NỮ CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC CẦM KỊCH BẢN CUNG ĐẤU - Góc nhỏ của Língg - Tarotbylingg

Ánh trăng sáng của phu quân đạp ta, khiến ta đẻ non, sau đó nàng còn nói do ta không cẩn thận nên mới bị ngã.


Ta tự chăm sóc mình đến khi khoẻ lại, rồi cất thai nhi vào hộp gấm đưa cho nàng.

Ta mỉm cười ấm áp: "Muội muội à, đây là thứ tỷ rất trân quý đó."

Nàng bị doạ tới nỗi đ á i dầm, ta thì cười mỉa...

Này, trước khi xuyên sách ta là một nhân vật ác độc trong truyện cung đấu đấy!

1.
Ta là nữ hai trong truyện cung đấu, cạc cạc đấu đá gi nhau một hồi, thế nhưng vì vầng hào quang của nhân vật chính, nên tôi vẫn bị ép ngủm củ tỏi.

Nhưng ta không phục, đều là nhân vật phản diện, dựa vào cái gì mà chỉ có mình ta ch ?

Bởi vì ta là nữ hai á ?

Cái vầng hào quang này của nhân vật chính cũng quá thiên vị rồi.

Ta cũng muốn làm nữ chính !

Xét thấy chấp niệm của ta quá cao, thiên đạo cho ta trùng sinh.

Ta vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc khắp phòng.

Một tiểu nha hoàn nằm nhoài người ngủ thiếp đi bên giường ta, vừa nghe thấy tiếng động, đã vội vã dụi dụi hai mắt.

Dường như nàng ấy đã khóc, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt.

"Rốt cục phu nhân cũng tỉnh rồi, người đã hôn mê ba ngày ba đêm, khiến nô tỳ lo lắng ch mất."

Ba ngày ba đêm?

Thể nào ta nhức eo đau lưng, vừa động đậy đã cảm thấy bụng dưới vô cùng đau đớn.

"Ta bị sao vậy?"

Tiểu nha hoàn né tránh ánh mắt ta: "Phu nhân, người. . . . . ."

"Nói mau!"

Tiểu nha hoàn bị sự nghiêm khắc của ta dọa hết hồn: "Phu- phu nhân, người quên rồi sao, người bị Trần di nương đạp vào bụng, sẩy thai rồi..."

2.
Ta nhớ ra rồi.

Ta xuyên thành nữ chính, nhưng là nữ chính của truyện ngược.

Dựa theo cốt truyện, ta bị đạp ngã, sau đó sẩy thai, mỗi ngày bị trích một bát máu để tẩm bổ cho bạch nguyệt quang của nam chính, sau đó bị bạch nguyệt quang hãm hại, xảy ra chuyện không thể miêu tả với tên ăn mày, cuối cùng bị nam chính đánh gãy tứ chi, nhốt vào nhà giam.

Trong một đêm tuyết bay đầy trời, ta tắc thở. Nhưng ch rồi cũng không yên, x*c ta bị ném ngoài bãi tha ma cho chó hoang gặm nhấm.

Sau đó được cao nhân cứu giúp, vênh váo trở về, lấy lại mọi thứ thuộc về mình. Cuối cùng quay lại với nam chính bỗng nhiên tỉnh ngộ, về sau hạnh phúc êm đềm.

Ta ôm đầu, cũng không rõ là bụng đau hơn, hay đầu đau hơn.

Kiếp trước nói thế nào thì ta cũng là quý phi, kể cả ngủm củ tỏi, cũng chưa từng mất thể diện bao giờ.

Kết quả xuyên thành nữ chính, còn chẳng bằng kiếp trước.

Kể cả cái kết vẫn đẹp, nhưng quá trình cũng uất ức quá đi.

"Phu nhân, Hầu Gia đến thăm người."

Tiểu nha hoàn vui vẻ, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt: "Hầu Gia có tình cảm với người, nhân dịp này chúng ta nói với ngài ấy chuyện Trần di nương đi, người mang thai con trai trưởng của Hầu phủ, không thể để một di nương đạp lên đầu người được."

Ta lắc đầu, tiểu nha hoàn tên là Xuân Tiếu, là nha hoàn của Hầu phủ.

Vốn dĩ nữ chính là con gái tướng quân, có nha hoàn hồi môn, thế nhưng lại bị nam chính Hạ Quân Khuynh đuổi ra ngoài, nói là sợ nữ chính kết bè kết cánh.

Nhưng một Hầu phủ nho nhỏ mà thôi, kết bè kết cánh làm quái gì ?

Nhưng dù cho Hạ Quân Khuynh có ném ra một cái cớ vớ vẩn như vậy, nữ chính cũng vẫn tin, cho đầy tó và nha hoàn hồi môn quay về tướng phủ.

Sau khi Hạ Quân Khuynh đuổi bọn họ đi, hăn sai một nha hoàn thô kệch tới phục vụ nữ chính, rõ ràng hắn không coi trọng nữ chính, còn mỹ miều nói rằng "Chủ mẫu thì phải lấy mình làm gương, cần kiệm lo việc nhà."

Nhưng nữ chính lại không biết Hạ Quân Khuynh cưới mình là có mục đích riêng.

Theo cốt truyện, nữ chính ngốc ngốc mách Hạ Quân Khuynh, nhưng Hạ Quân Khuynh lại giận tismmajwt, nói nữ chính tâm cơ, Trần di nương đã cam chịu hạ mình làm thiếp, nữ chính còn quá đáng, cố gắng ép ch Trần di nương.

Nữ chính sẩy thai không tiện bị trừng phạt, hắn liền phạt Xuân Tiếu 30 roi, sau đó nữ chính bị cấm túc một tháng.

Nhưng dù vậy, nữ chính sống ch cũng không chịu nói cho người nhà, tự mình chịu đựng tất cả, đau lòng gần ch, sau đó ngã bệnh.

Ta lắc đầu, năng lực tranh đấu còn chẳng bằng cung nữ trong cung ta.

Ta đè thứ cảm xúc muốn ra mặt thay tôi của "Xuân Tiếu" xuống.

"Xuân Tiếu, việc này không vội, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng..."

3.
Ta đang định dạy Xuân Tiếu một chút, không ngờ Hạ Quân Khuynh đã tiến vào.

"Bàn bạc kỹ càng cái gì?"

Âm thanh lạnh lẽo, còn có chút sát khí, rõ ràng chính là tới kiếm chuyện.

"Hầu Gia."

Ta khó khăn muốn đứng dậy. Thực ra ta cũng không thực sự muốn đứng lên, dù sao bây giờ ta cũng đang bệnh, tôi nhìn Xuân Tiếu một chút, nàng ngốc ngốc tiến tới nắm tay ta: "Phu nhân, cơ thể người còn chưa khỏe, đại phu nói người nên nghỉ ngơi thật tốt..."

Tình chân ý thật, không có chút tâm cơ.

Bởi vì nàng đang nghĩ vậy thật, nhưng lại trúng tâm tư ta, ta thuận theo nằm xuống.

"Hầu Gia. . . . . ."

Ta mềm mại gọi một câu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hàm răng khe khẽ cắn lấy môi, cơn đau khiến ta rưng rưng nước mắt, có chút điềm đạm đáng yêu.

Hạ Quân Khuynh sững sờ, hắn vốn định tới hưng binh vấn tội, bởi vì theo lời Trần di nương, là ta tới bắt nạt nàng ta, sau đó không cẩn thận vấp ngã, nên mới sẩy thai.

Thế nên tôi phạm vào hai cái sai, thứ nhất là bắt nạt Trần di nương, thứ hai là không bảo vệ tốt con trai trưởng của Hầu phủ.

