim truyền hình?"
"Không, chỉ nói vậy thôi."
(8)
cập nhật
Giữa tôi và Giang Nguyên Luôn có một rào cản vô hình và vô hình nào đó, dường như tất cả những cảm xúc, sự kiên nhẫn của tôi đều đang chờ đợi đến ngày hôm nay.
Anh ấy nói sẽ đón tôi và tôi rất vui.
Nhưng báo cáo số liệu nghiên cứu hôm nay có chút vấn đề, tuân thủ nguyên tắc công việc hôm nay không để ngày mai, tất cả nhóm chúng tôi đều ở lại làm thêm giờ, tôi gửi tin nhắn thoại bảo Giang Nguyên đừng đến, cuộc hẹn đổi lịch sang ngày mai.
Trời đã khuya, mọi người lần lượt rời đi, tôi đẩy ghế ra dụi mắt, chỉ thấy trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại tôi và Hà Mặc.
"Tôi đi trước." Tôi cởi áo khoác phòng thí nghiệm ra rồi chào anh ấy.
Hà Mặc cũng đóng máy tính lại, đi tới, "Cùng đi đi, tôi cũng xong rồi."
Tôi không có lý do gì để từ chối.
Chúng tôi lặng lẽ bước đi trong hành lang trống rỗng và lặng lẽ.
Trong môi trường như này, tôi không thể không chạm vào cánh tay của mình.
"Người tôi gặp ở rạp chiếu phim hôm đó chính là người em thích, đúng không?"
"Ừ, là bạn trai em."
Hà Mặc mỉm cười, nhấn công tắc điều khiển ra vào, "Không cần phải xấu hổ như vậy, lúc đó chúng ta cũng không có gì cả."
Nhưng tôi hơi xấu hổ, ai bảo hai người trông giống nhau chứ.
"Thật ra gặp anh......"
"Anh biết, mọi chuyện đều đã kết thúc." Sắc mặt Hà Mặc có chút tái nhợt, dù sao ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không vui.
"Em xin lỗi."
Người đàn ông bên cạnh không lên tiếng, chỉ lắc đầu.
Không khí xung quanh lại im lặng, nhưng khi tôi đích thân nói với Hà Mặc về vấn đề này, một số nút thắt trong lòng tôi đã được tháo gỡ và cũng không còn bất lực như vậy nữa.
Thẩn thơ bước xuông bậc thang, tôi bước hụt một bước, may mắn mà được Hà Mặc kéo lại.
Tôi còn đang định đẩy anh ta ra thì anh ta đã buông tay ra trước, sự dịu dàng nhìn thấy được trên lông mày anh ta thậm chí còn nhiều hơn trước, "Chu Cận, trước đây anh thích em, nhưng bây giờ anh đã có một người để anh mang hết lòng dạ ra để thích rồi."
Có một số điều anh ấy không nói, nhưng tôi đã hiểu.
Không cần phải là một con chim sợ hãi, tất cả đã kết thúc.
Hà Mặc rời đi trước mặt tôi, nhìn bóng lưng xa xôi của anh ấy, tôi không nhịn được nở nụ cười mỉm.
Thật sự rất tốt, Thực ra không phải tôi xấu hổ mà là tôi cảm thấy có lỗi. Cho dù tôi không thích anh ta, tôi cũng cảm thấy có lỗi, bởi vì tôi đã cố dùng anh ta để làm hình bóng thay cho người mà tôi nghĩ tôi không thể có được, như vậy thì quá thô bỉ.
Tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài, nhưng lại phát hiện một tia sáng từ ô tô chiếu thẳng vào mặt, vô cùng chói mắt, nghiêng đầu nhìn lại chính là Giang Nguyên.
Nhịp tim trở nên nhanh hơn, linh cảm không tốt, sự ảm đạm, bóng tối mờ mịt của cơn bão đang đến gần đột nhiên lan rộng.
"Sao anh không gọi em?" Tôi mở cửa xe ngồi vào, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhìn sườn mặt Giang Nguyên có chút nịnh nọt.
Anh bình tĩnh và bí ẩn hơn cả vực sâu.
"Anh đã nhìn em từ lúc mọi người rời đi."
Giọng điệu của Giang Nguyên cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như đang nói tối nay nên ăn gì.
Cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, tôi kéo khóa dây an toàn lên và mím môi không nói một lời.
"Sao vậy, hiện tại em cũng không muốn nói chuyện với anh à?" Giang Nguyên nghiêng người sang một bên, cằm tôi lên, nhìn anh có chút lơ đãng nhưng đôi mắt lại hơi đỏ.
Ánh mắt ghen tuông khó mà chịu nổi.
"Anh điên rồi sao, tại sao anh không tin em, tại sao anh..." Tôi mở to mắt, cố gắng giải thích với anh, nhưng anh nuốt chửng lời tôi nửa chừng.
Khốc liệt, mơ hồ, cũng gây nghiện vô cùng.
Tôi thở hổn hển, bị Giang Nguyên buông ra, đầu tôi và anh tựa vào nhau, nói với giọng khàn khàn: "Anh điên rồi, anh không hiểu, rõ ràng là anh, rõ ràng là anh......"
"Chu Cận, rõ ràng em vẫn luôn muốn vào đại học Q, tại sao ngay từ đầu em lại rời đi. Ngay cả cơ hội cầu xin anh cũng không có."
"Anh ở bên em nhiều năm như vậy, tại sao em phải chọn người khác?"
"Em có biết ghen tuông là gì không? Anh ghen tị đến phát điên mất."
......
Anh ấy đã khóc.
Tôi nhìn ánh sáng lấp lánh trên hàng mi dài của anh, lòng tôi run lên, rồi không cầm được nước mắt.
Tôi khổ sở, bởi vì sự mặc cảm tự ti, hèn nhát và trốn tránh, mà tôi đã khiến người đàn ông tôi ôm trong lòng phải khóc.
Trên mặt truyền đến chút ấm áp, đôi môi mỏng của Giang Nguyên khẽ lấy đi những giọt nước mắt tôi rơi, anh dịu dàng, ôn nhu bất thường: "Đừng khóc, anh sẽ không ép em."
"Không, vẫn luôn là anh, lúc em phát hiện ra em thích anh, em rất hoảng sợ, em chạy trốn, em cảm giác được mình không thể có được anh, em sợ ngay cả đến cơ hội làm bạn cũng không làm được, em sợ......" Tôi không nhịn được mà nói với anh về mặc cảm tự ti mà tôi đang giữ trong lòng.
Giang Nguyên hơi sững sờ, giãn khoảng cách với tôi một chút, ánh mắt dâng trào cảm xúc mà tôi không thể nhìn rõ, "Em đang nói gì vậy?"
"Thật sự, Hà Mặc rất giống anh, anh không thấy vậy sao? Lúc anh ấy theo đuổi em, em đã đồng ý, nhưng thực ra chúng tôi chỉ nắm tay một lần rồi chia tay. Anh ấy cảm nhận được lúc chúng em nói chuyện, em đang nhìn người khác qua anh ấy. Vừa nãy em đã xin lỗi anh ấy...."
Những chuyện khó nói nhất, tôi cũng đã nói, nói xong đúng là thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Anh thích em, chắc chỉ có em là không biết thôi." Giang Nguyên vươn tay véo véo dái tai tôi, ánh mắt hơi nheo lại, trông có chút dữ tợn, giống như muốn tính sổ với tôi.
(9)
Trong nhà tôi không có ai, bố mẹ tôi đã sang Đức, Giang Nguyên cũng biết.
Thế là anh xuống xe đi theo tôi đến cổng, bóng đen bao trùm cả người tôi, tôi không khỏi rùng mình một chút, tôi không ngốc, tôi có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, "Sao anh không đi."
Giang Nguyên cười nhẹ, trong màn đêm đặc biệt hấp dẫn, "Em gái à, em mở cửa ra đi, sao lại run rẩy thế?"
Vừa nói, anh vừa mơ hồ kéo tay từ eo ra và ấn vào cổ tay tôi để mở khóa dấu vân tay.
Tiếng mở khóa vang lên, Giang Nguyên không chút do dự ấn tôi vào, đôi môi mỏng áp vào bên cổ tôi, nghe có chút hung ác, "Sợ cũng vô dụng."
Bàn tay mảnh khảnh của anh ta rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng luồn vào trong vạt áo của tôi, lại có thể đốt lửa khắp nơi, toàn thân tôi như đang bốc cháy.
"Giang... " Giọng tôi khàn và run rẩy, chưa kịp nói xong đã bị anh cắt đứt.
"Suỵt, đừng nói gì hết? Giang Nguyên nhẹ nhàng cắn dái tai tôi, như thể đang kìm nén cái gì đó.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể cố gắng ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nức nở.
Làm mã cho đến nửa đêm, tôi mới nhận ra, Giang Nguyên đang trả đũa tôi, trả đũa cho sự hèn nhát bỏ chạy của tôi.
Cuối cùng, anh khẽ thở hổn hển, vùi mình vào cổ tôi, "Chu Cận, đừng chạy nữa." "
Được.
....
Lúc tôi tỉnh dậy, Giang Nguyên vẫn đang ngủ ngon lành, đầu vùi vào gối.