Nhưng với tình hình của ta bây giờ, Hạ Quân Khuynh lại chẳng có chỗ xuống tay.

"Thôi, nàng nằm đi."

"Tạ ơn Hầu Gia."

Xuân Tiếu như đột nhiên nhớ tới gì đó: "Hầu Gia, phu nhân. . . . . ."

Tôi vội vàng đuổi Xuân Tiếu đi, sau đó giành mở miệng trước: "Hầu Gia, lần này là Sính Nhu không đúng, không cẩn thận nên vấp ngã, làm mất đi dòng dõi của Hầu phủ không nói, còn dọa Trần di nương. Xưa nay Trần di nương nhát gan hiền lành, lần này thực sự dọa nàng ấy sợ rồi."

Tôi nói hết lời của Hạ Quân Khuynh, hắn lạnh lùng đánh giá ta, chắc là không chịu nổi việc ta nói trúng tim đen hắn.

"Trần di nương sợ đến mức im lặng ba ngày ba đêm, nhất định phải có bản hầu ở bên cạnh mới được. Ta dỗ nàng ấy nửa ngày, nàng ấy vừa ngủ."

Nói tới Trần di nương, trên mặt Hạ Quân Khuynh đều là yêu thương cưng chiều.

Ta thầm cười gằn trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Đều tại ta. . . . . . Là do trước đây ta không hiểu chuyện. . . . . . Chờ mấy hôm nữa ta có thể đi lại, ta sẽ tự mình tới tạ lỗi với Trần di nương."

Hạ Quân Khuynh rất hài lòng với biểu hiện của ta, lại nói vài câu bảo ta chú ý chút rồi rời đi.

Ta nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.

Kiếp trước ta cũng từng có đứa nhỏ, nhưng vì cung đấu, đứa nhỏ cũng sẩy rồi.

Cơn đau này không phải chỉ là đau cơ thể, mà còn là đau lòng.

Nửa tháng sau, ta bảo Xuân Tiếu cầm hộp gấm tới sân của Trần di nương.

4.
Vì được Hạ Quân Khuynh chiều chuộng, Trần di nương cũng có sân riêng.

Lúc tôi tới, Trần di nương đang tán ngẫu cùng Chính Đức công chúa.

Chính Đức công chúa là biểu tỷ của Hạ Quân Khuynh, trong mắt bọn họ, Trần di nương mới là nữ chủ nhân chân chính của Hầu phủ.

Thấy ta tới, Trần di nương có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhìn ta đầy khiêu khích.

Ý của nàng ta rất rõ ràng, kể cả ta có là chính thê thì sao chứ, không phải vẫn bị nàng ta bắt bỉ gắt gao sao. Chẳng qua là nàng ta thổi gió bên tai Hạ Quân Khuynh một chút, thì sẩy thai vẫn là lỗi của chính ta.

Chỉ cần nàng ta muốn, ta vẫn sẽ bị nàng ta đạp dưới chân.

Thế nhưng ta không phải là nguyên chủ, chút tâm tư bé xíu này của nàng ta vốn chẳng lọt được vào mắt ta.

Ta coi như không thấy, bước tới gần. Đầu tiên là hành lễ với Chính Đức công chúa, sau đó ngồi bên cạnh Trần di nương, thân mật kéo tay nàng ta.

"Ai nha, lần này tỷ tỷ cố ý tới tạ tội với muội. Đều là do tỷ tỷ lỗ mãng, vấp ngã nên mới sẩy thai, dọa muội muội rồi. Nên ta cố ý chuẩn bị một món quà cho muội đó."

Ta liếc mắt ra hiệu với Xuân Tiếu.

Xuân Tiếu lập tức đem hộp gấm tới.

"Tỷ tỷ khách khí...."

Trần di nương ngoài cười nhưng trong không cười, ta biết nàng ta lại muốn làm chuyện xấu, nàng ta cố ý hơi nhích người, chắn tầm mắt của Chính Đức công chúa.

Nhưng như vậy càng hợp ý ta.

Ta từ từ mở hộp gấm ra, bên trong là x*c thai nhi.

Hình dáng nho nhỏ vẫn chưa thành hình hẳn, sau khi phơi khô, hình dáng dữ tợn, như là tỏ rõ oán niệm và sự không cam lòng của mình.

Đồng tử của Trần di nương trong nháy mắt phóng to.

5.
"Trần di nương, đây chính là vật quý giá nhất của phu nhân, ngài không thích sao?"

Xuân Tiếu còn có hơi không vui.

Ta suýt nữa bật cười: " "Muội muội, muội sao thế ? Chẳng nhẽ không tha thứ cho tỷ tỷ sao?"

Ta ra vẻ vô tội, giơ khăn tay lau lau khóe mắt, hơi híp mắt lại.

Sắc mặt Trần di nương trắng bệch, môi run run nửa ngày cũng không nói lên lời.

Chính Đức công chúa có chút không vui, Hầu phủ cũng là hoàng tộc, làm sao có hẹp hòi vậy chứ?

"Trần di nương, muội nói gì đi chứ?"

Tay Trần di nương vốn đã run, khiến cái x*c nho nhỏ trong hộp lay động theo, lại bị Chính Đức công chúa không nhẹ không nặng vỗ một cái, cái x*c thai nhi liền lật người, đúng lúc tay nhỏ khô héo giơ về phía Trần di nương.

Cứ như đang muốn được ôm.

Trần di nương run lên bần bật: "A a a a!"

Dọa Chính Đức công chúa nhảy một cái, còn tưởng rằng Trần di nương phản ứng lớn như vậy vì động tác của mình, nhất thời có chút không vui:

"Trần di nương, ngươi đây là ý gì? Bản công chúa cứ như vậy cho ngươi sợ sệt?"

Chính Đức công chúa từ trước đến giờ cao quý, qua lại với Trần di nương cũng là do vừa ý tình cảm giữa nàng ta và Hạ Quân Khuynh, cảm thấy nàng cũng coi như là người thông minh, biết xem xét thời thế.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại khiến chính mình mất mặt.

Sắc mặt Trần di nương trắng xanh, tay run cầm cập tựa, ta cười dịu dàng: "Công chúa, muội muội đang vui ấy mà, ngài đừng để trong lòng."

Sau đó ta tới bên tai Trần di nương: "Muội muội, thích không?"

Trần di nương cũng không biết lấy đâu ra sức, hét lên một tiếng, sau đó ném hộp gấm xuống hồ.

Chỉ có điều động tác của nàng quá lớn, lật ngược cả bàn đá, nước trà bánh ngọt đổ lênh láng khắp nơi không nói, còn thiếu chút nữa ném trúng người Chính Đức công chúa.

Chính Đức công chúa sắp tức điên rồi, nàng ta sống mấy chục năm, cũng chưa có ai dám làm càn trước mặt nàng ta như vậy.

Thế nhưng Chính Đức công chúa cũng không tâm tư tính toán với Trần di nương, bởi vì từ trên người Trần di nương lan ra một mùi thối nồng nặc

7.
Ta che mũi miệng, cay mắt tới mức không mở nổi mắt, có hơi rơi lệ.

Giọng cũng có chút đau lòng: "Muội muội, muội đang làm gì vậy ?"

Trải qua một chuỗi biến cố như vậy, Hạ Quân Khuynh muốn không biết cũng khó. Chính Đức công chúa là cành vàng lá ngọc của hoàng gia, chưa từng bị ai đối xử như thế. Nhưng dù sao đây cũng là nhà của biểu đệ*, nàng ta cũng không tiện trực tiếp đứng ra làm chủ.

(*Em họ )

Hạ Quân Khuynh không cam lòng trách cứ Trần di nương, nhưng cũng phải cho Chính Đức công chúa một câu trả lời đúng không?