Sao anh ta có thể đẹp trai như vậy, ánh mặt trời dường như phủ lên trên người anh một lớp ánh vàng nhạt, trắng đến mức trong suốt như pha lê.
Tôi ngay cả thở cũng không dám thở, vì sợ quấy rầy mỹ nhân, đang đếm lông mi của anh từng cái một, thì dưới lầu lại có tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện của cha mẹ tôi vang lên không nhỏ.
Tôi sợ đến mức suýt lên cơn đau tim, vội vàng nín thở, đưa tay lay anh: "Giang Nguyên! Thức dậy! Cha mẹ em về rồi!"
Vừa vội lại vừa sợ, giọng tôi có chút cứng ngắc.
Lông mi Giang Nguyên run run, anh mở mắt ra, lộ ra một chút đáng yêu, "Em sợ cái gì? Anh không được nhìn thấy hai người họ à?"
Tôi chỉ vào những dấu vết xanh xanh, đỏ đỏ trên xương quai xanh của anh, tay run rẩy hỏi: "Anh có thể nhìn người khác với bộ dạng như thế này không?"
Người đàn ông nhìn theo ngón tay tôi, nhíu mày thích thú, cười có chút nghịch ngợm: "Đấy cũng là vấn đề của em."
Nói xong, anh tự nhiên vén chăn lên, đứng dưới ánh mặt trời mặc quần áo.
Dường như tôi đã đến ngọn núi linh thiêng Olympus và gặp các vị thần thánh rồi.
Nhưng hiện tại, tôi không quan tâm lắm đến việc nhìn ngắm nhan sắc, thế nên tôi cũng nhanh chóng đứng dậy và mặc quần áo.
Lúc vừa kéo váy lên đã có tiếng gõ cửa, "Ra ngoài Chu Cận, đừng chơi trờ giả chết với tôi, đưa cả người ở cùng cô ra ngoài."
Nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì giày của Giang Nguyên ở cửa, nếu không phải vì mẹ tôi là người cực kỳ khó lừa, phản ứng đầu tiên của tôi sẽ là nhét Giang Nguyên vào tủ quần áo.
Quay đầu liếc nhìn Giang Nguyên, dáng vẻ anh y hệt một con chó, bộ dáng cấm dục lãnh đạm, trên cằm còn có một vết đỏ.
Tôi lấy một miếng băng dán vết thương từ đầu giường ra, đi tới dán lên cằm anh, Giang Nguyên sờ sờ cằm, đến lúc nhận ra thì nói: "Này, móng vuốt em rất sắc đấy nhá."
Không đau thì đừng bày trò đạo đức giả.
Tôi ngoan ngoãn bước xuống cầu thang, lúc này cha mẹ tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa, lười biếng nhưng vẫn có một chút nghiêm túc, giống như mấy vị quan chức ngày xưa đang thẩm vấn nô lệ xem họ ăn cắp gì không vậy.
Tôi không ăn cắp!
Vô thức liếc nhìn Giang Nguyên bên cạnh, không biết tại sao, nhưng nhìn anh ấy có vẻ thoải mái và dễ chịu hơn tôi.
Kéo ống tay áo Giang Nguyên, nói với giọng không chắc chắn: "Cha, mẹ, sao cha mẹ lại về sớm như vậy?"
"Con sợ cái gì? Ngồi xuống đi, tôi có thể ăn cô à?" Mẹ tôi cúi người cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi liếc nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.
Giang Nguyên kéo tôi ngồi xuống nhìn cha mẹ: "Chú và dì, cháu thích Tiểu Cận từ lâu rồi. "
"Ừm, tôi có thể nhìn thấy, nhưng con gái tôi không nhìn thấy. Hãy kiên nhẫn nhé." Mẹ tôi cúi cằm xuống, trông dịu dàng hơn một chút.
Cha tôi đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, "Chỉ là bảo con xuống gặp mà thôi, đừng lo lắng, chúng ta biết con gái của chúng ta ra sao, nếu con không muốn xuống, có lẽ nó đã nhét con ở trong đấy luôn rồi."
"Tính cách con bé không tốt lắm, bị chúng tôi chiều chuộng với phớt lờ nhiều quá, nếu sau này hai đứa không vui, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đón con bé về."
Những câu này, có vẻ đang đánh phủ đầu rồi.
"Chú, chú đừng lo lắng, cháu có gọi điện thoại cho chú, thì cũng là để xin ý kiến về cách làm Chu Cận hài lòng." Giang Nguyên siết chặt tay tôi, bắt đầu bịa chuyện.
Có khi nào anh ta làm tôi hài lòng đâu, không phải anh ta toàn đưa tôi đến chỗ chết hay sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zhihu