Nhìn hắn tiến thoái lưỡng nan, ta suýt chút nữa cười ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu làm bộ lau nước mắt, dùng khăn tay che mặt.

"Phu nhân, người đừng khóc, Hầu Gia nhất định sẽ làm chủ cho người !"

Xuân Tiếu nhiễm lạnh, tắc mũi, nên giọng có hơi ồm ồm.

Vốn trong phòng đã yên tĩnh, nàng vừa nói vậy, mọi người đều nghe rõ rành rành.

Chính Đức công chúa ngồi trên cao, tức giận trông giống hệt con cóc lớn.

Trần di nương còn chưa thay quần áo, tóc tai bù xù quỳ dưới đất. Lúc sáng ta tới nàng ta còn chưa tới mức này, nhìn có vẻ Chính Đức công chúa cũng thừa dịp loạn đã âm thầm đánh nàng ta không ít.

Hạ Quân Khuynh đau lòng, lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, chủ yếu là do người Trần di nương thối quá.

"Xuân Tiếu, đừng nói bậy." Ta giả vờ giả vịt quát Xuân Tiếu một câu, sau đó hành lễ với Hạ Quân Khuynh: "Hầu gia, thực ra việc này bắt nguồn từ ta, nếu ta không tặng quà cho muội muội, muội muội cũng sẽ không. . . . . . Ừm. . . . . . Đột phát điên, đều là do ta kích thích muội muội, lại liên lụy công chúa điện hạ, đều là lỗi của ta. . . . . ."

Ta biểu hiện ra phong độ của một chính thê hiền lương thục đức.

Đúng là Hạ Quân Khuynh muốn đẩy trách nhiệm lên người ta, vậy thì hắn sẽ không phải trừng phạt Trần di nương, cũng có thể cho Chính Đức công chúa một câu trả lời.

Việc này chỉ cần có người cõng nồi* là được.
(*Người chịu trách nhiệm )

Bao gồm cả Chính Đức công chúa, nàng ta cũng chỉ cần Hạ Quân Khuynh cho nàng ta chút mặt mũi, để nàng ta xả cơn giận là được, ai cõng nồi cũng được.

Nhưng ta thì không.

Trước khi tới đây, ta đã bảo Xuân Tiếu tìm nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng nhất Hầu phủ, sau đó "vô ý" nói chuyện này ra ngoài.

Hơn nữa còn thêm mắm thêm muối bằng chút phân tích nông cạn của mình vào.

Ta ở trong bóng tối, âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, mới một ngày ngắn ngủi mà thôi, tin đồn Trần di nương bị điên đã lan truyền khắp Hầu phủ.

Ngay cả lão phu nhân cũng bùng nổ.

7.
Lão phu nhân hơn 30 tuổi thì ở góa, nuôi dưỡng phụ thân Hạ Quân Khuynh khôn lớn. Kết quả là vừa thành thân, phụ mẫu Hạ Quân Khuynh đều ch* vì bệnh.

Một nữ nhân nhu nhược như lão phu nhân, lại nuôi dưỡng Hạ Quân Khuynh, gánh vác toàn bộ Hầu phủ.

Cho nên Hạ Quân Khuynh kính nể lão phu nhân nhiều hơn một chút.

Lão phu nhân tuổi đã lớn, trước kia bà mặc kệ Hạ Quân Khuynh thích làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng tới danh dự Hầu phủ là được, nhưng bây giờ lời đồn đại đã truyền đến tai lão phu nhân, bà không ra tay không được.

Trong nguyên tác, cảnh lão phu nhân đích thân ra tay cũng không nhiều. Có điều ở lần nữ chính bị Trần di nương hãm hại lén lút qua lai với mấy tên ăn mày, bà cũng từng ra mặt bảo vệ nữ chính, chỉ có điều khi đó ván đã đóng thuyền, đã đến điểm ngược cao trào nhất, vậy nên cũng chẳng có chút tác dụng gì.

Lần này ta tham gia vào, khiến lão phu nhân sớm nổi giận.

"Ngươi muốn chọc ta tức ch sao? !"

Lão phu nhân vừa nói chuyện, đầu cũng không nhịn được run cầm cập.

Hạ Quân Khuynh vội vã động viên, lúc này Trần di nương rốt cục đã hồi thần lại.

"Lão phu nhân, Hầu Gia, thật sự không phải là lỗi của thiếp, là tỷ tỷ, là tỷ tỷ đem thai nhi của tỷ ấy cho ta, mới khiến ta nhất thời sợ hãi, đụng phải công chúa, cái hộp kia bị thiếp ném xuống hồ, nếu ngài không tin, chúng ta có thể mò ra nhìn."

À, nàng ta còn chưa biết, Xuân Tiếu đã sớm vớt hộp gấm lên rồi.

Đứa nhỏ này rất nhanh nhạy, ngay lúc đó đã lập tức nhảy xuống.

Cũng may khi đó hộp gấm bị lực đẩy nên tự động đóng lại, nàng cũng không thấy đồ vật bên trong. Mà khi đó trên bờ loạn cào cào, cũng chẳng ai chú ý tới hành vi của Xuân Tiêu.

Ta giả bộ bị vạch mặt, thẹn quá hóa giận.

Trần di nương càng kiên định hơn, làm nũng với Hạ Quân Khuynh, bảo hắn mau mau tới cạnh cái hồ.

Nhưng Hạ Quân Khuynh lại nghiêng mình bịt mũi, giọng có hơi chói tai: "Ta đi ngay giờ đây!"

Cũng là do không khí trong phòng không lưu thông, hắn có hơi không chịu được mùi thối trên người Trần di nương rồi.

Bên cạnh cái hồ, Trần di nương hất cằm ngồi nhìn đầy tớ lần mò dưới hồ.

Ta yên lặng tới gần Trần di nương, sau đó xốc áo choàng lên, vài con ong mật đáng nhẽ không nên xuất hiện ở mùa này bay ra, mà còn là loài ong mật mà Trần di nương sợ nhất.

8.
Hạ Quân Khuynh sủng ái nàng ta, vậy nên lúc xuân chuyển hè, đều có người chuyên tới diệt ong mật.

Những người khác chê nàng ta thối nên không dám tới gần, mấy con ong mật nhỏ lại không nổi bật, vậy nên trong mắt mọi người, Trần di nương đột nhiên phát rồ rồi la lớn..

Chứng thực lời đồn nàng ta bị điên là thật.

Ong mật sợ lạnh, vừa thoát khỏi áo choàng ta, liền tìm chỗ ấm áp để trú ngụ.

Trần di nương ở gần ta, mặc còn hào hoa phú quý hơn ta, đương nhiên sẽ ấm hơn ta, vì vậy nên ong mật theo bản năng chui vào y phục của nàng ta.

"A a a, đừng tới đây !"

Ong mật làm gì nghe hiểu được tiếng người, Trần di nương bất đắc dĩ phải cởi dần y phục ra.

Chọc lão phu nhân giận tới mức dùng dậm gậy liên tục "Đúng là gia môn bất hạnh mà!"

Hạ Quân Khuynh có bất công thế nào đi nữa, bây giờ cũng chẳng thể mặc kệ. Hắn tức giận vì Trần di nương khiến hắn mất mặt, lại bị lão phu nhân kích thích, lập tức nổi trận lôi đình, bước tới tát Trần di nương một cái.

Hừ, ta lườm một cái, còn muốn đấu với ta?

Trước đây trong hậu cung, mấy chục mấy trăm phi tần tranh một mình hoàng thường.

Người có thể sống sót, ai mà chẳng nắm được tâm tư hoàng đế cơ chứ ?

Chớ nói chi một Hầu Gia nho nhỏ mà thôi.

Ta nói không phải chứ, các vị ở đây đều là rác rưởi.

Hạ Quân Khuynh nghiêng người, bàn tay đúng lúc hướng về phía ta, Trần di nương nhanh chóng xông tới, đây là dự định lấy ta làm đệm thịt à ?

Ta linh hoạt quay người lại, Trần di nương liền chạy thẳng về phía Chính Đức công chúa.

Dưới tiếng hét chói tai của mọi người, Trần di nương va thẳng vào Chính Đức công chúa, thành công khiến nàng ta rơi xuống nước.

9.
Chính Đức công chúa ở trong nước nhấp nhô lên xuống, trông giống hệt con cóc lớn.

Hôm nay Hầu phải náo nhiệt mấy chục năm rồi cộng lại.

Chỉ là khổ Chính Đức công chúa, hai lần bị dọa, cuối thu còn rơi vào hồ nước có lớp băng mỏng, tối hôm đó liền sốt cao, nói mê sảng.

Lão phu nhân không để ý tuổi tác, cố chấp thâu đêm ở bên nàng ta.

Dù sao cũng là công chúa, Hầu phủ nho nhỏ không đắc tội được.

Hạ Quân Khuynh cũng chỉ có thể ở bên nàng ta suốt đêm, còn bị lão phu nhân dùng gậy đánh mấy lần, nghe bọn hạ nhân nói, chân hắn còn bị đánh sưng lên.

Hắn cũng không thể che chở Trần di nương, vì lão phu nhân tự mình dặn dò đánh Trần di nương 30 trượng.

Vậy mà nàng ta còn chưa chịu thành thật, vừa bị đánh vừa gào thét: "Đều là do con tiện nhân Tưởng Sính Nhu kia, nàng cố ý thả ong mật dọa thiếp sợ."

Lão phu nhân thực ra cũng không thích ta lắm, bởi vì lúc trước bà muốn để Chính Đức công chúa gả cho Hạ Quân Khuynh, như vậy cũng coi như là liên quan tới hoàng gia, còn có thể nâng thêm giá trị cho Hầu phủ.

Nhưng không ngờ hoàng đế sẽ tứ hôn.

Ta đã sớm ngờ tới Trần di nương sẽ nói như vậy, ta đã nghĩ được đối sách rồi, ta ngoan ngoãn định mở miệng, lại nghe vị mama bên cạnh lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, loại biện pháp này nô tỳ nhận ra, lúc còn trẻ ta đã thấy ở dị vực có người có thể dùng biện pháp đặc thù để thu hút, khiến chim, cá, sâu, thậm chí là hoa, chúng ta chỉ cần tra xem ai có qua lại với người dị vực là biết ngay.."

Ây, vị mama này quá hiểu lòng ta mà.

Nàng họ Trương, là nha hoàn thiếp thân bên cạnh lão phu nhân, từ nhỏ đã ở cạnh lão phu nhân, lão phu nhân đặc biệt tín nhiệm nàng ta.

Ta trầm mặc, bởi vì ta biết trước cốt truyện, nên ta biết Hạ Quân Khuynh từng ở dị vực an dưỡng vết thương một tháng, nhưng hắn chưa từng kể chuyện này cho bất kỳ ai, thậm chí trong nguyên tác cũng chỉ mô tả đúng một câu.

Ta thấy Trương ma ma có vẻ là có ý định dẫn dắt, nhưng sao nàng ta lại biết được chứ ?

10.

"Đúng đúng đúng, nhanh tra xem, xem ai có qua lại với người dị vực, chứng tỏ người đó có vấn đề!"

Trần di nương còn đang ở đó kêu la, ta cười lạnh một tiếng, giả bộ choáng đầu, không cẩn thận liền làm đổ bàn trà bên cạnh, một khối vật trang trí rớt xuống, rơi nát tan.

"Phu nhân cũng phải cẩn thận chứ."

Trương ma ma ra vẻ muốn dìu ta, nhưng là mới vừa đưa tay đã buông ra, khiến ta lảo đảo một hồi.

"Ai, đây chính là ngọc thạch của dị vực mà, lão phu nhân, ngài còn nhớ không, khi còn bé nhà mẹ đẻ ngài có một khối như vậy, sau đó rơi vỡ, cũng là loại hoa văn này."

Trương ma ma cầm đá cho lão phu nhân xem.

Ta liếc mắt nhìn Trương ma ma: "Xem ra cái manh mối này hoàn toàn không cần tốn công phí sức chút nào."

Mẹ nhà nó, lại dám đoạt danh tiếng của lão nương.

Trần di nương không nhịn được, tức giận nói: "Đây là Hầu Gia đưa cho thiếp . . . . . ."

"Tổ mẫu, ý của Trần di nương là hoài nghi Hầu Gia sao?"

Ta tỏ vẻ ngốc bạch ngọt, Trần di nương sững sờ: "Tưởng Sính Nhu, cái con tiện nhân này, lại còn hãm hại ta và Hầu Gia! ! !"

"Tổ mẫu minh xét, con cũng không biết vật trang trí là Hầu Gia đưa tới , hơn nữa đồ của dị vật quý giá vậy, con làm chính thê đều không có, sao có thể hãm hại nàng ta chứ?"

Ta lau giọt nước mắt không tồn tại, liền nhìn thấy Trương ma ma cười như không cười, nhìn ta một hồi.

Có cảm giác quen thuộc không tên.

Chân Hạ Quân Khuynh bị lão phu nhân đánh sưng, đang ở sát vách bôi thuốc, lúc về lại thấy dưới đất ngổn ngang.

Qủa thực giống hệt người câm bị oan, có nỗi khổ mà không nói được.

Nếu hắn nói không phải hắn thả ong mật, việc hắn đi dị vực sẽ bại lộ.

Nếu hắn thừa nhận, lại chẳng thể giải thích với lão phu nhân và Trần di nương.

Sau khi cân nhắc hơn.

Hắn chỉ có thể ấp úng địa xin tha.

Lão phu nhân tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Trương ma ma tàn nhẫn mà bấm vào nhân trung bà, lúc này lão phu nhân mới tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại, cứ có chỗ nào đó sai sai.

11.
Hai mắt trợn tròn, dáng vẻ cũng mạnh mẽ, bước đi trông lẫm liệt.

Vừa mở miệng đã khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người: "Ai là Hạ Quân Khuynh, cháu trai ta ?"

Giọng trầm thấp, là nam nhân khoảng 3-40 tuổi.

Hả, chuyện này. . . . . .

Đây là bị nhập sao?

Đây không phải truyện ngược thời cổ đại à, sao lại biến thành truyện linh dị rồi ?

Vãi.

Ta sợ ngây người, thực ra không phải chỉ mình ta sợ ngây người, mà tất cả mọi người đều đang sợ ngây người.

Dù sao trên phố đều đồn đại Trần di nương điên rồi, giờ mà thêm tin đồn lão phu nhân phát điên, cái Hầu phủ này sẽ thành phủ cho người điên mất thôi.

Chỉ có Trương mama vẫn rất bình tĩnh.

Nàng ta vẫn đứng sau lưng lão phu nhân, không chút sợ sệt.

Hạ Quân Khuynh không tin, dù sao hắn cũng từng ra chiến trường, đã từng gi người, nhưng bà nói ra vài câu, đều là tin mật của Hầu phủ, chỉ có chủ nhân của Hầu phủ mới biết.

Lần này, Hạ Quân Khuynh không thể không tin.

Lúc này hắn quỳ xuống, những người khác đầu gối mềm nhũn, cũng theo sau quỳ xuống.

Lão Hầu gia đang nhập vào người lão phu nhân rất tức giận, hắn nói, hắn biết tất cả mọi chuyện, Hạ Quân Khuynh quả thực đã làm nhục gia môn.

Sau đó, hắn bảo Trương mama thay hắn đánh vào mông Hạ Quân Khuynh, không phải đánh qua loa, mà là đánh thật.

12.
Trương mama hăng hái, vén tay áo lên, để Hạ Quân Khuynh nằm nhoài trên bàn tự tay cởi quần hắn.

Nha hoàn trong phòng đều mau mau quay lưng đi.

Ta che mặt, len lén nhìn qua kẽ tay.

Tay Trương mama đều là cơ bắp, âm thanh bành bạch bành bạch liên tiếp vang lên.

Đánh tới mức bàn tay Trương mama đỏ chót, lúc này lão Hầu gia mới hài lòng rời đi.

Cách trừng phạt này đúng là cách đả kích cả tâm hồn lẫn thể xác Hạ Quân Khuynh.

Dù sao thân phận và tuổi tác của hắn sờ sờ ra đó lại bị tổ phụ đã ch từ đời tám hoánh nào của mình đánh đòn như đứa trẻ, hắn giận tới mức đau tim, đổ bệnh nặng.

Trong nguyên tác, Trần di nương vì muốn diệt trừ nữ chính - cái đinh trong mắt nàng ta, nên đã viện cớ đổ bệnh, cần dùng máu đầu tim của nữ chính để chữa bệnh.

Tuy người đổ bệnh đổi thành Hạ Quân Khuynh, nhưng tâm tư Trần di nương cũng không thay đổi.

Nàng ta mua chuộc đại phu, nói là cần máu đầu tim ta làm thuốc dẫn, Hạ Quân Khuynh mới có thể khỏi bệnh.

Ta xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Rốt cục cũng tới tình tiết này rồi.

Ta bỏ tiền sai Xuân Tiếu đi mua một con lợn ch.

Con lợn này ch mấy ngày rồi, thối không ngửi được, c*t cổ nó hồi lâu, mới lấy được một bát máu đặc quánh đen xì.

Tản ra mùi thối nồng đậm.

Thực sự là thối tới mức cách đó 2 dặm còn ngửi thấy.

Đại phu và trần di nương nhìn thấy chén máu này, mặt đều tái nhợt.

13.
"Phu nhân, không cần gấp vậy đâu, qua mấy ngày nữa dùng cũng được. . . . . ."

Đại phu bịt mũi, giọng ồm ồm .

"Như vậy sao được, Hầu Gia bị bệnh nặng, các ngươi cố ý muốn hại ch Hầu Gia sao? !"

Ta cầm chén duỗi về phía bọn họ, đại phu trợn tròn mắt, Trần di nương suýt chút nữa ói ra.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của ta, đại phu đổ bát máu đen vào nồi thuốc, máu đen dần hòa lẫn cùng các loại dược liệu.

Sắc bốn lần mới được một bát thuốc.

Bát thuốc vừa được bưng tới gần, Hạ Quân Khuynh đã vội vã tỏ vẻ bệnh của mình gần khỏi rồi.

Thế nhưng Trương mama lại đứng bên cạnh, giám sát hắn thay lão phu nhân.

Từ sau khi Lão Hầu gia "nhập" vào lão phu nhân, lão phu nhân buồn bã, ngày ngày ở trong phòng an dưỡng, có chuyện gì cũng để Trương mama ra mặt.

"Hầu Gia, không được, ngài là hi vọng của Hầu phủ, nếu ngài gặp chuyện bất trắc, sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông, sao xứng với sự hy vọng của lão Hầu gia dành cho ngài ? Lão Hầu gia nói rồi, nếu ngài không nghe lời, buổi tối lão Hầu gia sẽ tới tìm ngài."

Vừa nhắc tới lão Hầu gia, cái mông đang nghiêng nghiêng của Hạ Quân Khuynh tự dưng hơi đau hơi nhói.

"Ta uống, ta uống. . . . . ."

Cũng không biết là mũi Hạ Quân Khuynh có vấn đề, hay do hắn quá sợ lão Hầu gia.

Hắn cầm bát thuốc, há miệng uống một ngụm hết sạch.

Sau khi hắn nuốt xong, liền bất tỉnh hoàn toàn.

Không trì hoãn dù chỉ một giây.

Ta không nhịn được giơ ngón tay cái lên, tên đại phu thật sự đúng là thần y!

14.
Sau lần đó, Hạ Quân Khuynh lại nằm liệt giường nửa tháng.

Tên đại phu thông đồng với Trần di nương muốn khai nàng ta ra, lại bị nàng ta một khóc hai nháo ba th*t cổ, khuyến khích Hạ Quân Khuynh đuổi cổ tên đại phu đó ra ngoài.

Trần di nương đàng hoàng ngoan ngoãn được mấy ngày, nhưng ta biết sắp tới tình tiết tiếp theo rồi.

Một ngày nọ, ta đang khẽ hát, ngồi trong phòng ăn lẩu, Trương mama liền lén lút gõ cửa tiến vào.

"Sao ngươi không vội chút nào thế ? Mau gi cái ả họ Trần kia đi chứ !"

Ta liếc nàng một chút: "Không vội, ngươi biết mà, ta thích tính toán kỹ càng, nhìn nàng tan vỡ từng chút một, chơi vậy mới vui."

Trương mama sững sờ: "Ngươi đoán ra ta là ai?"

Ta lườm một cái: "Làm sao không biết được chứ, đời trước chúng ta đánh nhau một mất một còn, cũng là bởi vì ta là nữ phụ, ta mới thua ngươi. Nhưng sao ngươi cũng tới đây rồi, lẽ nào hoàng thượng cũng ban cho ngươi cái ch hả ?"

Không sai, Trương mama chính là nữ chính trong bộ truyện cung đấu.

Nói tới cái này, sắc mặt Trương mama lúc trắng lúc xanh.

"Sau đó có một nữ nhân xuyên không tới. . . . . ."

"À, hóa ra ngươi cũng không phải nữ chính à."

Được rồi, ta vui rồi, biết kiếp trước nàng cũng thảm lắm, ta an tâm rồi.

Ta cùng nàng một chín một mười, ai cũng đừng nói ai.

Kiếp trước chúng ta đấu tới đấu lui, nhưng tới lúc này, cũng coi như có chút tình cảm, có chút nhớ nhung.

Đều cảm thấy chưa thể triển khai hết năng lực của mình.

"Ngươi cảm ơn ta thành tâm vào, nếu không phải ta bấm huyệt vị, khống chế lão phu nhân, dùng khẩu kỹ giả dạng làm Lão Hầu gia, sao ngươi qua được cửa ải này chứ?"

Trương mama liên tục nhìn chằm chằm nồi lẩu của ta.

"Ai nha, thịt dê chín rồi, ta ăn một miếng trước nhé."

Ta thấy Trương mama nuốt nước bọt, vì lão phu nhân ăn chay, còn bắt người bên cạnh cũng phải ăn chay theo.

Ta nhớ rõ, trước kia Trương mama thích ăn thịt nhất.

15.
"Còn nữa, cái con lợn ch là ta cố tình để thối rồi mới vác về, nếu không trời lạnh thế này, sao có khả năng thối rữa vậy được chứ ?"

Thôi cũng được, ta cũng không quen ăn một mình.

Chỉ là tuy linh hồn Trương mama còn trẻ, nhưng cơ thể già rồi, ăn xong bữa này, xương khớp nàng đau nhức mất mấy ngày.

Tháng chạp hàng năm, trong cung đều tổ chức yến tiệc.

Chỉ là năm nay yến tiệc náo nhiệt hơn mọi lần, bởi công chúa Dị Vực đột nhiên tới chơi, nghe nói là đích thân muốn chọn phò mã để kết thân.

Địa thế của Dị Vực rất quan trọng, thế nên hoàng đế đương nhiên rất hài lòng.

À, lại sắp có trò hay để xem rồi.

Đầu tiên, chính là Trần di nương vu oan ta cấu kết với vũ nữ.

Yến tiệc ấy mà, Vương gia Hầu gia đều có thể đưa chính thê và tiểu thiếp tới, Trần di nương cố ý thân mật với Hạ Quân Khuynh, thừa dịp nữ chính không vui nên uống say, đi dạo tới Ngự Hoa Viên cho tỉnh rượu, nàng ta cố ý để vũ nữ tới nói chuyện với nữ chính, sau đó dắt Hạ Quân Khuynh tới.

Lúc này, Hạ Quân Khuynh nổi giận, hất tay nữ chính ra, sau đó nói ra các loại lời ác độc.

Trong nguyên tác, chi tiết này có nghĩa là Hạ Quân Khuynh đang ghen.

Ghen cái quần què ấy.

Thứ hai chính là khi công chúa Dị Vực chọn phò mã.

Nhưng ta định gộp cả hai vào thành một.

Hoàng đế giấu kín việc công chúa Dị Vực tới, vậy nên lúc công chúa Dị Vực ra mặt, chén rượu trên tay Hạ Quân Khuynh rơi bộp xuống đất.

Công chúa Dị Vực không rụt rè như chúng ta, tầm mắt nàng hướng thẳng về phía Hạ Quân Khuynh, còn ẩn ẩn chút khiêu khích.

Hạ Quân Khuynh đờ người, Trần di nương tức không chịu được, vốn đĩ nàng ta muốn nhân cơ hội này, tranh thủ trả thù ta.

Kết quả không nghĩ tới bản thân lại trở thành người phải ghen.

Thế nhưng đừng nóng vội, trò hay còn ở sau cơ.

"Ngươi cười cái gì đấy?"

Trương ma ma thò đầu qua làm ta giật cả mình. Đúng ra vốn dĩ phải là lão phu nhân tới, nhưng vì sức khỏe lão phu nhân không tốt, nên bà để Trương mama ra mặt thay bà.

Trải qua cái đau nhức xương khớp, dù trước mặt toàn đồ ăn ngon, Trương mama cũng không dám ăn nhanh nữa.

Ta bĩu môi: "Đừng nói ngươi không biết."

"Đương nhiên là ta biết, công chúa Dị Vực trước kia cứu Hạ Quân Khuynh, trong một tháng hắn ở Dị Vực dưỡng bệnh, hai người họ ám ám muội muội với nhau. Dựa theo cốt truyện, sau khi ngươi giả ch trở về, nàng ta mới xuất hiện, sau đó chia cách mối quan hệ của hai người."

Nhắc tới đoạn này ta liền bực. Cái gì gọi là đoàn với chả tụ, mãi tới kết chuyện, nam chính cũng chưa từng nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình, vẫn còn mập mờ với nữ nhân khác.

"Biết rồi mà ngươi còn hỏi ta?"

Ta tức giận, cái tên cặn bã này.

"Là người ngươi mời về chứ gì?" Trương mama bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Dựa theo cốt truyện, bây giờ ca ca ngươi đang đóng giữ ở Dị Vực!"

Công chúa Dị Vực quả nhiên cũng không phụ lòng ta cực khổ viết thư cho ca ca.

Tiệc rượu tiến hành được hơn nửa, hoàng đế liền để công chúa Dị Vực chính mình chọn Phò mã.

Công chúa cũng không vòng vèo, hào phóng đứng dậy, sau đó chỉ thẳng Hạ Quân Khuynh: "Ta chọn chàng ấy."

Trần di nương đột ngột đứng dậy đột ngột: "Hầu gia đã có gia thất rồi!"

A, sắp có kịch hay rồi.

Công chúa Dị Vực cười khinh : Thì sao chứ ? Người Dị Vực chúng ta không quản chàng ấy có gia thất hay chưa, chỉ cần ta thích chàng ấy là được, ta không quan tâm chàng có bao nhiêu thê thiếp."

Hoàng đế còn đang sợ nàng ta sẽ chọn vị hoàng tử hoặc vương gia nào đó không đẹp lắm, ai dè nàng ta chọn Hạ Quân Khuynh. So với trực hệ của hoàng thất, Hạ Quân Khuynh chính là lựa chọn tốt nhất rồi.

Trần di nương công khai phản đối, khác gì tát thẳng vào mặt hoàng đế đâu ?

Hạ Quân Khuynh không đợi hoàng đế nổi giận, lập tức răn dạy Trần di nương vài câu: "Ngươi chỉ là một di nương mà thôi, không có tư cách quản chuyện của ta. Xem ra bình thường ta sủng ái ngươi quá, nên ngươi quên mất thân phận của mình rồi!"

Trần di nương cảm thấy bị tổn thương, hai mắt đỏ hoe, Chính Đức công chúa ngồi bên cạnh Quân Khuynh một cách tự nhiên, hai người hở chút là cụng ly, bón cho nhau ăn.

Ta và Trương mama trái phải chuốc rượu Trần di nương.

"Di nương, một chén giải ngàn sầu, cạn ly!"

Trương mama lén lút xoay người đổ chén rượu đi.

"Muội muội à, giải sầu chỉ có Đỗ Khang*, cạn ly!"

(*何以解忧唯有杜康" là một câu thơ nổi tiếng trong bài thơ "Đoản ca hành" của Tào Tháo, nhà thơ nổi tiếng thời Đông Hán. Câu thơ này có nghĩa là:

Làm thế nào để giải tỏa nỗi buồn? Chỉ có rượu (杜康) mới có thể.

杜康 là một nhân vật truyền thuyết được cho là người đầu tiên phát minh ra rượu ở Trung Quốc. Do đó, tên của ông thường được dùng để chỉ rượu nói chung.

Câu thơ này thể hiện tâm trạng buồn bã, chán nản của Tào Tháo trước những biến động của thời cuộc. Ông cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, con người bất lực trước dòng chảy của thời gian. Nỗi buồn đó khiến ông tìm đến rượu như một cách để giải tỏa tâm lý.)

Ta cúi đầu giả vờ uống, len lén đổ rượu xuống đất.

Trần di nương thì uống thật, từng chén từng chén, rất nhanh đã say mèm.

"Muội muội, muội uống say rồi, để ta đưa muội tới Ngự Hoa Viên đi dạo một vòng cho tỉnh rượu nhé ?"

Ngự Hoa Viên đúng là chỗ tốt, cây cối rậm rạp, nếu không phải ta biết trước cốt truyện, thì ta cũng không nhận ra ở đây có cái đình nho nhỏ.

Trần di nương nằm nhoài trong đình, trời tối đen như mực, che khuất mặt mày nàng ta.

Một bóng người lén lút địa đến đây: "Hầu phu nhân, ngài say rồi, nô tài đưa ngài đi nghỉ ngơi."

Ừ, đây chính là con hát Trần di nương an bài.

Nhưng vì tối quá, nên hắn ta cũng không nhìn ra ai với ai.

"Từ từ, ngươi và ta đều ở chỗ này, chút nữa ai dẫn Hạ Quân Khuynh lại đây?"

Trong cốt truyện, là Trần di nương dẫn Hạ Quân Khuynh tới đây.

Ta cười khinh, vừa định nói chuyện, đã thấy có người tới đây.

17.

Là Hạ Quân Khuynh và Chính Đức công chúa.

"Ngươi đỉnh, vậy mà liên hợp được với Chính Đức công chúa? !"

Trương mama trừng mắt nhìn, ta liếc nàng ấy một cái: "Tuy chúng ta đều là bia đỡ đạn nữ phụ, nhưng chúng ta không ngốc, vì một thằng cặn bã như vậy, không đáng."

Bản thân Chính Đức công chúa cũng rất kiêu ngạo, tuy trong nguyên tác, nàng ấy cũng rất ghét nữ chính vì đã cướp mất Hạ Quân Khuynh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ Hạ Quân Khuynh thích mình, tận tới gần kết truyện, sau khi công chúa Dị Vực xuất hiện, nàng ấy mới biết mình chỉ là trò đùa.

Vì vậy nàng ấy hắc hóa, cuối cùng bị Hạ Quân Khuynh hãm hại, bị biếm thành dân đen, bán vào thanh lâu.

Tới tận những giây phút cuối cùng, Chính Đức công chúa mới tỉnh ngộ.

Cho nên, ta thấy Chính Đức có tiềm năng thức tỉnh. Quả nhiên sau khi bị đả kích, cộng thêm ta đẩy nhanh tiến độ cho công chúa Dị Vực xuất hiện, Chính Đức công chúa đã thức tỉnh rồi.

Trong bữa tiệc, nàng ấy tìm cớ lôi Hạ Quân Khuynh tới đây.

"Quân Khuynh, ngươi mau tới đây, ta vừa thấy Trần di nương say rượu ngủ ngoài này, nếu trúng gió cảm lạnh thì sao giờ ?"

Hạ Quân Khuynh đang mải trò chuyện với công chúa Dị Vực, đương nhiên là không muốn tới, nhưng hắn không chịu nổi Chính Đức công chúa bám lấy.

Thấy có người đến, con hát kia nhanh chóng ôm lấy Trần di nương, ra vẻ thân mật.

Đúng lúc hai bên chạm mặt.

"Ai nha, đây không phải là Trần di nương sao, trùng hợp thế? Quân Khuynh, ngươi nói xem, đây có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không?"

Chính Đức dùng từ không xéo xắt lắm, nhưng thành công khiến sắc mặt Hạ Quân Khuynh đen như mực.

Có lẽ nàng ấy cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu: "Quân Khuynh, ngươi nên thưởng con hát này thật hậu hĩnh vào. Nhìn xem, hắn ôm chặt thế, chắc chắn Trần di nương sẽ không cảm lạnh đâu."

Con nhóc này còn lợi hại hơn Trần di nương trong nguyên tác

Trong nguyên tác, Hạ Quân Khuynh đối xử với nữ chính thế nào ấy nhỉ ?

18.

Dùng danh nghĩa tỉnh rượu, ném nàng ấy vào trong hồ nước đã kết băng.

Hạ Quân Khuynh xách cổ Trần di nương lên, Chính Đức công chúa bám theo phía sau: "Quân Khuynh, ngươi đi cẩn thận, phía trước là hồ nước đó, đừng ném Trần di nương xuống hồ nhé, lần trước ta bị nàng đẩy xuống hồ, ốm hơn nửa tháng mới khỏi..."
Ta dùng sức gật đầu với Trương mama: "Đúng là nhân tài!"

Chính Đức công chúa còn chưa nói hết, Hạ Quân Khuynh đã nâng tay, ném nàng ta như ném quả trứng gà.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ta thấy nàng ta bay một vòng, sau đó.... "bụp" một tiếng.

Chứ không phải tiếng "tõm".

Trần đi nương va thẳng vào mặt băng dày cộp.

Sau đó mới chậm rãi chìm xuống.

À, ta quên mất. Do công chúa Dị Vực tới, quy mô yến tiệc lớn hơn, nhân thủ trong hoàng cung không đủ, cung nhân phụ trách phá băng cũng bị phái đi chuẩn bị yến tiệc, nên hồ băng này đã kết băng hơn nửa tháng nay, cực kỳ cứng.

Do bị thương nặng, Trần di nương dưỡng bệnh hơn tháng mới khỏi.

Trong một tháng này, Hạ Quân Khuynh ngày ngày chạy ra ngoài, cùng công chúa Dị Vực cưỡi ngựa bắn cung, du sơn ngoạn thủy, không thèm quản chuyện trong phủ.

Là phu nhân Hầu phủ, ta cũng cố mà tiếp nhận.

Chuyện đầu tiên ta làm chính là cắt khoản phí 500 lượng bạc mỗi tháng của Trần di nương.

Quả nhiên, ngay đêm đó, Trần di nương đã vội vàng hao hết tâm tư giữ Hạ Quân Khuynh lại tiểu viện của mình.

Đúng lúc con mèo ta nuôi chạy ra ngoài.

Còn chạy vào sân của Trần di nương.

Trần di nương không thích mèo, nên trong Hầu phủ không có con mèo nào.

Nhưng hiện tại ta là quản sự, ta cố ý lựa một con mang về nuôi.

Hôm nay ta vừa đón nó về, người làm trong phủ còn chưa biết. Hơn nữa ta cực kỳ tốt bụng, không muốn ảnh hưởng tới thời gian thân mật của Trần di nương và Hạ Quân Khuynh, nên ta và Xuân Tiếu lén lút lẻn vào tiểu viện của nàng ta.

Bởi vì Hạ Quân Khuynh tới, nên Trần di nương sớm đã đuổi hết người làm trong sân, cũng tiện cho chúng ta tìm mèo

"Tiểu, hầu, gia. . . . . . Tiểu, hầu, gia --"

Xuân Tiếu cẩn thận gọi nhỏ, gần đây nàng ấy mới phát sốt nên đau họng, chỉ có thể ngắt từng chữ, kéo dài âm.

Thực ra mèo con tên là "tiểu Hầu Diệp", nhưng thực ra nghe cũng không khác gì "Tiểu Hầu Gia".

19.
Mèo con cũng hiểu chuyện, lập tức meo meo trả lời vài tiếng..

Chỉ là mèo con đang động d*c, nên tiếng kêu nghe giống tiếng trẻ con khóc.

Mèo con sống ch cũng không chui ra, nên Xuân Tiếu đành liên tục gọi "Tiểu Hầu Gia", lại lẫn thêm tiếng mèo con động d*c, tiếng ân ái trong phòng Trần di nương im bặt, sau đó lập tức gào lên kinh hãi.

Ta ôm mèo con, dắt Xuân Tiếu chạy về phòng.

Sau hôm đó, Hạ Quân Khuynh đóng cửa không tiếp khách, ngay cả công chúa Dị Vực hắn thích nhất cũng không chịu gặp.

Vài ngày sau, thi thoảng lại có đại phu xách theo hòm thuốc ra ra vào vào ở cửa sau Hầu phủ.

Cùng lúc đó, tin tức Hầu gia "phế" lại truyền khắp cả kinh thành.

Cái Hầu phủ này, không phải điên thì cũng là "phế", lập tức trở thành trò cười cho dân chúng trong kinh bàn tán ra vào.

Lão phu nhân vừa vội vừa tức.

Theo lời đại phu, cả đời này Hạ Quân Khuynh "phế" rồi.

Tức nhất là Trần di nương lại gây họa, dù sao cũng là chuyện trong phong nàng ta, dù kêu than thế nào, lão phu nhân cũng không tin nàng ta.

Hạ Quân Khuynh vì để bảo vệ mặt mũi, đương nhiên cũng không tự khai ra là mình bị dọa nên mới vậy.

Chỉ có thể để lão phu nhân cấm túc Trần di nương, chờ xử lý sau.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Trước giờ ta không phải kiểu người "khoan dung độ lượng", mà là "có thù tất báo".

Hơn nữa ta cũng chẳng phải kiểu người câu nệ tiểu tiết, ta thích tự mình động thủ.

20.
Trần di nương thất sủng, trong viện chỉ có một mama hầu hạ.

Xuân Tiếu ngồi xổm bên ngoài: "Phu nhân, ngài nói xem sao tiểu Hầu Diệp thích tới sân của Trần di nương thế ?"

"Bởi vì, tiểu Hầu Diệp thích di nương đó."

Từ lúc ta đưa hộp gấm cho Trần di nương, ta đã rắc một loại hương liệu đặc chế trong tiểu viện của nàng ta.

Mèo động d*c thích nhất là hương liệu này.

Sao ta lại có loại hương liệu này hả ?

Cũng khá trùng hợp, ai bảo nàng ta có tật xấu giống Trương mama cơ chứ, đều không thích mèo.

Hơn nữa trong lòng nàng ta có quỷ, tưởng thai nhi bị hại ch về đòi mạng nàng ta.

Nàng ta sai lão mama ra xem xét, nhưng lão mama cũng không ngốc, đương nhiên là chẳng vui vẻ gì.

Ta mở cửa sổ ra, mấy ngày nay ta sai người đem đồ tới, trong những món đồ đó cũng có hương liệu, nên tiểu viện của nàng ta nồng mùi hương liệu nhất.

Mèo con nhanh chóng nhảy vào.

Đêm nay gió lạnh gào thét, đúng là ngày tốt. Một cơn gió lạnh thổi tới, thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng.

Mùi hương liệu nồng đậm, khiến mèo con càng thêm động d*c.

Nghe thấy có tiếng động, Trần di nương sợ tới mức ngồi co ro trong góc, vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt màu xanh lục.

Không chờ nàng ta phản ứng lại, đã có tiếng gào thét thê lương vang lên.

Trần di nương gào một tiếng, chật vật chạy khỏi phòng.

Nàng ta cứ dung 4 chi bò lê trên đất, chạy như điên khắp Hầu phủ.

21.

Bọn thị vệ còn tưởng con gì, sau khi trói gô lại, mới phát hiện là Trần di nương.

Lúc này, Trần di nương giống hệt cái đầu heo, hai mắt đờ đẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Là nó, là nó trở về, nó về lấy mạng thiếp.."

Hạ Quân Khuynh không hiểu được: "Ai đã trở về?"

"Đứa nhỏ của phu nhân... nó hận thiếp đá ch nó, nên nó quay lại, Quân Khuynh, chàng nhất định phải cứu thiếp!"

Trần di nương đột nhiên túm lấy gấu áo Hạ Quân Khuynh, như tóm được cọng rơm cứu mạng.

"Ngươi nói cái gì? !"

Hạ Quân Khuynh không thể tin được, thế nhưng có vẻ Trần di nương bị dọa điên rồi, còn tưởng hắn nghe không rõ, liền thuật lại quá trình một lần.

Nhưng nàng ta không biết, hắn "phế" rồi, sau này rất khó có con nối dõi.

Lão phu nhân nghe xong trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nhưng dưới thao tác của Trương mama, lão phu nhân lại "tỉnh" lại.

"Người đâu, ném tiện nhân này cho mấy tên ăn mày ngoài thành cho ta!"

Cả phòng lộn xộn, Trần di nương còn đang ầm ĩ ồn ào, nên cũng không nhận ra giọng lão phu nhân có gì đó lạ lạ.

Sau hôm đó, sức khỏe lão phu nhân ngày càng sa sút, chỉ có thể đi lại khi có Trương mama dìu.

Rất nhanh sau đó, hoàng đế liền triệu kiến cả Hầu phủ.

Bởi vì công chúa Dị Vực không chờ được nữa, muốn nhanh chóng thành hôn với Hạ Quân Khuynh.

Hạ Quân Khuynh còn chối từ một chút: "Ta đã có phu nhân, công chúa không ngại sao?"

Không đợi công chúa mở miệng, lão phu nhân đã nói: "Công chúa, sau này Quân Khuynh "phế" rồi, ngài có ngại không ?"

Lời này vừa nói ra, như một tiếng sấm vang giữa trời.

Sắc mặt Hạ Quân Khuynh trắng bệch, đây là mặt mũi của một nam nhân đó. Thà rằng nói hắn thích nam nhân, cũng không được nói hắn "phế" rồi.

"Tổ mẫu, ngài có ý gì? Ta chính là mặt mũi của cả Hầu phủ đấy."

"À, thực ra ngươi không phải cháu trai ruột của ta."

22.

Hả, còn có chuyện mà ta không biết à?

Trong nguyên tác không nhắc tới chút nào nhưng Trương mama lớn lên cùng lão phu nhân, nàng ấy hiểu rõ cốt truyện về lão phu nhân hơn ta.

"Trước kia phu quân ta vô sinh, thê thiếp trong phủ không ai hoài thai. Vì để bảo vệ hương khói đời sau, ta cố ý tìm một đứa nhỏ trong dòng họ, đứa nhỏ đó chính là phụ thân ngươi."

Thân mình Hạ Quân Khuynh lung lay, không thể tin được.

"Không thể nào. . . . . ."

"Sao lại không thể ? Lúc trước chính hoàng đế tới làm nhân chứng."

Lúc ấy hoàng đế vẫn là thái tử, chủ ý này là hắn đề ra, thế nên Hạ Quân Khuynh nói gì cũng vô dụng.

"Hiện tại ngươi không thể sinh , hầu phủ cũng không chứa nổi ngươi nữa, đúng lúc ngươi hòa thân cùng công chúa Dị Vực, đi làm phò mã Dị Vực cũng tốt. Nếu không ngươi chỉ có thể về bổn gia mà thôi."

Bổn gia của hắn sớm đã suy tàn, giờ quay về thì ngay cả gian phòng riêng cũng chẳng có, công chúa Dị Vực có thể cùng hắn chịu khổ sao ?

Vậy nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, Hạ Quân Khuynh chỉ có thể đồng ý tới Dị Vực ở rể.

Thực ra chúng ta cũng coi như đã hết lòng giúp hắn, không nói với công chúa Dị Vực việc hắn "phế" rồi.

Sau khi tống cổ Hạ Quân Khuynh khỏi đây, lão phu nhân giải tán người làm trong phủ, sau đó lại mua một ít người mới về.

Làm vậy chủ yếu là để tẩy trắng.

"Cảm giác làm lão phu nhân thế nào ?"

Mọe nó, đời trước làm nữ chính đè đầu cưỡi cổ ta, đời này lại trở thành "bà nội" ta. Ta nhìn Trương mama, à, không đúng, phải gọi nàng là "lão phu nhân".

"Tốt phết, chỉ là thấy Hầu phủ hơi cô quạnh thôi."

Lão phu nhân bị nàng đưa tới điền trang dưỡng lão, coi như có nơi ch già.

"Chờ một thời gian nữa, ta cũng nhận một đứa nhỏ làm con nuôi, thế là lại náo nhiệt thôi."

"Thế thì nói làm gì chứ, tự mình sinh không phải tốt hơn à?"

"Lão phu nhân" vỗ vỗ tay, bảy tám thiếu niên cao to tiến vào.

Ai nấy đều cường tráng, nhìn như Phan An.

"Tới đây, chọn một người đi."

Ta lau khóe miệng: "Ngươi cũng khách khí quá rồi..." Ta chỉ thiếu niên thứ hai: "Ta chọn hắn."

"Lão phu nhân" gật đầu: "Được, sau này hắn là "tổ phụ" của ngươi."

"Mọe nó, ngươi còn sinh được sao?"

"Không thử thì sao biết được?"

Con mọe nó, thử cái em gái ngươi ấy.

À đúng rồi, quên mất, trên đường tới Dị Vực hòa thân, Hạ Quân Khuynh đã bị công chúa Dị Vực đuổi đi. Nguyên nhân hả? Ai hiểu thì hiểu nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zhihu